Thời điểm Lâm An bên kia truyền đến tin tức Sở Minh Duẫn đang ở trong đình phơi sách; sách cổ, tranh vẽ bày ra đầy đất, ánh nắng chiếu vào trong đình, làn gió ấm mang theo hương thơm thoang thoảng. Trong tay hắn cầm quyển binh thư che trên trán, hiếm thấy ngẩn người, trong lòng nghi ngờ chính mình nghe lầm: “Ngươi vừa mới nói… tôn tử Trần Huyền Văn bây giờ ở đâu?”
Tần Chiêu cách hàng sách dài hai trượng cùng Sở Minh Duẫn nhìn nhau, mặt không thay đổi lặp lại: “Là ở Hồng Tụ Các trong kinh thành.”
“A, thật thú vị, ” Sở Minh Duẫn nở nụ cười, “Y là bị người ta ngàn dặm xa xôi mang đến thanh lâu dự định bán thân?”
Tần Chiêu không biết nên đáp lại như thế nào.
Hắn tiện tay cầm cuốn binh thư đặt xuống đất, mũi chân điểm chút gió nhẹ, trang sách lay động, đảo mắt liền vững vàng đứng bên cạnh Tần Chiêu, “Cũng được, ta đi nhìn một cái, ngươi ngốc ở trong phủ chờ tin tức của ta.”
“Vâng, ” Tần Chiêu nói, nhìn sách rải ra đầy đất làm người ta không thể nào đặt chân, lại nói: “Sư ca, sách này của ngươi…”
“Giao cho ngươi.” Sở Minh Duẫn giơ tay lên, cũng không quay đầu lại.
Tần Chiêu: “… Nha.”
Bên trong Hồng Tụ Các, hoa tửu phiêu hương, khách tầm hoan
(tìm kiếm niềm vui) cụng chén cạn ly, nữ tử xinh đẹp tươi cười không ngớt, dưới lầu trong sảnh giọng ca đào hát yểu điệu xướng từ khúc quyến luyến, cách một tầng lầu rõ ràng truyền vào trong sương phòng, đặc biệt xua bớt đi sự thanh tĩnh trong gian phòng này.
Tô Thế Dự thu hồi ánh mắt quan sát, đối tỳ nữ dâng trà cười gật đầu: “Làm phiền.”
“Công tử không cần khách khí.” Tỳ nữ đỏ mặt lui sang một bên.
“Để ngài đợi lâu, ” Tĩnh Xu đem trướng mạn treo lên ngân câu
(lưỡi treo bằng bạc), nghiêng đầu nhìn về thiếu niên phía sau đang lôi kéo tay nàng nói, “Không có chuyện gì, đi ra đi.”
Thiếu niên kia chậm rãi đi tới trước mặt Tô Thế Dự, y bộ dáng thanh thanh tú tú, chẳng qua sắc mặt mang theo chút tái nhợt, lo sợ bất an nhìn Tô Thế Dự.
Tô Thế Dự tỉ mỉ mà nhìn y, thả mềm thanh âm hỏi: “Ngươi gọi là Trần Tư Hằng?”
Thiếu niên gật gật đầu.
Tô Thế Dự khinh khẽ cười cười, tiếp tục ôn hòa nói: “Ngươi khi còn bé hẳn là đã gặp qua ta, còn nhớ rõ không?”
Trần Tư Hằng do dự nhìn Tô Thế Dự liếc mắt một cái, vùi đầu lắc lắc đầu.
Tô Thế Dự trầm ngâm chốc lát, ánh mắt dời đến trên người Tĩnh Xu đứng ở một bên, “Lại quên đa tạ cô nương. Lúc đó nếu không có cô nương cứu giúp, chỉ sợ y cũng phải chôn thây trong biển lửa.”
“Ta bất quá là trùng hợp đi ngang qua, chỉ là một cái nhấc tay thôi.” Tĩnh Xu nói.
