Đất ở địa lao này có chút quái dị, đây là sau khi Sở Minh Duẫn và Tô Thế Dự xoay quanh khúc ngoặt phát giác được.
Ở phía sau khúc ngoặt vài bước có hơn, ngọn đèn dầu tất cả đều sáng rực bùng cháy, một mảnh sáng ngời, phóng tầm mắt chỉ có vị trí đất nơi bọn họ vừa đi qua là bóng tối, giống như bị một đường giới hạn ngăn cách âm dương. Càng đi vào bên trong, lồng giam xuất hiện ở trước mắt càng nhiều, song sắt thật dày đóng chặt, bên trong cánh cửa không có một tia khí tức, đều là khoảng không. Trong không khí tích tụ mùi máu tanh, trong lúc đi phát động lên mùi vị mốc meo, bốn phía tĩnh lặng chỉ còn tiếng bước chân của hai người bọn họ.
Kết cấu địa lao hết sức phức tạp, ngã ba chằng chịt khắp nơi, Sở Minh Duẫn dựa vào cảm giác nhiều lần phán đoán di chuyển, một giây sau khi bước ra khỏi một lối đi đột nhiên dừng bước, sắc mặt ngưng trọng. Tô Thế Dự theo ở phía sau đi tới bên cạnh hắn, nhìn cách đó không xa là một bãi than tro, nói: “Chúng ta trở về chỗ cũ.”
Lời này của y cũng không có đùa cợt, Sở Minh Duẫn lại không nhịn được kéo kéo khóe môi, “Vậy Tô đại nhân có cao kiến gì?”
Tô Thế Dự ôn hòa cười cười: “Làm sao có cao kiến gì, nơi như thế này ngươi và ta đều chưa quen thuộc, chỉ có thể thử đi một chút thôi.” Hắn nhìn về phía Sở Minh Duẫn, “Trực giác của người có kinh nghiệm chém giết trên chiến trường hẳn là sẽ chuẩn xác hơn, Sở đại nhân tiếp tục dẫn đường đi.”
Sở Minh Duẫn nghiêng đầu cùng Tô Thế Dự liếc mắt nhìn nhau, quay người lần thứ hai đi vào bên trong thông đạo. Lần này hắn không hề tùy ý, một đường lưu tâm để lại vết tích trên vách đá, ước chừng đi được nửa chén trà nhỏ, Sở Minh Duẫn bỗng nhiên giơ tay ngăn cản Tô Thế Dự, dừng chân lắng nghe chốc lát, bên môi hiện ra một nụ cười, hắn nhìn về phía bên trái ngã ba, đối Tô Thế Dự nói: “Cuối cùng cũng có người đến để hỏi đường.”
Sau một khắc liền nghe được tiếng bước chân rõ ràng vang lên, một đội mười mấy người tuần tra thị vệ đi tới, tên đầu lĩnh thấy hai người bọn họ đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức hét lớn một tiếng: “Bắt bọn họ!” Tiếng bước chân chồng lên âm thanh tuốt kiếm, đao kiếm sáng choang liền chém tới.
Sở Minh Duẫn che trước người Tô Thế Dự, sâu kín buông một tiếng thở dài, “Thực sự là phiền phức, chiết phiến đã cho ngươi làm hỏng, bây giờ không thể làm gì khác hơn là dùng thân thể làm khiên chắn.”
Lời nói thập phần đáng thương, động tác trên tay lại tàn nhẫn. Hắn không dùng sức bình thường mà xoay qua đem trường đao trên cổ tay tuần vệ đè xuống, đâm vào hai người đối diện, một bên thân chợt lóe bổ tới một lưỡi dao sắc, thuận tiện trở tay bẻ nát xương cổ người kia. Sở Minh Duẫn tuy bị tuần vệ vây kín triền đấu, nhưng không chút nào mảy may hiện ra chật vật, trái lại động tác du tẩu lại linh hoạt thêm mấy phần tùy tính, trong lúc xê dịch mà ngay cả nửa giọt huyết châu cũng không hề dính lên góc áo.
Đối phương thế công dần suy yếu, Sở Minh Duẫn mới chợt nhớ tới phía trước tựa hồ có người đi về phía Tô Thế Dự, vội vàng tranh thủ liếc mắt một cái.
Chỉ thấy phía sau hắn từ lâu đã nằm mấy cái thi thể, Tô Thế Dự sắc mặt nhàn nhạt, y chắp tay ở phía sau luôn lắc mình tránh né đao kiếm, chỉ khi lưỡi dao sắc bén sắp đụng tới thân mới bất đắc dĩ phải ra tay, cắt yết hầu đoạn gân mạch, thẳng thắn lưu loát đến làm người ta líu lưỡi.
