Mặt trời lặn xuống mặt trăng lên cao, đảo mắt đã đến dạ tiệc, mỗi bên quan lại lục tục mà tới, ngoài cửa xe ngựa chen chúc trên đường phố, đầy viện đèn đuốc sáng choang, quận thủ phủ rộng lớn phi thường náo nhiệt, ngay cả hàn khí đầu thu cũng bị hương rượu ngào ngạt xông đến ấm áp.
Nhìn quanh trong viện, người đã đến hơn nửa, Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự mới ngồi xuống tại chủ vị, lại có một người cầm bầu rượu ân cần tiến lên, “Sở đại nhân, Tô đại nhân, hạ quan lễ độ.”
Người đến là quận trưởng Hoài Nam Hành Sơn quận, Tô Thế Dự nhận ra hắn, quay lại nở nụ cười, “Thẩm đại nhân, đã lâu không gặp.”
“Vâng vâng, đã lâu không gặp.” Thẩm đại nhân cười dùng bầu rượu trong tay vì y rót đầy ly, “Hiếm thấy gặp mặt, yến còn chưa mở, ta trước tiên mời ngài một ly!”
Sở Minh Duẫn nghe vậy không khỏi nhìn hắn nhiều hơn một cái. Nếu rõ ràng Hàn Trọng Văn có vấn đề, thức ăn trong bữa tiệc này bọn họ tự nhiên cũng sẽ không đụng, chỉ là không ngờ Lương Tiến mới vừa ở trong rượu từng hạ thuốc, lúc này lại tới một người mời rượu nữa. Quả nhiên Tô Thế Dự cười cười, từ chối nói: “Xác thực hiếm khi gặp mặt, chỉ là tối nay hội nghị chính là vì chuyện quan trọng, ta không thể uống rượu.”
“Chỉ một chén đáng là gì, ” Thẩm đại nhân đưa chén rượu tới, “Người xem, ta cũng đã rót cho ngài rồi, uống một chén cũng không có gì đáng ngại.”
“Thẩm đại nhân không cần khách khí như vậy, chén rượu này ngươi uống cũng giống vậy, coi như là ta mời ngươi.” Tô Thế Dự ngữ khí ôn hòa.
Hắn giơ ly trong khoảng không có chút lúng túng, “Tô đại nhân đây là quả thực không muốn uống, hay là chê ta chức quan thấp kém, rượu của ta ngược lại ngài không muốn uống?”
“Sao lại thế…”
“Ngươi không cần uổng phí sức lực khuyên nữa, y a, phỏng chừng một tháng này cũng không muốn uống rượu.” Sở Minh Duẫn đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lộ vẻ cười cười nhẹ nhàng mà quét qua thắt lưng người bên cạnh.
Tô Thế Dự nghiêm trang dời tầm mắt. Cũng may Thẩm đại nhân không tinh tế nghiên cứu hàm ý trong lời nói Sở Minh Duẫn, ngược lại đối hắn nói, “Vậy Sở đại nhân ngài bằng lòng thưởng cho hạ quan vinh dự này sao?”
Sở Minh Duẫn hơi nhíu đuôi lông mày, không trả lời mà hỏi lại, “Ta uống chén rượu này ngươi sẽ đi?”
Thẩm đại nhân ngượng chê cười rồi, đưa lên chén rượu, “Một ly rượu nhạt, bày tỏ kính ý.”
Tô Thế Dự chưa kịp lên tiếng ngăn cản, Sở Minh Duẫn liền nhận lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, tiện tay đem chén ngọc ném về cho hắn, lại thêm một cái ánh mắt thiếu kiên nhẫn. Thẩm đại nhân thức thời khách sáo lên tiếng, vội vàng mang theo bầu rượu đi ra, lại lần lượt đi kính Dự Chương cùng Lư Sơn quận trưởng.
Tô Thế Dự ngạc nhiên trong nháy mắt, lập tức từ trong tay áo lấy ra một bình bạch ngọc nho nhỏ, đổ ra mấy viên thuốc vào lòng bàn tay, “Đây là giải dược bách độc A Việt đưa cho ta, đại đa số độc đều có thể giải, ngươi trước tiên ăn nó vào ta lại bắt mạch cho ngươi.”
Sở Minh Duẫn không lên tiếng, đè tay Tô Thế Dự xuống, lắc lắc đầu.
“Làm sao vậy?” Tô Thế Dự nhìn hắn.
Sở Minh Duẫn nghiêng người, quay đầu về phía sau, há miệng nâng cốc phun ra ngoài.
