Ánh mắt nhóc con cứ sai sai thế nhỉ.
Bì Tu đánh hơi thấy mùi tinh phong huyết vũ, thế nhưng bây giờ không phải lúc để nao núng, mình mà không thể hiện khí thế là chứng tỏ có tật giật mình, giật mình thì mất quyền chủ động, hắn phải tỉnh táo, phải đợi Văn Hi xuất chiêu rồi mới phá chiêu, dù sao mình cũng là một yêu quái trong sạch thuần khiết, việc chưa từng làm thì chính là chưa từng làm.
Ông chủ Bì bình tĩnh đặt bánh gato xuống trước mặt Văn Hi, cất bảo tháp vào túi giới tử[1], nhẹ nhàng nói: “Lần này đổi sang vị sô cô la, cậu thử xem có ưng không.”
Văn Hi vẫn im lặng nhìn hắn chằm chằm, cho dù là lão yêu quái từng kinh qua sóng to gió lớn thì hiện tại cũng chịu không nổi.
Nhìn chằm chằm tôi làm gì, bình ắc quy bị trộm đâu phải là lỗi tại tôi! Một cái gối băng sao mà quan tâm nhiều thế làm gì? Mình bị lú đầu bởi lời nói của cái lũ trên diễn đàn rồi sao, cả hai vốn dĩ trong sạch, có phải vợ mình thật đâu, chột dạ éo gì?
Bì Tu thẹn quá hóa giận, bỏ một câu tôi đi tắm đây rồi quay người đi lấy quần áo.
“Chờ chút.” Văn Hi cuối cùng cũng lên tiếng.
Bì Tu dừng bước, nghĩ thầm nhóc con rốt cuộc vẫn không chịu nổi.
Văn Hi đứng dậy đi tới trước mặt Bì Tu, kéo tay hắn nhìn hồi lâu, rồi lại bắt hắn xoay người, ông chủ Bì rất muốn hỏi y định làm gì thế, là do xem mấy cái tin lá cải trên diễn đàn nên cảm thấy mình dơ bẩn ô uế ư?
Hắn đen mặt toan nổi nóng thì chợt nghe nhóc con thở dài nói: “Không bị thương là tốt rồi, rốt cuộc anh và tam thái tử đi làm cái gì vậy?”
“Chẳng phải cậu xem trên diễn đàn rồi à?” Gánh nặng trong lòng Bì Tu được cởi bỏ, hắn nắm chặt cổ tay Văn Hi, có chút không thoải mái: “Biết rõ rồi còn hỏi làm gì?”
Văn Hi nở nụ cười, nói còn hay hơn cả hát: “Mấy cái trên đó làm sao mà tin được chứ? Tôi chỉ tin lời anh nói thôi, dù sao anh lợi hại như vậy, chẳng cần thiết phải lừa gạt tôi.”
Ông chủ Bì bị lời ngon ngọt của Văn Hoài Ngọc làm cho mụ mị đầu óc, chỉ cảm thấy lòng mình khoan khoái khôn cùng, hắn bế nhóc con ngồi lên ghế sô pha, ôm y dịu dàng nói: “Linh Lung bảo tháp có tác dụng đối với việc cố hồn của cậu, tôi cố ý lấy về cho cậu.”
Văn Hi ngạc nhiên nhìn hắn: “Đây chẳng phải cái bảo tháp mà Lý Tịnh luôn mang theo bên mình ư? Anh làm sao cướp được vậy?”
“Cướp đồ từ tay ông ta không có đơn giản như cướp kẹo trong tay con nít đâu.” Bì Tu hừ giọng, thuật lại cụ thể quá trình từ lúc hắn và Na Tra gặp mặt đến khi ra tay hành động, đặc biệt nhấn mạnh trọng điểm là bình ắc quy đột nhiên bị trộm và mình bị pháp bảo vây công trong quán karaoke.
Văn Hi cười khinh khỉnh, nghĩ bụng không có lửa làm sao có khói, nếu thật sự chỉ bị mất bình ắc quy thì sao lại đồn là đi mát xa đèn mờ? Song ngoài mặt thì vẫn tỏ ra ân cần săn sóc, bảo Bì Tu quay người lại cho mình xem sau lưng có bị thương hay không.
Bì Tu nhân cơ hội ngả đầu dựa vào vai nhóc con, ngửi mùi thơm tỏa ra từ người y. Thảo nào nhân loại đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thật ra được nhóc con quan tâm một chút cũng không hề phiền gì.
Ông chủ Bì đang suy nghĩ miên man thì Văn Hi chợt đẩy hắn ra ngồi thẳng người lại: “Về sau đừng làm chuyện như thế nữa, lần này tuy không bị thương nhưng lần sau thì chưa biết chắc. Anh mà bị thương thì chẳng có ai phát lương bổng, người trong quán biết làm sao bây giờ.”
