Lúc Sở Minh Duẫn tỉnh lại trời mới vừa quá ngọ, ngoài trướng ánh nắng trời trong, trong trướng lại bị tấm mành che kín mít, một chút gió cũng không thể xuyên vào, có chút u ám, còn đốt ngọn đèn nhỏ.
Hắn vừa mở mắt ra, liền nghe được người bên cạnh đứng dậy vang lên khe khẽ, sau đó chính mình được cẩn thận đỡ ngồi dậy, chóp mũi tràn đầy khí tức an thần hương ấm áp trên người đối phương. Một cái sứ chén được đưa tới trước mắt, Sở Minh Duẫn cũng không đón lấy, uống hết nước ngay luôn trên tay Tô Thế Dự, lại giương mắt nhìn Tô Thế Dự.
Tô Thế Dự thả chén nhỏ xuống, cầm lấy bình thuốc vẫn luôn hâm nóng ở trên bàn đổ ra nước thuốc đen nhánh vào trong bát, trước tiên thử nhiệt độ một chút, mới đi tới bên cạnh hắn.
Sở Minh Duẫn nhất thời không nhúc nhích. Hắn đối với việc bị thương đã sớm tập mãi thành quen, trước mắt vết thương lớn nhỏ trên người đã sớm xử lý tốt, sau khi tỉnh lại tinh thần cũng khôi phục không kém lắm, ngoại trừ kinh mạch bị thương tổn một chút vẫn còn ngầm đau, cảm giác cũng không đáng ngại, bởi vậy nhìn chằm chằm thứ trước mắt đang tỏa ra nồng nặc vị thuốc đắng, thật sự là không muốn nuốt xuống, nhưng Sở Minh Duẫn trộm liếc mắt nhìn Tô Thế Dự, nhịn một chút, vẫn là nâng tay lên cầm lấy ngoan ngoãn uống hết.
Mắt thấy Tô Thế Dự lại muốn đứng dậy, Sở Minh Duẫn vội vàng nắm chặt tay y, “Thế Dự,” âm thanh vẫn có chút phát khàn, “Ngươi để ý đến ta.”
Tô Thế Dự ngừng động tác lại, nhìn hắn, “Làm sao vậy?”
Sở Minh Duẫn hai tay nắm tay y, “Ngươi vẫn đang tức giận sao?”
Tô Thế Dự thấp tiếng thở dài, không lên tiếng, Sở Minh Duẫn lại lôi kéo tay y kề sát ở bên mặt, bình tĩnh nhìn y nói: “Ngươi không được giận ta, không được không để ý tới ta.”
Tô Thế Dự không khỏi cười khẽ, “Tại sao?”
“Bởi vì…” Sở Minh Duẫn khóe môi khẽ nhúc nhích, tựa như muốn nói chút gì, Tô Thế Dự nghiêng người qua nghe, hắn bỗng hôn một cái lên môi Tô Thế Dự, sắc mặt còn tái nhợt, mặt mày lại dịu dàng nở nụ cười, “Như vậy có đủ hay không?”
Tô Thế Dự hơi run run, trong lồng ngực khó mà nói rõ cảm xúc ở trong ánh mắt của hắn chìm nổi cuồn cuộn. Y rũ mắt xuống thu liễm tâm tư, dừng trong nháy mắt, triệt để không còn sinh khí, bất đắc dĩ cười nói: “Ta không tức giận.”
Sở Minh Duẫn suy tư một chút, nhìn chén thuốc một chút, lại nói: “Thế Dự, ta có ngoan hay không?”
“…” Tô Thế Dự đảo qua vết thương chằng chịt trên người hắn, lại tiếp tục chống lại con mắt hắn, cực kỳ miễn cưỡng gật gật đầu.
Sở Minh Duẫn tiếu ý càng sâu, “Vậy ngươi không thưởng cho ta chút gì sao?”
Tô Thế Dự rốt cục ôn ôn hòa hòa mà lên tiếng, “Ngươi biết chữ được voi đòi tiên* viết như thế nào không?”