Tô Thế Dự: “…”
Sở Minh Duẫn quay mặt lại, giơ tay lau qua khóe môi, “Nhìn ta như vậy làm cái gì, không nhịn được nghĩ muốn hôn ta rồi?”
“… Ngươi cảm thấy thế nào?”
Đang khi nói chuyện người đã đến đông đủ, tất cả mọi người an vị dự thính, trong viện dần dần yên tĩnh lại. Hàn Trọng Văn chậm rãi nhìn quét qua một vòng, từ chỗ ngồi đứng lên, mở miệng nói: “Tin tưởng các vị đồng liêu đang ngồi ở đây đều rõ ràng chuyện phát sinh ở Hoài Nam, cũng biết mục đích Thái úy đại nhân cùng ngự Sử đại nhân tới đây, tối nay Hàn mỗ trước tiên thay mặt toàn bộ Hoài Nam cảm ơn hai vị đại nhân, cũng đa tạ các vị đường xa mà tới.”
Trong bữa tiệc nhất thời vang lên một hồi thanh âm tạ ơn.
Hàn Trọng Văn nhìn về phía chủ vị, “Hai vị đại nhân có cái gì muốn nói sao?”
Sở Minh Duẫn nhìn Tô Thế Dự, Tô Thế Dự cười nhạt, cũng không chối từ, “Đều đã rõ ràng sự tình ta cũng sẽ không nói năng rườm rà, nếu chư vị đại nhân đều ở đây, ta mượn cơ hội này hỏi một vấn đề là được rồi.” Y nhấc mắt nhìn về phía Lương Tiến ngồi ở một bên, ngữ khí ôn hòa như trước, “Mấy ngày trước đây Lương đại nhân báo cho ta có tin tức của viện quân tướng lĩnh Lạc Tân, nhưng đáng tiếc sau đó phát sinh chút biến cố không thể nói chuyện, không biết Lương đại nhân bây giờ có thể nói ra tin tức hay không?”
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lương Tiến, Lương Tiến mặt không đổi sắc uống một hớp rượu, duy chỉ có né tránh tầm mắt Tô Thế Dự, không nói gì.
“Lương đại nhân?” Sở Minh Duẫn thúc giục.
Lương Tiến đem chén nhỏ đặt lên bàn, hắn còn chưa mở miệng, một tiếng thét chói tai vang lên trước tiên.
Bọn họ theo tiếng thét nhìn lại, thị nữ hoảng sợ che miệng, nhìn chằm chằm quận trưởng Dự Chương quận, quận trưởng kia trên mặt nổi lên xanh tím, hắn còn đang ngây người đột nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi, tức khắc thuận theo tầng tầng ngã xuống trên bàn, không động đậy nữa. Còn phản ứng không kịp, vài tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, năm, sáu người thẳng tắp mà ngã xuống, hai mắ trợn lên, tử trạng giống nhau như đúc.
Tô Thế Dự thấy rõ cũng nhớ kỹ, mấy người này đều là người vừa rồi từng được kính qua rượu. Sở Minh Duẫn quay đầu nhìn sang, Thẩm đại nhân chống lại ánh mắt của hắn không khỏi run lên, cuống quít vài bước trốn đến bên cạnh Hàn Trọng Văn. Hàn Trọng Văn vẫn ngồi ngay ngắn ở vị trí cũ, chỉ là chẳng biết từ lúc nào phủ binh vây quanh bảo hộ xung quanh hắn, tay đè trên thắt lưng, thủ thế chờ đợi.
Chuyện đột ngột xảy ra, thị hầu theo bọn họ từ Trường An đến nguyên bản đều trông chừng ở phía ngoài, sau khi lấy lại tinh thần lúc này mới xông lên che trước người Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự, đồng dạng nắm chặt chuôi đao, cảnh giác đối mặt.
Tình cảnh rơi vào thế giằng co, đông lạnh đến cực hạn.
Ngày hôm đó sắc trời không tốt, đêm đen như mực, trăng sao đều ẩn sau mấy đám mây, chỉ có ánh đèn treo trên cao duệ duệ phát quang, chiếu lên đình viện sáng ngời.
Sở Minh Duẫn cười khẽ một tiếng, giờ khắc này nghe được đặc biệt rõ ràng, “Xem ra vấn đề này không cần trả lời.” Hắn khí định thần nhàn quét mắt, “Chẳng trách vẫn luôn không ra tay với chúng ta, nguyên lai là đang đợi ngày hôm nay a. Cho nên còn dư lại những người không chết này, đều là ngươi rồi?”
