Tỷ muội bọn họ nhàn nhã ngồi một chỗ cười cười nói nói, từng người chuyển việc cho nhau sửa lại, chỉ chốc lát sau liền đến canh giờ dùng cơm trưa.
Hạnh viên chính sảnh tổng cộng có ba gian phòng, ngoại trừ ở giữa dùng để tiếp đãi khách.
Bên trái có một gian Nguyệt Nha Nhi đưa nó dùng làm phòng ăn, bên trong có một cái bàn tròn lớn.
Cảm thấy bình thường ăn cơm hơi bí, liền cố ý ở phòng ăn mở nhiều thêm mấy cái cửa sổ, ánh nắng xuyên qua rừng trúc chiếu lên quần áo, chiếu vào giấy dán cửa sổ, ngược lại thật sự giống như một bức họa.
Ngô bá cùng Ngô Miễn cũng lại đây, ngồi cùng một chỗ.
Nguyệt Nha Nhi chỉ vào một bàn điểm tâm nói: “Đây là bánh đậu đỏ ta mới làm, các ngươi nếm thử.”
Liễu Kiến Thanh vốn không muốn ăn, nhưng thấy bánh đậu đỏ này giống như bánh xe, lại có màu vàng óng, vừa nhìn liền biết rất xốp giòn, không khỏi cầm lấy một cái, cắn một miếng.
Là bánh nhân ngọt.
Bánh nhân đậu đỏ có vỏ ngoài rất giòn, dính môi là nát, ăn chậm rãi, đặc biệt thơm ngọt.
Mỗi người ăn một cái, mâm liền hết rồi.
Ngũ tẩu cười nói: “Bây giờ có thể đường hoàng ra dáng gọi một tiếng cô gia.”
Tiết Lệnh Khương ở một bên nói: “Nói không chừng quá hai ngày lại muốn đổi giọng, xưng một tiếng lão gia.”
Quy củ lúc này, chỉ có trúng cử nhân, mới có thể chân chính về mặt ý nghĩa để người xưng một tiếng lão gia.
Ngô bá nghe xong, cười nói: “Mượn lời tốt của ngươi.”
“Ngày mai yết bảng đúng không?” Tiết Lệnh Khương lại hỏi.
“Vâng.” Nguyệt Nha Nhi nói: “Ta đang chuẩn bị sáng sớm ngày mai sẽ đến xem.”
“Cũng không cần.” Tiết Lệnh Khương giải thích nói: “Yết bảng thi hương, không giống với đồng thí bảng lúc trước, cũng sẽ có rất nhiều người đến nhìn chằm chằm, nơi nào cần ngươi tự mình đến trước bảng xem? Tự nhiên sẽ có người muốn tiền thưởng, từ rất sớm đã đạt được tin tức, hung hăng chạy tới.”
Ngũ tẩu chen miệng nói: “Cái này cũng đúng, trước kia ta nghe nói trước một ngày yết bảng, có mấy người có tiền đã sớm mua người bên trong thư phòng, viết danh sách thi đỗ cử nhân ra, chỉ chờ trời vừa sáng, sáng sớm liền chạy đến chỗ nhà có người thi đỗ cử nhân báo tin vui, cầm tiền thưởng.
Đôi chân này còn nhanh hơn cả thỏ, phủ nha còn không yết bảng, người thi đỗ đã chiếm được tin tức.
Những người này gọi là ‘Người báo tin mừng thi đậu’ .Ta khuyên phu nhân nên chuẩn bị một ít tiền mừng, đến thời điểm lại phát cho mấy người báo tin mừng này.”
Hóa ra còn có thể làm việc như vậy, Nguyệt Nha Nhi lúc này mới hiểu được, không khỏi thở dài nói, thực sự không cần phải dậy quá sớm.
Chờ đến ngày yết bảng, Nguyệt Nha Nhi mới tỉnh lại không lâu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa ầm ầm bên ngoài.
Nàng vội vã đẩy Ngô Miễn đi thay y phục, hai người mới đi tới chính sảnh, chỉ nghe vài tiếng chiêng đồng, mấy người cầm một cuộn giấy lớn, mặt mày vui vẻ chạy tới.
Vương nương dẫn những người kia đi về hướng chính sảnh, nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi phu thê hai người, đương muốn mở miệng nói chuyện, người phía sau giơ mộc bài đã mồm năm miệng mười.
“Tin chiến thắng, quý phủ tướng công cao trung là người đứng đầu bảng!”
“Chúc mừng đỗ cao!”