Bì Tu nghẹn họng, một lúc sau mới nói: “Tôi biết rồi. Đằng nào cũng đã hoàn thành lời hứa với Na Tra, sau này sẽ không qua lại với cậu ta nữa.”
“Còn phải cho ăn chực một tháng nữa đó.” Văn Hi nghĩ Na Tra sẽ ghé quán suốt một tháng trời, nể tình y là thầy giáo của Bì Thiệu Đệ, phải bảo Nhậm Kiêu làm ít món ngon để tạo ấn tượng tốt với thầy giáo mới được.
Nghĩ đoạn, y đẩy đẩy Bì Tu: “Dù sao cũng là thầy giáo của con trai anh, hay là anh giữ anh ta lại một lát, nhờ anh ta kèm cặp Chổi Nhỏ làm bài tập.”
Bì Tu: “Chẳng phải có cậu kèm cặp Bì Tụ Bảo làm bài rồi sao? Tôi thấy cậu còn đáng tin hơn cả Na Tra ấy chứ.”
“Nếu tôi trông chừng nó làm bài tập thì có khi ức chế đến độ hồn phi phách tán mất.” Văn Hi thở dài thườn thượt, cố ý nói: “Tôi với anh cũng đâu phải vợ chồng thật đâu, đến mùa thu là tôi phải đi đầu thai rồi, đừng để thằng bé tiếp tục hiểu lầm nữa.”
Bì Tu sầm mặt không nói lời nào, Văn Hi cũng mặc kệ hắn, tiếp tục nói: “Nếu anh không làm những chuyện đó thì giờ lên diễn đàn thanh minh sáng tỏ đi, tôi thấy người ta đang kêu gọi nhau là đừng bỏ phiếu cho anh nữa mà chuyển sang bỏ phiếu cho Nhị Lang chân quân đấy.”
“Thanh minh cái gì?” Bì Tu rút di động ra xem, lửa giận bốc lên ngùn ngụt: “Cái thằng ba mắt Dương Tiễn kia thì có gì hay chứ? Sao mà ai cũng thích hắn vậy?”
Mình giỏi kiếm tiền mà sao lại không có người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, quỷ gặp quỷ mang thai?
“Đẹp trai, mạnh mẽ, lại còn là công chức, lịch sự lễ độ nữa này, ai mà chẳng thích?” Văn Hi bưng mặt, miễn cưỡng nói: “Cơ mà nếu không nuôi chó mực thì tốt rồi, không nuôi chó thì càng thêm điểm.”
Lão yêu quái nghe xong thì càng bực: “Sao hả? Cậu cũng mê à? Tôi thấy tôi cũng đẹp trai mạnh mẽ đó chứ, tuy không phải công chức nhưng cũng là đại biểu top 10 xí nghiệp xuất sắc của Yêu giới suốt mấy trăm năm, đâu có kém cạnh gì hắn.”
Văn Hi: “Ít nhất người ta còn biết lái xe, xế hộp bốn bánh chạy bon bon trên đất kia kìa. Nếu anh cũng biết lái xe thì đã chẳng xảy ra mấy cái chuyện rắc rối giống hôm nay.”
Bì Tu nghẹn họng, hắn quả thực không thể lái xe, không phải chưa từng học, mà là học rồi nhưng thi không qua, giáo viên ngồi bên cạnh nói nhiều mấy câu là hắn liền nổi sát tâm muốn cho người ta câm miệng vĩnh viễn. Tổng kết lại là có chứng “điên đường”, vì an toàn tính mạng của mọi người, bằng lái của Bì Tu còn chưa ra đời thì đã chết non.
(Chứng điên đường (road rage): chỉ tình trạng mà người điều khiển xe ô tô, xe gắn máy có cảm xúc phẫn nộ, giận dữ, căng thẳng khi lái xe. Nhẹ thì xung đột cãi vã, nặng thì gây xô xát thậm chí nguy hiểm tính mạng.)“Biết lái xe thì có gì lợi hại đâu.” Bì Tu hừ giọng.
Văn Hi: “Thế anh cũng lái xe đi.”
Ông chủ Bì đưa tay túm y: “Hôm nay cậu nói chuyện với tôi kiểu gì thế hả? Vẫn còn giận đúng không?”
Văn Hi tránh đi: “Tôi có gì mà phải giận, có phải ngài đi chơi gái thật đâu. Với cả, tôi chỉ là một tiểu quỷ được ngài giữ lại làm gối băng thôi, làm gì có mặt mũi xía vô chuyện của ngài.”
“Thế này mà còn bảo là không giận?” Bì Tu tức cười, vươn tay gọi y lại.
Văn Hi đứng im không nhúc nhích, nhìn đồng hồ nói: “Anh xử lý vụ topic cho xong đi đã, Ngô Tổ sắp tới rồi, tôi phải xuống giúp anh trông chừng Giả Tố Trân đây, kẻo lát nữa cô ấy dùng bát tô đựng canh lại khiến anh đau lòng.”
