“Mau dừng lại, ngươi muốn giết hắn hay sao?” Sơ Vân đi sắc thuốc quay về liền chứng kiến cảnh tượng khiến hắn hoảng sợ đến mức đem chén thuốc mới sắc được ném qua một bên, nhanh chóng chạy đến đem Tuyết Phong kéo ra một bên, dùng hết lực mà giữ chặt lấy thân nàng.
“ Tiểu Lục, tiểu Thanh mau nâng chủ tử của các người nằm ngay ngắn lại, che mũi lại đem ngón tay của hắn cầm máu lại mau.” Sơ Vân khó khăn kiềm chặt Tuyết Phong đang vũng vẫy trong lòng một bên hét lên phân phó hai người kia nhanh chóng thu sắp cho Huyết Mị.
Tiếng hét làm tiểu Lục cùng tiểu Thanh nhanh chóng tỉnh lại trong cơn hoảng sợ. Hai người vừa nhìn thấy gì a? Tiểu chủ tử đem ngón tay của chủ nhân hút mạnh, bên khóe miệng còn có lưu dòng máu chảy xuống, còn chủ nhân cả ngươi đã lịm đi, sắc mặt tím tái…tựa như một cổ thi thể. Hai người rùng mình nhanh chóng lấy vạt áo che mũi lại, đem người chủ nhân chỉnh cho chỉnh tề lại, đem ngón tay băng bó lại.
Cả người chủ nhân lạnh như băng nếu không phải trên mạch còn khẽ đập, bọn họ đều không tin được chủ tử còn sống.
Sở Vân có chút khó sử với tiểu nữ hoàng trong lòng, tuy nói cô mới chỉ có mười hai nhưng thời gian qua luôn chú trọng tập luyện lại thêm lúc nãy uống Hỏa Kỳ Lân tuy chưa vận công đem nó hoàn toàn dung nhập vào cơ thể nhưng sức lực cũng không dễ dàng khống chế. Vốn một thân thủ không kém Huyết Mị vậy mà bây giờ giữ cô trong lòng có chút khó khăn, nhưng hiện tại đang trong quân doanh mà đánh xỉu cô liệu có bị cho là thích khách mà bị đuổi giết hay không.
Đang mê man chìm trong suy nghĩ, Sở Vân lại cảm thấy một cơn đau nhói truyền đến từ vùng cổ.
Chết tiệt! Sao hắn lại quên mất người ăn Hỏa Kỳ Lân vào liền thành quỷ hút máu, nếu không kiềm chết lại cô sẽ đi hút máu hết mọi người. Tâm trí cô lúc này không như bình thường, chỉ luôn cảm thấy khát máu và không bao giờ thấy đủ, sẽ hút cho đến khi bị tẩu hỏa nhập ma vì máu nhiều người mà hoà với Hỏa Kỳ Lân sẽ phản kích lại cơ thể khiến cô bỏ mạng.
Không kịp suy nghĩ nhiều thêm, Sở Vân điểm vào huyệt ngủ đem cô thả lên giường nằm song song với Huyết Mị. Vết thương trên cổ tuy không nặng nhưng lượng máu chảy ra cũng không ít, hắn chỉ cảm thấy toàn thân hiện tại rã rời, một phần vì mất máu ngoài ra là vì ban nãy bị Tuyết Phong giằn qua giữ lại một trận mệt đứt hơi.
“ Khụ...”
“A...Chủ tử.” Tiểu Thanh cùng Tiểu Lục đứng một bên uy dược cho Huyết Mị, liền thấy chủ tử có chút khẽ động liền reo lên. Sở Vân ngồi một bên cũng bật dậy xem tình hình của Huyết Mị, hắn không chỉ bị mất máu nhiều mà còn phải chịu công phản của Hỏa Kỳ Lân, nếu sơ suất chỉ có thể mất mạng.
“Mị, ngươi thế nào rồi?” Sơ Vân cúi người đem ngón tay đặt lên trên cổ tay kiểm tra mạch cho Huyết Mị, cảm thấy mạch tuy còn yếu nhưng cũng đã không còn rối loạn như ban đầu thì mới an tâm mà thở phào một tiếng. Cái tên tâm tình bất định này vậy àm lại có ngày vì người khác lại gây nguy hiểm cho bản thân.
Huyết Mị mơ màng mà tỉnh dậy, hắn chỉ biết mình còn một việc rất quan trọng cần phải thức nhưng vẫn chưa nhớ ra là việc gì nên ánh mắt vẫn mê man nhìn xung quanh. Đến khi tầm mắt nhìn thấy một tiểu cô nương đang nằm bên cạnh hắn thì mới định thần lại được những gì đã xãy ra.