Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

Chương 41


Hoa ở Giang Nam, nở sớm hơn so với Đế Kinh, rơi cũng sớm hơn chút.
Trịnh Thứ Dũ xuống thuyền lên bờ, mắt thấy nước chảy mang theo hoa rơi nhẹ nhàng phóng túng.
Xa cách mấy chục năm phong cảnh Giang Nam, cuối cùng lúc quay trở về lại vào thời tiết hoa rơi.
Bến đò rộn ràng, có rất nhiều quan chức phú thương quan, thấy người liền bái.

Trịnh Thứ Dũ trên mặt mang theo ý cười, bảo bọn họ “Không cần đa lễ” .
Thỉnh an, thăm hỏi, hàn huyên, danh lợi, trò chơi trên cái sân này hắn đã thuộc làu rồi, mọi người đều hòa hợp êm đềm.

Đoàn người lại mời Trịnh Thứ Dũ đến Kim Cốc viên dự tiệc đón gió tẩy trần, hắn biết không thể nào từ chối.
Lúc ngồi trên kiệu, hắn nhìn thấy bà bán hoa ven đường, còn mời người mua một dây Bạch Trà Hoa, mùi thơm dụ người.

Trịnh Thứ Dũ nhìn Bạch Trà Hoa này, nhớ tới khi còn bé mẫu thân cũng thích mua Bạch Trà Hoa về, gọi phụ thân đến cài hộ nàng vào một bên tóc.
Khi đó cảnh “xuân” cũng long lanh giống như lúc này.
Hồi tưởng lại chuyện cũ, cuối cùng ý cười của hắn cũng xuất hiện nơi đáy mắt.
Phong cảnh Kim Cốc viên không giống với hoàn cảnh hiện tại trong cung, một đường đi tới, nhìn thấy cầu nhỏ nước chảy, đầu tường ngói đỏ, xinh đẹp khả ái.

Mà làm gia viên của thương muối số một Giang Nam, dù cho Trịnh Thứ Dũ kiến thức rộng rãi, nhìn cây Hồng San Hô cao vút giữa đình, mi tâm không khỏi khẽ nhúc nhích.
Yến hội đặt tại sảnh Hồng nho, danh lưu hiển quý tụ tập dưới một mái nhà, trong phòng có ba bàn, trong sân còn bày bốn bàn.

Chuyên môn mời người chơi sáo trúc Giang Nam.

Tiếng người, tiếng tiêu, tiếng tỳ bà, phi thường náo nhiệt.
Sau một phen khiêm tốn, Trịnh Thứ Dũ ngồi xuống vị trí chủ tọa, kiên nhẫn nghe người khác bẩm bảo sự việc.
Giang Ninh Tri phủ tính ra là một người thông minh, kể mấy chuyện dân gian, nói một chút chuyện lý thú, không để lại dấu vết kể lại mọi tình huống ở Giang Nam cho hắn nghe.
Nói được một lúc, khai tiệc.
Nha hoàn tay nâng món ngon, một cái đĩa nhỏ nối tiếp một cái đĩa nhỏ nâng lên, quy củ rất nghiêm.
Bộ đồ ăn được sử dụng, hoa mỹ tinh tế.

Ấm trà bạc, đĩa vàng, bát thủy tinh, đũa ngà.

.

.

Xa hoa cực điểm.
Lên đầu tiên là một bàn hoa quả, đào, lý, mận, mơ, đều được phủ qua mật ngọt, dùng đường màu hổ phách dính thành một bông hoa, để ở chính giữa.

Trên lẵng hoa còn buộc một bông hoa.

Một bàn khác là lê mùa thu, cam tươi, cam quýt, quả sơn trà chồng lên nhau từng tầng từng tầng một, làm thành hình tháp nhỏ, cực kỳ tinh xảo.
Món ngon lên từng đĩa nhỏ từng đĩa nhỏ một, đầy bàn đĩa.

Chỉ là thức ăn thì có năm loại món: chân giò hun khói Kim Hoa xào măng khô, sốt mật ong, sữa Dương Phi hầm, lưỡi Tây Thi xào, hoa cúc xào, ngỗng hun khói.


.

.

Món có gà vịt càng là đếm không xuể, đoan phải lại phú quý phong lưu.
Còn có ba loại canh, năm loại rượu.