Sở Minh Duẫn nhíu mày, thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ quyết định tra rõ Tô Thế Dự cũng thật là chính xác, ít nhất trong kinh thành, e rằng không mấy người biết Ngự sử đại phu tư tư văn văn lại là người có võ công. Hắn bỗng nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập chạy tới đây, một chưởng đem người chặn ở phía trước đánh văng ra, đúng như dự đoán lại thấy một đội tuần vệ từ nơi ngã ba vọt tới, tiếp tục từng người tiến lên tấn công, đội ngũ nhất thời lớn mạnh, giống như mãi mãi không thể chấm dứt.
Cánh tay Sở Minh Duẫn đột nhiên bị người kéo lại, Tô Thế Dự ngay trước khi hắn kịp động thủ giành nói: “Đi theo ta.”
Tô Thế Dự lôi kéo hắn gần tới đường lớn liền vội vàng thối lui, Sở Minh Duẫn không rõ vì sao nhưng vẫn đi theo. Tuần vệ nơi đó bỗng nhiên cuống lên, nhanh chân đuổi theo. Dọc theo đường đi càng có vô số tuần vệ từ các mặt ngã ba khác đuổi tới, địa lao trước kia yên tĩnh không người đảo mắt đã loạn xị bát nháo hỗn loạn một mảnh, cũng không biết vừa rồi là làm sao mà giấu được nhiều…người như thế này.
Tô Thế Dự đứng ở nơi bãi than tro kia, giơ tay ở phía trên tường đá lục lọi cái gì đó.
Sở Minh Duẫn dựa vào tường, cũng không quay đầu lại nhìn tuần vệ chưa đuổi tới lối vào: “Ngươi phát hiện cái gì?”
Trả lời hắn chính là một tiếng ‘Cùm cụp’ vang giòn, Sở Minh Duẫn kinh ngạc quay người, chỉ thấy phiến đá trước mặt Tô Thế Dự bay lên phía trên, ở trước mặt hắn lại hiện ra một con đường, cũng là ngọn đèn dầu sáng sủa, rực rỡ.
Hắn há mồm muốn nói cái gì đó, tiếng đao kiếm xé gió đột nhiên vang lên sau tai, Sở Minh Duẫn bỗng nhiên xoay người lại đem người đánh lén đạp ra ngoài, vừa nhấc mắt thấy tuần vệ đã nhào tới. Tô Thế Dự giơ tay kéo hắn tới phía sau cửa, vung tay áo một luồng khói lam bắn tung toé, làm cho đám tuần vệ kia vội vã lùi về sau, chỉ chờ thời khắc này Tô Thế Dự nhanh chóng vặn cơ quan đem cửa hạ xuống.
Sở Minh Duẫn quả thực là sửng sốt một chút, nhìn Tô Thế Dự đem bình sứ trống không đặt trên đất, vẻ mặt khó hiểu nói: “Thật không nghĩ đến, Tô đại nhân lại còn biết dùng độc.”
“Trên binh thư cũng không nói binh bất yếm trá
(chiến tranh không ngại dối lừa) sao, chẳng qua là một chút thủ đoạn nho nhỏ nhằm giảm tổn hại đến mức nhỏ nhất thôi.” Tô Thế Dự nhìn Sở Minh Duẫn cười nhạt, thản nhiên nói: “Vả lại nói, Sở đại nhân đại khái nguyên bản cũng không cảm thấy ta là cái người nguyệt thanh phong, quang minh lỗi lạc gì đó, như vậy ta cần gì phải làm bộ làm tịch.”
Sở Minh Duẫn mấy phần ngầm thừa nhận cười cười, vội đổi đề tài nói: “Làm sao ngươi biết nơi này có ám đạo?”
“Suy đoán một chút mà thôi, ngẫu nhiên đoán đúng.” Tô Thế Dự quay người nhìn về thạch lộ sâu hút phía trước, “Căn cứ phương vị lúc chúng ta vừa đi vào nhìn thấy phòng giam được xây ở dưới hồ nước, hơn nữa có tuần vệ canh gác, hiển nhiên đó mới là nơi giam giữ người, như vậy chúng ta rơi xuống chỗ song sắt hơn phân nửa là vì ta và ngươi nên cố ý tạo ra, bỏ nó ra không đề cập tới, chúng ta lúc trước loạn đi một vòng lại trở về chỗ cũ, điều đó có nghĩa nơi này có thể thông suốt với địa lao. Nhưng vì cái gì lại phải nhọc lòng nối làm nhiều tử lộ như vậy?”
