*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắc y nhân kia mang theo Thương Khâu đầy moe từ tường viện trèo vào, mọi người đi tới cửa tường viện rất nhanh, đều hết sức kinh ngạc với viện tử kia.
"Trình gia!?"
Hắc y nhân vào Trình gia, mọi người không dám chậm trễ, đuổi theo sát, cũng đều lén lút leo tường vào Trình gia.
Hắc y nhân kia vác theo Thương Khâu, quẹo trái quẹo phải, coi như hết sức chú ý cẩn thận, bởi vì Trình gia đã mất tiểu thiếu gia, còn xuất hiện ma nhát, bởi vậy vừa vào đêm, Trình gia đã nghỉ ngơi, hạ nhân cũng sẽ không tùy tiện đi lại, để ngừa đụng quỷ, hết thảy đều yên tĩnh.
Hắc y nhân vậy mà đi vào hậu viện, sau đó mở một cánh cửa, mang theo Thương Khâu đi vào.
Mọi người thấy cánh cửa kia, càng kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường ngoắc mọi người, chỉ chỉ nóc phòng trong im lặng.
Mọi người vội vàng lên nóc nhà, cái này là sở trường của Bạch Ngọc Đường, chắc hẳn Bạch Ngọc Đường mở ra nóc nhà đạp lên không ít rồi, sau khi đi lên, quen cửa quen nẻo nhẹ nhàng đem một miếng mái ngói mở ra.
Tạ Nhất nhìn xuống dưới, hắc y nhân và Thương Khâu quả nhiên đều ở đây, dáng điệu của Thương Khâu còn đang làm bộ té xỉu, nằm ở trên bàn, hắc y nhân ở bên cạnh tìm kiếm gì đó, đến giờ chưa cởi ra khăn che mặt màu đen của mình.
Hắc y nhân kia tìm kiếm một hồi, từ trong một cái rương tìm ra được một cái chén nhỏ, một con dao, còn có một thứ giống nhánh cây.
Hắc y nhân đem thứ giống nhánh cây kia cầm lên trước, chợt quỳ trên mặt đất, lại dập đầu bái lạy.
Tạ Nhất nhìn khó hiểu, thứ hắc y nhân cầm có lẽ chính là nhánh cây thông thường, nhưng dập đầu với nhánh cây, thoạt nhìn còn rất thành kính, Bạch Ngọc Đường lúc này hạ thấp giọng nói: "Không sai, đây là vật tổ [1] của Đại Bồng giáo, là đào mộc chi."
Tạ Nhất giờ mới hiểu được, thì ra hắc y nhân kia thật sự là giáo đồ tà giáo của Bạch Ngọc Đường nói.
Hắc y nhân kia một mực cúng bái đào mộc chi, vô cùng thành kính, lập tức cầm lấy con dao nhỏ tới, hắc y nhân che mặt, cũng thấy không rõ hình dạng hắn ta thế nào, chỉ có thể biết vóc người thon thả, thoạt nhìn cũng không tráng, thế nhưng công phu vẫn lợi hại.
Chỉ là hắc y nhân che mặt, lại có thể thấy hai mắt, hai mắt phát quang sáng loáng kia, nhìn chằm chằm Thương Khâu từ từ đi tới, tản ra sắc bén của hưng phấn, giống như là tên biến thái vậy.
Tạ Nhất nhìn thấy hắc y nhân cầm dao nhỏ đi tới gần Thương Khâu, Thương Khâu lại vẫn không nhúc nhích, nhất thời có chút thiếu kiên nhẫn, Triển Chiểu đưa tay ngăn chặn vai của cậu, thấp giọng nói: "Chờ một chút."
Tạ Nhất bình tĩnh không động nữa, hắc y nhân kia đã đi tới, nhìn Thương Khâu đầy tham lam, lập tức nâng dao lên, chuẩn bị cắt cổ của Thương Khâu.