Canh có canh phượng tủy, canh thể hồ, canh Thanh Vận; rượu có trân châu lộ, hương sen, trúc Diệp Thanh, phù dung lộ, lộ hoa thanh.

Mỗi một âu trà đều là dùng nước lấy từ Huệ Tuyền bên ngoài thành, ngọt ngào hợp lòng người.

Mỗi một chén cơm đều được tỉ mỉ chọn, gạo Tùng Giang được vo qua mấy lần mới nấu thành cơm, hương thơm lại mềm.
Một yến tiệc như vậy, đến cả Trịnh Thứ Dũ đều không khỏi cảm khái, phú thương Giang Nam, thực sự là “Tiểu Tứ Hải giàu có” .
Chủ nhân Kim Cốc viên Cố lão cũng ngồi trên bàn chủ, thấy mọi người ăn được gần đủ rồi, Cố lão cười rạng rỡ, hướng Trịnh Thứ Dũ nói: “Trịnh công công, hôm nay sau điểm tâm ngọt sau khi ăn cũng là đặc biệt chế tác, không thể nói được là sơn hào hải vị, nhưng có chút thú vị.

Có chút khác biệt, mời ngài thử một lần.”
Hắn đập tay một cái, bọn nha hoàn lập tức nâng mâm ngọc nhỏ đi ra từ phía sau tấm bình phong.
Chờ khi điểm tâm này lần lượt đến trước mặt các khách mời, mọi người không khỏi ngồi thẳng để xem, chỉ thấy bên trên đĩa ngọc bày một miếng bánh ngọt trang trí bằng giấy thiếc vàng, ánh vàng, rất là loá mắt.
Trịnh Thứ Dũ nhìn bánh kem giấy thiếc vàng ngàn tầng trước mặt, cắt một điểm nhỏ, hóa ra bên dưới lớp giấy thiếc vàng cùng với bơ còn có lớp bánh kem mềm mại, còn có đủ loại mứt hoa quả.
Loại điểm tâm ngọt này, cũng giống như loại quý phi nương nương thích ăn.

Trịnh Thứ Dũ trong lòng lóe lên ý nghĩ này.
Thấy hắn động chiếc đũa, mọi người đang ngồi mới bắt đầu thưởng thức món này, từng cái từng cái khen.
“Không hổ là bánh ngọt làm ở Kim Cốc viên, khí thế như vậy lại ăn ngon.”
Nhưng đang ngồi ở đây dù sao cũng có mấy người là Đại lão gia, chỉ có hai, ba người là đặc biệt yêu thích loại điểm tâm ngọt từ giấy thiếc vàng này, đại thể trong lòng người nhớ rồi, chuẩn bị trở lại mua cho nữ quyến trong nhà ăn.
Thấy mọi người cổ động, Cố lão trên mặt cũng có hào quang, cười nói: “Còn có một món điểm tâm then chốt cuối cùng.”
Ồ, còn có loại điểm tâm nào còn tốt hơn so với giấy thiếc vàng? Mọi người dâng lên hứng thú, mắt thấy hai nha hoàn đồng loạt nâng một cái bàn lớn lên, dùng khăn trúc che lại, đặt ở trên bàn bát tiên, chiếm đi hơn một nửa địa phương.
“Trịnh công công có thể mở ra được chứ?” Cố lão hướng Trịnh Thứ Dũ gật đầu ra hiệu.
Trịnh Thứ Dũ nghe xong, cười một cái: “Được, ta cũng muốn xem xem là loại điểm tâm nào.”
Hắn đứng dậy, lấy ra lớp khăn trúc trên khay.
Mọi người đang ngồi không khỏi nghiêng người về phía trước, có mấy tiếng thán phục trần thấp vang lên liên tục.
Bàn điểm tâm này vậy mà lại làm thành một bức tranh!
Đường vẽ thành Hổ Khâu, bánh ngọt một màu được xếp thành một tòa tháp cao, bột đậu tương xào kỹ dùng làm cát, trong lúc bày hai, ba cái bánh gạo nếp làm thành phòng nhỏ, hoa quả được cắt thành những bức tượng điêu khắc, bên trên phủ đầy các loại mứt hoa quả, làm thành hàng ngàn loại cây hoa, Tô Bính Diêu chiên vàng óng ánh làm thành thuyền, bỏ neo ở bến đò Phong Kiều.

