Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

Chương 86


Khí trời ngày một nóng lên, cách mười ngày, lại giống như có người đặt thêm một lò than trong
phòng.
Nguyệt Nha Nhi đổi xiêm y thành sản phẩm trong xưởng, áo cài cổ lụa mỏng, cài cổ hải đường, trong
tay cầm một cái quạt giấy, quạt gió, cũng đuổi muỗi.
Việc của trà trang, sau một khoảng thời gian dây dưa, cuối cùng cũng quyết định được.

Từ khi Ngô
Miễn truyền đến tin trúng thám hoa lang, tốc độ làm việc của Cố gia thay đổi nhanh hơn so với lúc
trước rất nhiều.

Dù sao Ngô Miễn cũng sắp nhậm chức Ngô Trung huyện, chính là nơi chủ yếu sản xuất
lá trà ở Giang Nam, Cố gia ở nơi đó cũng có vài mẫu trà điền.

Sau khi đắn đo suy nghĩ, Cố gia một
là sợ ép giá ép tới mức Nguyệt Nha Nhi tự mình mở trà trang; hai là lo lắng cho trà điền của nhà
mình ở Ngô Trung, vạn nhất cọc hợp tác này thất bại, nói không chừng còn có mầm họa.
Ngay cả Cố phu nhân cũng đuổi tới cùng Nguyệt Nha Nhi ký kết hiệp ước chuyên bán hồng trà, ở bề
ngoài là Cố gia bàn chuyện làm ăn, nhưng mà ngầm là hai nhà hợp tác.

Sau khi giải quyết chuyện này,
Nguyệt Nha Nhi liền toàn tâm toàn ý nhào vào ấm chế hoa trà.
Chuyện làm ăn lá trà của Cố gia, tính sơ sơ cũng được mấy trăm năm, dưới tay cũng nuôi mười mấy trà
công kinh nghiệm phong phú.

Những trà công này một khi gia nhập, thay đổi ấm chế hoa trà liền tăng
nhanh vô cùng.
Chờ đến thời tiết mơ chín, bước đầu của ấm chế trà đã được định hình.

Trà nương hái lá trà tươi
xuống cùng với hoa nhài tươi đều được đưa vào ấm thất, tuy nhìn qua lá trà bên trong không có hoa,
nhưng trên thực tế mùi hoa đã giấu sâu bên trong lá trà, chỉ đợi khi rót nước nóng vào thì hồn hoa
mới xuất hiện.
Vì là lứa ấm chế hoa trà đầu tiên, sản lượng không nhiều, chỉ được một hòm trà hoa nhài.

Nguyệt Nha
Nhi dặn dò trà công đóng gói thật kỹ càng, chuẩn bị mang theo hòm hoa trà này tới kinh thành.
Tiết Lệnh Khương bây giờ chuẩn bị rất nhiều công việc cho Hạnh Hoa quán, đã rất thuận buồm xuôi
gió, nghe nói Nguyệt Nha Nhi lại muốn lên kinh, cũng không hoảng hốt, chỉ là có chút lo lắng: “Mấy
hôm trước không phải Miễn ca nhi gửi thư nói khởi hành sao? Vào lúc này, nói không chừng đã trên
đường về, ngươi lúc này lên thuyền vào kinh thành, chẳng phải là lại bỏ lỡ hắn?”
Nguyệt Nha Nhi cười khổ nói: “Xem duyên phận thôi, nếu có thể gặp được liền gặp, không được thì chỉ
có thể thấy muộn chút.


Ấm chế hoa trà mới này, nếu như bỏ lâu, phong vị nhất định có tổn thất.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.”
Hai người đang nói chuyện, tấm mành thêu mềm mại được vén ra, trong tay Liễu Kiến Thanh bưng một
đĩa mơ tươi đến: “Mấy quả mơ này xếp chồng chất, ăn hai ngày này, ta liền quyết định không muốn
ăn.”
Những ngày qua, cho dù là Hạnh viên hay là Hạnh Hoa quán, đầu cành cây mơ đều có quả chín, giống
như từng cái từng cái đèn lồng màu mơ chín, ép tới cành lá cây mơ có chút nặng trĩu.
“Còn chưa ăn hết nữa?”
“Còn có hai cái sọt to.” Liễu Kiến Thanh chọn một quả nhỏ nhất cầm trong tay, buộc Nguyệt Nha Nhi
cùng Tiết Lệnh Khương cầm một quả ăn.
Nguyệt Nha Nhi tiện tay cầm một quả mơ, bỏ vỏ, cắn xuống.