Chỉ là trong chớp nhoáng này, Thương Khâu lại mở choàng mắt, mặt của anh ta vẫn còn đầy thịt, mặt trái táo tròn trịa, thoạt nhìn như một bánh bao đậu đáng yêu, lại trắng lại mềm, nhưng trong nháy mắt mở mắt ra, lại khiến người ta càng hoảng sợ hơn, bởi vì ánh mắt của đứa trẻ này quá mức uy nghiêm, cũng quá mức nguy hiểm.
Hắc y nhân kia lại càng hoảng sợ, còn chưa phản ứng kịp, Thương Khâu đã nằm bật nhảy lên [2], nhảy lên một cái "Vèo!", động tác rất nhanh linh hoạt, tay nhỏ bé đầy thịt vẽ ra một cái, chợt nghe được một tiếng "Bộp!", khăn che mặt của hắc y nhân kia trong nháy mắt đã bị rớt ra.
Hắc y nhân kêu "A!" một tiếng, vội vàng che mặt mình, chỉ là đã không còn kịp nữa, mặt của hắc y nhân hoàn toàn bại lộ ở trước mặt mọi người, là một người nữ...
Tạ Nhất hoàn toàn không nén được tức giận, nói: "Trình phu nhân!"
Mặc dù bọn họ ngồi xổm trên nóc nhà, không cách nào thấy rõ ngay mặt của hắc y nhân kia, thế nhưng theo Thương Khâu mở ra khăn mặt của nàng ta, cái khăn đen trên đầu hắc y nhân cũng có chút lỏng lẻo, lộ ra một cây trâm cài đầu màu vàng, cánh chim vàng!
Hắc y nhân kia dĩ nhiên là Đại phu nhân của Trình gia, cũng chính là đại nãi nãi Trình gia đã mất nhi tử, nàng ta hô to một tiếng, vội vàng che mặt mình, dường như không muốn để cho người khác thấy vậy, hung tợn nhìn chằm chằm Thương Khâu.
Trình phu nhân mở miệng nói khàn khàn: "Ngươi thấy được mặt của ta!! Ngày hôm nay ngươi không thể không chết!!!"
Nàng ta nói xong đã bước lên, Tạ Nhất ở trên nóc nhà sốt ruột, nói: "Đi mau!"
Mọi người vội vã từ trên nóc nhà lao xuống, đá văng cửa ra một tiếng "Rầm!!!", Trình phu nhân không nghĩ tới có người xông vào, vừa hô to một tiếng, nàng ta muốn chạy trốn, thế nhưng căn phòng này rất vắng vẻ, ngay cả một cửa sổ cũng không có, chỉ có một cánh cửa, còn bị bọn người Tạ Nhất ngăn chặn, căn bản không có cách nào chạy trốn.
Ánh mắt Trình phu nhân lóe lên vài cái, dường như rất sợ, ánh mắt của nàng ta không ngừng chuyển loạn, nhất định là đang suy nghĩ cách ngụy biện nào đó.
Cùng lúc đó, người của Trình gia hiện giờ đã trông gà hóa cuốc, vừa nghe được tiếng động tất cả đều sợ hãi, mau mau qua đây kiểm tra, Trình lão gia và tiểu thiếp còn có một số gia đinh đã chạy tới, qua đây nhìn một cái, đều có chút há hốc mồm.
Đại nãi nãi ăn mặc một thân hắc y, trong phòng xá còn có một đứa trẻ xa lạ, trên mặt đất rơi một con dao, tình huống này quả thực trăm nghĩ không hiểu được.
Trình phu nhân trong nháy mắt đã bị bao vây, nhất thời đã gào khóc lên, vẻ mặt Trình lão gia lờ mờ, nói: "Đây... Đây là chuyện gì xảy ra?!"