.

.
Một chút lại xem đếnbất tận.
Cố lão nói: “Đây là ‘Thịt nguội phong cảnh Cô Tô’, lấy cảnh cố hương tiếp đón người về cố hương, chúc Trịnh công công vạn phúc.”
Trịnh Thứ Dũ tay cầm khăn trúc, bất động một lúc, mới thả xuống khăn trúc.
Hắn hơi cúi người xuống, xem gần lại.

Một góc phong cảnh thịt nguội, là hoa đào ổ, năm cánh hoa đào phấp phới hẳn là dùng bánh ngọt đặc chế, hơi hồng.
Cắn một cái, vỏ mỏng mà giòn, lúc ẩn lúc hiện có một mùi hoa.

Cái này khiến Trịnh Thứ Dũ không khỏi nghĩ đến phụ mẫu, lúc đó phụ mẫu đều ở, bọn họ ở tại một viện trong hoa đào ổ.

Lúc hoa nở, cho dù đóng cửa, đóng cửa sổ, ngủ trên giường nhỏ, đều là tràn đầy mùi thơm hoa đào.
Những ngày dùng cơm dưới gốc cây hoa đào với người nhà, phảng phất như hôm qua, rồi lại giống như mông lung ở trong sương, thật giả như vậy.
“Ngược lại thật sự rất tinh xảo.” Trịnh thứ dũ chậm rãi ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía Cố lão: “Là đầu bếp nhà ngươi làm?”
Cố lão đang muốn trả lời, Giang Ninh Tri phủ một bên nhưng cướp mở miệng trước: “Là một tiểu cô nương tự lập môn hộ, một người mở ra điểm tâm Hạnh Hoa quán, nghe tên ở Kim Lăng.

Ta thấy nàng làm điểm tâm lại ăn ngon, lại chơi vui, liền mời đến làm tiệc đón gió tẩy trần cho Trịnh công công.”
Trịnh Thứ Dũ ngạc nhiên nói: “Là một tiểu cô nương làm?”
“Xác thực như vậy.” Lý Tri phủ cười vuốt chòm râu: “Nữ tử này với việc làm điểm tâm, xác thực là thiên tư xuất chúng.”
“Gọi nàng đi ra gặp một lần.”
Yến hội lúc mới bắt đầu, Nguyệt Nha Nhi liền ở trong phòng bếp nhìn chằm chằm, chờ bọn nha hoàn đem điểm tâm mang đi, nàng cuối cùng cũng rảnh rỗi.

Tự mình tìm cái đôn sứ ngồi xuống, uống hớp trà, nghỉ ngơi một chút.
Hoàng sư phụ ở trước cửa đi qua đi lại, chỉ chớp mắt nhìn thấy nàng nhàn nhã như vậy, cười mắng: “Nha đầu này, làm sao lại có thể một chút cũng không vội như vậy?”
“Ta gấp cũng vô dụng thôi.” Nguyệt Nha Nhi dùng tay nắm một miếng bánh nếp, trộn đều trong bát bột đậu nành, dính đầy bột mới ăn, thơm ngọt mềm mại, đàn hội.
Nguyệt Nha Nhi ăn xong mới nói: “Thịt nguội phong cảnh Cô Tô này, vốn dĩ ăn không phải là mùi vị, mà là sáng tạo.