Ngô Miễn theo bản năng nắm chặt tay Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi cười đập mu bàn tay của hắn: “Chúc mừng chúc mừng, lão gia.”
Người báo tin mừng thi đậu cầm cuộn giấy lớn trong tay một mạch đặt trong chính sảnh, chỉ thấy phía trên cũng viết “Tin chiến thắng, quý phủ tướng công cao trung đỗ đầu bảng, báo với nhà nhà,.
.
.” Bộ dạng kia, cũng không khác một tấm giấy khen cho lắm.
Nguyệt Nha Nhi vội vàng chia tiền mừng, người báo tin mừng thi đậu cầm hồng bao, tự nhiên cũng vui sướng, một mặt bái tạ một mặt nhắc nhở: “Tiểu nhân cũng mang theo hồ gián, nếu không chúng ta thay lão gia cùng phu nhân đem này thiệp báo thăng này treo lên tường?”
Vốn dĩ cái này cũng giống giấy khen, Nguyệt Nha Nhi cười lên, ánh mắt ở trong chính sảnh quét một vòng, đem tranh chữ trên tường đông gỡ xuống: “Dán ở chỗ này đi.”
Ngô Miễn kéo lôi kéo góc áo nàng, nhỏ giọng nói: “Cái này cũng không cần thiết.”
“Tại sao không muốn? Ta chính là muốn tất cả những người tới nhà chúng ta đều biết, phu quân ta có tài khí cỡ nào.”
Nhìn Nguyệt Nha Nhi một mặt cười tươi tắn, Ngô Miễn nơi nào có thể nói chữ “Không”? Chỉ có thể theo ý nàng.
Vòng người đến báo hỉ thứ nhất còn chưa đi, ngoài cửa lại ngừng hai, ba con ngựa, cũng là hai, ba người cầm trong tay thiệp báo xông đến, vừa vào cửa cũng đã “Chúc mừng chúc mừng”, rất náo nhiệt.
Có thể thấy người báo tin mừng đằng trước, hỉ khí trên mặt người phía sau cũng nhạt đi chút, cười mắng: “Tiểu tử này ngươi tốt lắm, ngày hôm qua còn nói với ta ngươi phải đi hai ba nhà báo hỉ, sáng sớm hôm nay đã vọt tới nơi này rồi.”
Người phía trước báo tin mừng này cũng không nghĩ gì, cười tươi tắn nói: “Phu nhân nhà này lại là lão bản của Hạnh Hoa quán.
Tiền báo hỉ tuyệt đối sẽ không ít hơn các nhà khác.”
Hai người bọn họ đang nhỏ giọng lầm bầm, Vương mụ mụ bên người Nguyệt Nha Nhi liền lại cầm một bàn hồng bao đi ra, bảo người báo tin mừng thi đậu thu trước.
Mọi người vui vẻ.
Liền vừa đến giữa trưa, Hạnh viện Đông viện liền dán lên ba tấm giấy thông bao.
Miễn ca nhi trúng cử nhân, đối với Nguyệt Nha Nhi ảnh hưởng vẫn rất lớn.
Điều thứ nhất là thương thuế, từ trước Hạnh Hoa quán không đưa thiếu thuế cho quan phủ, mà bây giờ bởi vì phu quân Nguyệt Nha Nhi thành cử nhân, sản nghiệp dưới danh nghĩa Hạnh Hoa quán đều được miễn một phần thương thuế.
Tính toán qua loa, cái này cũng bỏ được một phần chi không nhỏ.
Cái thứ hai là thái độ của người bên ngoài đối với Nguyệt Nha Nhi, bây giờ ngoại trừ người ở Hạnh Hoa quán gọi nàng là lão bản, tất cả những người khác thấy nàng đều sẽ tôn kính gọi nàng là phu nhân.
Cái thứ ba là không hiểu sao có rất nhiều thân thích đến gửi tiền.
Có thương gia giàu có cùng Ngô gia cũng có người tự mình tới cửa, bảo là muốn đem trang viên đồng ruộng ghi dưới danh nghĩa của Miễn ca, đồng ý dựa theo tuổi tác chia hoa hồng cho Miễn ca nhi.
Nguyệt Nha Nhi lúc đầu còn sợ hết hồn, trong lòng cũng để ý những người tự dưng tới cửa đưa tiền đưa lương thực này, trong lòng đang tính toán cái gì? Sau đó hỏi qua Tiết Lệnh Khương mới biết cái này cũng là thao tác bình thường, bởi vì tất cả sản nghiệp dưới danh nghĩa cử nhân cũng đều được miễn thuế, chỉ cần cả dòng họ có một người cử nhân, như vậy người cùng họ hận không thể ghi gia sản của mình vào danh nghĩa của người này, để có thể tránh khoản thuế.