Trình phu nhân vừa nghe, vội vã khóc nói: "Lão gia! Lão gia cứu thiếp a! Thiếp không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên bị người bắt cóc, sau khi tỉnh lại vậy mà mặc thành thế này, lão gia, là có người muốn giá họa cho thiếp! Thiếp thật không có, cái gì cũng không làm, không có hút máu a!"
"Hút máu?"
Tạ Nhất nhíu mày, nói: "Ai nói cô hút máu? Chẳng qua cô đã thú nhận thẳng thắn, chúng tôi sẽ giải quyết việc chung?"
Mặc dù Trình lão gia sủng ái Trình phu nhân, chẳng qua lão ta cũng không phải lão hồ đồ, Trình phu nhân mặc thành như vậy, còn có con dao, bên cạnh có một đứa trẻ xa lạ, hơn nữa chuyện xảy ra mấy ngày nay, trong lòng Trình lão gia đã sớm sợ tới sắp chết, nghe nàng ta nói lỡ miệng, vội vàng lui về phía sau, bị dọa sợ đến khủng khiếp.
Tiểu thiếp bên cạnh cười nhạt nói: "Được a! Thật đúng là ngươi cái đồ nữ nhân ác độc! Ngươi ngay cả nhi tử của mình cũng có thể hạ ngoan thủ, trong ngày thường còn giả nhân giả nghĩa, ăn chay niệm phật, ta phi! Quan lão gia, mau! Mau đưa cái con đàn bà điên này bắt lại!"
Tiểu thiếp kia nói xong dường như chọc giận Trình phu nhân, Trình phu nhân cũng là giả vờ đang khóc, hôm nay tốt rồi, tiểu thiếp đem da giả của nàng ta đều xé ra rồi, trên mặt Trình phu nhân đang nỉ non liền lộ ra một mạt sắc mặt hung ác.
Trình phu nhân một khắc trước còn đang khóc, sau một khắc đột nhiên nhảy lên, Tạ Nhất hô to một tiếng: "Thương Khâu!!"
Trình phu nhân xông lên từng bước, chợt dùng dao nhỏ ôm lấy cổ của Thương Khâu, lớn tiếng hô to: "Tất cả lui ra!!! Bằng không ta sẽ giết nó!"
Mọi người của Trình gia sợ choáng váng, thét lên lui về phía sau, Trình lão gia vội vã hô to: "Đừng đừng! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Có phải là ngươi hạ độc thủ nhi tử chúng ta hay không!! Ngươi còn muốn làm gì?!"
Trình phu nhân dường như điên rồi, cười ha ha nói: "Độc thủ? Làm sao có thể nói là độc thủ chứ? Thiếp cũng là bị bất đắc dĩ, nếu không phải những quan binh này quản nhiều những chuyện này, thiếp như thế nào sẽ hạ độc thủ nhi tử của mình chứ? Bọn họ đem toàn bộ Khai Phong phủ tra nghiêm như thế, thiếp không cách nào tìm được trẻ nhỏ mới mẻ, cũng chỉ có thể ra hạ sách này thôi."
Nàng ta nói xong, còn hơi chút bi thương, Trình lão gia và tiểu thiếp nghe xong đều có chút phát run, phía sau lưng tê dại, cho rằng nàng ta là người điên.
Trình phu nhân bắt giữ Thương Khâu, tay kia hối tiếc vuốt ve gò má của mình, nói: "Vả lại, những đứa trẻ đó đều là bần cùng khốn khổ, mỗi ngày không có ăn không có mặc, ta cũng là thay bọn nó sớm đi giải thoát, tới âm tào địa phủ, kiếp sau đầu thai vào nhà tốt nha!"
Tạ Nhất cau mày nói: "Mụ điên này."
Bạch Ngọc Đường nói: "Không điên làm sao có thể uống máu người? Cũng không sợ tiêu chảy."
Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Bạch Ngọc Đường, luôn cảm thấy hắn nói có chút không đúng lúc, chẳng qua nếu là cũng đúng lúc, đó cũng không phải là Bạch Ngũ gia rồi.