“Ngoại trừ hai vị đại nhân, đều là vậy.” Hàn Trọng Văn nhìn hắn, “Sở đại nhân quả nhiên lợi hại, cũng may là ta vẫn chưa ngây thơ đến mức tự cho là một chén độc tửu đã có thể giải quyết được ngươi.”
“Như vậy xem ra, làm phản không phải là Lạc Tân, mà là Hàn đại nhân cùng hết thảy quan lại Hoài Nam.” Tô Thế Dự đạm thanh nói, “Hàn đại nhân nếu đem phủ đệ của mình hóa thành tràng Tu La, chắc chắn thê nhi từ lâu đã dời đi?”
Hàn Trọng Văn không nói gì.
Sở Minh Duẫn không mang theo tâm tình mà cười thành tiếng, “Tại sao không nói chuyện? Cũng đã đến một bước này rồi, thẳng thắn nói rõ a. Thu mua Trương Du, truy sát toàn gia Huyện thừa Thọ Xuân, tại Thọ Xuân một tay che trời muốn làm gì thì làm, ngươi làm đến xinh đẹp như vậy, vậy có phải cũng giết sạch sẽ viện quân hay không đây?” Hơi dừng lại một chút, hắn nói, “Ta ngược lại không tin có cái gì có thể biến mất không còn tăm hơi, không bằng nói tất cả những thứ này đều là ngươi tỉ mỉ an bài diễn trò, kỳ thực căn bản cũng không có cái gì là phản đảng Hoài Nam vương?”
“Ngươi sai rồi, Sở đại nhân.” Hàn Trọng Văn rốt cục mở miệng, hắn đứng lên lui lại vài bước, “Đương nhiên là có tàn đảng Hoài Nam vương lưu lại, nếu không…..Những người này là ai đây?”
Lời còn chưa dứt, trên mái hiên dầy đặc hiện ra một nhóm thân ảnh cung tiễn thủ
(người bắn tên), toàn thân áo đen, chính là đám hắc y nhân đêm đó bọn họ gặp qua tại nhà Huyện thừa Thọ Xuân.
“Bắn tên!”
Mũi tên theo tiếng rơi xuống khoảng không, như mưa dồn dập. Trong viện những người khác không hề dự liệu, nhất thời loạn cào cào, sợ hãi kêu khóc chạy trốn tứ phía lại không khỏi bị loạn tiễn bắn chết ngã xuống đất, thị hầu rút đao đón đỡ, đao tiễn va chạm bắn ra tia lửa, tiếng kim thạch ma sát leng keng vang vọng. Sở Minh Duẫn đứng lên, vạt áo vung ra đâm đầu vào mũi tên, hắn đưa tay cứng rắn kéo Tô Thế Dự, chợt bị Tô Thế Dự một phen phản kéo ra, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đánh vào trên người đối phương.
Sở Minh Duẫn nhíu mày, quay đầu vừa lúc nhìn thấy kiếm trong tay áo y trượt ra, giữa xương ngón tay trắng nõn tuấn tú chớp lên một cái, ngược lại bắn ra phía xa xa, như mũi tên cấp tốc, rồi lại so với tiễn thế mãnh liệt hơn, hóa thành hàn mang từng chút một cùng ba mũi tên sượt qua người, trực tiếp xuyên thủng lồng ngực tên cung tiễn thủ một mình trên mái hiên, mang theo một chuỗi huyết hoa
(máu bắn tung tóe, tui thấy cái từ huyết hoa này mỹ miều quá nên dùng thôi:))))).Nhiều người bắn tên như vậy, chỉ có người này là đặc biệt vì Sở Minh Duẫn chuẩn bị, bí mật ngay tại nơi góc chết hắn không nhìn thấy, che giấu trong vô số thanh âm tên bay hỗn tạp liên tiếp phát ba mũi tên, tiễn tiễn đến thẳng yếu hại!
(từng mũi tên bắn đến chỗ yếu hại).Chỉ là bọn hắn không ngờ rằng Ngự Sử đại phu ôn nhuận nhã nhặn này cư nhiên biết võ.
Song đối phương dù sao cũng là một tay thần tiễn, ba phát vị trí bất đồng, trên tay Tô Thế Dự lại không có vũ khí, trong chớp mắt tránh được hai phát, chung quy lại bị mũi tên cuối cùng đâm vào cánh tay.
