Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

Chương 27


Tết đến, vĩnh viễn luôn là khoảng thời gian mà hài tử mong chờ nhất.
Tiểu Bùi hầu như là đếm trên đầu ngón tay, đếm đến ngày lớp học của tiên sinh được nghỉ.
Mãi mới chờ đến lúc nghỉ, hắn lập tức thay đổi xiêm y, mang theo món đồ chơi mới ra ngoài, đi tìm
huynh đệ tốt của hắn để chơi.
Ngõ nhỏ Bùi gia đi về phía tây, đi được một nửa đường bỗng nhiên lồi ra một đám, hai cây hoa quế.
Toàn bộ đám hài tử thông minh trong hẻm đều ngồi dưới gốc cây hoa quế.

Tiểu Bùi một đường chạy đến
gốc cây hoa quế, khi thấy huynh đệ tốt của hắn ngồi thành một vòng tròn, hết sức chăm chú nhìn món
đồ nào đấy.
Hắn hứng thú bừng bừng chạy tới: “Làm gì vậy? Đánh Tiêu Dao sao?” Một tên tiểu đồng bọn khịt mũi
con thường: “Trò đấy giờ cũ rồi, chúng ta đang chơi một loại mới.”
Hắn nói, một mặt cọt kẹt cọt kẹt ăn một loại điểm tâm, một mặt “Đùng” một tiếng, cầm bài trong tay
đánh: “Lá bài này của ta là Ngô Dụng nhiều mưu trí! Các ngươi ai hơn được.”
“Mụ nội nó, làm sao tiểu tử ngươi vận may lại tốt như vậy.” Một tiểu đồng bọn khác hùng hùng hổ hổ,
thu lại bài Phích Lịch Hỏa Tần Minh.

Chờ người kế tiếp ra bài.
Tiểu Bùi vừa nhìn, nha, tranh này bài thượng vẽ ra nhân vật, không phải đại anh hùng bên trong
《Thủy Hử truyện》?
Hắn lập tức kích động lên.
Lúc này 《Thủy Hử truyện》, là truyện phổ biến nhất.
Kể chuyện, hát hí khúc, nói chuyện bản, có ai không nói qua về truyện cũ Thủy Hử?
Tiểu Bùi cũng tự mua hai, ba bản vẽ ra nhân vật biểu tượng Thủy Hử, ở bên ngoài có khắn chùm đầu là
bìa sách《Mạnh Tử》, lén lút ngước mắt nhìn.

“Đây là mua từ nơi nào, vẽ thật giống!” Tiểu Bùi cầm lấy
một tấm bài, ước ao nói.
Tiểu đồng bọn giật lại lá bài trong tay hắn: “Ngươi xem thì xem, không nên động tay chân! Ta phải
mở rất nhiều bao bánh dầu, mới lấy được lá bài Ngô Dụng này!”
“Quỷ hẹp hòi.” Tiểu Bùi nói lầm bầm.
Tiểu đồng bọn phản sang trở lại: “Hẹp hòi thì sao, ngươi làm gì được.” “Có cái gì hiếm lạ, ngươi
chờ, ta mua một đống bài Tống Giang về.” Tiểu Bùi hỏi bên người tiểu đồng bọn: “Mua ở nơi nào?”
Còn chưa kịp nói chuyện, tiểu đồng bọn có bài Ngô Dụng ha ha cười nói: “Để cho ngươi mở! Còn mua
được Tống Giang, ngươi đi ra ngoài hỏi thăm một chút, cả ba con phố này, trong tay ai có Tống
Giang?”

“Ta có thể mua được, ta mua được cho ngươi tức chết!” Tiểu Bùi xoay người lại hỏi một lần nơi nào
có thể mua được loại loại bài này.
Tiểu đồng bọn bên cạnh hắn giải thích cho Tiểu Bùi: “Tranh bài này không thể mua được, ngươi phải
mua túi bánh dầu, xé vỏ ngoài, dưới đáy có một tấm.