Hoàng sư phụ ngươi dạy ta nha, nói loại yến tiệc lớn này mùi vị là phụ, dáng vẻ nhìn có được hay không, nổi bật hay không mới là màn kịch quan trọng.”
“Nói là nói như vậy.” Hoàng sư phụ thấy nàng ăn thơm ngọt, cũng lại đây lăn hai cái bánh nếp ăn: “Nếu như thật sự muốn lấy được yêu thích của quý nhân, vậy ngươi nhất định phải có ban thưởng!”
“Là chúng ta.” Nguyệt Nha Nhi nhấp ngụm trà, nói.
Nghe nàng nói như vậy, Hoàng sư phụ trong lòng cũng thật vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn là một bộ vẻ mặt ghét bỏ: “Hừ, ai muốn ngươi nói như vậy.”
Hai người đem số bánh ngọt còn sót lại ăn sạch bách, bên trong tiền viên Vương tổng quản vui vẻ chạy tới, nhìn thấy hai người này, vội la lên: “Tiêu cô nương, ngươi làm sao cũng không đổi bộ xiêm y mới? Trịnh công công gọi ngươi đấy!”
Nguyệt Nha Nhi đứng dậy, đập vỗ bụi bánh trên người: “Chỉ có một mình ta đi? Nhưng điểm tâm ấy cũng có công lao của Hoàng sư phụ mà?”
“Quý nhân người ta chỉ nói gặp ngươi.”
“Gấp sao? Nhưng ta cũng không mang theo xiêm y để tắm rửa?”
Vốn dĩ là, làm điểm tâm cũng tốt, làm đồ ăn cũng được, trên người khó tránh khỏi dính chút khói dầu.

Nàng lúc trước thực sự không nghĩ tới mang theo xiêm y để tắm rửa.
Vương tổng quản nhìn sắc trời một chút, nói: “Không kịp, cũng không thể để một phòng quý nhân chờ ngươi được?”
Hắn một mặt thúc giục Nguyệt Nha Nhi đi ra ngoài, một mặt gọi lại một đứa nha hoàn: “Vừa đi vừa chải đầu cho Tiêu cô nương.”
Một đường hoang mang hoảng loạn, chờ đến khi chạy tới sảnh Hồng nho, Nguyệt Nha Nhi sửa lại một chút xiêm y, tiểu nha hoàn kia thuận tiện cài lên búi tóc nàng một đóa hoa trà, lúc này mới theo Vương tổng quản đi vào bên trong sảnh.
Một phòng người, quần áo gấm lụa, đều hiếu kỳ nhìn nàng.
Nhưng mà khiến người chú ý nhất, lại là nam nhân trung niên ngồi giữa sảnh, một bộ áo choàng màu đỏ, vừa nhìn là biết kiểu dáng được đặc biệt thiết kế riêng.
Nói vậy đây chính là trấn thủ thái giám Trịnh Thứ Dũ, Nguyệt Nha Nhi vững bước tiến lên, thật sâu nói cái vạn phúc.
“Miễn lễ.” Trịnh Thứ Dũ tiếng nói hơi có chút ôn nhu: “Nghe nói ngươi là người địa phương, ngươi đi qua Cô Tô rồi?”
Nguyệt Nha Nhi chần chờ một chút: “Chưa từng đi qua, nhưng dân nữ từng nghe người ta kể qua phong cảnh Cô Tô, khi đó liền ghi nhớ ở trong lòng, cũng xem qua một ít tranh.”
“Vậy ngươi làm sao có thể làm được thịt nguội phong cảnh Cô Tô?”
“Thưa Trịnh công công, Phạm Trọng Yêm này cũng chưa từng đi đến Nhạc Dương lầu đâu.”
Trịnh Thứ Dũ cười lên, chỉ vào nàng cùng Lý Tri phủ nói: “Là người nhanh nhẹn, còn biết Phạm Trọng Yêm.”
Lý Tri phủ thấy hắn tâm tình tốt, trong lòng biết mình gọi Nguyệt Nha Nhi tới làm điểm tâm coi như là đã chọn đúng con ngựa rồi, trên mặt cũng có nụ cười thư thái: “Trịnh công công không biết, nàng có một trúc mã, nhà tuy nghèo, nhưng hiếu học, văn chương rất tốt, là người đứng thứ ba trong phủ thí mới đây.”
Nguyệt Nha Nhi buông xuống đôi mắt, có chút ngượng ngùng lại có chút bất ngờ, Lý Tri phủ là từ đâu nghe được mấy chuyện phiếm này?

