Quái Phi Thiên Hạ

Chương 65

Mùng hai là ngày nữ nhi xuất giá về nhà mẹ đẻ nhưng Dạ Dao Quang không có nhà mẹ đẻ nên bọn họ vẫn vui vẻ trốn trong nhà không ra khỏi cửa. Mãi đến khi Nguyên Tiêu trôi qua, nhận được thiệp mời của Dương phủ và Mạnh phủ, Dạ Dao Quang mới cùng Ôn Đình Trạm đi chúc tết.

“Cuối cùng cũng mời được Dạ cô nương và Ôn công tử đến đây.”

Dạ Dao Quang thấy Mạnh Uyển Đình tự mình đến nghênh tiếp thì có chút ngạc nhiên.

Cô vốn cho rằng qua Nguyên Tiêu thì Mạnh phủ chẳng còn khách nữa nhưng khi đi theo Mạnh Uyển Đình vào đại sảnh thì thấy Lư thị và Mạnh Bác đang tiếp đãi một đôi vợ chồng tầm ba mươi tuổi. Tuy họ ăn mặc tinh tế nhưng lại không che giấu được vẻ mặt uể oải.

“Nếu Chiếu Tự có khách vậy ngu huynh xin cáo từ trước.”

Đôi vợ chồng đó nhìn thấy đám người Dạ Dao Quang thì đứng dậy cáo từ. Chiếu Tự là tên chữ của Mạnh Bác, hai người gọi thẳng tên chữ như vậy cho thấy bọn họ có quan hệ không tầm thường chút nào.

“Hàn đại ca không cần vội. Dạ cô nương và Ôn công tử là khách tiểu đệ mời tới, họ đều là người hiền hòa. Đại ca và đại tẩu đã đến thì mời ở lại dùng bữa cơm đã.”

Thực ra Mạch Bác chỉ mời hai người Dạ Dao Quang nhưng không ngờ bạn cũ lại tới chơi nên đành giới thiệu với Dạ Dao Quang:

“Ôn tiểu công tử, Dạ cô nương, đây là Hàn Tân đại ca, đồng niên của tại hạ. Huynh ấy là Tri phủ Trạch Châu, lúc này nhà đang có tang, ở tạm trạch viện của Sở gia lúc trước.”

“Hàn đại nhân.”

Ôn Đình Trạm quy củ hành lễ.

Dạ Dao Quang nhướng nhướng mày, thật không ngờ gặp được người của Hàn gia tại nơi này.

Hàn Tân được Mạnh Bác nhiệt tình giữ lại cùng Ôn Đình Trạm. Còn Mạnh Uyển Đình và Lư thị thì chiêu đãi Dạ Dao Quang cùng thê tử của Hàn Tân - Thái thị.

Mọi người bắt đầu trò chuyện với nhau. Lư thị và Mạnh Uyển Đình không ngừng khen ngợi bản lĩnh của Dạ Dao Quang. Lúc đầu Thái thị vẫn còn chút hoài nghi sau đó bắt đầu tin tưởng, cuối cùng ánh mắt nhìn Dạ Dao Quang cũng trở nên nóng rực.

“Dạ cô nương, nếu trong nhà liên tiếp gặp tai họa liệu có phải do gia trạch bất ổn hay không?”

Thái thị do dự thật lâu mới mở miệng hỏi.

“Có lẽ.”

Dạ Dao Quang gật đầu.

“Mọi tai họa trên thế gian này đều có nguồn gốc cả. Không biết trong nhà Hàn phu nhân đã xảy ra chuyện gì?”

Vành mắt Thái thị lập tức đỏ ửng, nha hoàn vội vàng dâng khăn an ủi. Lư thị cũng vỗ nhẹ tay Thái thị an ủi rồi mới nói với Dạ Dao Quang:

“Thân thể Hàn lão gia vốn khỏe mạnh nhưng vừa về chưa được một tháng đã bị nghẹn bánh dày, khi đại phu đến thì đã không kịp. Hàn đại nhân vì vậy mới về chịu tang. Trong ba tháng này Hàn gia đã mất hai vị đương gia, nhị lão gia ngã ngay trước cửa nhà, ngũ lão gia bất cẩn ngã xuống từ lưng ngựa...”

Lư thị nói đến đây cũng nghẹn ngào, Thái thị đã khóc không thành tiếng, khoé mắt của Mạnh Uyển Đình cũng rưng rưng, lúc lâu thì ba người mới bình thường trở lại.

“Nếu Hàn phu nhân đã cho rằng gia trạch không ổn sao không chuyển ra ngoài?”

Dạ Dao Quang hỏi.

Thái thị nghĩ một lúc rồi mới nói:

"Không dối gạt Dạ cô nương, cha chồng lúc sinh thời gặp được một vị kỳ nhân, nhờ ông bố trí đại trận cầu phúc trong nhà, từ đó nghiêm cấm người nhà dọn ra ngoài.”

Dạ Dao Quang lập tức biết là kẻ nào bố trí trận pháp cho nhà họ, lập tức từ chối:

“Hàn phu nhân, nghề này của chúng tôi có quy tắc một việc không nhờ hai người, nếu quý phủ đã quen biết cao nhân sao không nhờ cậy lần nữa?”