“Chẳng qua, ta có một chuyện không rõ, ” Tô Thế Dự nói, “Cô nương chỉ là một nữ lưu nhược chất
(con gái chân yếu tay mềm), làm thế nào cứu y từ trong biển lửa?”
Tĩnh Xu cười lắc đầu một cái, “Ta làm gì có bản lãnh kia, là chính y đánh bậy đánh bạ chạy ra, ngã hôn mê trước xe của ta. Ta thấy y còn nhỏ tuổi, nhìn rất đáng thương, nên trước tiên dẫn theo y trở về. Hôm nay có người nhận ra tìm tới đây, ta cũng yên tâm rất nhiều.”
“Thì ra là như vậy.” Tô Thế Dự gật gật đầu, nhìn Trần Tư Hằng chỉ lộ ra cho mình cái đỉnh đầu, hơi suy nghĩ một chút sau lại nhẹ giọng nói: “Ta là đồng liêu của tổ phụ ngươi, hắn và nhà ta giao tình luôn rất tốt, cho nên ta đã tìm ngươi rất lâu.”
Trần Tư Hằng không lên tiếng.
Tô Thế Dự rất kiên trì tiếp tục nói: “Ta là tới giúp ngươi, ngươi không cần sợ ta.”
Giọng nói nam nhân này ôn ôn nhu nhu, y thân thể căng thẳng không tự chủ hơi thả lỏng.
Tô Thế Dự thấy thế, liền từ từ hỏi: “Sự tình ngày ấy, ngươi còn nhớ chút nào không?”
Trần Tư Hằng chậm chạp ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tĩnh Xu, lại nhìn về phía Tô Thế Dự, y một đôi mắt trống trơn mờ mịt, như là còn đắm chìm trong cái đêm đầy ác mộng kia không có tỉnh lại, y há miệng, dường như cực kỳ tối nghĩa nói: “Ta… nhớ không rõ, quá loạn,….đều là hỏa…”
Tô Thế Dự đang muốn mở miệng dẫn dắt, Trần Tư Hằng lại đứt quãng tiếp tục nói: “Ta chỉ nghe… Phụ thân nói chuyện với người nào đó, hắn gọi đối phương…”
“Gọi đối phương cái gì?” Tô Thế Dự nhìn y.
“Gọi… Gọi hắn, ” Trần Tư Hằng tiếng nói chợt dừng lại, thần sắc nhưng lại hiện ra chút thống khổ, hàm hàm hồ hồ nói: “Gọi hắn…”
“Ai ai vị đại gia này! Vị cô nương này của chúng tôi không tiếp khách!” Đột nhiên vang lên một giọng nữ sắc bén, Trần Tư Hằng cả kinh run lên, tiếng nói đột nhiên đứt đoạn.
“Thực sự là không được, ngài chờ, ta đi hỏi cô nương một chút, ai ngài chớ — “
Cửa gỗ chạm trổ hoa văn kẹt kẹt mở ra, một thanh mộc phiến vén lên sa mạn, lộ ra một dung nhan yêu dã, Sở Minh Duẫn liếc mắt một cái trông thấy Tô Thế Dự ngồi ở bên bàn, câu môi cả cười, “Ta nói tại sao lại ngăn ta, nguyên lai là có khách quý ở đây nha.”
Tú Bà làm khó dễ theo sát tại bên cạnh hắn, sợ hãi mà liếc nhìn nữ tử đứng ở trong đó, Tĩnh Xu chạm đến tầm mắt nàng, cười cười, “Vị công tử này nếu đã đến, kia cũng chớ chọc người ta không cao hứng, ngươi đi xuống đi.”
Tú Bà như nhặt được đại xá, vội vã rời đi. Tĩnh Xu dừng một chút, nụ cười uyển chuyển hỏi Sở Minh Duẫn: “Vị công tử này tìm ta có việc?”
