Quân Có Bệnh Không

Chương 33

Đêm trăng sáng tỏ, giọt nước đọng trên mái đình, trúc ảnh trải đầy mặt đất. Có thiếu niên một mình ở trong đình luyện kiếm, trong đêm yên tĩnh chỉ có tiếng lưỡi dao xé gió vang vọng.

Trần Tư Hằng khí lực suy yếu, kiếm thế vung ra tùy theo loáng một cái, trường kiếm lập tức tuột khỏi tay rơi trên mặt đất. Y phản ứng nhanh chóng lùi lại, dù sao cũng không thể để đập trúng chân, chẳng qua buồn khổ nhìn chằm chằm thanh kiếm hồi lâu, nặng nề thở dài. Trần Tư Hằng sờ sờ dao găm trong lồng ngực, thân thể ngồi xổm xuống, không nhịn được nhỏ giọng thầm thì nói:

“Tĩnh Xu tỷ tỷ… Ta vẫn không có cách nào hận ngươi a…”

Bỗng nhiên một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa phủ nặng nề bị người đẩy ra, cơn gió mạnh xuyên đình thổi qua. Trần Tư Hằng một tay tóm lấy trường kiếm, bỗng nhiên quay người cảnh giác nhìn chằm chằm người đến, “Ai?!”

Chỉ thấy hai hắc y nhân đem cửa đẩy ra lại đứng ở hai bên, sau đó hai đội hắc y nhân cùng đi vào, thần sắc lạnh lùng, tả hữu gạt ra.

Trận thế này trong nháy mắt khiến Trần Tư Hằng mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, một cử động cũng không dám mà nhìn chằm chằm người cuối cùng đi vào.

Trong bóng đêm người đến dáng người tú kỳ, hoa văn cánh sen trên áo đỏ như máu, trong con ngươi ý cười như có như không, “Tại sao lại có cái vẻ mặt này, không quen biết ta?”

Trần Tư Hằng đổi sợ thành vui, “Sở tướng quân?! Ngươi tới xem ta?!”

“Ừm, ” Sở Minh Duẫn nói, “Tới thăm ngươi xem ngươi đã chết chưa.”

Tràn ngập kích động nhất thời bị dội tắt, khóe miệng Trần Tư Hằng giật một cái, không trả lời được.

Sở Minh Duẫn đánh giá bốn phía, tùy ý hỏi vài câu về tình huống thường ngày của y, lại đổi đề tài, nói: “Ta lần này tới đây là có việc muốn hỏi, cho dù ngươi không muốn nhớ lại cũng phải thành thật trả lời, có được hay không?”

Trần Tư Hằng cười cười, mấy phần thoải mái, “Lâu như vậy ta đã sớm nghĩ thông suốt rồi, không có gì không muốn nhớ lại, cứ việc hỏi đi.”

“Lúc gia đình ngươi xảy ra chuyện, đến tột cùng ngươi đã nghe được cái gì?”

“Ta cái gì cũng không biết, ” Trần Tư Hằng lắc lắc đầu, “Lúc tổ phụ đưa chúng ta đi, vô luận ta hỏi cái gì, bọn họ đều chỉ nói với ta không sao cả, mà đêm đó lúc lửa nổi lên thật sự là quá đột ngột, hết thảy đều rối như tơ vò, ta căn bản không có cách nào nghe thêm được cái gì.” Y dừng một chút, “… Ta chỉ thấy Tĩnh Xu tỷ tỷ xông vào dẫn theo ta ra ngoài.”

Sở Minh Duẫn lông mày hơi nhíu, lại hỏi: “Ngày ấy ở Hồng Tụ các, trước khi ta đi ngươi vốn là phải nói cho Tô Thế Dự cái gì?”

“Tĩnh Xu tỷ tỷ nói với ta là nói cho y biết đối phương gọi người nọ là Thái úy, ” Trần Tư Hằng nhìn hắn, bỗng nhiên vội la lên: “Đúng vậy, Sở tướng quân, ai là Thái úy, có phải thật sự là hắn hại nhà ta?”