Phần thịt quả mềm mà tươi, hơi chua chua
ngọt ngọt, rất là sướng miệng.
“Nếu không ăn hết cũng lãng phí.” Nguyệt Nha Nhi vừa ăn quả mơ, một bên hướng tiểu nha đầu dặn dò:
“Đưa đến một ít cho nương của ta đi, ta lại chọn chút làm mơ khô, làm rượu mơ, còn lại thì chia cho
người làm việc trong Hạnh Hoa quán mỗi người một ít, không nên để hỏng.”
Mơ khô cùng rượu mơ bắt tay vào làm cũng dễ dàng, chỉ tiêu tốn một hai canh giờ, là có thể làm
thành.
Lúc lên thuyền vào kinh thành, bên người Nguyệt Nha Nhi mang theo một bình mơ khô nhỏ.

Đây là nàng
cố ý làm cho Miễn ca nhi, hắn không thích ăn đồ quá ngọt, bình mơ khô nhỏ này Nguyệt Nha Nhi cũng
chỉ cho một ít đường, vào miệng có chút chua, nhưng sau khi tinh tế thưởng thức thì có thể cảm nhận
ra vị ngọt.
Trong lòng Nguyệt Nha Nhi nghĩ, nếu như có thể gặp gỡ Miễn ca nhi, nàng liền đem mơ khô cho hắn,
nếu mà không gặp được, nàng liền tự mình ăn.
Khí trời dần nóng, trong khoang thuyền cũng bí đến mệt.

Nguyệt Nha Nhi ngoại trừ rửa mặt đi ngủ,
hơn nửa thời gian là đang đến gần boong tàu ngồi dưới hiên tàu, mở cửa sổ ra, đưa đến một cái ghế
xích đu bằng mây, bên
cạnh để một bình trà lạnh, một bộ trà sứ trắng, một bình mơ khô, cũng coi như không có trở ngại.
Nàng có lúc nhấc bút viết kế hoạch vào kinh, mệt mỏi, liền miễn cưỡng ngồi trên ghế mây, đem tâm tư
thả trôi, nhìn phong cảnh hai bên bờ sông.

Phần lớn thời gian là nhìn thuyền trên sông”, hy vọng có
thể trông thấy một kỳ tích—— nói không chừng nàng nhìn ra phía ngoài thì, Miễn ca nhi cũng vừa hay
trông thấy nàng.
Chỉ là trăng treo cao cao trên thuyền, nước sông cuồn cuộn, muốn từ thuyền nhìn thấy được người
luôn tâm tâm niệm niệm, nơi nào có dễ dàng như vậy?
Có điều chỉ là kỳ vọng thôi.

Có một ngày sau giờ ngọ, dừng xem sổ sách, Nguyệt Nha Nhi nghiêng người trên ghế mây mơ màng ngủ.

Lúc tỉnh lại, ánh chiều tà le lói, chân trời đã có mấy ngôi sao sáng.
Gió trên sông mềm nhẹ, nước cũng vững vàng, nhà đò xướng một khúc ca không biết tên, tiếng ca di
động trong ánh sao, ánh đèn.
Nguyệt Nha Nhi còn buồn ngủ, có chút mờ mịt, lẳng lặng nghe xong một lúc, mới nghe rõ ràng bài này
đang xướng cài gì.
“Nguyệt Nhi cao, nhìn không gặp mong không thấy.

Ta đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cành hoa
đung đưa lung tung, như thể thấp giọng gọi tên ta.

Dùng hai tay đẩy cửa sổ, gió đung đưa lạ mắt.

Ta
như muốn trở nên xấu hổ.

Nó lại trở nên khó chịu.

“[1]
Tiếng ca này nhàn nhạt lại vui tai, tình cờ có mấy cái bọt nước bắn lên, lấy tiếng nước chảy róc
rách làm đệm nhạc.
Nàng đứng dậy đi tới mép thuyền, nhìn nước, nghe ca một chút, chẳng biết vì sao lại cười yếu ớt.

Khúc ca này hình như đặc biệt được xướng vì nàng.

