Nhưng người trong xe càng không hề hay biết gì. Thùng xe rộng lớn là một cái ghế sô pha thoải mái dễ chịu và xa hoa. Nam nhân tựa trên ghế sa lông đắt đỏ bằng da thật, một tay nâng ly thủy tinh, nhẹ lay động cục đá trong chất lỏng màu vàng kim nhạt bên trong. Trong xe tản mác hương vị lãng mạn của nước Pháp, hòa vào mùi thơm của rượu nho trắng quý giá từng giọt hiệu Kim Sơn, khiến cho người ta có ảo giác đang ngồi trong phòng khách của một nhân vật quan trọng ở nước Pháp.
Nam tử tuy tùy ý, nhưng tư thế ngồi lại tràn ngập một loại khí quất đẹp đẽ quý giá, còn ẩn dấu một loại bá khí, khiến cho người ta không khỏi muốn quỳ một gối xuống nghe anh sai bảo. Thế nhưng, có người lại không dưới sự kiểm soát của anh, hoàn toàn không thấy anh, chỉ nghiêng đầu nhìn dân chúng chen chúc ngoài cửa sổ.
“Rượu không hợp khẩu vị sao?” Nam tử tựa hồ cũng không quan tâm, kéo khóe miệng.
“…”
“Hay là em thích hồng trà hơn? Đông Phương năm nay đưa tới một vườn hồng coi như không tệ, đáng tiếc là bên Lance kia…”
“…”
Đối phương hoàn toàn không có chút phản ứng nào, khiến cho nam tử biến thành độc thoại một mình. Anh cảm thấy rượu nho trắng sang quý nhất trên thế giới trong cái ly kia cũng trở nên vô vị.
Nhẹ cau mày đặt ly xuống, “Garvin, em không thể cười với anh hai một cái sao? Anh thế nhưng rất hi vọng em có thể trải qua mùa hè thú vị này ở Triển lãm quân sự mà.”
Nam tử mặc áo choàng tóc bạc hờ hững quay đầu, con ngươi hẹp dài màu lam nhạt như lớp băng mỏng, đôi mắt như chú mèo con híp mắt chưa tỉnh ngủ. Nhìn thoáng qua cứ như đang nhìn bạn, nhưng cẩn thận nhìn lại thì lại phát hiện không có tiêu cự nào, người của anh ở chỗ này nhưng tâm lại không biết tung bay đến đâu.
“Sao vậy? Không hợp với đám anh em họ?”
“…”
Đạm mạc của đối phương khiến nam tử kia đầu hàng triệt để, anh giơ giơ hai tay, “Được rồi được rồi, đừng nóng giận. Qua kiểm tra an ninh sẽ trả hết “đồ chơi” lại cho em.”
Nam tử tóc bạc lần nữa tựa đầu chuyển hướng ra ngoài cửa sổ xe, nghỉ hè thật sự vô cùng nhàm chán. Lại không có nhiệm vụ nào hữu dụng cho món đồ chơi của anh, cũng không thể nhìn thấy thiếu niên có hương vị thật tốt kia.
Ước chừng 30 phút sau, hàng xe dài kia rốt cuộc cũng chậm rãi di chuyển. May mắn là giao thông đã lưu thông, con đường bắt đầu thông suốt, cặp song sinh kia vui vẻ hoan hô, càng không ngừng vỗ bả vai của Kỷ Vũ.
“Ha ha, quả nhiên là Ngôi sao may mắn!”
“Tốt quá rồi!”
Tuy Edward cũng có nghe chuyện về Kỷ Vũ, nhưng trước đó anh cũng không tin gì mấy. Còn Smith thì tuyệt đối không tin vào mấy chuyện vận khí này, bởi vì anh là một nhà khoa học. Từ từ đi qua đó, hỏi: “Vừa rồi sao cậu quyết định không xuống xe?”
“Chuyện này…”
“Nói mau!”
Đối mặt với Smith nghiêm khắc như vậy, Kỷ Vũ đành phải ấp a ấp úng nói: “Thật ra… Bởi vì… Bên ngoài rất nóng… Ra ngoài trời nóng vậy…”
“Cái gì?” Vì sợ bị cảm nắng nên mới không muốn xuống xe? “Sẽ muộn đó!” Edward thật sự là muốn cúi rạp đầu bội phục cậu ta.
“Nhưng mà vậy so với bị cảm nắng thì vẫn hơn chứ.” Tuy yếu thế, nhưng Kỷ Vũ vẫn cho là mình rất có lý. Muộn thì muộn thôi, đến sau cũng có thể xem được, nhưng bị cảm nắng thì không thể đi được rồi.
“Đồ ngốc! Cậu không biết sao? Đi trễ sẽ không vào trong được đâu.”
“Cái gì? Hội trường cũng đâu có chạy đâu chứ.” Lưu Bình An cũng không rõ chuyện này.
“Đương nhiên là sẽ chạy! Các người không biết sao?” Một người trong đôi song sinh đó đứng lên chỉ vào vật thể khổng lồ xuất hiện phía trước xe. “Hội trường sẽ bay lên trời đó.”