Sở Minh Duẫn cười liếc nàng một cái, cũng không đáp lời lại trực tiếp đi về phía Tô Thế Dự, “Ta đã sớm nói với ngươi là chúng ta có duyên, ngươi còn không tin ta.”
Tô Thế Dự hơi nhíu mày, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Thực sự là quả đất tròn.
Theo luật, quan viên triều đình không được xuất nhập nơi thanh lâu. Bây giờ hai vị đại nhân trọng yếu của triều đình lại tụ hội ở nơi này, có thể thấy thanh lâu này không phát hỏa, thì cũng chính là muốn hủy đi.
“Nếu ngươi ở nơi này, vậy ta tự nhiên là –” Sở Minh Duẫn cánh tay đáp trên bả vai Tô Thế Dự, hơi nghiêng thân để sát vào, cắn khóe miệng dịu dàng cười nói: “Tới bắt gian nha.”
Tô Thế Dự không được tự nhiên lui người ra vài bước, cười nhạt nói: “Ngươi nói đùa.”
Sở Minh Duẫn cánh tay rơi vào khoảng không, hắn thản nhiên sửa lại ống tay áo một chút, ánh mắt quét đến trên người thiếu niên đang đầy mặt nghi ngờ không thôi, “Tiểu quỷ này, chính là Trần Tư Hằng?”
Lời này của hắn vừa nói ra, lại cùng Tô Thế Dự liếc mắt nhìn nhau, cùng nhớ tới tin tức người hộ tống Trần Huyền Văn báo lại, lập tức nở nụ cười, hai bên ngầm hiểu ý nhau.
Tĩnh Xu cũng cười nói: “Xem ra vị công tử này cũng là tới tìm người, nếu là quen biết, vậy thì cũng mời ngồi xuống uống chén trà đi.”
Hai người bọn họ ngồi xuống, Tô Thế Dự đối Trần Tư Hằng động viên nói: “Không có chuyện gì, ngươi tiếp tục lời vừa nãy muốn nói, phụ thân ngươi xưng hô đối phương là gì?”
“Ta…” Trần Tư Hằng há mồm, Tĩnh Xu tay đè ở trên vai của y, y bỗng nhiên run lên, hoảng sợ nhìn hai nam nhân trước mắt, rốt cuộc nói không nên lời.
“Làm sao vậy, vẫn là sợ sao?” Tĩnh Xu cúi người nhẹ nhàng nắm tay y, ôn nhu nói: “Hai vị công tử này là tới giúp ngươi, bọn họ sẽ không hại ngươi, ngươi không cần sợ.”
Trần Tư Hằng cầm lấy ống tay áo của nàng, cắn răng rốt cuộc không nói một lời.
Tĩnh Xu bất đắc dĩ thở dài, giương mắt đối với bọn họ nói: “Công tử có chỗ không biết, ngày ấy sau khi y tỉnh lại tình hình không được tốt lắm, dễ dàng chấn kinh, e rằng vừa nãy là bị dọa.”
Sở Minh Duẫn tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, “Nói như vậy, trách ta đến không phải lúc?”
“Đâu có, ” Tĩnh Xu cười cười, “Ta có thể trước tiên dẫn y đến phía sau yên tĩnh, chờ y khá hơn một chút công tử lại nói?”
Tô Thế Dự cười nói: “Cũng tốt, vậy thì làm phiền cô nương.”
“Kính xin hai vị công tử thứ lỗi.” Tĩnh Xu hạ thấp người thi lễ, lôi kéo Trần Tư Hằng đi vào bên trong phòng, thân ảnh bị ngăn cách phía sau tấm bình phong.
Tô Thế Dự nhấp ngụm trà, ánh mắt rơi vào trên người Sở Minh Duẫn, “Không nghĩ ngươi lại quan tâm đến chuyện Trần Huyền Văn như vậy, cư nhiên đích thân đến nơi như thế này.”