Trình phu nhân nghe bọn họ giễu cợt, nhất thời hét lên: "Chớ giễu cợt ta!!! Đều tránh ra!! Chuẩn bị cho ta ngân lượng, còn có công văn ra khỏi thành, mau!! Giờ ta muốn đi!"
Trình phu nhân nói xong, bắt giữ Thương Khâu nhanh chóng thối lui ra bên ngoài, Thương Khâu lại lạnh lùng cười một tiếng, Tạ Nhất nhìn thấy nụ cười của Thương Khâu, đừng nhìn anh ta hiện giờ chỉ là dáng dấp của đứa trẻ, thế nhưng nụ cười kia thật đúng là có vài phần quỷ dị.
Tạ Nhất nói: "Tôi khuyên cô đừng."
Trình phu nhân trừng mắt Tạ Nhất, nói: "Ai cũng không thể ngăn cản ta!!! Bằng không ta sẽ..."
Thương Khâu lúc này lạnh lùng nói: "Bằng không ngươi sẽ thế nào?"
Trình phu nhân giật mình, bởi vì nàng ta bắt giữ là đứa trẻ, giờ này khắc này âm thanh lại khàn khàn trầm thấp, phảng phất như âm thanh của một thành niên nam tính.
Không chỉ là Trình phu nhân sợ hết hồn, Trình lão gia và tiểu thiếp cũng sợ choáng váng, cùng lúc đó, chợt nghe được Thương Khâu cười lạnh một tiếng, mắt híp một cái, lấy tốc độ nhanh như chớp nắm cổ tay khống chế Trình phu nhân, trong tay Trình phu nhân cầm dao, thế nhưng lúc này vũ khí sắc bén căn bản không dùng được nữa.
Cổ tay Thương Khâu vừa chuyển, chợt nghe được tiếng "Rắc!" giòn vàng, cổ tay Trình phu nhân vậy mà bẻ gãy rồi, cùng lúc đó ngực bị người hung hăng đụng một cái, một tiếng "Rầm!!", Trình phu nhân té ngửa trên mặt đất, đau tới hét "A a a a ——".
Mà vừa rồi đứa trẻ còn bị nàng ta bắt giữ, vốn không có sức phản kháng, thoáng cái đã biến hóa, thân thể hắn ta kéo dài rất nhanh, giống như ảo thuật vậy, xương cốt phát ra tiếng "Răng rắc", bỗng chốc từ một đứa trẻ bốn năm tuổi, kèo dài thành một nam giới thành niên thân hình cao lớn.
Có thể tưởng tượng được, tiểu y phục của Thương Khâu đã xé rách, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng lưu loát, vóc người tràn ngập dã tính và hormone, từ từ lộ ra ở trước mặt mọi người.
Tạ Nhất vội vàng đem áo khoác của mình cởi ra, nhanh chóng xông tới khoác lên trên người Thương Khâu, để Thương Khâu không đến mức đi trần, chẳng qua áo khoác của Tạ Nhất đối với Thương Khâu mà nói có chút bó sát người, Thương Khâu chỉ mặc một cái áo khoác, còn bó sát người, thiếu chút nữa đem bắp thịt đều vẽ ra ngoài, quả thực quyến rũ chết người!
Nếu không phải hiện giờ tình cảnh không đúng, Tạ Nhất cảm giác mình cũng phải chảy máu mũi, lúc này mới thật sự gọi là thật đẹp mặt.
Trình phu nhân hoảng sợ hô to một tiếng: "Thúc cốt công!?"
Nàng ta nói xong, dường như hết sức sợ hãi, biết hôm nay gặp phải cao thủ, vội vã từ dưới đất bò dậy, xông ra ngoài rất nhanh, gia đinh phía ngoài mặc dù nhiều, thế nhưng cũng không dám ngăn Trình phu nhân mất trí.
Trình phu nhân xông ra, muốn chạy trốn, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, một hơi vọt tới trong viện tử.
