Phục Thành vừa xuất hiện, ngoài Thái Việt ra, không ai dám ở lại.
Mọi người đều biết, vị Phủ quân địa phủ mới nhậm chức này là kẻ không thể trêu vào. Vốn đã điên, thất tình cộng thêm bị ép làm trâu ngựa xong lại càng điên đến mức không còn hình quỷ nữa~
Nguồn vui duy nhất của hắn bây giờ dường như là chạy lên nhân gian xem kịch vui của Yến Độ. Thường thì ít nhất phải chế giễu một canh giờ hắn mới chịu biến đi.
Trong một canh giờ đó, nửa canh giờ mồm mép độc địa, nửa canh giờ còn lại thì đánh nhau.
Hôm nay cũng như thường lệ, điểm khác biệt duy nhất là, Phục Thành chỉ độc mồm độc miệng được nửa tuần hương, Yến Độ đã cùng hắn động thủ.
Tuy nhiên, một người một quỷ tuy đánh nhau kịch liệt nhưng vẫn giữ chừng mực. Ngoài bức tường ngăn cách giữa Tướng quân phủ và Quận chúa phủ bị phá hủy hoàn toàn, những thứ khác, ngay cả một mảng cỏ cũng không bị tróc.
Thái Việt ban đầu còn hùa theo hóng chuyện, về sau hắn cũng lười xem, bỏ lại một người một quỷ, tự đi tìm niềm vui.
“Xem ra chuyện ở dưới vẫn chưa đủ nhiều, ngươi vẫn còn thời gian lên nhân gian gây sự.” Yến Độ lau đi vết máu ở khóe môi, khuôn mặt tuấn tú trở lại như cũ.
Phục Thành xoa xoa quầng mắt thâm đen, ngay sau đó, vết thương cũng biến mất.
Theo lời của Thái Việt thì, một người một quỷ này đánh nhau chỉ là đánh cho có, vừa không đánh chết được đối phương, vừa không dám bung hết sức để đánh cho đối phương thân xác tan nát, hồn phách vỡ vụn.
…
…
Ấy vậy mà lần nào cũng phải động thủ, ban đầu còn dùng thần thông quỷ lực, về sau thì học theo người thường, hoàn toàn dựa vào võ lực, kiểu đấm phát nào ra thịt phát đó.
Phục Thành cười lạnh, liếc hắn: “Bản quân ở địa phủ bận như trâu ngựa, quay như chong chóng. Ngươi và Tiểu Hồi ở nhân gian yêu đương tình tứ, tiêu dao tự tại, đây là cái lý lẽ gì?”
Yến Độ hỏi ngược lại: “Ngươi là thân phận gì? Ta và Tam Thất lại là thân phận gì?”
“Là Phủ quân địa phủ, tái thiết địa phủ là thiên chức của ngươi.”
“Ta là Hộ Quốc Tướng quân của nhân gian, Tam Thất là Hưng Quốc Quận chúa, ta và nàng tất nhiên quản chuyện nhân gian, chuyện địa phủ, tay dài không với tới.”
Chưa đợi Phục Thành phản pháo, Yến Độ đã chuyển chủ đề: “Dù có phải quản, cũng đợi ta và Tam Thất chết rồi hãy nói.”
“Mấy mươi năm tuổi thọ của người phàm còn không bằng một cái chợp mắt của quỷ thần, Phục Thành Phủ quân ngay cả mấy chục năm cỏn con cũng không đợi được sao?”
Phục Thành bị chặn họng đến mức không nói được lời nào, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Yến Độ, ngươi đừng có ở đây mà đắc ý. Đợi ngươi chết rồi xuống địa phủ, bản quân nhất định sẽ cho ngươi nếm thử thế nào là ‘uy nghiêm của Phủ quân’!”
Yến Độ cười nhạt, giọng điệu mang theo vài phần khiêu khích: “Vậy ta xin rửa mắt mong chờ.”
Phục Thành tức đến nghiến răng nhưng lại không làm gì được. Hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo hóa thành một đám sương đen biến mất tại chỗ.
Yến Độ nhìn theo hướng hắn rời đi, khóe môi khẽ nhếch, lẩm bẩm: “Chuyện của mấy mươi năm sau ai mà nói chắc được chứ?”
Phía xa, một bóng người lấp ló.
Yến Độ vừa quay người lại, bóng người kia đã nhanh chóng rụt lại, biến mất không thấy.
Acnes
Khóe môi hắn khẽ nhếch, trong mắt lóe lên một tia cười, nhấc chân bước một bước, ngay sau đó bóng dáng trực tiếp biến mất khỏi vị trí cũ.
Sau giả sơn, Tam Thất bị hắn ép vào góc, lưng dưới chạm vào đá lạnh phủ rêu, trước mắt là gương mặt phóng đại của Yến Độ, đến cả lông mi của hắn ánh vàng trong hoàng hôn cũng rõ mồn một, vì sự gần gũi mà nàng cảm nhận được một luồng hơi nóng.
Lông mi nàng khẽ run, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt rõ ràng là đắc ý nhưng trên mặt vẫn giả vờ vô tội: “Làm gì thế? Đánh với tên điên kia còn chưa đủ à? Huynh còn muốn đánh cả ta…”
Lời của Tam Thất còn chưa nói xong, môi đã bị chặn lại.