“Như nhau thôi, ” Sở Minh Duẫn chậm rãi nói, “Ta cũng không nghĩ đến ngươi ở chỗ này, còn có thể bày ra dáng dấp như giải quyết việc chung, thực sự là bội phục.”
“Vốn là vừa lúc có việc, ta dáng dấp kia có gì không thể?”
Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn y, cười híp mắt nói: “Đây cũng không phải là loại địa phương thích hợp gì, dáng dấp này của ngươi đương nhiên rất kỳ quái.”
“Vậy ngươi có cao kiến gì khác? Nguyện nghe rõ ràng.” Tô Thế Dự nói.
Sở Minh Duẫn câu lên khóe môi, đem thanh tuyến đè thấp đến có mấy phần mê người, nhìn chằm chằm y nói: “Ngươi muốn biết? Vậy chúng ta đi tìm một gian phòng trống, ta dạy cho ngươi.”
Tô Thế Dự ngẩn người, nhất thời không phản ứng lại, dư quang trông thấy tỳ nữ đứng ở một bên lỗ tai cũng đã hồng thấu mới nghe hiểu, trầm mặc hồi lâu nói: “Trần Huyền Văn đã là một dân thường, cũng đã tạ thế, ngươi vì sao còn quan tâm chuyện của hắn như vậy?”
Thực sự là đã lâu cũng chưa từng thấy cách chuyển đề tài cứng nhắc như vậy.
Sở Minh Duẫn tẻ nhạt vô vị mà thu hồi ánh mắt, đáp: “Trần Huyền Văn dù sao với ta có ân, không thể bảo hộ hắn, đương nhiên là ta phải chăm sóc tốt tôn tử của hắn.”
Câu trả lời của hắn làm Tô Thế Dự có phần bất ngờ, nhưng còn chưa kịp hỏi thêm chút gì, Tĩnh Xu đã dẫn Trần Tư Hằng đi ra.
“Tiểu quỷ, ngươi suy nghĩ cẩn thận rồi?” Sở Minh Duẫn hỏi.
Trần Tư Hằng rũ mắt, “Ta… nghĩ tới.”
“Phụ thân hắn, hắn thật giống… gọi người kia là, Vương gia.” Một chữ nghẹn ngào.
Tô Thế Dự mâu sắc hơi trầm xuống, không nói gì.
Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự lại hỏi chút vấn đề, Trần Tư Hằng đáp đến hàm hàm hồ hồ, tiền hậu bất nhất
(trước sau không giống nhau) cực kỳ hỗn loạn, xem ra khi đó quả thật là hỗn loạn, tuổi tác y còn nhỏ, biết không nhiều. Lại hỏi cũng không thu được gì, hao tâm tổn trí thêm nữa cũng không được, hai người bọn họ đứng dậy dự định rời đi, Sở Minh Duẫn liếc mắt nhìn Trần Tư Hằng đứng ở nơi đó bất động, nhíu mày nói: “Còn không cùng đi, ngươi ở đây cũng thật vui vẻ?”
Trần Tư Hằng thối lui về phía sau, đứng ở sau lưng Tĩnh Xu. Tĩnh Xu cũng kinh ngạc nhìn y, ôn nhu khuyên bảo muốn đem y lôi ra, y lại cố chấp không chịu xê dịch bước chân, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thần thái bên trong nhưng là hiếm có quật cường.
Tô Thế Dự khinh khẽ cười, nói: “Y rất tin cậy cô nương, nếu không muốn đi, chúng ta cũng không thật sự cưỡng cầu.” Y nhìn về phía Tĩnh Xu, “Xem ra là phải phiền toái cô nương thêm chút thời gian.”
Tĩnh Xu từ kinh ngạc sau đó tỉnh táo lại, vội vàng cười cười, “Công tử khách khí, đã như vậy… Vậy thì để ta chăm sóc đi.”
Sở Minh Duẫn ý vị thâm trường nhìn hai người một cái, cười lạnh một tiếng, cất bước đi ra ngoài.