Tô Thế Dự không phản ứng chút nào, thậm chí ngay cả một tiếng rên khẽ cũng không có, Sở Minh Duẫn sắc mặt lại đột biến, “Thế Dự…”
“Chỉ là bị thương da thịt, không quan trọng lắm.” Tô Thế Dự buông hắn ra, nhổ xuống mũi tên muốn vứt lại bị Sở Minh Duẫn nắm lấy cổ tay, hắn rõ ràng nhìn thấy trên đám tiễn kia hiện ra ánh sáng u lục, sắc mặt cực kỳ khó coi, “Mũi tên có độc.”
Tô Thế Dự nhẹ tránh tay hắn ra ném tiễn, lấy ra bình bạch ngọc ăn vào mấy viên thuốc, cuối cùng giương mắt đối với hắn cười cười, “Không sao, ta có thể chịu đựng được.”
Không chỗ có thể trốn, một lần mưa tên thế tiến công hạ, thị hầu vì hộ tống toàn bộ hai người bọn họ đã chết hơn nửa, còn lại mấy người cũng bị thương mạnh mẽ chống đỡ. Hàn Trọng Văn không để ý chút nào nương nhờ vào người bị ngộ sát, trong sân thây phơi đầy đất, máu chảy thành sông, chỉ còn mấy người lẻ loi đứng ở trong đó. Nhóm cung tiễn thủ đang đổi tiễn dựng cung lên, cũng chính là không lưu lại một khe hở cho bọn họ trò chuyện, nhưng kế tiếp, bọn họ chắc chắn phải chết, nghĩ đến đây, nhóm cung tiễn thủ cũng phấn chấn rất nhiều, ôm tâm tình một kích tối hậu, đem dây cung kéo căng đến mức tận cùng, buông tay bắn cung.
Tên rơi ào ào, đột nhiên có mấy đạo bóng đen xẹt qua, không biết từ đâu mà đến, trong chớp mắt dừng ở trong viện, lấy Sở Minh Duẫn làm trung tâm quay lưng về nhau mà đứng, giữa lúc dương tay kiếm quang rực rỡ, dệt thành một tấm lưới dày đặc đỡ hết tất cả mũi tên, còn có hai người cũng cầm cung tên, giơ tay bắn về phía trên mái hiên. Chỉ bất quá vẻn vẹn sáu người, ít hơn nhóm thị hầu vừa rồi, nhưng khi bọn hắn đứng lặng trong viện, bầu không khí hồn nhiên rùng mình.
“Thuộc hạ tới chậm, thỉnh chủ thượng trách phạt!”
Sở Minh Duẫn không nói một lời, cầm qua cung tên khảm sừng trên tay ảnh vệ, rút ra ba mũi tên cũng bắn lên trên.
Ảnh vệ đứng hàng cung tiễn thủ phía đối diện nghe được thanh âm từ phía sau truyền đến, băng lãnh đến cực điểm, “Cúi đầu.”
Bọn họ không chút nào do dự, nghe tiếng cúi người, ngay sau đó lệ phong xẹt qua trên đỉnh đầu, mang theo tiếng rít sắc bén chói tai, bọn họ ngẩng đầu nhìn lại, bất ngờ phát hiện ba mũi tên kia vẫn chưa xông thẳng đến cung tiễn thủ, mà là xuyên thấu vào chiếc đèn lồng treo lơ lửng dưới mái hiên, bên ngoài không mảy may giảm một đường đi lên, bắn vào thân người.
Đèn lồng vỡ tan, ngọn lửa vọt lên cao ở trên thân thể người đốt lên hỏa hoạn, nhanh chóng chậm rãi lan tràn ra, trên mái hiên nhất thời ánh lửa ngút trời, sắc trời ánh đỏ tối tăm, tiếng kêu rên rỉ thảm thiết liên tiếp, vô số cung tiễn thủ thống khổ lăn lộn ngã xuống dưới, sau khi rơi xuống đất thế lửa lần thứ hai dâng mạnh, đùng đùng vang vọng mà đốt lên.