Hoàn toàn dựa vào vận may!”
“Vậy rốt cuộc là mua ở nơi nào! Bao nhiêu tiền một bao?”
“Chỉ có Tiêu mỹ nhân bán điểm tâm dưới hiên Song Hồng lâu mới bán loại này, không đắt, mười văn một
bao.”
Tiểu đồng bọn nhắc nhở hắn: “Ngươi muốn mua, mau đi đi! Mỗi ngày bán nhiều túi như vậy, bán xong
liền không còn.”
Tiểu Bùi trừng tiểu đồng bọn có bài Ngô Dụng: “Ngươi chờ đấy, ta mua được Tống Giang trở về tức
chết ngươi!”
Mười văn một bao, giá cả xác thực không tính là rất đắt, tiền tiêu vặt bình thường của Tiểu Bùi còn
tới một trăm văn đây này!
Chờ đến khi về nhà lấy tiền, Tiểu Bùi lại như một ngọn gió chạy về phía mái hiên Song Hồng lâu.
Một đường phi nước đại, mắt thấy sắp đến nơi, tiểu Bùi trì hoãn lại bước chạy, nhưng vừa thấy đội
ngũ trước sạp hàng của Tiêu mỹ nhân, vẫn cứ dài như vậy, dạt ra chân xông về phía trước.
Xếp hàng không biết bài bao lâu, lúc đến lượt Tiểu Bùi, hắn rất hào khí đem một túi miếng đồng lấy
ra lắc: “Cho ta đến tám túi bánh dầu.”
Tiêu mỹ nhân giống như trong lời đồn, quả thật là cái tiểu mỹ nhân, cười híp mắt cầm tám túi bánh
dầu đưa cho hắn, nhắc nhở: “Chúng ta còn có bánh rùa đường, bên trong có ba tấm thẻ, càng dễ dàng
đánh vào Tống Giang.”
Có ba tấm thể?
Đôi mắt Tiểu Bùi khẽ xoay chuyển, nghe tới rất có lợi.

“Vậy lại lấy cho ta thêm túi bánh rùa
đường.”
Tiểu Bùi hai tay ôm một đống điểm tâm, hăng hái trở về nhà.
Nương của Tiểu Bùi thấy hắn mang một đống đồ ăn vặt về nhà, không khỏi nhíu mày:
“Cơm không ăn, ăn một đống đồ lung tung.

Ăn những này có thể lớn lên sao? Ta không nên cho ngươi
nhiều tiền tiêu vặt như vậy.”
Dưỡng mẫu của nương tiểu Bùi – Bùi nãi nãi đi từ trong nhà ra, Bùi nãi nãi là cố ý đi ra xem tôn
tử, vừa vặn nghe thấy con dâu nói lời này, không vui: “Hài tử cố gắng đọc sách thi công danh như
vậy, mua chút đồ ăn thì làm sao? Bùi gia ta không thiếu chút tiền này.”

“Đúng vậy đúng vậy.”
Tiểu Bùi cãi: “Ta lại không phải mua cho mình ta ăn.