*Được một tấc lại muốn tiến một thước.Sở Minh Duẫn vô liêm sỉ, cười đến mặt mày cong cong. Tô Thế Dự buông tiếng thở dài, nói tới chính sự, “Bên Hàn Trọng Văn hẳn là sẽ còn có hành động, sáng sớm ta đã phái Tô Bạch dẫn người đi tìm lưu dân nhìn thấy lúc trước rồi, bọn họ cần phải biết chân tướng Thọ Xuân, nhanh chóng điều tra rõ, cũng dễ dàng quyết định hành sự.”
Sở Minh Duẫn mạn bất kinh tâm ừ một tiếng, đưa tay muốn nhấc chăn đứng dậy, bị Tô Thế Dự một phen đè lại nói: “Thương tích ngươi quá nặng, mấy ngày nay nên tĩnh dưỡng thật tốt, không được lộn xộn.”
“Sách, thân thể của ta ta rõ ràng, không cần đến mấy ngày, nào có mảnh mai như vậy.” Sở Minh Duẫn nói, “Ta an vị, không loạn động có được không?”
Tô Thế Dự ôn thanh nói: “Nghe lời.”
“Nhưng mà ngươi lại không bồi ta, ta một người nằm ở trên giường rất tẻ nhạt a.” Sở Minh Duẫn nhìn y.
Tô Thế Dự: “…”
Có thể cẩn thận nói chuyện mà không đùa giỡn lưu manh hay không?
Ngoài thành Thọ Xuân trong núi thẳm có một hang động dài hẹp, trời đã vào thu, cây cỏ héo tàn, trong sơn động có vẻ càng âm lãnh, một đám người quần áo đơn bạc cũ nát liền vùi ở chỗ này, nương tựa lẫn nhau chia sẻ một ít nhiệt độ mỏng manh.
“Nương, ” Bé gái được ôm trong ngực đột nhiên nhỏ giọng mở miệng, “Ta thật đói.”
Phụ nhân
(phụ nữ đã có chồng) ôm chặt hài tử, vỗ vỗ lưng nàng, “Ngoan, ca ca ra ngoài tìm thức ăn cho chúng ta, ngươi lại ngủ một lát, thức dậy sẽ có ăn.”
“Nhưng là ta đói ngủ không được…”
Nửa cái bánh bao được đưa tới trước mắt, mặc dù đã khô rắn, nhưng đối với đám lưu dân này mà nói đã là cực kỳ hiếm có. Phụ nhân sững sờ, thuận nhìn về phía nữ tử đồng dạng cũng gầy trơ cả xương, đẩy trở lại, “Vân nương, ngươi bao lâu rồi cũng không ăn cái gì, ngươi giữ lại!”
“Ta còn có thể kiên trì, tiểu hài tử không chịu nổi bụng đói.” Vân nương nói, “Cầm đi, đừng khách khí.”
Bé gái nhìn chằm chằm bánh bao nuốt một ngụm nước bọt, lại nhìn nàng, vẫn là lắc đầu một cái, “Di di, ngươi ăn.”
Vân nương cười cười, đem bánh bao đặt trong lồng ngực hài tử, “Ngươi nghe lời, thưởng ngươi.” Nàng cầm lấy trường kiếm, ôm vào trong ngực lại từ từ vuốt nhẹ.
Người trung niên bên cạnh không nhịn được lên tiếng, “Vân nương, ngươi nói chúng ta còn phải như vậy bao lâu? Trời lại lạnh thêm một chút, đừng nói ăn, vật sống bị đông chết cũng đều có khả năng.”
Những người khác nghe vậy nhìn lẫn nhau, ngực giống như bị thạch áp, trầm mặc càng sâu. Vân nương cúi đầu thở dài, “Đêm qua trong thành phóng pháo tín hiệu, hẳn là xảy ra chuyện, ngược lại tình trạng dù có thế nào cũng không thể kém hơn lúc này, chờ một chút xem, nói không chừng có khả năng chuyển biến tốt.”