Sở Minh Duẫn không đổi mặt nhìn y, “Là ta.”

“A?” Trần Tư Hằng không kịp phản ứng, “Nhưng… Nhưng ngươi không phải là tướng quân sao?”

“Lúc ở trong triều chức vị là Thái úy, ở trên chiến trường tất nhiên chính là tướng quân.” Sở Minh Duẫn giải thích, ánh mắt hắn lạnh lùng, “Để ta ngẫm lại, nếu không phải ngày đó ta trùng hợp đụng phải Tô Thế Dự, nàng có phải dự định sẽ nói cho ta đối phương là Ngự Sử đại phu?”

Từ đó ly gián hai người bọn họ, khiến cho Sở đảng và Tô đảng nội đấu cùng nhau bị tổn hại, thật là một kế sách ngư ông đắc lợi.

“Bàn tính kia ngược lại đánh không tệ.” Hắn xì cười một tiếng, từ trong tay áo lấy ra đồng phù, “Tiểu quỷ, ngươi có biết cái này dùng để làm gì hay không?”

Trần Tư Hằng nhận lấy, lắc lắc đầu, suy nghĩ kỹ một chút, sau đó lại gật đầu một cái.

“Hả?”

“Có một vị ca ca thường xuyên đến thăm Tĩnh Xu tỷ tỷ, có một lần ta thấy vị ca ca kia đưa vật này cho nàng dùng, sau đó mấy người kia liền nghe theo nàng sai phái.” Trần Tư Hằng nói, “Ta đoán, hẳn là lệnh bài linh tinh gì đó hoặc là đồ vật chứng minh thân phận.”

“Vậy ngươi có từng nghe bọn họ nhắc qua Hoài Nam?”

“Chưa từng có.” Cái này thì Trần Tư Hằng đáp như chặt đinh chém sắt.

Sở Minh Duẫn gật gật đầu thu hồi đồng phù, suy tư.

Thấy hắn đã hỏi xong, Trần Tư Hằng nhìn những người mặc áo đen kia, không nhịn được hỏi: “Sở tướng quân, những người kia là thuộc hạ ngươi sao?”

Sở Minh Duẫn quay đầu lại liếc mắt, “Ảnh vệ.”

Trần Tư Hằng đôi mắt sáng rực lên sáng ngời, cẩn thận đánh giá sắc mặt của hắn, lấy hết dũng khí nói: “Vậy ngươi xem… Ta có thể hay không cũng trở thành ảnh vệ của ngươi?”

Sở Minh Duẫn nghe vậy bỗng nhiên nở nụ cười, “Ngươi có biết làm ảnh vệ có ý nghĩa như thế nào không?”

“… Cái bóng của chủ nhân?” Y suy đoán nói.

“Đúng, ” Sở Minh Duẫn chậm rãi quan sát y, “Cho nên ngươi cảm thấy, ta tại sao phải đáp ứng một cái bóng có dáng dấp lùn như vậy?”

Trần Tư Hằng: “…”

Sở Minh Duẫn nở nụ cười, quay người đi ra ngoài, tùy ý khoát tay áo một cái, “Trầm khí định thần, chờ khi ngươi nắm chắc thanh kiếm lại nói, thời điểm cần dùng đến ngươi ta tự nhiên sẽ gọi.”

Trần Tư Hằng kinh hỉ kêu lên: “Có thật không?”

Không người trả lời, trong chớp mắt ảnh vệ đã đem cửa một lần nữa khép lại, trong đình yên tĩnh như cũ, rõ ràng không một dấu vết, phảng phất như chưa từng có người tới đây.

Theo đường cũ trở về thành lại để tuấn mã chạy chầm chậm, móng ngựa bước qua đám cỏ không một tiếng động, ảnh vệ đi theo ở phía sau cũng yên tĩnh không nói gì. Sở Minh Duẫn giống như đang trầm tư cái gì, ánh mắt chìm nổi bất định, đột nhiên hắn ghìm ngựa dừng lại, giơ tay ngăn lại ảnh vệ dò hỏi, hơi nghiêng đầu, cẩn thận lắng nghe.

