Tô Thế Dự nghe thấy tiếng bước chân ngoái đầu nhìn lại, dưới những cành đào đỏ rực người kia chậm rãi bước đến, mặt mày mỉm cười, y hơi kinh ngạc, “Thật là khéo, Sở đại nhân tại sao cũng tới đây?”
“Không khéo, ” Sở Minh Duẫn đứng ở trước mặt y, cười nhẹ, “Người ngươi chờ chỉ sợ là ta.”
“Sáng nay mời ta tới đây rõ ràng là nữ nhi Lục đại nhân?”
“Đúng vậy, ” Sở Minh Duẫn cười nói, “Cũng là nàng nói ta tới gặp ngươi.”
Tô Thế Dự hơi nhíu lông mày, không hiểu nói: “… Đây là ý gì?”
“Rất đơn giản, ” Sở Minh Duẫn cười híp mắt nhìn y, “Bây giờ ngay cả một người ngoài cũng bị sự si mê của ta làm cho cảm động rồi, Tô đại nhân ngươi vẫn không tính đáp lại ta sao?”
“Sở đại nhân nói giỡn.” Tô Thế Dự cười nói.
“Ngươi không tin cũng không sao.” Gió thổi phấp phới thổi bay những tán hoa hồng rơi dưới đất, Sở Minh Duẫn chậm rãi nói, “Chẳng qua bây giờ ngày lành mỹ cảnh, Tô đại nhân không định trả lại ta khoản nợ còn thiếu sao?”
“Ta lúc nào thì thiếu Sở đại nhân một khoản nợ?”
“Sự tình lúc bắn tên, đảo mắt đã quên nhanh đến như vậy, ” hắn giơ tay nắm cằm Tô Thế Dự, đầu ngón tay dọc theo vành môi nhạt màu vuốt nhẹ qua, “Chỉ là nếu Tô đại nhân thẹn thùng, ta chủ động một chút cũng được.”
Tô Thế Dự kéo tay hắn xuống, nhẹ giọng cười cười, “Xem ra vừa rồi ở yến hội Sở đại nhân uống không ít rượu.”
“Tửu lượng của ta rất tốt, ” Sở Minh Duẫn dừng một chút, lại nói, “Đêm qua cũng không say chút nào.”
Tô Thế Dự cười không đáp, chuyển con ngươi đem tầm mắt rơi lên cành hoa bên cạnh, “Thời vụ đã muộn, chỉ sợ đây là lần cuối cùng có thể nhìn rõ một rừng hoa đào này.”
Sở Minh Duẫn vẫn bình tĩnh nhìn y, tự mình nói tiếp: “Ta đêm qua vẫn luôn thanh tỉnh.”
Ngón tay giấu ở trong tay áo nhất thời nắm chặt, nét mặt Tô Thế Dự lại không có chút rung động nào, “Thì ra là vậy. Ta còn kỳ quái Sở đại nhân vì sao phải ngủ ở trong sơn đình, cũng không sợ lạnh.”
“Nhắc đến việc này…” Sở Minh Duẫn kéo dài ngữ điệu, “Kiện ngoại bào kia ta cũng không có ý định trả cho ngươi.”
Tô Thế Dự cười cười, “Không sao, nếu Sở đại nhân yêu thích, vật kia ngài giữ lại thay ta bảo quản.”
Sở Minh Duẫn không hề chớp mắt mà nhìn y, dường như muốn đọc ra chút gì, nghe vậy thấp giọng nở nụ cười, “Nhưng ta lại càng thích ngươi hơn, Tô đại nhân cũng chịu để ta giữ lại sao?”
Tô Thế Dự ngẩn ra, con ngươi hơi nheo lại, nhàn nhạt nói: “Sở đại nhân nói giỡn.”
Sở Minh Duẫn nghiêng đầu, híp mắt đồng tử thu hẹp lại, “Ngươi tại sao không nhìn ta?”
Trong lòng cứng lại, hơi có chần chờ, Tô Thế Dự chậm rãi ngước mắt lên chống lại tầm mắt của hắn, ánh mắt thật sâu, tựa như biển đêm, hắn nghiêng người cười nhìn sang, “Nếu chuyện ta nói cũng không phải chuyện cười thì sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Thế Dự lặng im chốc lát, bỗng nhiên hiểu rõ, “Điều kiện Hung Nô đưa ra lúc trước ta đã cặn kẽ hỏi qua Ngụy đại nhân, nếu bệ hạ nói muốn đợi sau khi ta trở lại thương nghị thêm, ta tự nhiên sẽ thận trọng suy nghĩ, Sở đại nhân không cần lo lắng đến vậy.”
Sở Minh Duẫn ý cười trên mặt biến mất, “… Ta có từng nói qua là vì chuyện của Hung Nô?”
Tô Thế Dự cười cười, “Ta đã sớm nói Sở đại nhân nên bỏ loại thói quen nói vòng vo này đi, về sau vẫn nên nói thẳng là được rồi.”
“Thế Dự, ” Sở Minh Duẫn một phen nắm chặt tay y, nhìn thật sâu vào trong mắt y, vô cùng nghiêm túc nói: “Ta thích ngươi, ngươi có thích ta hay không?”