“Thì ra là như vậy.” Trịnh Thứ Dũ khẽ vuốt cằm, nhìn thấy hoa sơn trà màu trắng được cài một bên tóc nàng, không biết nhớ tới cái gì, yên lặng một lúc, mới nói: “Thịt nguội phong cảnh Cô Tô này của ngươi làm vô cùng tốt, người đến, thưởng một lượng vàng.”
Vẻ mặt hắn ôn hòa nói: “Lại lấy một Viên Đoan Nghiễn đến, thay ta tặng cho trúc mã của ngươi để cho hắn đọc sách thật tốt.”
Nguyệt Nha Nhi biết Trịnh Thứ Dũ sẽ có ban thưởng, nhưng không ngờ ban thưởng này có lại còn nhiều như vậy, vội vàng lại thi lễ, nói cám ơn: “Đa tạ Trịnh công công ban thưởng.”
Trịnh Thứ Dũ đáp một tiếng, ánh mắt từ từ nhìn mọi người một lượt: “Giữ khuôn phép thay hoàng gia làm việc, triều đình chắc chắn sẽ không bạc đãi.

Thật tâm vì ta mà làm việc, Trịnh Thứ Dũ ta cũng chắc chắn sẽ không phụ lòng.”
Hắn đứng dậy, giơ lên ly rượu, xa xa kính tặng: “Trịnh mỗ mới tới nơi đây, chư vị lại tiếp đãi nhiệt tình như vậy, ta chân thành ghi nhớ, đa tạ.”
Mọi người vội vàng giơ chén lên tiếp lời hắn, các loại lời trung tâm.
“khúc chung nhân tán” (nhạc hết, người đi), Nguyệt Nha Nhi tìm Vương tổng quản đổi một lượng vàng này thành các miếng vàng nhỏ, quay lại tiểu viện trong nhà bếp nói với Hoàng sư phụ: “Vị Trịnh công công kia rất hoà thuận, còn thưởng một lượng vàng đây!”
Hoàng sư phụ hơi kinh ngạc: “Thưởng nhiều như thế? Xuất thân của vị quý nhân này có vẻ rất xa hoa.”
Nguyệt Nha Nhi cười tươi tắn lấy ra hai miếng vàng nhỏ, đưa cho Hoàng sư phụ một cái: “Đây là của ngài.”
Hoàng sư phụ nhìn một chút, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác: “Đây là người ta thưởng cho ngươi, vô duyên vô cớ lại chia cho ta làm cái gì?”
“Nói cái gì vậy.” Nguyệt Nha Nhi nói: “Nếu không phải là Hoàng sư phụ chỉ điểm, thịt nguội phong cảnh Cô Tô Tiểu Dạng này của ta cũng làm không được, ngài thu trước đi thôi.”
Hai người còn đang nhún nhường, một thanh âm ở ngoài cửa vang lên: “Tiêu cô nương vẫn còn ở chứ?”
“Ở.” Nguyệt Nha Nhi hướng ra ngoài hô một tiếng, nhân cơ hội nhét thỏi vàng nhỏ vào trong ngực Hoàng sư phụ rồi giống như một làn khói chạy ra ngoài.
Là một Tiểu Nội thị mặc áo xanh, cùng Nguyệt Nha Nhi nói: “Cô nương là gặp may, Trịnh gia của chúng ta cảm thấy bánh kem giấy thiếc vàng này rất tốt, muốn mời cô nương viết một tấm công thức để cho ngự trù trong cung làm thử một lần.”
Đưa cho ngự trù trong cung?
Nguyệt Nha Nhi một lúc liền vui mừng lên, nếu như bánh kem giấy thiếc vàng mà nàng làm có thể nhờ lần này mà đưa vào kinh, lần bốn bỏ năm lên này liền cho thấy điểm tâm của nàng có thể dương danh ở Kinh Thành!
Nàng tự nhiên là đồng ý, mấy thứ cần phải tỉ mỉ không giống với bánh kem giấy thiếc vàng, dùng giấy đem cách làm lần lượt viết xuống, còn vẽ mỗi một bước làm thành một bức tranh.

Bởi vì Nguyệt Nha Nhi không có mang theo con dấu bên người, nàng đơn giản dùng bút son vẽ đóa hạnh hoa, ở dưới đóa hoa viết hai chữ “Tiêu Nguyệt”.

Đã như thế, vừa nhìn liền biết là được làm từ tay ai.
Liên tiếp bận bịu đã lâu, cuối cũng cũng viết xong vài tờ công thức bánh kem giấy thiếc vàng.
Hoàng sư phụ trước khi về Dương Châu, cố ý tìm tới Nguyệt Nha Nhi, dạy nàng luyện tập một ít tay nghề cơ bản.
“Mấy thứ như tượng đường cần phải có tay nghề, cho dù có thông minh cũng vô dụng.