Sở Minh Duẫn ôm Tô Thế Dự, giải dược bách độc kia không biết đối với loại độc này đến cùng có hữu hiệu hay không, y rõ ràng đã uống thuốc, sắc mặt dưới mắt thường có thể thấy lại tái nhợt, huống hồ y luôn rất giỏi che giấu, nửa điểm thống khổ cũng chưa từng biểu lộ, Sở Minh Duẫn trái lại càng thêm tâm loạn như ma, lười xen vào Hàn Trọng Văn nữa, “Thế Dự, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Tô Thế Dự gật gật đầu, y tinh thần lần lượt ngưng trệ chậm chạp, đau nhức dầy đặc giống như có trùng cắn xé mà gặm nhấm ở kinh mạch xương cốt, nhưng vẫn là đè xuống cánh tay Sở Minh Duẫn muốn ôm lấy mình, lắc đầu nói: “… Ta có thể tự mình đi, ngươi cầm kiếm cẩn thận.”
“Thế Dự…”
“… Ta tự đi.” Y kiên trì nói.
“Sách.” Sở Minh Duẫn đành phải ôm chặt y, quay đầu đối ảnh vệ phân phó cái gì đó, cách gần như vậy, Tô Thế Dự lại nghe không rõ ràng, mơ mơ hồ hồ, y giương mắt nhìn thấy cách đó không xa mãnh liệt hỏa quang, khói đặc dâng trào, bỗng nhiên không biết sao cảm thấy có chút lạnh, trong lúc hoảng hốt nghe thấy một thanh âm nhỏ bé đang gọi y:
“Tiểu tướng quân…”
Tô Thế Dự ngẩn ra.
Sở Minh Duẫn liếc nhìn Tô Thế Dự, ôm cánh tay của y lại nắm thật chặt, trước tiên xông ra ngoài, ảnh vệ theo sát phía sau.
Xa xa dưới hành lang uốn khúc Hàn Trọng Văn gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, giương giọng hướng phủ binh quát lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, ngăn bọn họ lại!”
Nhóm phủ binh rút đao phóng đi.
Bên trong tòa phủ đệ này khắp nơi trúc xanh, um tùm thành rừng, vô số con đường u kính khúc chiết liên kết, thời điểm năm đó Hàn Trọng Văn xây dựng làm sao cũng không nghĩ ra bây giờ thứ này ngược lại đối với bọn hắn tương đối có lợi. Dưới lá trúc che lấp hôn ám khó phân biệt, ánh kiếm chớp hiện, giữa ảnh động lá lay huyết như vẩy mực, tiên nhiễm lục trúc.
Dưới chân Tô Thế Dự đột nhiên lảo đảo, Sở Minh Duẫn một tay toàn bộ kéo y vào trong lòng, bằng một chút ánh sáng yếu ớt nhìn thấy mặt y như giấy sắc, mồ hôi lạnh vô số, “Thế Dự, ngươi làm sao vậy, đau chỗ nào?”
Cốt nhục như là bị khoan xuyên thấu bổ ra, kèm thêm từng trận co giật trong lồng ngực, Tô Thế Dự lại mím chặt môi lắc lắc đầu, dừng trong nháy mắt, y cường lực chống đỡ khí tức tránh thoát Sở Minh Duẫn, lại bởi vì dưới chân hư nhuyễn không khỏi ngã xuống mặt đất. Sở Minh Duẫn nửa quỳ xuống dưới nhìn chằm chằm y, nhóm ảnh vệ cũng dừng bước lại, cách một khoảng cách vây quanh bọn họ hộ tống ở giữa, cảnh giác mà nhìn chằm chằm bốn phía rừng trúc.
“Ngươi đi trước…”
“Ngươi đừng mơ tưởng.” Sở Minh Duẫn trực tiếp đánh gãy lời y.
Khi nói chuyện có chút tốn sức, Tô Thế Dự từ từ mở miệng, còn nghiêm túc phân tích cho hắn nghe, “Mang theo ta chỉ làm liên lụy, chúng ta đều không ra được, nhưng chỉ cần ngươi chạy đi, Hàn Trọng Văn sẽ giữ lại tính mạng của ta để uy hiếp, sẽ không giết ta… Đợi ngươi trở lại trong quân doanh lại thương nghị cứu ta cũng không muộn.” Y thấy thần sắc Sở Minh Duẫn, lại ôn thanh nói bổ sung, “… Nghe lời, bây giờ không phải là thời điểm tùy hứng.”
Phủ binh đã phát hiện vị trí của bọn họ, tầng tầng bóng người ở ngoài rừng lấp lóe, có một ít đã xông tới cùng ảnh vệ binh khí đụng nhau, nhất thời náo động. Mặc dù đối phương thương vong nặng nề, nhưng mà thắng ở nhân số đông đảo, một đợt lại tiếp một đợt tấn công tới, nhóm ảnh vệ thể lực hao tổn, cũng có người bị thương.