Tô Thế Dự sửng sốt.
“Ta nói thẳng, ” hắn thấp giọng nói, “Ngươi chịu đáp lại ta sao?”
Tô Thế Dự thoáng hoàn hồn, theo bản năng muốn tránh tay ra, cười nói: “Sở đại nhân đây là…”
Hắn cầm thật chặt một chút “Ngươi chịu tin ta sao?”
Nửa ngày không trả lời.
Hoa ảnh chuyển động, trong rừng nổi lên cảm giác mát mẻ, mây mù mờ mịt treo lững lờ nơi chân trời.
Tô Thế Dự ngẩng đầu nhìn về phía xa, lại tiếp tục nhẹ nhàng rút tay về, than thở một tiếng, “Cuối xuân nhiều mưa, ngươi ta vẫn nên nhanh chóng trở lại mới tốt.”
Trong tay là khoảng không, gió tràn đầy tay áo đem nhiệt độ mơ hồ trong lòng bàn tay cũng thổi tan, Sở Minh Duẫn không tự chủ thu tay về, lại loan mi nở nụ cười, “Biết ngay phản ứng của ngươi sẽ là thế này mà, không hiểu phong tình, quả thật là tảng đá.”
Tô Thế Dự nở nụ cười, “Sở đại nhân phong tình, e rằng trên đời này cũng không có người có thể lý giải.”
“Sao lại thế, chỉ cần Tô đại nhân thanh toán xong khoản nợ vừa rồi, ta sẽ dạy ngươi là người độc nhất thế gian này biết a.” Sở Minh Duẫn cười đến mặt mày cong cong.
Tô Thế Dự bất đắc dĩ cười liếc hắn một cái, ôn thanh nói: “Không lộn xộn, sớm trở về đi thôi, miễn cho lại mắc mưa.”
Sở Minh Duẫn ‘Ừm’ một tiếng, nhìn Tô Thế Dự xoay người, gió đột nhiên nổi lên, khí tức ẩm ướt mang theo hương hoa đào nhàn nhạt xông vào mặt, ngập tràn khắp nơi, vô cùng diễm lệ, hắn bỗng nhiên mở miệng, âm thanh nặng nề mà mơ hồ ở trong gió,
“Ngày sau còn dài.”
Tô Thế Dự không nghe rõ, ngoái đầu nhìn lại, “Cái gì?”
Sở Minh Duẫn ánh mắt phát quang, khẽ cười một tiếng, tiến lên vài bước cùng Tô Thế Dự sóng vai mà đi, “Không có gì.”
Ở bên ngoài rừng đào, Lục Thanh Hòa đi tới đi lui một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đánh không lại lòng hiếu kỳ, hít sâu một hơi, rón rén bước vào.
Đã đi đến cuối rừng hoa, từng vạt đào hiển lộ tuơi đẹp, đầy tầm mắt một màu đỏ tươi.
Lục Thanh Hòa tìm kiếm khắp chung quanh, gió thổi qua làm cành hoa lay động, một thân ảnh hiện ra ở phía sau tàng cây lúc ẩn lúc hiện, lẻ loi cô độc. Nàng không nhịn được đột nhiên khẩn trương trong lòng, một bên thầm nghĩ không nên a, một bên bước nhanh về phía trước đẩy ra cành hoa nhỏ che chắn, hé miệng nói: “Chuyện gì xảy ra? Ngài không tìm được Tô ——
Tiếng nói liền im bặt.
Nàng kinh ngạc mà nhìn nam tử phía sau án thư đang ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn, lộ ra khuôn mặt khá là thanh tú tay đang nắm bút son, trên bức họa trải ra phía trước là mười dặm hoa đào.
Lục Thanh Hòa phục hồi tinh thần lại, vội vàng xoay người rời đi, “Xin lỗi xin lỗi, nhận lầm người…”
“Mi đại đoạt đắc huyên thảo sắc, hồng quần nộ sát thạch lưu hoa*.” Nam tử lên tiếng nói, “Không có việc gì!”
Nàng nghe tiếng cứng ngắc tại chỗ, “A?”
Chỉ thấy nam tử kia đề bút chấm mực, trên bức họa đang vẽ kia lại phác họa thêm vài đường, nét say mê dần hiện lên, hắn lại ngước mắt nhìn một cái, cực kỳ hòa khí mà cười cười, “Không cần căng thẳng, tùy ý đứng là được rồi.”
“… Ah.” Lục Thanh Hòa đáp, dừng một chút, không nhịn được giơ tay sửa lại mái tóc một chút, “Vậy… Ngươi vẽ đẹp mắt một chút nha.”
Nam tử cười đáp ứng: “Tất nhiên.”
Khuôn mặt hắn trời sinh nhu hòa thanh tú, như là vị con cháu nào đó của nhà Thái Phó, Lục Thanh Hòa liếc trộm một lúc lâu, lại nhìn bức họa một cái, “Này, cái kia… Ngươi lúc trước có thấy qua những người khác không?”