Có tiếng đàn cực kỳ nhỏ bé truyền đến, giai điệu mờ mịt trống vắng, mơ hồ như có bi thương, lại đạm nhạt như đá trên thượng nguồn, ở nơi trầm thấp không thể nghe thấy.

Sở Minh Duẫn tập trung nghe trong chốc lát, tung người xuống ngựa, đem dây cương đưa cho ảnh vệ phía sau, “Các ngươi đi về trước.” Nói xong thẳng rời đi.

Hắn men theo tiếng đàn rẽ hoa phất liễu mà đi, đẩy ra một rừng hoa đào ngập trời, tầm mắt rộng mở trong suốt, bất giác hơi run lên, cánh hoa rơi xuống còn tỏa ra chút mùi hương dính trên đầu ngón tay.

Bá thủy cuồn cuộn bầu bạn trong đình, ánh trăng như sương, rơi xuống nam nhân bạch y ngồi trong đình khắp người khí tức trong trẻo thanh lãnh. Nam nhân ngồi xuống đất ở trong đình, dựa lưng vào đình trụ đỏ thắm, trên đầu gối đặt một thanh mộc cầm, y khẽ cúi đầu ấn ấn dây đàn, tóc dài theo động tác lệch đến trước người, hoa văn vân bạc trên áo bào như bạch tuyên uốn lượn đến màu mực sâu cạn, mi mắt buông xuống như thường lại tuấn tú đẹp mắt.

Ánh mắt thế nhân quả nhiên không kém, thiên hạ này trừ y ra lại không có mấy người xứng với ôn lương như ngọc.

Tô Thế Dự nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn lại, tiếng đàn hạ xuống dư âm réo rắt, y thấy người trước mắt đi tới, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

“Lời này ta còn phải hỏi ngươi.” Sở Minh Duẫn nhìn quanh một vòng, phát hiện chỉ có y một thân một mình, “Trên đường nghe thấy tiếng đàn, ta còn tưởng rằng là đào kép nào đang ở đâu đây, qua đây xem một chút không nghĩ tới sẽ là Tô đại nhân ở đây, thật đúng là có nhàn tình nhã trí.”

Tô Thế Dự nhàn nhạt nói: “Ta không phải là đào kép nào đó lại khiến Sở đại nhân thất vọng rồi, ngươi bây giờ rời đi cũng không muộn.”

“Tô đại nhân tại sao lại muốn đuổi ta đi?” Sở Minh Duẫn hơi nhíu đuôi lông mày, “Ngươi không muốn thấy ta thế sao?”

“Sao lại thế.” Tô Thế Dự cười khẽ.

“Ngươi vừa mới đàn chính là khúc “táng nhạc”?” Sở Minh Duẫn ngồi xổm xuống trước mặt y, hơi nghiêng đầu nhìn y, “Có phải là đang tưởng nhớ cố nhân không?”

“Thế nào, ” Tô Thế Dự cười nói, “Sở đại nhân dự định an ủi ta sao?”

Sở Minh Duẫn nở nụ cười một tiếng, “Thân thúc phụ chết ở trước mắt cũng không hề biến sắc, ngươi nơi nào cần ta an ủi.”

Tô Thế Dự rũ mắt xuống không đáp lời, ngón tay lần thứ hai đáp trên dây đàn.

Sở Minh Duẫn cũng không thèm để ý, vén bào liền sóng vai ngồi sát bên Tô Thế Dự, giơ tay đụng y một cái, “Đổi khúc khác đi.”

“…” Tô Thế Dự liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi thật sự xem ta thành đào kép?”

“Nếu thật sự muốn tìm đào kép mua vui ta sẽ không muốn nghe ngươi gảy.” Sở Minh Duẫn nói chuyện như lẽ tự nhiên.

“Cũng đúng, ” Tô Thế Dự cả cười, “Đệ nhất cầm kỹ Giang Nam cũng bị ngươi bỏ ra rất nhiều bạc đưa đến chỗ của ngươi, quả thật là không thiếu người đánh đàn.”

Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn y, ý vị không rõ nói: “Chuyện của ta ngươi hiểu rõ cũng không ít.”

Tô Thế Dự động tác trên tay hơi ngừng lại, chợt bình thản nói: “Chẳng qua là vị Như Cơ cô nương kia danh tiếng quá thịnh, ngay cả ta cũng nghe qua. Từng muốn cùng nàng lĩnh giáo, nhưng đáng tiếc đã không còn cơ hội, lại không nghĩ sau này ngươi lại trao trả sạch sẽ, đến nay cũng không có chút tung tích nào.”

Sở Minh Duẫn cười nhẹ nói: “Ta đây không phải là đối với ngươi tình căn thâm chủng sao?”

Tô Thế Dự tránh né ánh mắt của hắn, “Như vậy xem ra cũng chỉ có thể hỏi ngươi, tài đánh đàn của Như Cơ cô nương quả thực giống như tin đồn rất cao tay sao?”

Sở Minh Duẫn hơi suy nghĩ chốc lát, cho ra ba chữ đánh giá: “Nghe buồn ngủ.”

Tô Thế Dự không khỏi thật sâu liếc mắt nhìn hắn, “Dùng năng lực thưởng thức của Sở đại nhân, thứ cho ta thực sự không nghĩ ra lý do phải mất công tốn sức diễn tấu cho ngươi.”

“Nửa đêm canh ba tại rừng núi hoang vắng, ta không hồi phủ đặc biệt tới nghe Tô đại nhân đánh đàn, ngươi lại còn ghét bỏ ta, thật đúng là làm người ta thương tâm nha.” Sở Minh Duẫn sâu kín thở dài.

“… Muốn nghe cái gì?”

Sở Minh Duẫn suy nghĩ một chút, “Lan Lăng vương nhập trận khúc*.”

Tô Thế Dự nghe vậy bỗng nhiên giương mắt, ánh mắt rơi vào trên mặt hắn tỉ mỉ quan sát trong chốc lát, “Nhắc đến cái này, ta ngược lại nghĩ ra một vấn đề đã sớm muốn hỏi ngươi.”

“Lan Lăng vương bởi vì dung mạo xinh đẹp tuyệt trần ở trên sa trường thường bị khinh nhục, lúc này mới chế tạo một bộ mặt nạ vàng dữ tợn làm kinh sợ kẻ địch. Vậy khuôn mặt này của ngươi, làm thế nào tung hoành sa trường?”

“Cái này cũng rất dễ dàng, ” Sở Minh Duẫn cười lạnh, “Phàm là bất kính, địch giả thì hành hạ đến chết, binh giả thì phạt nặng, không đến hai tháng, trong quân liền không có ai dám nhìn thẳng khuôn mặt ta.”

“Quả thật là trị quân nghiêm khắc.” Tô Thế Dự lời nói khó phân biệt khen chê, trầm ngâm một lúc lâu y bỗng nhẹ giọng hỏi: “Thẳng thắn mà nói, ta cho rằng ngươi cũng không phải là người tham mộ vinh hoa, thậm chí đối với rất nhiều đồ vật trần tục không hề hứng thú, vậy ngươi đến tột cùng vì sao muốn đến sa trường bước vào triều đình?”

“Ngươi muốn nghe nói thật hay nói dối?” Sở Minh Duẫn nhìn y.

“Muốn nghe lời nói dối ta cần gì phải hỏi ngươi?” Tô Thế Dự quay sang nhìn.

Sở Minh Duẫn dời tầm mắt, xa xa nhìn những dãy núi trùng trùng điệp điệp chồng lên nhau, dãy núi xanh nhạt mông lung cùng ngân bạch nhanh chóng rơi vào trong con ngươi thâm sắc của hắn, trầm ngâm chốc lát mới mở miệng, ngữ điệu một bộ hờ hững, “Không nên nói, ta muốn chính là mở vạn dặm ranh giới, triệu bát phương bái phục.”