Nói xong cũng chẳng quan tâm lão yêu quái còn muốn nói gì nữa, y vén rèm đi xuống dưới lầu, vừa ló đầu ra khỏi cầu thang liền thấy Hầu Nhị vội vàng nghênh đón: “Ông chủ vừa lên lầu rồi ạ, anh ấy chắc chắn không phải hạng người như thế đâu, nhất định là……”
“Không sao, anh ta là người ra sao, tôi tự biết rõ trong lòng mà.” Văn Hi vỗ vỗ vai cậu ta, khẽ mỉm cười nói: “Ai cũng như thế thôi, lỗi không phải ở anh ta.”
Mất bình ắc quy cũng đâu phải Bì Tu mong muốn, không thể oán trách hắn được.
Văn Hi cố ý nói lấp lửng, cái não khỉ không theo kịp suy nghĩ của y, chỉ nghĩ là ông chủ thật sự ra ngoài làm bậy, bà chủ còn phải lau nước mắt mà ngủ với ổng, thế là cái mặt khỉ lập tức đỏ gay lên, vừa xấu hổ xen lẫn cả tức giận.
Hầu Nhị tuy tung hoành các loại phòng chat MoMo Weixin Soul trên Internet nhiều năm, thế nhưng bản chất vẫn là một cậu giai tơ ngây thơ, thay avatar đôi hay nhắn “Moah Moah ~” đã là giới hạn cao nhất rồi, nào dám ngờ ông chủ của mình lại đi ăn chả ăn nem bên ngoài thật.
Cậu lắp ba lắp bắp mãi mới nặn ra được một câu: “Vậy thì, anh cũng đừng quá thương tâm, em, em đứng về phía anh.”
Văn Hi cười, nghĩ bụng nhóc khỉ con này thật mềm lòng quá, mới nói chuyện hai ngày đã quên sạch vụ mình mách lẻo hồi trước rồi, lần sau phải bảo Bì Tu mua cho cậu nhóc cái máy biến thanh mới được.
Kiểu nam thần giọng sexy gì đó có vẻ còn tốt hơn là yêu đương qua mạng ảo.
Hầu Đại chủ động bưng trà rót nước cho bà chủ, dùng lá trà xịn ép đáy hòm của Bì Tu, ngửi mùi thôi cũng thấy khác hẳn trà thường. Văn Hi bưng chén trà lên nhìn, chợt thấy Hầu Tam và Hầu Tứ nhích tới gần, ngay cả Hầu Ngũ đang giúp Tô An tính sổ sách cũng dáo dác ngó sang đây.
“Nhìn gì thế hả?” Tô An cầm sách gỗ đầu khỉ: “Tập trung tính đi, đừng có mà tính sai đấy.”
Hầu Ngũ dời mắt đi, thì thào nói: “Ông chủ quả thực không biết thế nào là đủ, có vợ đẹp như kia mà còn đi ra ngoài hú hí, y như tên mù không biết phân biệt ai đẹp ai xấu.”
Tô An: “Mày quản chuyện hai người họ làm gì, cứ làm cho tốt việc của mình là được rồi.”
Hầu Tam: “Anh Tô anh không lo chút nào à? Ngộ nhỡ bọn họ xích mích ly hôn, đến lúc phân chia tài sản có khi cái quán của chúng ta cũng phải chia ra một nửa làm phí phụng dưỡng. Ngộ nhỡ ông chủ không có tiền, ổng chuyển sang cắt người thì sao giờ?”
Tô An nghe cậu ta nói mà sững sờ, nghĩ bụng nếu mà chia tiền thật, bà chủ có biết đến số tiền cướp nhà băng lần trước của ông chủ không? Khoản tiền đó tính là tài sản trước khi cưới hay là tài sản chung của hai vợ chồng?
Bàn tính tinh chìm vào im lặng, mãi đến khi Văn Hi đứng trước mặt cậu gõ gõ bàn thì cậu chàng mới hoàn hồn lại, nở nụ cười chuyên nghiệp với bà chủ: “Thật ra em không kiến nghị anh ly hôn đâu.”
Văn Hi: …….
Cái nồi gì vậy, y thật sự chỉ là một xử nam sáu trăm tuổi thôi mà, đừng gắn cho y cái mác đã kết hôn nữa được không?
“Lướt diễn đàn ít thôi, tôi và ông chủ của mấy cậu không phải loại quan hệ đó đâu.”
Ít nhất thì bây giờ không phải.
Văn Hi thầm nói thêm câu ấy trong lòng, chỉ vào cái xe điện màu vàng ở ngoài cửa: “Bình ắc quy bị trộm mất rồi, nhớ đi mua cái mới nhé.”