“Sở đại nhân, ” ra khỏi Hồng Tụ Các không xa, Tô Thế Dự ở phía sau gọi hắn, “Phía trước có tòa Trà lâu, không biết Sở đại nhân có thể dành chút thời gian cùng ta đi uống chén trà?”
Sở Minh Duẫn không nhanh không chậm xoay người lại, “Không phải mới uống qua sao?”
“…”
“A, ” Sở Minh Duẫn nở nụ cười, “Đi thôi.”
Hai người bọn họ lên Trà lâu, kiếm một nhã gian yên tĩnh ngồi xuống, Sở Minh Duẫn chống một bên má đem chén trà đẩy ra một chút, đi thẳng vào vấn đề nói: “Bây giờ không có người ngoài, ngươi có chuyện cứ nói thẳng, ta ngược lại uống không được.”
Tô Thế Dự nhàn nhạt cười cười, cũng dứt khoát rất nhiều, “Sở đại nhân tin lời nói của y sao?”
“Trần Tư Hằng người này là thật, bất quá lời nói không đồng nhất.”
“Xem ra chúng ta suy nghĩ giống nhau. Mặt khác vị Tĩnh Xu cô nương kia cử chỉ có chút kỳ quái, làm ta bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện, nếu có khả năng, mong rằng có thể như ngày đó ở trong địa lao, cùng Sở đại nhân lần thứ hai liên thủ.”
“Ồ –?” Sở Minh Duẫn nhìn y, “Ngươi biết rõ nữ tử kia không bình thường, còn dám để Trần Tư Hằng ở lại nơi đó?”
“Bộ dáng y cố chấp như vậy, lẽ nào Sở đại nhân thật sự dự định cưỡng ép y mang đi sao?” Tô Thế Dự nói: “Dù sao nơi này cũng là ở kinh thành, Tĩnh Xu cô nương kia biết rõ chúng ta lưu tâm, tự nhiên sẽ không dám xuống tay với y, ngược lại không cần quá lo lắng.”
Sở Minh Duẫn bất trí khả phủ
(từ chối cho ý kiến) cười cười, nói: “Ngươi muốn tìm ta làm cái gì?”
Tô Thế Dự ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ chén trà, “Sở đại nhân trong lòng tự nhiên rõ ràng, có người mưu toan khuấy lên một hồi phong vân trong kinh thành, tuy rằng quan hệ của ngươi và ta không thể nói là hoà thuận, nhưng nếu là đối đãi ngoại địch, chung quy vẫn có thể làm đồng minh đi?”
“Ta đối đãi ngươi tình sâu đậm như vậy, ngươi tại sao luôn cảm thấy ngươi và ta không hòa thuận đây, thật đúng là tổn thương trái tim của ta.” Sở Minh Duẫn sâu kín thở dài nói.
“Sở đại nhân.” Tô Thế Dự nhìn hắn.
“… Ngươi nói.”
Tô Thế Dự thu hồi ánh mắt, không hề quanh co, “Quan phủ lúc trước có lưu ý một sòng bạc dưới lòng đất, chẳng qua là che giấu rất kỹ, vẫn chưa thể tra ra chút bí ẩn gì, mà mấy ngày nay lúc ta đang tìm Trần Tư Hằng bất ngờ phát hiện, Hồng Tụ Các cùng sòng bạc kia có qua lại.”
Sở Minh Duẫn hơi suy nghĩ một chút, ý cười dần sâu đậm, “Trong thanh lâu là trao đổi tin tức, thu thập tình báo; trong sòng bạc là tập hợp kim ngân
(vàng bạc), thu gom tiền tài. Nếu như quả thật có người ở phía sau thao túng, vậy ván bạc này cũng không tồi.”
Tô Thế Dự gật đầu, “Sở đại nhân nguyện ý cùng ta đi xem một chút?”
Sở Minh Duẫn cười nhẹ, “Đương nhiên bằng lòng.”