Tô Thế Dự ngẩn ra, ngược lại thu hồi ánh mắt, nhấc tay để lên dây đàn, ánh trăng sáng ngời rơi vào trên đầu ngón tay.

Một khúc khởi huyền phong nhã, thanh âm tựa ngọc bàn châu rơi thánh thót, tiếng trống vang dội liên tục chiến đấu ở nơi chiến trường, tiếng chuông dần dần đánh boong boong, kỵ binh vượt sông cuồn cuộn đi đến.

Thanh âm thuỷ triều tràn đầy đình đài đỏ thắm, khuỷu tay Sở Minh Duẫn để ở trên đầu gối, nghiêng đầu nâng quai hàm nhìn chằm chằm Tô Thế Dự đến xuất thần.

Cho dù là người chán ghét Sở Minh Duẫn cũng không thể không thừa nhận một chuyện, hắn trời sinh một bộ túi da cực mỹ. Lời đàm tiếu từ trước đến nay không ít, có người nói rằng khi đôi môi mỏng kia câu lên một độ cong có thể nhiếp tâm hồn người, có người lại nói rằng ngón tay trắng thuần đã nhuộm mùi máu tanh kia khi cầm chiết phiến là lúc tư thái động nhân nhất.

Mà Tô Thế Dự hiện nay lại đột nhiên cảm giác được, cặp mắt kia của hắn mới là thật khiến người ta khó có thể chống đỡ. Lúc mỉm cười có xuân thủy liễm diễm dịu dàng phát quang, lúc trầm tĩnh lại là thu thủy thanh minh trừng sáng ngưng hàn.

Đột nhiên ngón tay thu lại, khúc nhạc kết thúc, nhạc triều thối lui, chỉ lưu lại thiên địa một mảnh yên lặng như tờ.

Sở Minh Duẫn động tác chưa thay đổi, theo dõi y lặng im một lát mới đột nhiên mở miệng nói: “Mặt của ngươi có phải là có chút hồng?”

“…” Tô Thế Dự không một tiếng động thở dài, “Dù là ai bị ngươi trực diện nhìn chăm chú lâu như vậy cũng sẽ không dễ chịu.”

Sở Minh Duẫn chậm rãi nở nụ cười một tiếng, “Ngươi tốt hơn.”

“Cái gì?” Tô Thế Dự hơi kinh ngạc, lại đối diện cặp mắt mang ý cười sâu đậm, càng nhất thời khó có thể hoàn hồn.

Sở Minh Duẫn chỉ chỉ đàn trên đầu gối y, “Đệ nhất Giang Nam, kém xa ngươi.”

“Đa tạ ngươi tán dương.” Tô Thế Dự thu hồi ánh mắt cười nói. Chỉ là ở đây đôi câu vài lời, mặc dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có một loại tâm tình ngột ngạt không cách nào nói rõ, lặng yên không một tiếng động leo lên, suy nghĩ không ra.

Sở Minh Duẫn quay đầu trở lại, buông lỏng thân thể dựa vào đình lan, “Ngươi tiếp tục đàn của ngươi, không cần để ý ta.”

Tô Thế Dự nhàn nhạt đáp một tiếng, hắn lại chợt mở miệng: “Đúng rồi.”

“Làm sao?”

“Ngươi ăn ngọt không, hạt thông đường ta có thể phân cho ngươi một ít.”

Tô Thế Dự khẽ cười thành tiếng, không tỏ rõ ý kiến, tiện tay đàn lên một khúc điệu dân gian thanh lệ.

Sở Minh Duẫn cũng không lên tiếng nữa, nhắm chặt mắt lại tựa hồ có chút ủ rũ. Tiếng nhạc ôn hòa lọt vào tai, hắn giống như cảm thấy tư thế khó chịu, thân hình đột nhiên khẽ nhúc nhích, nghiêng người dựa trên đình trụ, vai để lên người Tô Thế Dự, một đầu tóc đen dài phân tán nương theo tư thế hơi chếch đầu của hắn rơi xuống, rơi trên bả vai Tô Thế Dự, lại bị gió đêm quét qua cằm dưới Tô Thế Dự, một chút ngứa cùng tê dại khó có thể dùng lời để diễn tả.