"A a a a a!!!"
Đúng lúc này, âm thanh thét chói tai thoáng cái vang vọng lên, quanh quẩn trong bóng đêm, không chỉ là tiếng thét chói tai của Trình phu nhân, còn có rất nhiều tiếng thét chói tai của gia đinh.
Mọi người lao ra phòng xá, liền thấy có thứ gì đó, từ giếng nước trong viện tử, từ từ leo lên.
Đầu tiên là một đôi tay của đứa bé, lập tức là đầu của đứa bé, sau đó là mặt đầy máu của đứa bé, từ từ... Chậm rãi từ miệng giếng bò ra ngoài, mang theo một thân oán khí đen như mực...
"Con... con của ta!! Con ta!"
Trình lão gia hô to một tiếng, nhất thời một hơi không thở nổi, thoáng cái đã bất tỉnh, tiểu thiếp đỡ Trình lão gia, nói: "Lão gia! Lão gia!"
Từ trong giếng nước leo lên một đứa bé, toàn bộ gia đinh cũng đều sợ, nhiều mắt nhìn trừng trừng quỷ nhát thế này, chẳng qua hoảng sợ nhất là Trình phu nhân, Trình phu nhân căng mặt và thét lên: "Quỷ!! Quỷ a a!!!"
Đứa bé trai kia chính là con của Trình phu nhân...
Bạch Ngọc Đường hỏi thăm tin tức của giang hồ quả nhiên là sự thật, Trình phu nhân là hậu duệ của Đại Bồng giáo, Trình phu nhân vốn là thiên sinh lệ chất, hơn nữa bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn so với người thường tuổi còn trẻ rất nhiều, chẳng qua sau này nàng ta sinh con.
Sau khi sinh con, Trình phu nhân cảm giác mình thoáng cái già yếu đi không ít, vóc người biến dạng, mặt cũng xuất hiện nếp nhăn, càng ngày càng già yếu hơn, mắt thấy tiểu thiếp cũng đẹp hơn mình, trong lòng Trình phu nhân đã không kiềm chế được.
Nàng ta ở chùa trong lúc vô tình chọn trúng đứa bé thứ nhất, từ nay về sau đã không cách nào thu tay lại, sau đó bởi vì quan phủ bài tra thực sự nghiêm ngặt, Trình phu nhân căn bản không có máu trẻ con có thể uống, cuối cùng lại vì dung nhan lâu dài, đem chú ý đánh vào trên người con trai của mình, đứa trẻ kia vừa sinh ra chưa bao lâu.
Trẻ mới sinh từ trong giếng nước bò ra ngoài, lớn tiếng thút thít, bốc lên một loạt oán khí, mắt chảy máu, trên mặt đất đạp ra từng cái dấu chân máu, từ từ bò về phía Trình phu nhân.
Trình phu nhân thét lên, ngã nhào trên đất một cái "Bịch!!!", bọn người Trương Long vội vàng xông tới đem Trình phu nhân áp giải đi.
Trẻ mới sinh cả người toàn bốc lên khí đen còn đang không ngừng bò về phía trước, máu nhiễu "Tí tách" đầy đất, gia đinh của Trình gia sợ tới mức không ngừng kêu la.
Thương Khâu cúi đầu nhìn thoáng qua trẻ mới sinh bò trên mặt đất, quay đầu nhìn thoáng qua phòng xá, lập tức đi vào, ngay sau đó lại đi ra, trong tay anh ta cầm một thứ, hóa ra lúc Thương Khâu giả làm đứa trẻ, kẹo mua ở trên chợ, dùng túi giấy dầu.
Thương Khâu đem túi giấy dầu lấy tới, lại đi về phía trẻ mới sinh đầy máu, một chút sợ hãi cũng không có, đem túi giấy dầu mở ra, đặt ở trước mặt trẻ mới sinh, lộ ra kẹo ở bên trong.