Những lời chưa nói bị nghiền nát giữa đôi môi chạm nhau.
Nụ hôn của hắn như dòng suối hoa rơi đầu xuân, ban đầu chỉ là sự thăm dò như chuồn chuồn lướt nước, nhưng ngay khoảnh khắc chạm vào đôi môi khẽ run của nàng đã hóa thành ngọn lửa mãnh liệt.
Lòng bàn tay ấm áp ôm lấy gáy nàng, Tam Thất nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, hai tay tự nhiên vòng qua vai hắn, đầu ngón tay khẽ nắm lấy vạt áo của hắn.
Nụ hôn của hắn dần sâu hơn, mang theo một sự bá đạo không cho phép từ chối, cạy mở môi răng nàng, nếm trải hơi thở của nàng.
Bàn tay hắn đặt trên eo nàng, đầu ngón tay khẽ dùng lực, kéo nàng lại gần hơn, như muốn hòa tan nàng vào cơ thể mình.
Hơi thở của Tam Thất dần trở nên dồn dập, má nhuộm một vệt hồng. Ngón tay nàng vô thức v.uốt ve sau gáy hắn, cảm nhận nhiệt độ da thịt hắn, tim đập nhanh như trống dồn. Hơi thở của Yến Độ hoàn toàn bao bọc lấy nàng, mang theo một sức mạnh khiến người ta an lòng nhưng cũng khiến nàng không thể kháng cự mà chìm đắm trong đó.
Môi hắn nhẹ nhàng rời khỏi môi nàng, nhưng ngay sau đó lại phủ lên lần nữa, như không nỡ rời xa dù chỉ một khoảnh khắc. Nụ hôn của hắn từ môi trượt xuống bên tai nàng, thì thầm: “Tam Thất…”
Vành tai Tam Thất đỏ bừng trong nháy mắt, nàng khẽ đẩy ngực hắn, giọng nói mềm mại: “Yến Độ, huynh…”
Lời chưa nói xong Yến Độ đã lại hôn nàng.
Sau giả sơn, gió nhẹ thổi qua, mang theo vài chiếc lá rơi, nhẹ nhàng đáp xuống chân hai người. Ánh nắng xuyên qua khe hở của giả sơn, những vệt sáng lốm đốm chiếu lên người họ như thể mạ một lớp vàng quyến luyến cho khoảnh khắc này.
Phía xa, Thái Việt lười biếng tựa vào tường, liếc nhìn về phía giả sơn, khóe môi cong lên một nụ cười, lẩm bẩm: “Chậc, cái mùi yêu đương, chua loét…”
Sau giả sơn, Tam Thất mím đôi môi sưng đỏ, hờn dỗi lườm kẻ ăn quen bén mùi không biết tiết chế.
“Huynh đủ rồi đấy, hôn nữa là quá đáng rồi.”
“Luôn luôn không đủ.” Yến Độ ôm nàng, cằm tựa vào trán nàng, vô thức cọ cọ.
Tam Thất bị hắn cọ đến ngứa trán, không nhịn được đẩy đẩy hắn, “Ngứa, huynh đâu phải là mèo, học Đại Vương cọ tới cọ lui làm gì?”
Câu này không nói thì thôi, vừa nói ra Tam Thất đã cảm thấy mùi giấm chua trên người ai đó không che giấu được nữa.
Không ngoài dự đoán, nàng ngước mắt lên liền bắt gặp đôi mắt chua loét kia.
“Con mèo đó quả thật rất biết cọ, cọ cả lên mặt nàng rồi.” Yến Độ cười như không cười nói.
Tam Thất muốn cười nhưng phải nén khóe môi đang cong lên, nghiêm túc nói: “Đại Vương bị thương mà, một chú mèo con thì có tâm địa xấu xa gì chứ, huynh so đo với nó làm gì?”
Trong lòng Yến Độ cười lạnh, đó đâu phải là mèo con gì, ‘con mèo’ đó tâm địa xấu xa nhiều lắm.
Nếu không phải là một ‘ca khó nhằn’, Phục Thành sẽ vui vẻ chạy lên xem kịch vui mỗi ngày sao?
“Ai bảo ta sinh ra đã không độ lượng chứ.” Yến Độ u uất nói, nghiêng đầu cắn vào d.ái tai nàng, răng khẽ nghiền.
Cổ Tam Thất tê dại, mắt ứa lệ, khó chịu vỗ vỗ hắn, “Yến Độ…”
Giọng nàng nũng nịu, vừa ngại ngùng vừa hờn dỗi.
Yến Độ không tình nguyện buông tha nàng, đối diện với ánh mắt của nàng, yết hầu khẽ động, “Ta ghen rồi, không được sao?”
“Con mèo cưng của nàng còn có sức uy h**p lớn hơn cả Phục Thành.”
Yến Độ u uất nói: “Biết tranh, biết giành, biết làm nũng, ta xem như đã gặp phải đối thủ rồi.”
“Hôm nay ta đã dùng hết thủ đoạn cũng không thể khiến nàng nhìn ta thêm một cái.”
“Câu nói của Phục Thành kia đúng là nói trúng tim đen ta, không có bông hoa nào đỏ mãi…”
“Tiểu Thập có phải đã chán ghét người cũ là ta rồi không?”
Tam Thất: “…”
Tam Thất cười muốn chết đi được.