Dần dần, trong bóng đêm xuất hiện bóng một chiếc
thuyền khác, trước thuyền mang theo hai ngọn sừng dê đăng, chiếu trên nước, cùng làm bạn với thuyền
của Nguyệt Nha Nhi.
Nàng nhìn bóng thuyền, cảm thấy thú vị, chẳng biết vì sao ngẩng đầu lên, vẻ mặt khẽ biến.
Đầu thuyền theo nước chảy chậm rãi, rõ ràng một người đang đứng thẳng, mặc một bộ lam sam màu
trắng.
Nguyệt Nha Nhi tay bám mép thuyền, la lớn: “Miễn ca nhi —— “
Người kia nghe xong, không nhìn về phía trước, cách gần rồi, mới nhìn rõ mặt mũi hắn, không phải
Ngô Miễn thì là ai?
Thuyền cách càng ngày càng gần rồi, Ngô Miễn cũng tay bám mép thuyền, cao giọng hô tên của nàng:
“Nguyệt Nha Nhi.”
Với ánh sao bất biến trong dòng sông, gặp phải người luôn tâm tâm niệm niệm, trong lúc đó có thể
chào hỏi nhau, đã như là kỳ tích của ánh sao yếu ớt bình thường.
Cách một dòng nước chảy, Nguyệt Nha Nhi nhìn chằm chằm không chớp mắt Ngô Miễn, chợt nhớ tới cái
gì: “Chờ một chút.”

Nói xong, nàng hai ba bước vọt tới một bên ghế tựa, cầm lấy bình mơ khô này, nhìn đúng thời cơ, vứt
về phía Ngô Miễn.
Kém một chút, bình mơ khô này suýt chút nữa đã rơi xuống sông, may mà Ngô Miễn tiếp được.
Hai con thuyền gặp thoáng qua, Nguyệt Nha Nhi từ đuôi thuyền chạy đến đầu thuyền, Ngô Miễn cũng từ
đầu thuyền đuổi đến đuôi thuyền, hai người nhìn nhau trong ánh đèn mờ mịt.
Càng đi càng xa.
Mãi đến tận khi không thấy ánh đăng trên thuyền kia nữa, Ngô Miễn từ từ thu hồi ánh mắt, xoay
người.

Thư đồng của hắn muốn thay hắn cầm bình mơ khô này, Ngô Miễn lại không cho, coi như trân bảo
mà cầm.
Thư đồng thở dài một tiếng, hơi oán giận: “Sao phu nhân không chịu ở bên lão gia lâu chút? Phu
xướng phụ tùy mới đúng.”
Ngô Miễn liếc xéo hắn một chút, mày kiếm cau lại: “Câu như vậy, ta cũng không muốn nghe đến lần thứ
hai.”
Thư đồng phụng dưỡng Ngô Miễn những ngày qua, cũng hiểu ít nhiều tính tình của hắn, nghe xong lời
này, lập tức câm như hến, chỉ trầm mặc đi theo phía sau hắn.
Ngô Miễn cầm một viên mơ khô trong tay, cắn nhẹ.

Không giống những thứ quả khô ngọt ngào kia, mơ
hơi có chút chua, nhưng càng thể hiện rõ ra hương vị vốn có của mơ.

Tinh tế thưởng thức, mới cảm
giác ra bên trong vị chua là ngọt, lâu dài sâu sắc.
Gió thổi vào mặt, trong im lặng đưa tới loại cảm giác mát lạnh.

Yên tĩnh một lúc, lúc thư đồng cho
rằng Ngô Miễn phải về khoang thuyền thì, hắn chợt ngoái đầu nhìn lại, nhìn mặt sông trống trơn,
chầm chậm nói: “Ngươi không hiểu, phượng hoàng không phải cây ngô đồng.

Thê tử của ta nếu đã thích
bay lượn trên bầu trời, vậy ta cam nguyện làm một cây ngô đồng rễ sâu lá tốt.

Chờ nàng bay mệt mỏi,
liền nghỉ lại trên cây.”
Lời này, giống như hắn đang nói cho thư đồng nghe, lại thật giống như nói cho mình nghe.
Một mình hắn nhìn mặt nước một lúc, sóng nước nhẹ nhàng phóng túng, phản chiếu từng ánh sao.