Âm thanh của Thương Khâu rất trầm thấp, nói: "Đầu thai đi thôi."
Trẻ mới sinh cả người là máu nhìn thoáng qua kẹo trong túi giấy dầu, ánh mắt đầy máu của nó nhìn chăm chú vào Thương Khâu, lập tức nắm lấy kẹo bỏ vào trong miệng, miệng rộng đầy máu mở ra, phát ra một tiếng khóc "Oa ——"
Theo tiếng khóc vang tận mây xanh của trẻ mới sinh, trẻ mới sinh mang đầy máu đột nhiên hóa thành một luồng mây xanh, trong nháy mắt bị gió đêm thổi tan...
Mọi người thấy một màn như vậy, đều thở phào nhẹ nhõm, Triển Chiêu phất phất tay, nói: "Đem nghi phạm mang về."
Trương Long Triệu Hổ đem Trình phu nhân áp đứng dậy, Trình phu nhân lại đột nhiên gào lớn một tiếng: "Ta là hậu duệ Đại Bồng giáo!! Ta là hậu duệ Đại Bồng giáo! Ta sẽ dung nhan mãi mãi! Trường sinh bất lão! Cả đời bất tử! Các ngươi những kẻ ngu này! Kẻ ngu!"
Nàng ta nói xong, "Bịch!!!" một tiếng, vậy mà trực tiếp tránh ra thân hình cao lớn của Trương Long và Triệu Hổ, chợt xông ra ngoài.
"Ôi!"
Tạ Nhất hít ngược một hơi khí lạnh, liền thấy Trình phu nhân rất nhanh chạy về phía giếng nước, giống như bị điên, nhảy vào trong giếng nước.
"A a a a a ——"
Theo một tiếng hét thảm của Trình phu nhân, Tạ Nhất căn bản không ngăn cản, Trình phu nhân nhất thời nhảy vào trong giếng, ở trong đó còn có nước, không phải là giếng cạn, lập tức chính là một tiếng "Tủm".
Tạ Nhất nắm lấy, không bắt được Trình phu nhân, lòng bàn tay bị đâm một cái, mở tay ra nhìn, hóa ra là cánh chim vàng, rìa của cánh chim vàng rất sắc bén, đem lòng bàn tay của Tạ Nhất đâm rách.
Mọi người nhanh chóng xông lại, Triển Chiêu chỉ huy Tứ đại môn trụ vớt người từ trong giếng, Tạ Nhất vừa mắt mở trừng trừng nhìn Trình phu nhân điên cuồng nhảy xuống, dường như có chút mệt mỏi, nâng tay lên xoa xoa mặt mình.
Trong chốc lát, chợt nghe được tiếng của Vương Triều, nói: "Vớt lên đây!"
Mã Hán nói: "Chết đuối rồi..."
Trong đầu Tạ Nhất vô cùng mệt mỏi, mơ mơ màng màng, "Chết rồi... Chết rồi... Chết rồi...", âm thanh của Mã Hán cũng mang tiếng lặp lại.
Thương Khâu thấy cậu không thích hợp, nhanh chóng đi tới, nói: "Tạ Nhất? Làm sao vậy?"
Tạ Nhất mơ mơ màng màng, nâng bàn tay của mình lên, trong lòng bàn tay của cậu còn nắm cánh chim vàng, trên cánh chim vàng, nhuộm một ít máu của Tạ Nhất.
Thần chí Tạ Nhất càng ngày càng không rõ, cả người mệt mỏi, "Rầm" một tiếng đã tựa ở trong lòng Thương Khâu, nói khàn khàn: "Máu..."
Cậu nói xong, không còn sức nữa, bỗng chốc rơi vào trong bóng tối.
Cả người Tạ Nhất đều mơ mơ màng màng, cảm giác choáng đầu trướng não, một luồng ánh sáng chiếu vào trên mí mắt Tạ Nhất, trên người Tạ Nhất hơi có chút sức lực, lúc này mới mở choàng mắt ra.