Cảm giác tim đập nhanh đột nhiên sinh ra, bên tai rõ ràng vang lên âm thanh của Mục Lạp Hòa:

“Cho nên…”

“Cho nên An Y Nặc thích hắn sao?”

Ngón tay Tô Thế Dự sai một nhịp, tiếng đàn bất ổn.

Trong phút chốc hàng vạn con điệp bỗng nhiên đập cánh bay lên, cánh điệp trong lồng ngực lại nhẹ nhàng di chuyển, tâm triệt để loạn không kết cấu.

“Tô gia bốn đời, không thiếu một tướng quân.”

“Ta sẽ không mang ngươi ra chiến trường, về sau ngươi chỉ cần học làm một văn thần.”

“Ta muốn chính là mở vạn dặm ranh giới, triệu bát phương bái phục.”

— Thích không?

“Hắn đối với quốc gia trọng yếu, vậy tại sao ngươi lại đối tốt với hắn như vậy?”

“Sương mù của ngươi ở trên người ca ca xinh đẹp đã không thấy tăm hơi!”

“Nghĩ muốn đoán rất nhiều, tỷ như ngươi đối xử ta như thế nào.”

— Thích không?

“Ngươi lẽ nào không có tâm sao?”

“Vô tâm vô cầu, vô huyết vô lệ! Ngươi lại cứ tiếp tục như vậy đi, cho nên cả đời này tuyệt sẽ cô độc!”

“Đã nói mời ngươi uống rượu chúc mừng, ngươi tại sao vẫn luôn cau mày?”

— Thích không?

“Tô ái khanh sẽ thích người như vậy sao?”

“Trẫm quên mất, ngươi xưa nay sẽ không yêu thích cái gì.”

— Không thích sao?

… Vậy vì sao tiếng tim đập lại chấn động đến mức làm ta đau đớn như bị vỡ vụn.

Tô Thế Dự ngừng tay, dây đàn vẫn còn run, mà khúc từ lâu đã ngừng, âm thanh hỗn độn giống như tâm tư hỗn loạn. Có một chút khẩn trương, một chút vui mừng, một chút mờ mịt, còn có trái tim không thể coi nhẹ có chút đau nhói, nguyên lai tất cả lời nói đều không phải giả.

Tô Thế Dự khẽ nâng đầu thật dài mà than thở xả giận, một lúc lâu sau mới chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Sở Minh Duẫn. Hắn như là đối với hết thảy đều không hề phát giác, vẫn nhắm hai mắt nghỉ ngơi, mặt mày yên tĩnh.

Tô Thế Dự nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, bỗng nhiên từ từ giơ tay dò xét, ngón tay mở ra, cẩn thận từng li từng tí một, muốn đụng vào con mắt của hắn. Một động tác đơn giản này lại dùng quá lâu, một tiếng thở dài thương hải tang điền, tiếng nước chảy cùng tiếng gió xẹt qua màng tai, tay của y cuối cùng dừng lại ở khoảng cách một tấc, giống như cứng lại lại giống như khó mà tiếp cận một chút.

Bởi vì Sở Minh Duẫn đột nhiên mở mắt ra, không mang theo một tia tâm tình nhìn ngón tay trước mắt hắn.

Tô Thế Dự trong nháy mắt quay về bình tĩnh, tinh thần cũng thanh minh trở lại. Trên tay y cong lại một độ cong cực nhỏ, lại như vừa nãy chỉ là một cái lơ đãng dừng lại, tiện tay kéo nhẹ một sợi tóc ở bên thái dương Sở Minh Duẫn, sau đó thu vào đáy mắt nghiêm trang đánh giá nhàn nhạt nói, “Nguyên lai nhìn lầm rồi, còn tưởng rằng là tóc bạc.”

Sở Minh Duẫn nhìn y, giơ tay lên, xoa xoa thái dương đau đớn.
Bình Luận (0)
Comment