Tô An đáp vâng, Giả Tố Trân đi tới, phúc thân với Văn Hi rồi nói: “Thiếu gia, nếu ngài có gì cần nô gia giúp thì xin cứ dặn dò.”
Văn Hi dở khóc dở cười: “Lần này cô lại định hát vở nào thế?”
Giả Tố Trân nghiêm túc nói: “Ma nữ đồ sát Tây Môn Khánh.”
Lũ đàn ông bội bạc đều phải bị ma nữ giết chết, đây là sự thật.
Văn Hi: …….
Y vuốt mặt, thành khẩn nói: “Thật ra tôi và ông chủ của mọi người không có quan hệ vợ chồng gì đâu, là do mọi người nghĩ quá lên rồi, đừng để bị dắt mũi bởi mấy lời đồn thổi vớ vẩn trên diễn đàn, tôi và anh ta vô cùng trong sạch, chỉ vì một vài lý do nên mới có hành động thân mật chút thôi.”
Tô An nghe mà hoảng hốt, thì ra chồng già vợ trẻ chẳng qua chỉ là một màn kịch mà thôi, không ngờ ông chủ lại biết chơi như thế, vì mặt mũi mà sẵn sàng buôn bán hình tượng tình nhân ân ái.
Đúng chuẩn hợp với motip ái tình hào môn đang hot hiện nay! Quả là hot search từ trên trời rơi xuống!
Văn Hi còn định giải thích thì chợt nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng hầm hừ, Bì Tu sầm mặt đi xuống, tiêu điểm của toàn bộ quán cơm đều hội tụ trên người hắn, Giả Tố Trân chắn trước người Văn Hi, bị Bì Tu giơ tay đẩy phắt ra.
“Lên lầu, tôi có việc nói với cậu.” Bì Tu kéo Văn Hi lên lầu, quay đầu liếc những thực khách đang ăn uống trong quán, tựa như có ý nhắc nhở ——
Lo ăn của bọn bây đi, chớ có xen vào việc của người khác.
Chuyện bao đồng không thể ôm đồm vào người, thế nhưng topic thì vẫn phải post.
“Hai vợ chồng nhà kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cắm sừng cho nhau, ông ăn chả bà ăn nem, đây là tha hóa đạo đức hay suy đồi xã hội?”
Văn Hi cùng hắn trở lại lầu trên, tòa Thất Bảo Linh Lung tháp kia đặt ở trên bàn, đằng trước còn thắp hai nén hương tỏa khói nghi ngút.
“Đây là hương dùng để che giấu nhân quả giữa nó và Lý Tịnh, đốt lên là Lý Tịnh sẽ không phát hiện được nó ở đâu.” Bì Tu ôm y đi tới trước tòa tháp, “Cậu tiến vào trong xem thử coi hồn thể có thoải mái hơn không.”
Văn Hi ngó Bì Tu, cảm giác nhiệt độ của hắn quả thực không cao, không giống như vừa giận dữ giam mình trong phòng, bấy giờ mới hòa thành một làn khói trắng chui vào trong tháp.
Trong Linh Lung tháp đen kịt, Văn Hi không thích ứng ngay được, bèn gọi Bì Tu một tiếng, song chỉ nghe tiếng vọng dội lại. Tim y hẫng một nhịp, đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dài.
Bì Tu đang cúi người hỏi Văn Hi cảm thấy thế nào thì bất chợt hoa mắt lên, bị Văn Hi nhào thẳng vào lòng.
“Có người! Bên trong có người!” Văn Hi sợ tái cả mặt, bám chặt trên người hắn, dùng cả tay lẫn chân quấn lấy lão yêu quái.
Bì Tu nhướn mày, bế y ngồi xổm xuống, kiên trì với chính sách ngoại giao hòa bình, trước tiên gõ gõ cửa Linh Lung tháp, sau đó mới hỏi: “Ai ở trong đó vậy?”
“Mẹ con đây.” Một giọng nói xa xăm truyền tới.
Bì Tu sững sờ, nghĩ thầm ghê gớm phết nhở.
******
★Chú thích:
[1]Giới tử: hạt cải, thường hay có câu “Tu Di giấu Giới Tử, Giới Tử nạp Tu Di”, Tu Di là ngọn núi thiêng trong Phật giáo, tượng trưng cho sự to lớn, cực đại; giới tử thì là hạt cải, tượng trưng cho sự nhỏ bé, cực tiểu. Câu nói ý chỉ vạn vật không có quan hệ lớn nhỏ tuyệt đối, trong cái nhỏ có cái lớn mà trong cái lớn cũng có cái nhỏ. Trong truyện huyền huyễn thì Giới Tử hay để chỉ loại túi nhỏ xíu nhưng chứa đựng không gian vô tận, giống túi thần kỳ của Đôrêmon đó:3