Nam tử không giương mắt lên lắc lắc đầu.
“Kỳ quái.” Nàng lầm bầm một tiếng, thở dài, đơn giản bắt đầu nói chuyện phiếm, “Ngươi là lần đầu đến đây sao?”
Nam tử không khỏi mỉm cười quan sát nàng, thẳng đến khi Lục Thanh Hòa không hiểu ra sao, hắn mới nói: “Hàng năm đều đến.”
“Hàng năm đều vẽ?”
“Đúng vậy.”
“… Ngươi thật tẻ nhạt.” Lục Thanh Hòa khóe miệng giật một cái.
Nam tử không ngần ngại chút nào, cười cười, “Niên niên tuế tuế
(mỗi năm, hàng năm), hoa cũng không phải hoàn toàn tương tự.”
“Nhưng cuối cùng vẫn là phong cảnh của cùng một nơi, nhìn lâu dù sao vẫn có chút khô khan, ” Lục Thanh Hòa nói, “Chi bằng đi đến nơi khác xem một chút, ba ngàn thế giới, khắp nơi phồn hoa.”
“Ngươi đi qua rất nhiều nơi?”
“Đương nhiên a!” Nàng mặt mày tăng thêm vài phần thanh thoát, “Tây Hồ, Động Đình, Tương Giang, Giang Nam ta đều đã đi qua, lần này lúc cha gửi thư thúc giục ta trở về ta vẫn còn đang ở núi Trường Bạch, nơi đó tuyết trắng vô ngần, thật sự so với nơi này đẹp hơn nhiều!”
“Cha ngươi là Lục Thượng Thư?” Hắn hỏi.
“Đúng vậy, ngươi làm sao đoán được?” Lục Thanh Hòa ngạc nhiên nói.
Chưa nhận được câu trả lời, phía sau bỗng nhiên có tiếng bước chân lộn xộn của mấy cung nữ, đi qua bên cạnh Lục Thanh Hòa, trực tiếp dập đầu quỳ xuống, “Bệ hạ, sắp sửa có mưa, Chiêu Nghi nương nương mời ngài trở về cung điện nghỉ ngơi.”
Lục Thanh Hòa nhất thời run chân.
Lý Duyên Trinh gật gật đầu, “Biết rồi.” Hắn mặc cho cung nữ tiến lên thu thập bức tranh, nói, “Lục ái khanh từng nhắc qua, nữ nhi hắn một lòng yêu thích du hiệp, đã đi du ngoạn khắp nơi.”
Lục Thanh Hòa cúi người liền quỳ xuống, “Thần nữ không biết bệ hạ thánh giá, ngôn từ vô lễ mong rằng bệ hạ không lấy làm phiền lòng!”
Lý Duyên Trinh buồn cười nhìn nàng, “Đứng lên đi.”
“Không, không cần… Thần nữ quỳ là tốt rồi.” Lục Thanh Hòa cúi đầu, khóc không ra nước mắt.
Lý Duyên Trinh tiến lên nâng nàng dậy, “Vẽ còn chưa tốt, đợi khi nào nhàn rỗi trẫm lại tìm ngươi tới bù đắp, thế nào?”
Lục Thanh Hòa nơm nớp lo sợ mà đứng dậy, nghe vậy không khỏi cả gan nhìn Lý Duyên Trinh liếc mắt một cái, mặt người cùng hoa đào đều giống nhau màu hồng.
Nàng trong lòng hơi động, quỷ thần xui khiến nói: “Được.”
Chú thích:
*Mi đại đoạt đắc huyên thảo sắc, hồng quần nộ sát thạch lưu hoa: được trích trong bài thơ Ngũ Nhật Quan Kỹ (tết Đoan Ngọ ngắm kỹ nữ).
五日觀妓
西施漫道浣春沙,
碧玉今時鬥麗華。
眉黛奪將萓草色,
裙紅妒殺石榴花。
新歌一曲令人艷,
醉舞雙眸斂鬢斜。
誰道五絲能續命,
卻疑今日死君家。
Ngũ Nhật Quan Kỹ
Tây Thi mạn đạo hoán xuân sa,
Bích Ngọc kim thì đấu lệ hoa.
My đại đoạt tương huyên thảo sắc,
Quần hồng đố sát thạch lựu hoa.
Tân ca nhất khúc lệnh nhân diễm,
Tuý vũ song mâu liễm mấn tà.
Thuỳ đạo ngũ ty năng tục mệnh,
Khước nghi kim nhật tử quân gia.
Dịch nghĩa
Nghe nói Tây Thi giặt lụa bên bờ suối xuân
Hiện nay Bích Ngọc đang thi tài sắc với Lệ Hoa
Màu xanh đậm trên mi mắt lấn lướt sắc cỏ huyên
Sắc đỏ của quần áo làm hoa lựu đá phải ghen ghét
Một ca khúc mới làm mọi người ưa mến
Đôi mắt say múa dưới mái tóc chải lệch
Ai bảo đeo chỉ 5 màu cò thể tăng tuổi thọ?
Chứ ta nghi hôm nay ta sẽ chết ở nhà nàng mất thôi.