“Có thể có khả năng chuyển biến tốt cái gì?” Trong góc có người nói, “Không về nhà được, không đi được chỗ khác, lui ở trong núi sớm muộn cũng là chết, sớm biết còn không bằng trực tiếp chết ở đêm hôm đó, đỡ phải chịu những khổ cực này…”
“Ngươi đang nói cái gì?!” Người trung niên rất là căm tức, hướng về phía đối phương trách mắng: “Ngươi muốn chết thì bây giờ ngươi liền đi ra, không ai ngăn, ngươi ở đây nói cái gì? Hôn phu của Vân nương cùng huynh đệ hắn đều chết hết mới đổi cho chúng ta sống sót trốn ra được, bây giờ người ta còn thay ngươi mỗi ngày quan tâm chết sống, ngươi nói lời này ngươi còn có lương tâm hay không?”
“Trần đại ca.” Vân nương khuyên nhủ.
Người trung niên tức giận nghiêng đầu qua chỗ khác, người kia không nhịn được nghẹn ngào hai tiếng, “Vân nương, xin lỗi, ta không phải ý đó, ta chỉ là..”
“Không có chuyện gì, ta hiểu được.” Vân nương thấp giọng nói.
Ngược lại liền hoàn toàn yên tĩnh, không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm chạy gấp rút, bé gái nhất thời nở nụ cười, “Là ca ca! Ca ca trở về rồi!”
Quả nhiên một nam hài chạy như bay tiến vào, nhào tới trước mặt mẫu tử kia, từ trong lòng móc ra một cái bánh, tựa như hiến vật quý đưa lên, “Nương, muội muội, các ngươi mau ăn!”
Mặt bánh xốp giòn mùi thơm tỏa ra khắp nơi, phiêu khắp sơn động, thôi thúc bụng đói cồn cào khó nhịn. Vân nương sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, “Ngươi từ đâu lấy được bánh?”
Nam hài xoay người lại chỉ tay, “Người ca ca kia cho ta! Hắn còn có thật nhiều!”
Một thiếu niên thanh tú đứng nơi cửa động vượt qua mấy cành cây ngổn ngang trên đất đi tới, giương mắt nhìn thấy Vân nương rút kiếm ra khỏi vỏ cảnh giác, quan sát một phen, “Nữ tử cầm kiếm… Ai, phải là người này đi…” Hắn lên tiếng nói, “Cô nương đừng sợ, ta phụng lệnh công tử nhà ta, đến đây mời ngươi qua có vài câu hỏi.”
“Công tử nhà ngươi là ai?”
Tô Bạch cười nói: “Công tử nhà ta là đương triều Ngự Sử đại phu, phụng hoàng mệnh của bệ hạ đang thanh tra tại nơi này.”
Vân nương hơi có chút do dự, người trung niên vội vàng kêu lên: “Không thể đi a! Vân nương, ai biết lời của hắn là thật hay là giả, vạn nhất là muốn giết ngươi thì sao!”
“Làm sao có khả năng, người nào không biết công tử nhà ta là ai, khắp thiên hạ đều biết Tô đại nhân hiền lương nhân hậu, nếu nói là có vài câu muốn hỏi ngươi, tại sao phải hại ngươi?” Tô Bạch nói.
“Ta phi!” Người trung niên cả giận nói, “Chuyện đến nước này còn có cái gì hiền lương? Đã đến nước này còn muốn giả trang cái gì, trong triều đình căn bản là không có cái nào tốt, còn không bằng sớm bảo Hoài Nam vương tạo phản còn tốt hơn!”
Tô Bạch lúc này không vui, Vân nương cũng cảm thấy hắn đã nói sai, vội vàng đưa tới một ánh mắt, mở miệng nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi nói ngươi là người của Ngự Sử đại phu, nhưng ngươi muốn chứng minh như thế nào đây?”