Sở Minh Duẫn dĩ nhiên hiểu rõ ý tứ của y, “Cho nên nói, chúng ta vừa bắt đầu đã ở lối ra vào của địa lao, bởi vậy lúc đi vào bên trong mới có thể càng rắc rối phức tạp như vậy, hơn nữa vĩnh viễn cũng không tìm được lối ra.” Hắn dừng một chút, híp mắt nói, “Như vậy xem ra, Tống Hành là tính toán mượn nơi này vây chúng ta chết ở đây?”
Tô Thế Dự từ chối cho ý kiến cười cười, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi.”
“Hả?” Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn y.
“Cơ quan còn có thể mở ra, Sở đại nhân có muốn ra ngoài lấy chiết phiến không?” Tô Thế Dự nói.
Sở Minh Duẫn hỏi, “Ta muốn cái kia để làm gì?”
“Một lát nữa nếu như lại có thêm biến cố, ngươi lại không cần dùng chính thân thể mình làm khiên chắn nữa.”
“…” Sở Minh Duẫn không ngờ tới Tô Thế Dự dưới tình huống này lại đem câu nói hắn thuận miệng nói ra đặt ở trong lòng, “Một đống giấy bụi, chẳng lẽ muốn ta học ngươi đem nó tiện tay vung vẩy ra ngoài sao?”
“Chiết phiến đã hóa thành tro, nhưng mà miếng tinh thiết Sở đại nhân khảm ở trong phiến cốt
(thân quạt) vẫn còn ở đó.” Tô Thế Dự nói, dừng lại bổ sung: “Ta dùng độc cũng chưa bao giờ là tiện tay vung lên.”
“Đều giống nhau.” Sở Minh Duẫn cất bước đi về phía trước, “Ta đây thân thể máu thịt còn gánh vác được, ngươi liền quên cây quạt đi.”
Tô Thế Dự cũng không chấp nhất với vấn đề này, cất bước đi theo.
Thạch lộ vẫn như cũ an tĩnh, nhưng đã không còn những thứ trắc trở kia, càng đi về phía trước đường càng bằng phẳng, nhưng là trong lòng Sở Minh Duẫn mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.
Một tia gió lạnh khinh sát qua bên mặt, Sở Minh Duẫn dừng bước, Tô Thế Dự cũng cảm giác được tiếng gió nho nhỏ kia, hỏi: “Hẳn là đã đến cửa ra?”
Sở Minh Duẫn không lên tiếng, chỉ là nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu ở một bên vách đá, chiếc đèn kia đã tắt, giá đồng đỡ đèn cũng không giống như những cây đèn khác có vết dầu loang lổ, ước chừng là không thường sử dụng.
Tô Thế Dự theo ánh mắt của hắn cũng nhìn sang, hơi suy nghĩ một chút, cất bước đi tới.
Sở Minh Duẫn mi tâm nhảy một cái, bật thốt lên: “Trở về!”
Chậm, Tô Thế Dự đã đạp lên phía trước, dưới chân y phiến đá đột nhiên chìm xuống, hai bên chỗ cao vách đá lập tức mở ra, lệ phong chợt nổi lên, phi tên như vũ tiễn dồn dập rơi xuống dệt ra tầng tầng bóng đen.
Sở Minh Duẫn rõ ràng nhìn thấy Tô Thế Dự ngước mắt quét qua một ánh nhìn, nhưng vẫn muốn đi lên phía trước. Sở Minh Duẫn dưới chân vận lực xuất hiện ở phía sau Tô Thế Dự đem y kéo vào trong lồng ngực, động tác này nước chảy mây trôi rất nhanh chóng, có mũi tên rơi đến trước mắt, Sở Minh Duẫn ấn Tô Thế Dự vào trong ngực, trong chớp mắt bước chân chỉ kịp lùi lại lúc thân hình đột ngột chuyển hướng, mạnh mẽ đem mũi tên chĩa về giữa chân mày Tô Thế Dự chắn ở bả vai, sau đó nhảy ra khỏi màn vũ tiễn.
Tô Thế Dự bị cánh tay hắn hạn chế đến khó chịu, động tác vừa mới động liền nghe bên tai một tiếng trầm đục, đầu mũi tên bằng kim loại găm vào da thịt, người phía sau không hẹn mà run lên, mùi máu tanh nương theo đó tràn ra ngoài. Y hơi ngưng thần, kinh ngạc quay đầu nhìn lại.