Ngoài ra, còn có hai, ba nhà tiền trang, tự mình phái người tới cửa đến bái phỏng, ngôn từ ngữ khí có thể so với Nguyệt Nha Nhi lúc trước đến nhà bọn họ mượn tiền còn cung kính hơn nhiều.
“Lão gia bây giờ mới trúng cử, Hạnh Hoa quán của phu nhân cũng phải mở rộng, nghĩ đến nhất định cần dùng tiền, nơi này là hai trăm lạng bạc ròng tùy ý lấy dùng.
Nếu như quý phủ cần dùng tiền, có thể đưa thiếp mời đến, chúng ta nhất định sẽ chọn bạc hợp quy tắc đưa tới cho ngài, tiền lời nhất định sẽ thấp hơn các nhà khác sáu phần mười.”
Ngoại trừ tiền bạc khế đất trang viên, còn có trực tiếp đưa người làm tới quý phủ, nói là cho lão gia cùng phu nhân tùy ý sai khiến.
Càng có một ít người sa cơ lỡ vận, người một nhà đều xin vào làm, tự nguyện làm nô tỳ, chỉ nguyện được chút che chở.
Nhiều vô số, khiến Nguyệt Nha Nhi nhìn mà than thở.
Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn sau khi thương lượng cẩn thận, cẩn thận tiếp nhận một ít ý tốt.
Khoảng chừng mười ngày, Nguyệt Nha Nhi gọi tiên sinh phòng thu chi tới tính toán sổ sách, phát hiện tài sản dưới danh nghĩa trong phủ ít cũng phải một ngàn lượng bạc.
Nàng cầm sổ sách đi cho Ngô Miễn nhìn: “Ta chưa từng nghĩ tới, hóa ra thăng quan phát tài vào lúc này là ý tứ này? Chẳng trách những người này dù có vót nhọn đầu cũng muốn thi đỗ.
Những khoản tiền này ta đều tính giúp ngươi rồi, đều ở nơi này, ngươi thu trước đi.”
Ngô Miễn để sách trong tay xuống bàn, ngẩng mặt lên nhìn nàng: “Tự nhiên là để phu nhân thu.”
“Ta thu lại?”
Ngô Miễn cười lên: “Dòng dõi tính mạng của ta đều là của ngươi, càng không cần phải nói những thứ này.”
Nguyệt Nha Nhi mặt mày tươi tắn: “Được rồi, chúng ta là phu thê, có vinh cùng hưởng, có họa cùng chia.
Ngươi yên tâm, số tiền này ta nhất định sẽ tận dụng thật tốt.”
Nàng đem sổ sách mở ra, liền trước đèn, một hạng một hạng đọc cho hắn nghe.
Phương thức ghi sổ sách này của Nguyệt Nha Nhi so với cách ghi bình thường không giống, Ngô Miễn mới nhìn còn có chút không quen, nhưng nghe nàng ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ giảng giải, cũng dần dần hiểu.
Hắn không khỏi thở dài nói: “Phương pháp tính toán này cũng rất tốt, lại rất rõ ràng.
Nguyệt Nha Nhi của ta thật thông minh.”
“Đó là do ngươi rất tinh mắt.” Nguyệt Nha Nhi cười tươi tắn mà nhìn hắn.
Dưới đèn nhìn mỹ nhân, chỉ thấy khuôn mặt phiếm hồng của nàng, đôi môi màu anh đào.
Mi tâm Ngô Miễn khẽ nhúc nhích, kéo nàng vào lòng.
Nguyệt Nha Nhi ngồi ở trong lồng ngực của hắn, lấy tay vờn quanh trên cổ hắn.
Phu thê lẳng lặng mà rúc vào nhau, đèn đuốc mờ ảo.
Một hồi lâu, Ngô Miễn mới rầu rĩ nói:
“Ngày mai, ta phải khởi hành đi về phía Kinh Thành để chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân sang năm.”
Hắn nhấc mắt, ánh mắt như sao giống như tất cả chỉ còn lại nàng: “Nhưng ta.
..
Không ngờ tới phải tách ra khỏi nàng.”
Nguyệt Nha Nhi nhẹ giọng cười lên: “Ai nói chúng ta phải tách ra?”
“Nhưng nàng còn bận rộn chuyện của Hạnh Hoa quán, ta cũng không thể vì mình ta, để nàng phải dừng bước lại.” Ngô Miễn phát sầu nói: “Hiện tại ta mới coi như hiểu, cái gì gọi là ‘Gặp lại khó ly biệt cũng khó’.