Tô Bạch luôn luôn đi theo Tô Thế Dự khắp mọi phía, bằng khuôn mặt có thể tự do hành tẩu rất nhiều nơi, chưa từng nghĩa tới chuyện chứng minh thân phận, huống chi xem như hắn có thể lấy ra chứng cứ, e rằng đối phương cũng sẽ không nhận ra, sẽ lại nghi vấn một trận thật giả không dứt. Suy nghĩ một chút giao phó của công tử trước khi đi, Tô Bạch hướng người phía sau phân phó một tiếng, đối phương đi lên phía trước, nâng đầy túi bánh giòn xốp, trong nháy mắt hương vị tràn ngập, tất cả mọi người không hẹn mà cùng đưa mắt rơi xuống cái túi, mơ hồ có tiếng nuốt nước miếng.
“Ngươi theo chúng ta trở về, phần đồ ăn này sẽ để lại cho các ngươi.” Tô Bạch nói.
Đúng rồi, không cần chứng minh, chỉ cần những đồ ăn này, vô luận thật giả, nàng đều phải đi chuyến này. Vân nương thu kiếm vào vỏ, gật gật đầu, “Được, ta đi với ngươi.”
“Vân nương!” Phía sau truyền đến mấy thanh âm, tâm nàng trầm xuống, từng bước một đi ra ngoài.
Cửa bị đẩy ra một tiếng vang nhỏ, bên bàn ngồi đối diện hai nam nhân nghiêng đầu nhìn lại, trong nháy mắt khi nhìn rõ khuôn mặt đối phương Vân nương giật mình trong lòng, xoay người bỏ chạy, nhưng mà đây là trong quân doanh, không chạy đến hai bước đã bị binh lính bao quanh bốn phía. Nàng mặt xám như tro tàn, cắn răng đứng ở trong đó, tranh một tiếng rút kiếm ra, thà rằng liều cho cá chết lưới rách
(liều mạng đến cùng).
Nàng còn chưa có động tác, trong phòng truyền đến một đạo tiếng nói ôn hòa, “Cô nương chớ kinh hoảng, chúng ta cũng không có địch ý. Trong này ước chừng có chút hiểu lầm, không ngại tiến vào nói chuyện?”
Một phen suy nghĩ cân nhắc, Vân nương cuối cùng quay người đi vào trong nhà, trên tay vẫn nắm thật chặt kiếm. Thủ vệ đang muốn cản, lại nghe thanh âm trong phòng nhàn nhạt nói không sao, lại lui về vị trí cũ.
Sở Minh Duẫn một tay chống cằm, chỉ khi nàng tiến vào mới tự tiếu phi tiếu liếc mắt, lại thu tầm mắt tiếp tục tỉ mỉ xem ván cờ. Mở miệng trước tự nhiên là Tô Thế Dự, “Cô nương chớ trách, lần đầu gặp gỡ tình huống hỗn loạn, chúng ta chỉ là trùng hợp đi qua ra tay ngăn cản, cũng không biết đã từng phát sinh cái gì, cùng Hàn phu nhân cũng không quen biết. Bây giờ đoán chừng các ngươi có chút nỗi niềm khó nói, liền mời ngươi tới để hỏi rõ ràng.”
Vân nương trầm mặc một chút, mới mở miệng nói: “Các ngươi… Thật sự là từ Trường An đến tra án?”
“Đúng vậy.” Tô Thế Dự nói.
Thân hình nàng bỗng nhiên run rẩy, hai tay nâng kiếm lên quá đỉnh đầu, chợt quỳ xuống tầng tầng dập đầu, “Cầu xin đại nhân làm chủ cho chúng ta! Cửu Giang quận trưởng Hàn Trọng Văn cấu kết phản đảng, giết vô số bách tính chúng ta, cầu xin đại nhân minh xét! Cho chúng ta một cái công đạo!”
“Cô nương yên tâm, chúng ta tự nhiên sẽ điều tra rõ ràng chân tướng.” Tô Thế Dự nâng nàng dậy, “cũng xin ngươi đưa hết việc ngươi biết tỉ mỉ báo cho chúng ta.”