Giống như người ta xướng khúc luyện võ vậy, ngươi cần thường xuyên luyện tập, tay nghề mới có thể càng ngày càng tinh tiến.”
Hắn đầy mặt không để ý nói: “Luyện hay không luyện là ở ngươi, ngược lại ta lại không phải là sư phụ của ngươi.”
Ở chung mấy ngày nay, Nguyệt Nha Nhi cũng biết chút tính tình của Hoàng sư phụ, hắn trời sinh đã nói năng chua ngoa, nhưng trong lòng lại không xấu.

Thấy hoàng sư phụ chịu dạy nàng, lập tức cầm cái vở đến ghi nhớ lại những phương pháp luyện tập này, bảo đảm nhất định lúc nào cũng sẽ luyện tập.
Hoàng sư phụ chắp tay sau lưng, hắng giọng một cái: “Còn có một việc, ta có một đứa cháu trai, chính là người giúp ngươi dính tháp hoa quả kia, hắn vẫn muốn đến Kim Lăng.

Tuy rằng người hơi ngốc nhưng làm đồ thì vẫn có thể ăn được.

Cái kia.

.

.

Hạnh Hoa quán này của ngươi có còn cần người nữa không?”
“Cần chứ.” Nguyệt Nha Nhi hồi tưởng lại bộ dạng thành khẩn làm việc của Tiểu Hoàng sư phụ kia, vội vàng nói: “Nếu như hắn đồng ý ở, tự nhiên là không thể nào tốt hơn.

Có điều bên này của ta ít nhất phải ký năm năm khế ước, bảo đảm hắn không tùy tiện đi đến cửa hàng khác.

Không biết vị Tiểu Hoàng sư phụ kia có đồng ý hay không.”
“Ngươi là sợ hắn biển thủ hai ngày liền mang theo công thức bí mật của cửa hàng ngươi chay?”
Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Cũng không phải là nói như vậy, mỗi của tiệm đều có một tính khí riêng, luôn trao qua đổi lại, đối với cá nhân hắn cũng không tốt.”
Hoàng sư phụ uống một hớp rượu nhỏ, nói: “Cũng là cái này cũng hợp lý, cũng có lợi.


Nếu như hắn trộm công thức bí mật của cửa hàng ngươi chạy ta nhất định sẽ đánh gãy chân hắn.