Tiếng kim loại chạm nhau không ngừng vang vào trong tai, Sở Minh Duẫn giữ chặt bả vai của y, lạnh lùng nói không được xía vào, “Ta càng muốn tùy hứng. Mang hay không mang theo ngươi là quyết định của ta, không tới phiên ngươi nói chuyện.”
Tô Thế Dự bất đắc dĩ đến cực điểm mà cười cười, đang muốn mở miệng lại nói, đau đớn từ toàn thân dâng lên đầu ầm ầm nổ tung, y đột nhiên run lên, che miệng lại, nhưng máu đỏ sẫm từ trong kẽ hở ngón tay y không ngừng tràn ra, từng giọt lớn mà rơi xuống, rơi vào trên vạt áo nho bạch loang lổ huyết hoa.
“Thế Dự!” Sở Minh Duẫn hoảng hồn, một tay nắm chặt y, chưa bao giờ cảm thấy không biết phải làm thế nào, “Thế Dự… Ngươi sao rồi…”
Tô Thế Dự lăng lăng nhìn chằm chằm tay đầy máu tươi, hỗn hỗn độn độn, y nghe không rõ thanh âm Sở Minh Duẫn, một thanh âm khác lại từng chút một rõ ràng lên:
“Tiểu tướng quân…”
Y cảm thấy cả người phát lạnh. Lạnh đến mức từng chút tỉ mỉ mà thẩm thấu bên trong huyết cốt.
“Thế Dự…” Sở Minh Duẫn thanh tuyến run rẩy, nhìn thấy y rũ mắt xuống như giếng khô muốn cạn, ảm đạm không một tia ánh sáng, Sở Minh Duẫn nắm chặt tay y, lại rõ ràng cảm giác được lòng bàn tay từ trước đến nay ấm áp lại từng chút một biến nguội lạnh, trong đầu đột nhiên chiết ra thành trống không, cúi người ôm chặt lấy y, “Thế Dự…”
Tô Thế Dự cái gì cũng không nghe được, trong tai y một trận vắng lặng, kế đó vang lên tiếng mưa rơi ào ào, còn có thanh âm gần trong gang tấc kia:
“Tiểu tướng quân…”
Suy yếu gần như không, lại đột nhiên rõ ràng, là khoảnh khắc sắp chết, là hơi thở cuối cùng trước khi khí tuyệt một hơi gào thét:
“Tiểu tướng quân, chạy mau ——!”
Không còn kịp rồi. Không còn kịp rồi.
Không che được dòng máu chảy ồ ồ, đầy tay đỏ đậm, bị nước mưa cọ rửa lại tuôn ra, y giương mắt nhìn về nơi xa, sa trường vạn dặm, khói báo động bị nước mưa dội tắt, tiếp theo trong một chớp mắt, vạn vật trong mắt cùng y đồng thời khuynh ngã xuống đất.
Y nhìn thấy giọt mưa nện vào trong bùn oa, huyết sắc văng lên thành giọt nước, y nhìn thấy xác chết khắp nơi, đều là khuôn mặt quen thuộc, không chịu nhắm mắt, khẩu hình còn ngậm lấy một chữ trốn đi kia, sau đó, y nghe thấy tiếng bước chân đến gần, y nghe thấy một thanh âm khác gọi y.
“… Tại sao?” Y đã vô lực đứng dậy.
“Không có tại sao.” Nam nhân nhấc chân đạp trên lưng thiếu niên, cúi đầu nhìn y, “Bộ dạng thật giống một tiểu cô nương, ngươi thật sự hiểu được cái gì gọi là đánh trận?”
Y vừa nói chuyện máu pha tạp cùng nước bùn liền sặc vào trong cổ họng, lại cố chấp mở miệng nói: “Chúng ta rõ ràng tin tưởng ngươi như vậy…”
“Chính ngươi muốn tin tưởng ta, trách ta sao?” Nam nhân trào phúng cười nói, “Tiểu cô nương, toàn quân bị diệt, muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi ngu xuẩn, trách ngươi dốt nát.”
Y bị lôi kéo tóc ngửa đầu đối mặt về phía một khuôn mặt quen thuộc kia, mưa như trút nước, mưa tầm tã rơi xuống, giọt mưa đập vào trong mắt băng lãnh mà đau đớn, nhưng y không chút nháy mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân, “Ta nhất định sẽ giết ngươi, ” từng chữ nói, “Ta hận nhất là người lừa dối lợi dụng tình cảm.”