“Hàn Trọng Văn cấu kết phản đảng, táng tận thiên lương!” Vân nương oán nộ khó dằn, giơ thanh kiếm lên giữa không trung, “Thanh kiếm này, vốn là của phu quân ta, phu quân ta là một Đô thống Thọ Xuân trông giữ trong quân doanh, lĩnh binh đóng tại ngoài thành. Lúc đó ta tự mình đi đưa y phục cho hắn, kết quả ban đêm khi trở về phát hiện toàn bộ thành đều đã bị phong kín, ta chạy trở về nói cho phu quân, hắn mang binh qua cùng người canh giữ ở cửa thành đánh nhau, nhân cơ hội phá tan cửa thành!” Nàng đang nói chợt hơi ngừng lại, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà tiếp tục nói, “Ta biết trong thành có thể sẽ phát sinh chút gì đó, nhưng là ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, bên trong lại đang đồ thành! Chỉnh chỉnh khắp thành! Không quản nam nữ già trẻ, bọn họ trực tiếp xông vào nhà, gặp người liền giết!”
Tô Thế Dự nhíu chặt lông mày, không nói một câu.
Nàng hít một hơi thật sâu, thoáng bình phục chút tâm tình, “Lưu dân ngày đó đại nhân nhìn thấy, chính là những người khi đó thừa dịp hỗn loạn liều mạng chạy ra khỏi thành. Nhưng đối phương nhân số nhiều lắm, phu quân ta mang người tới hoàn toàn không đủ, sau đó… Hắn liền đánh ta hôn mê, khiến người mang ta đi.”
“Mong rằng nén bi thương.” Tô Thế Dự thở dài.
Vân nương nhấc tay áo xoa xoa vệt ửng hồng nơi khóe mắt, nói, “Đại nhân, ta dám lấy tính mạng của mình ra đảm bảo, tuyệt đối là Hàn Trọng Văn đang cùng phản đảng cấu kết! Nếu không….làm sao có khả năng bị đồ thành cũng không phái binh cứu viện? Hơn nữa ta biết, phản đảng căn bản không hề biến mất, bọn họ cùng viện quân đánh một trận sau đó liền núp ở trên núi phía Bắc, quân coi giữ liền vây ở dưới chân núi, nhưng Hàn Trọng Văn hắn cũng đã vây quanh mấy tháng, vẫn luôn không đề cập tới tấn công, rõ ràng chính là trong lòng có ma!”
Nghe đến đây, Sở Minh Duẫn rốt cục ngước mắt lên nhìn, hơi nhíu mày.
Lời này của nàng có vấn đề. Tung tích phản đảng đã xác định chẳng qua, chính là hóa thành bình dân ẩn giấu trong thành Thọ Xuân, làm sao sẽ xuất hiện ở trên núi. Nhưng mà nàng thân đang ở trong tình cảnh như thế, càng không thể lừa gạt bọn họ.
Tinh tế suy nghĩ, chớp mắt liền hiểu, bên môi Sở Minh Duẫn hiện lên một tia tiếu ý lạnh nhạt.
Nói cho cùng, chẳng qua là Hàn Trọng Văn chơi một trò bịp. Phản đảng tại thành Thọ Xuân, quân Thọ Xuân canh giữ ở dưới chân núi, như vậy trên núi, tự nhiên chỉ có thể là viện quân ‘Biến mất không còn tăm hơi’. Dù sao đã chết cả một thành, có thể lừa gạt được Trường An cách xa ở ngàn dặm, không gạt được quân canh giữ gần trong gang tấc. Nghĩ đến bộ dáng kia của Lạc Tân, viện quân cùng phản đảng đánh một trận đúng là đã bị thiệt lớn, không thể làm gì khác hơn là lui khỏi vị trí phòng thủ trên núi, mà Hàn Trọng Văn lại dứt khoát lợi dụng quân canh giữ đối với phản đảng cừu hận sâu sắc, khuynh binh vây quanh, một là để chèn ép át chế viện quân triều đình không cách nào khống chế, hai là để dễ dàng cho mình ở trong thành điều hành phản đảng.