Đập vào mi mắt là trần nhà, đèn treo, tủ đầu giường, còn có tiếng nước tí tách của đồng hồ báo thức đang hoạt động.
Tạ Nhất kinh ngạc vui mừng một hồi, mở to hai mắt nhìn, trở lại rồi? Mình thực sự trở lại rồi!
Tạ Nhất vui mừng từ trên giường nhảy lên, "Bịch!!" một tiếng, trực tiếp đập đầu lên đèn treo.
"Á! Xịt ——"
Tạ Nhất che đầu của mình, cảm giác cũng muốn đụng choáng váng, lẩm bẩm nói: "Chuyện gì vậy? Mình cao hơn?"
Cậu vừa nói xong, nhất thời kinh ngạc bụm cổ họng của mình, vẻ mặt khiếp sợ.
Một tiếng "Răng rắc" cửa phòng bị đẩy ra, Nhiếp Tiểu Thiến đứng ở cửa, mặt lộ vẻ ngạc nhiên xông qua, nói: "Thương Khâu! Ngươi tỉnh rồi!"
Tạ Nhất: "..."
Đột nhiên cao hơn, âm thanh cũng biến thành trầm thấp, Tạ Nhất cúi đầu vừa nhìn, hai tay của mình mang cái bao tay da màu đen...
Tạ Nhất nhất thời nhức đầu muốn chết, liền vội vàng nói: "Thương Khâu ở đâu?!"
Ánh mắt của Nhiếp Tiểu Thiến nhìn cậu như nhìn người ngu, nói: "Ngươi không sao chứ?"
Tạ Nhất lại căn bản không có cách giải thích với nàng ta, nhanh chóng nhảy xuống giường, lao ra phòng ngủ, chợt nghe một tiếng "Răng rắc", vừa lúc có người đẩy cửa ra đi tới.
Người đi tới một thân T shirt quần jean, lớn lên thanh tú, vóc người cao gầy, môi thật mỏng mang theo nụ cười, giống như ở chung vô cùng tốt, là một hình tượng tiêu chuẩn của người hiền lành.
Tạ Nhất nhìn thấy người nọ đi tới, nhất thời đều mông lung, bởi vì đó mới là mình, không, đó mới là thân thể của chính mình!
Tạ Nhất xông tới, nắm lấy tay của "bản thân", bởi vì nguyên nhân thân hình cao lớn hiện giờ, lại là mắt nhìn xuống "bản thân", kích động nói: "Thương Khâu?!"
Đối phương gật đầu, dường như khẳng định cách nói của Tạ Nhất.
Tạ Nhất nhất thời càng bối rối, tại sao mình chui vào cơ thể Thương Khâu, Thương Khâu chui vào cơ thể mình, bọn họ vậy mà thay đổi cơ thể.
Tạ Nhất nói: "Xảy... Xảy ra chuyện gì?!"
Thương Khâu ngược lại rất lạnh nhạt, nói: "Có thể là lúc trở lại xảy ra chút ngoài ý muốn."
Tạ Nhất che mặt mình, hết sức thống khổ, Thương Khâu vẫn đang hết sức lãnh đạm, nhìn Tạ Nhất, nói: "Cậu có thể thả lỏng một chút, tôi không quá quen "mình" biểu hiện trên mặt phong phú như thế."
Tạ Nhất che mặt mình, sa sút tinh thần nói: "Đột nhiên trở nên đẹp trai như thế, anh nghĩ rằng tôi quen à?"
Thương Khâu: "..."
——
[1] Vật tổ: Đạo thờ vật tổ hay còn được biết đến dưới tên khoa học là "tô-tem thờ vật". Đây là một tập tục có từ thời kì các thị tộc. (xem thêm tại wiki)
[2] Nằm bật nhảy lên:
———
Cảm thấy thật đáng sợ với những người mẹ thế này, như chuyện ở Linh Đàm vậy...