Nãi nãi, bánh rùa đường này là đồ dùng để tế
tổ, ngươi nhìn, bên trên còn có hoa mai như ý cát tường, khí thế như vậy!”
Bùi nãi nãi cầm lên nhìn, cười sờ đầu tiểu Bùi: ” Tôn nhi của ta lớn rồi, còn nhớ kỹ chuẩn bị tế
phẩm cho tổ tiên.”
Nương Tiểu Bùi thấy thế, cũng không tiện nói gì, xoay người đi vào bên trong phòng.
Tiểu Bùi như một làn khói chạy đến trước bài vị tổ tiên, hai tay tạo thành chữ thập, cung kính hành
lễ, hắn trong lòng đọc thầm nói:
“Tổ tông phù hộ, coi như ở mặt mũi ta mua bánh rùa đường cho các ngươi, để ta có thể một lần rút
trúng Tống Giang!”
Trước khi xé bao, hắn cố ý đi rửa sạch tay, sau đó mới ngừng thở, mở ra vỏ đỏ của bánh rùa đường.
Tấm bài thứ nhất, là lãng tử Yến Thanh; tấm thứ hai, là đạp đất Thái Tuế Nguyễn tiểu nhị.
Mở ra tấm thứ ba, tiểu Bùi nhắm chặt mắt lại, trong lòng nhiều lần ghi nhớ tổ tông của hắn.
Mở mắt vừa nhìn ——
“A! Ta thật sự rút trúng Tống Giang! Gói bánh rùa đường đầu tiên của ta rút trúng Tống Giang!”
Nghe được sự hài lòng như vậy từ tôn nhi, tuy rằng không biết là xảy ra chuyện gì, Bùi nãi nãi trên
mặt cũng nổi lên ý cười: “Chạy chậm chút, cẩn thận vấp ngã.”
“Biết rồi!” Tiểu Bùi nhanh chân liền chạy ra ngoài cửa, lúc này tên quỷ đáng ghét kia khẳng định
không thể nói gì!
Chờ hắn đem lá bài Tống Giang để trước mặt đám tiểu đồng bọn, tiểu đồng bọn có lá bài Tống Giang
kia kinh ngạc:
“Không phải, sao lại có thể như thế nhỉ? Ngươi dựa vào cái gì mà có thể của rút đã trúng Tống
Giang?”
“Có cái gì không thể, ta chính là số may.”
Tiểu Bùi cất cẩn lá bài Tống Giang của hắn, dương dương tự đắc: “Ta mua một túi lớn bánh rùa đường
đỏ, vừa rút đã trúng! Bên trong túi rùa đường đấy có tậm ba tấm thẻ!”
Nghe xong lời này, đám tiểu đồng bọn đang ngồi dân đập động tâm.

“Ta trở về mua, mua một túi bánh
rùa đường đỏ!”
Chờ đại đêm 30 ngày ấy, phụ thân tiểu Bùi về đến nhà, nhìn thấy trong phòng nhi tử để rất nhiều túi
điểm tâm, không khỏi tức giận.
Tên tiểu tử kia cầm một đống tiền là tiêu lung tung, lão tử liền không nên cho hắn tiền mừng tuổi.

Hắn một bên càu nhàu, một bên rất tự nhiên cầm lấy một bao mở ra ăn.

Bánh mật đường đỏ cắt thành
lát, sau khi vào miệng, mùi thơm nức mũi.

Lúc phụ thân Tiểu Bùi ăn miếng thứ nhất, cảm thấy điểm
tâm ấy cũng không tệ lắm.
Bất tri bất giác, ăn hết một túi.
Đang muốn bóc túi thứ hai, nhìn thấy tấm bài ở đầu giường Tiểu Bùi.
Phụ thân Tiểu Bùi cầm lấy đến nhìn, tranh này bài, giống như đã từng quen biết.
ĐĐây không phải là lá bài đang lưu hành bên trong đám sĩ phu “Xả Hồ Tử” sao?
Lúc trước hắn bồi thủ trưởng dụ yến tiên, thấy mấy tên sĩ phu đều chơi cái này với nhau.
Phụ thân của Tiểu Bùi đứng bên cạnh, nhìn hận không thể đẩy một ngươi ra, tự mình vào bàn đánh.
Tiểu tử thúi này không biết từ nơi nào lấy được tranh bài này.
Phụ thân Tiểu Bùi thấy trời còn sớm, liền gọi người đi gọi hai bằng hữu đến, tưởng thử đánh một
trận bài này.
Tới gần giờ cơm, tiểu Bùi cùng với nương cuối cùng cũng thăm người thân về.
Hắn vừa vào cửa liền đi tìm họa bài của mình, nhưng không tìm được, gấp đến độ xoay quanh.
Hắn đã hẹn với đám tiểu đồng bọn là sẽ đem tranh bài cho bọn hắn xem, chứng minh hắn thực sự rút
trùng bài Tống Giang.
Làm sao tự dưng lại không tìm thấy?
Tiểu Bùi giống như con ruồi không đầu tìm loạn xung quanh, dưỡng nương nhìn thấy, nói cho hắn biết
là phụ thân hắn cầm đi đánh bài rồi.
Vậy còn chờ gì nữa?
Hắn hấp tấp vọt tới phòng của phụ thân hắn, vừa nhìn vào, đám bài này không phải bài của hắn còn
của ai nữa!
“Phụ thân, ngươi tại sao lại lấy bài của ta!”
Tiểu Bùi này một tiếng thê thảm rít gào, dọa phụ thân hắn giật mình.