Liền quyết định như vậy đi.”
Một hồi yến hội làm được, tuy vô cùng cực khổ, nhưng Nguyệt Nha Nhi cũng coi như thu hoạch được rất nhiều.
Nàng trở lại hẻm Hạnh Hoa, ngả đầu liền ngủ, mãi đến tận ngày thứ hai mặt trời lên cao mới dậy.
Sắc trời âm u.
Nguyệt Nha Nhi chậm rãi xoay người, thoáng nhìn Đoan Nghiễn trên bàn trang điểm, dự định đem này Đoan Nghiễn này cho Ngô Miễn.
Có điều trước đó, trước tiên nàng cần phải lấp đầy cái bụng trước đã.
Đẩy cửa đi ra, mới đi tới bên trong vườn hoa nhỏ, Nguyệt Nha Nhi sững sờ.
Cách tường ngoài, có rất nhiều người xếp hàng, có nhiều người mặc bố ý của gã sai vặt, cũng có một chút người mang theo người hầu.
Tại sao nhóm xếp hàng lại xếp đến nơi này?
Nguyệt Nha Nhi vội vã chạy đến trước hàng, chỉ thấy trong cửa hàng không còn chỗ ngồi, ngũ tẩu cùng Tiểu Hoàng sư phụ mới tới đều tay chân bân bịu liên tục.
“Làm sao bỗng nhiên có nhiều khách như vậy?”
Lục Cân vừa mới đưa món ăn lên thid thấy nàng, vội vàng chạy tới nói: “Cô nương, người thực sự quá nhiều, Lỗ bá ở bên ngoài duy trì xếp hàng đều bận bịu không xong.”
Nguyệt Nha Nhi nhấc lên làn váy, bước nhanh đi tới bên ngoài Hạnh Hoa quán, quả nhiên thật là rất nhiều người!
Lỗ Bá gọi mấy người láng giềng đến giúp bận bịu nói: “Ngày hôm nay ngày mai ngày mốt, vị trí ở Hạnh Hoa quán đều không còn, chư vị mời trở về đi, đừng xếp hàng!”
Có mấy người nghe xong rất phiền muộn đi mất, nhưng còn có chút người kiên trì chờ, nghĩ nếu là có một chỗ trống là có thể ăn.
Nguyệt Nha Nhi sau khi nghe ngóng, những khách tới này đều nghe chuyện ở Kim Cốc yến, cố ý chạy tới.
Nàng dõi mắt nhìn tân khách ngồi đầy Hạnh Hoa quán, có chút hoảng hốt.
Một lần như vậy là đã nổi tiếng?
Khách tới thực sự quá nhiều, chờ cơn gió này qua đi, Nguyệt Nha Nhi cuối cùng cũng rảnh rỗi, mang theo Đoan nghiễn gõ cửa nhà Ngô gia.
Trời đã đầu hạ, hơi nóng.
Ngô Miễn thấy Nguyệt Nha Nhi đến rồi, vội vàng để quyển sách trên tay xuống bàn, đến một bên giếng nước lấy một cái làn xuống, bên trong có để mận, vừa to lại vừa chin, ướt đẫm nước giếng.”Răng rắc” cắn một cái, nhẹ nhàng khoan khoái giòn ngọt.
Mận ngâm trong nước giếng lạnh, Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn một người ngồi trên một cái ghế nhỏ, ngồi nói chuyện phiếm.
“Ngươi mấy ngày này hẳn là rất bận đi.”
Nguyệt Nha Nhi cắn nửa quả mận, lầm bầm nói: “Mệt chết đi được, may mà ta mới mời thêm mấy người mới đến làm việc, nếu không phải vậy thì không biết sẽ bận đến mức nào đây!”
Nàng đưa tay ra, ai oán nói: “Ngươi nhìn, trên tay ta lại mài ra thêm một vết chai!”
Ngô Miễn cúi đầu nhìn, không ngờ Nguyệt Nha Nhi bỗng nhiên hắt một ít nước từ một bên chậu nước lên trên gương mặt hắn, tiếng cười như chuông vang: “Lạnh hay không?”
Ngô Miễn ngẩn ra.
Nhìn Nguyệt Nha Nhi cười đến tùy ý, hắn bỗng nhiên trở tay cũng hất một ít nước lên trên mặt nàng.
“Hay lắm, ngươi lại ra tay.”
Không biết hoa sơn chi nhà ai nở sớm, từng trận mùi thơm.
Hai người cười đùa một trận, nghe thấy Ngô bá ở trong phòng gọi: “Ngô Miễn, ngươi nhường muội muội một ít đi!”
Lúc này mới ngừng tay.
Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Không chơi không chơi.” Nàng lau giọt nước trên mặt, hỏi:
“Ngươi đọc sách cố gắng như vậy, tới lúc nào mới thi?”
“Tháng bảy.”
Nguyệt Nha Nhi hai tay chống cằm, tính toán một chút ngày tháng: “Cũng sắp rồi.

Ai nha, ta không nên đến quấy rầy ngươi lúc này.”
Nàng hốt hoảng đứng lên: “Vậy ta quay về đây.”
Ngô Miễn quýnh lên, kéo ống tay áo nàng: “Ăn cơm xong rồi hãy đi.”
Nguyệt Nha Nhi nhìn lại ống tay áo của nàng, đôi mắt đầy ý cười nhìn hẳn ở trước mặt: “Ngươi nhớ ta, có đúng hay không?”
Ngô Miễn quay đầu đi chỗ khác, không nói lời nào.
Trong phòng bếp bay tới mùi thơm của củi lửa cơm, Ngô bá gọi bọn họ đi vào ăn cơm.
Nguyệt Nha Nhi đáp một tiếng, nhấc chân dự định đi vào trong phòng, bỗng nhiên nghe xong một tiếng nho nhỏ “Nhớ.”
“Ngươi nói cái gì? Ta không nghe thấy.”
“Không nói gì.” Ngô Miễn bước nhanh hướng về phía trong phòng.
Trong phòng ngoài phòng, đều là mùi hoa sơn chi.

Bình Luận (0)
Comment