Nguyệt Nha Nhi, ta còn chưa rời đi, cũng đã bắt đầu nhớ nàng.”
Hắn dừng một chút, còn nói: “May mà có Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ ở đây, ngươi cũng sẽ không cô đơn.”
Nguyệt Nha Nhi nhìn bộ dạng kia của hắn, khóe miệng mỉm cười, dùng đầu ngón út quấn lấy tóc của hắn: “Vậy chàng phải nghĩ tới thiếp nhiều một chút mới được.”
Nàng dùng chóp mũi thân mật sượt qua mặt hắn, nhẹ nhàng cắn môi hắn.
Ngô Miễn nhắm hai mắt lại, hầu kết khẽ nhúc nhích, khuôn mặt không có biểu hiện gì, nhưng hơi thở lại đang nóng rực.
Một chiếc đăng, chiếu thấy bóng người thành đôi.
Lư hương tỏa ra từng làn khói trắng xóa, rất thanh lệ.
Có tiếng gió thổi qua lá, một mảnh ào ào.
Nguyệt Nha Nhi mệt mỏi, hỗn loạn ngủ thiếp đi.
Đèn đuốc đã tàn, dựa vào ánh nến phiêu diêu, Ngô Miễn nhìn người như ngọc trong lòng, không nỡ lòng dời ánh mắt đi.
Càng nhìn lâu, càng khiến người đi xa.
Sợ quấy rối mộng đẹp của Nguyệt Nha Nhi, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, vén rèm lên, khoác áo ngủ lại.
Hôm nay, có mưa bụi mông lung.
Trước tiên Ngô Miễn đi về phía nhà Đường Khả Lũ cáo biệt, hắn vẫn nhớ ân tình của Đường tiên sinh.
Đường Khả Lũ cố gắng nói: “Trò giỏi hơn thầy, ngươi buông tay đi thi đi.”
“Học trò biết.”
Hắn gật đầu, đem một tấm giấy viết thư đưa cho Ngô Miễn: “Đây là bằng hữu tốt tri kỷ của ta, địa chỉ nhà Đoạn Hàn Lâm.
Ta đã gửi một lá thư cho hắn, sau khi ngươi đến kinh, có thể đi bái phỏng hắn.”
Sau khi Ngô Miễn nhận lấy, Đường Khả Lũ lại hỏi: “Ngươi ở Kinh Thành có nơi ở chưa?”
“Vẫn không có.” Ngô Miễn lắc đầu một cái: “Chắc ở quán trọ.”
Đường Khả Lũ nhìn một chút bọc hành lý của hắn: “Nguyệt Nha Nhi không đi cùng với ngươi?”
“Nàng tự có chuyện bận rộn của nàng.
Mấy ngày này ta không ở, mong tiên sinh chú ý chăm sóc.”
“Ngươi yên tâm, tính tình Nguyệt Nha Nhi, nhất định khiến ngày tháng sau này tốt đẹp.”
Sau khi bái biệt Đường Khả Lũ, Ngô Miễn đi về hướng Đào Diệp Độ.
Từ Kim Lăng đến Kinh Thành, cho dù đi đường bộ, cũng phải đi đường thủy.
Nhưng nếu đi xe ngựa, khó tránh khỏi bôn ba, bất lợi cho đọc sách, vì thế Nguyệt Nha Nhi cũng khuyên Ngô Miễn đi thuyền đi.
Nàng nói, Ngô Miễn nào có không nghe? Huống chi Nguyệt Nha Nhi đã vì hắn liên hệ được một chiếc thuyền tốt.
Bến đò mông lung trong cơn mưa bụi, đều có liên hệ tới ly biệt.
Ngô Miễn trông thấy người đưa tiễn, không khỏi nghĩ tới Nguyệt Nha Nhi.
Nếu nàng đến đưa, hắn sợ là không nỡ lòng bỏ đi.
“Lão gia, thuyền tới.” Thư đồng nhắc nhở.
Ngô Miễn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đi về phía bờ sông.
Chờ hắn thấy rõ người đứng thẳng trên đầu thuyền, lại sững sờ.
Nguyệt Nha Nhi một thân váy đại hồng tựa phi ngư, tay vịn mép thuyền, tóc mây bị gió thổi có hơi tán loạn.
Bên trong trời đất bao la, nàng hướng hắn nở nụ cười xán lạn:
“Vị thiếu niên này, ngươi muốn thuận buồm xuôi gió lên Hạnh Hoa thuyền của ta không?”