“Gọi gì đấy!”
Ánh mặt phụ thân hắn liếc qua hai bằng hữu bên cạnh, cật lực triển hiện uy nghiêm của phụ thân:
“Còn không phải lấy tiền của ta đi mua.”
Tiểu Bùi xông lên đoạt lấy lá bài “Tống Giang” trong tay hắn: “Trả lại ta.” “Còn ra thể thống gì?”
phụ thân Tiểu Bùi lớn tiếng gọi, đoạt lại tấm bài.

“Xoạt” một tiếng, là bài “Tống Giang” rách làm
đôi.
Tất cả sửng sốt.
Tiểu Bùi lấy lại tinh thần, oa oa khóc lớn lên: “Ngươi trả lại Tống Giang cho ta, ngươi trả lại cho
ta.

.


.

Ô ô ô.

.

.”
Tiếng ồn ào lớn như vậy, kinh động đến Bùi nãi nãi.
Lão nhân gia đi ra, thấy tôn tử khóc thương tâm như vậy, không khỏi cũng đau lòng theo.
Sau khi nghe bảo mẫu kể lại sự việc, Bùi nãi nãi cũng nổi giận.

“Ngươi bao lớn rồi! Còn tranh đồ
với hài tử, có xấu hổ hay không?”
Bùi nãi nãi nắm gậy chỉ vào phụ thân Tiểu Bùi: “Ngươi mau dỗ Tôn nhi cho ta, hắn mà khóc ra bệnh
gì, năm nay ai cũng không nghĩ qua được!”
Một hồi náo loạn.
Cuối cùng phụ thân Tiểu Bùi mang theo hai người làm, đàng hoàng đến xếp hàng dưới hiên Song Hồng
lâu.
Nhưng lúc đến lượt bọn họ, chỉ còn dư lại hai cái túi bánh rùa đường đỏ.

“Tiêu mỹ nhân, không, Tiêu
cô nương.

Ngoài ra, thực sự không còn cái nào khác nữa sao.”
Nguyệt Nha Nhi ôn nhu giải thích: “Đúng nha, đây là hai cái cuối cùng.” Thấy phụ thân Tiểu Bùi đang
nói nhỏ, mấy người xếp hàng ở phía sau chưa từ bỏ ý định, hô lớn trước: “Ngươi không muốn thì đi ra
đi, Tiêu cô nương, bán cho ta đi!”
“Ai nói ta không muốn?”
Phụ thân Tiểu Bùi trừng lớn, lập tức ôm lấy hai túi bánh rùa đường đỏ, chỉ lo có người đoạt đi:
“Trả tiền.”
Thấy cái cuối cùng bị hắn mua đi, những khách hàng sau dù bất mãn, cũng chỉ có thể tản đi.
Nguyệt Nha Nhi thấy hắn ôm hai túi bánh rùa đường đỏ, bộ dạng trịnh trọng, không khỏi cười lên: “Vị
khách hàng này, ngươi đây là làm sao vậy.” “Ai, sinh đứa con bất hiếu.”
Phụ thân Tiểu Bùi cúi đầu, tâm cực kỳ thành kính xé túi thứ nhất.

Tờ tranh bài thứ nhất chính là
“Tống Giang” !
Đến Nguyệt Nha Nhi cũng không khỏi ghé lại nhìn, cảm khái không thôi, hai cha con họ thực sự là Âu
hoàng bản cổ đại.
Chính nàng bóc ra hai bao, đều không rút trúng được thẻ “Tống Giang”..

Bình Luận (0)
Comment