Ngô
Miễn cười cợt, xoay người về khoang.
Trong kinh thành, cũng khô nóng như vậy.
Chỉ là nhiệt độ trong cung, bị các chậu băng lớn cản lại, có vẻ không nóng như vậy.
Cái thời tiết này, bên trong Chiêu Đức cung đình viện trần nhà rất sớm liền dựng lên.

Màn che màn
trúc che bọc lại phòng, vừa đỡ gió lùa vừa đỡ muỗi bay vào phòng, sử dụng trong ngày hè có vẻ rất
khoan khoái, ngoại trừ gặp
người tiếp giá, trang điểm đi ngủ, quý phi nương nương một ngày có hơn nửa canh giờ đều ngồi bên
trong trần.

Có tiểu cung nữ mang một bát hoa quả ngọt đến, là đủ loại trái cây ướp lạnh, có một lớp nước đường,
là mát lạnh giải khát nhất.

Quý phi lấy một quả anh đào băng ăn, liếc nhìn nội thần Quách Lạc đứng
thẳng bên trong lều, nói: “Ngươi nói Tiêu Nguyệt tiến vào hiến một loại trà hoa nhài khác?” “Thưa
nương nương, đúng thực như vậy.” Quách Lạc cẩn thận cười theo.
Quý phi gật đầu: “Bảo người pha chút thử xem.”
Không lâu lắm, tự có tiểu cung nữ hai tay nâng một bình sứ trắng đến.

Trà cũng đã nguội bớt, sẽ
không cầm đến phỏng tay, cũng không quá lạnh, tới mức không pha được lá trà.
Ngày nắng to như vậy, uống trà nóng tóm lại có chút không thoải mái.

Quý phi nhíu mày lại, mở ra
một khe nhỏ bằng nắp tách trà, một cỗ hương hoa nhài nồng nặc cùng hương trà lập tức lan ra, thơm
mê người.
Rõ ràng mùi hoa nồng nặc như thế, mở nắp chén trà, đã thấy nước trà trong suốt như chưa từng dính
màu hoa nhài, cũng thật kỳ diệu.
Quý phi hít một chút mùi thơm, khẽ vuốt cằm, chờ nàng khẽ nhấp một ngụm hoa trà, bất giác sáng mắt
lên.

Vào cung những năm này, nàng ăn qua không biết bao nhiêu sơn hào hải vị, lá trà quý báu.

Dù là
uống trà hoa nhài trong kinh không có, cũng có loại trà hoa nhài đặc biệt riêng cho nàng.
Nhưng mà nàng chưa bao giờ uống qua trà hoa thuần túy nồng nặc như vậy.

So sánh chén trà nhỏ này,
những trà hoa nhài đã từng uống lúc trước giống như không có mùi vị gì, như sự khác biệt của hoa
tươi với hoa giấy.
“Tiêu Nguyệt này, thật sự có chút bản lĩnh.” Quý phi lại uống một hớp trà hoa nhài, chỉ cảm thấy bí
bách trong lều cũng bị ép xuống: “Nàng chuẩn bị bán thứ này trong Thanh Phúc điếm?”
Quách Lạc trả lời: “Đúng là như thế, ý của Tiêu Nguyệt, là bán bốn mươi lượng bạc một cân trà.

Bởi
vì đây là ấm chế hoa trà đầu tiên, công nghệ phức tạp, vì thế chỉ được một hòm.”
Quý phi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Nghe thấy tiếng cười kia, Quách Lạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ quý phi nương nương đây là
thoả mãn với cái này.

Hắn cười nói: “Nương nương, trà này còn chưa có tên.”
Quý phi suy nghĩ một lúc, nói: “Hoa trà này tuy mùi hoa nồng nặc, nhưng không thấy bóng hoa, liền
đơn giản gọi nó là trà hoa mai đi.”
“Đa tạ nương nương ban tên cho.” Quách Lạc vội vàng bái tạ.
Quý phi đầu ngón tay khẽ miết trên chén trà, một hồi không một hồi có gõ lên, một lúc lâu, mới cười
nói: “Không sai.”
Nàng quay đầu dặn dò Đại cung nữ bên cạnh: “Mắt thấy sắp đến tiết vạn thọ của bệ hạ, chờ triều đình
mệnh phụ đến, liền dùng trà này chiêu đãi các nàng.”.

Bình Luận (0)
Comment