Tô Thế Dự cùng Sở Minh Duẫn nhìn nhau liếc mắt một cái, hiển nhiên cũng đã nhìn thấu tầng này, y đơn giản trấn an Vân nương vài câu, gọi Tô Bạch dặn dò phía dưới sắp xếp cho những lưu dân kia, lại sai người đưa nàng rời đi.
“Như thế nào, nghĩ kỹ xử trí Hàn Trọng Văn ra sao rồi chứ?” Sở Minh Duẫn lười nhác dựa vào bàn.
Tô Thế Dự dựng bước ở trước cửa, nhìn về nơi xa bóng hồng nhạn cô đơn trên bầu trời, nhưng là hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nghĩ đến Hàn phu nhân rõ ràng biết phu quân nàng phạm vào những tội này, dĩ nhiên còn khăng khăng muốn cầu tình vì hắn.”
“Vậy thì như thế nào, chẳng lẽ ngươi thật sự bị chút ân tình kia của nàng đánh động rồi?” Sở Minh Duẫn hơi nhíu đuôi lông mày.
Tô Thế Dự lắc lắc đầu, “Chẳng qua là cảm thấy không thể nào hiểu được.”
“A, có cái gì không lý giải được.” Sở Minh Duẫn cười nói, “Ngươi cho rằng ai cũng có thể giống ngươi đối với Tô Hành công bằng vô tư như vậy? Vì thân thích che giấu bao che, bào chữa cầu tình, đây mới là phản ứng người bình thường sẽ có.”
“Luật pháp xác thực có nói đến bao che thân thích không bị tội liên đới, nhưng mưu nghịch chính là mười tội đứng đầu, tru di tam tộc không tha.” Tô Thế Dự nói, “Kẻ bề tôi mà không trung, đã là mất nghĩa, huống chi mưu phản tác loạn nguy hiểm cho xã tắc, gieo hại bách tính. Vì quốc gia, dẹp loạn nhiễu nhương an ổn trị thế tự nhiên là việc hàng đầu, nếu không biết cũng không sao, nếu biết được, thì làm sao có thể bỏ mặc dung túng cho mầm họa như vậy?”
Bỗng nhiên trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt Sở Minh Duẫn khẽ nhúc nhích, ngón tay trắng thuần như có như không gõ vào trên mặt bàn, vết thương do ám sát vẫn liên tục hiện ra đau đớn, hắn trầm thấp ho khan vài tiếng, dường như nghĩ tới điều gì, hỏi: “Ý của ngươi là, mưu nghịch đều đáng chết?”
Tô Thế Dự đáp: “Tội cần phải giết.”
“Nếu ngươi là Liễu Vân Tư, mưu phản chính là phu quân của ngươi, ngươi vẫn còn cảm thấy như vậy?”
Tô Thế Dự đưa lưng về phía Sở Minh Duẫn, bọn họ không nhìn thấy biểu tình của đối phương, chỉ nghe thấy thanh âm của nhau đều là nhàn nhạt, giống như đối hoa uống trà dưới ánh trăng nâng cốc tùy ý rảnh rỗi yên tĩnh.
Tô Thế Dự hỏi ngược lại: “Có khác biệt gì?”
Phía sau liền truyền đến tiếng cười trầm thấp, “Đầu ngươi chẳng lẽ là làm từ cục đá sao?” Tô Thế Dự xoay người, phát hiện Sở Minh Duẫn chẳng biết từ lúc nào đã đứng phía sau y, y còn chưa kịp mở miệng, đã bị người ôm vào trong lòng. Sở Minh Duẫn vùi đầu vào hõm cổ y, sâu sắc thở dài, “… Nhưng ta tại sao lại cứ yêu thích ngươi như vậy đây.”