Trên mảnh đất hoang ở phía đông của Reggie Liz trôi nổi một chiến hạm khổng lồ. Quái vật khổng lồ này là tập hợp của tất cả khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất trên thế giới hiện nay tạo thành. Thân ngoài hình giọt nước như con thoi được đúc chế bằng hợp kim siêu cấp, nhẹ nhàng linh hoạt mà chắc chắn, thích ứng với mọi hoàn cảnh. Vô luận là áp lực cường đại của biển sâu, hay là tầng khí quyển ở trên vũ trụ, hay là bất cứ môi trường khắc nghiệt nào dưới trái đất cũng không thể ảnh hưởng gì đến nó.
Con thuyền này được gọi là chiến hạm của Cứ điểm Laputa cũng không phải là hàng không mẫu hạm bình thường, mà là chiến hạm của biển lục không ba trạm. Hàng nó chở chính là Hội chợ quân sự quốc tế.
“Oa—– Ngầu chết mất!” Xe dần dần tới gần chiến hạm, nhóm tiểu quỷ đều dán mặt lên cửa xe. chảy nước miếng nhìn chiến hạm. Mà những người lớn thấy chiến hạm to lớn như thế cũng cảm thấy hăng say vô cùng.
Mỗi lần Triển lãm quân sự hình như cũng có thể cho mọi người một niềm vui mới. Vì vậy mới có nhiều người đánh nhau đến vỡ đầu vì tấm vé vào cửa ít ỏi kia, mà lần này đã gần như đã đi vào lịch sử. Cho dù là người không biết gì về quân sự cả, nhìn thấy một chiến hạm khổng lồ to lớn như thế cũng hưng phấn không thôi.
Đi vào cửa phi cơ bên ngoài chiến hạm thì đã là 5h20′, tuy nhiên bởi vì giao thông nên giờ lên hạm đã được kéo dài thêm nửa tiếng nữa. Nhưng khi nhìn qua đội ngũ kiểm tra an ninh một hàng dài kia, Smith lập tức cảm thấy choáng váng cả đầu. Mà nhóm tiểu quỷ lại hưng phấn la hét, lo chụp ảnh lưu niệm, không bị ảnh hưởng bởi khí trời nóng bức này chút nào.
“Tiểu An!!!”
Một thân ảnh bay tới hướng Lưu Bình An, người kia vô thức lách mình né ra. Thân ảnh kia té lăn trên mặt đất cạp phải mấy miếng đất.
“Tiểu An, cậu vẫn khỏe chứ….Hu hu hu…” Connor che cái trán, con mắt sưng thành trái trứng gà.
“Hóa ra là Connor à, tệ quá.” Lưu Bình An đưa tay kéo Connor lên, “Cậu sao lại ở đây? Không cần phụ ở hội trường nữa sao?”
“Đã Ok hết rồi. Ngay cả tới đón mấy người cũng không thể, vậy tớ còn có thể coi mình là tùy tùng của Tiểu An sao chứ?” Connor lấy máy ảnh kỹ thuật số ra, “Tiểu An, chúng ta chụp ảnh chung đi. Tớ biết có một chỗ có thể chụp được sự ngầu lòi của Cứ điểm Laputa này đó.”
Thấy Lưu Bình An vui vẻ chấp nhận, Smith dùng sức kéo cổ áo của cậu, “Đồ ngốc! Muộn rồi đó…, xếp hàng để kiểm tra an ninh cũng rất lâu.”
“Không sao đâu. Cứ để tớ lo.” Connor dùng sức vỗ ngực mình, “Tớ có biện pháp có thể lập tức cho mọi người vào.”
Cặp song sinh nghe được có thể đi tới chiến hạm vô cùng ngầu kia, lập tức cũng đi theo đám bọn họ. Một đoàn người đi vào, Connor nói Tiểu gò núi, quả nhiên toàn bộ bọn họ đều được chụp ảnh rồi qua cửa.
Mọi người chụp rất nhiều ảnh rồi đi đến cửa đăng ký của chiến hạm. Hóa ra Connor dẫn bọn họ đi thông đạo của công nhân. Vì vậy cặp song sinh kia cũng có giấy thông hành của công nhân.
“Ngôi sao may mắn, lần này toàn bộ đều nhờ có cậu mới thuận lợi như thế.”
“Vậy, lát nữa xin hãy nhận lòng biết ơn của chúng tôi nha.”
Hai người mỗi người cầm chặt một tay của Kỷ Vũ, khiến cho người nọ hoàn toàn bó tay. Đang muốn hỏi chút, hai người kia liền chạy trốn không thấy bóng dáng đâu.
“Kỷ Vũ, cậu quen họ sao?” Connor hiếu kì hỏi.
“Không phải.” Kỷ Vũ gãi đầu ảo não, “Chỉ gặp trên đường thôi.”
“Hình như đã gặp bọn họ ở đâu rồi. Nhìn quen mặt lắm.”
Lưu Bình An vỗ đầu Connor, “Được rồi, dù sao cậu nhớ mặt người cũng có được đâu. Nhớ vũ khí còn tạm được. Mau dẫn chúng tôi đi tham quan đi.”
Lưu Bình An chưa từng nhìn thấy chiến hạm kiểu lớn như vậy, hưng phấn vừa rồi liền tràn lan tới bây giờ. Khi nghe tới cái thứ to lớn bự tổ này còn có thể bay thì càng phi thường kinh ngạc.
“Trước tiên để tớ mang mọi người tới phòng để hành lý đã. Sắp khai mạc chính thức rồi.”