“Nếu có thể tìm được thì trong nhà đã không sầu khổ thế này. Hôm nay tôi và lão gia có tang trong người vốn không nên đến thăm nhưng chúng tôi nghe nói thời gian trước Mạnh tứ gia tìm được cao nhân nên đành mạo muội đến hỏi thăm.”

Thái thị lau khóe mắt nói:

“Người nọ hành tung thần bí, cha chồng từng nói với lão gia đối phương chỉ vì lấy một món đồ trong tay ngài mới tìm đến.”

Dạ Dao Quang không đáp lời, cô có thể xác định Bạch Hổ sát đã bị bản thân xóa sạch, việc của Hàn gia không có quan hệ gì với cô cả. Hơn nữa cô chẳng muốn dính dáng gì tới Phục Xung, càng không muốn nhúng tay vào việc hắn đã nhận. Dạ Dao Quang vốn tưởng việc đến đây là xong nhưng lại thấy Mạnh Bác dẫn Hàn Tân và Ôn Đình Trạm qua đây. Cô lập tức biết Mạnh Bác muốn giúp đối phương làm thuyết khách.

“Dạ cô nương, Hàn đại ca nhờ tại hạ tìm cao nhân giúp nhưng tại hạ cũng chỉ tin tưởng được mình cô nương. Hàn đại ca làm quan thanh liêm, tạo phúc cho bách tính, mong Dạ cô nương có thể giúp huynh ấy xem gia trạch.”

Mạnh Bác gần như cầu xin nói.

Dạ Dao Quang nghĩ đến Mạnh Bác lúc trước tận tâm tận lực giúp cô tìm người, lại nhìn tướng mạo Hàn Tân, tuy không phải công chính liêm minh như Mạnh Bác nói nhưng cũng là người không tệ đành mở miệng:

“Ta vừa nghe Hàn phu nhân nhắc đến chuyện này, tiện đây muốn hỏi Hàn đại nhân vài câu, trước khi Hàn lão gia xảy ra chuyện thì trạch viện trên trấn có bao nhiêu phòng?”

Hàn ngự sử cáo lão hồi hương không thể dẫn tất cả con cháu trở về. Dù sao thì trong nhà vẫn còn người làm quan không thể cắt đứt nhân mạch. Nếu nhị phòng, ngũ phòng không có người ở đó nhưng đương gia lại xảy ra chuyện thì vấn đề không phải ở gia trạch rồi. Gia trạch thường chỉ khắc chủ nhân, thê tử con cái của chủ nhân chứ không liên lụy đến huynh đệ, cháu chắt.

“Gia phụ chỉ dẫn theo vợ góa con côi tam phòng.”

Hàn Tân trả lời.

Dạ Dao Quang nghe vậy thì có thể xác định tai họa của Hàn gia nằm ở âm trạch. Chỉ có âm trạch mới ảnh hưởng đời sau. Bởi vì bọn họ có cùng tổ tiên, tổ tiên không yên thì đời sau yên được sao?

Sau đó lại hỏi:

"Sau khi Hàn ngự sử trở về Hàn gia có từng di dời phần mộ tổ tiên?"

Hàn gia lúc trước vẫn êm đẹp lúc này đột nhiên xảy ra chuyện thì nếu không phải phần mộ tổ tiên bị phá hủy phong thủy thì là bị di dời. Căn cứ vào hiểu biết của cô với Phục Xung thì khả năng sau có vẻ lớn hơn.

Ánh mắt Hàn Tân trở nên căng thẳng:

"Không dối gạt Dạ cô nương, gia phụ sau khi trở về không lâu quả thực đã di dời phần mộ tổ tiên. Chẳng lẽ là phần mộ tổ tiên xảy ra vấn đề? Nhưng cao nhân mà gia phụ mời đã chọn vị trí đại cát mà.”

“Có phải vị trí đại cát hay không thì phải xem mới biết được.”

Dạ Dao Quang nhếch môi cười.

Hàn Tân vội vã dẫn Dạ Dao Quang đi xem phần mộ tổ tiên. Trong nhà không ngừng xảy ra chuyện, con cháu đều trở về chịu tang, thế lực Hàn gia đã bị tổn hại một nửa chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi khiến lòng hắn vô cùng sốt ruột.

Dạ Dao Quang đứng trước phần mộ tổ tiên Hàn gia không thể không chậc lưỡi khen ngợi. Không ngờ trấn Thái Hòa còn có một nơi như vậy.

“Dạ cô nương, nơi này có gì không ổn sao?”

Hàn Tân hỏi.

“Không ổn?”

Dạ Dao Quang lắc đầu cười.

“Không, không phải không ổn. Nơi này tụ khí tám phương, nhìn về bốn phía, thế như phượng hoàng giương cánh, mộc tinh dẫn dắt, quả thật là vị trí vô cùng tốt.”

Ánh mắt Hàn Tân sáng ngời, chợt nghi ngờ hỏi:

“Nếu đã như vậy thì sao...”

“Vì sao ư?”

Dạ Dao Quang cười lạnh nói:

“Nhỏ mà tham lớn, người có phúc mỏng mà tham địa thế vương hầu, không tự lượng sức mình, sao có thể không gặp tai họa đây?”
Bình Luận (0)
Comment