Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Chương 49

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bì Tu bảo Văn Hi ngồi yên trên giường chớ nhúc nhích, hắn mặc quần áo đi xuống giường, chậm rãi bước từng bước đến trước núi vàng, cầm một thỏi lên đưa vào miệng.

“Anh làm gì thế?” Văn Hi kêu lên, chỉ thấy lão yêu quái quơ quơ thỏi vàng in dấu răng, bình tĩnh nói: “Là vàng thật!”

Văn Hi: …….

Văn Hi: “Anh không sợ có độc à? Há mồm cắn luôn, anh chán sống rồi hả?”

Đm thấy vàng là phải cắn mộ miếng, rồi có ngày chết thế nào cũng không biết!

Bì Tu ném thỏi vàng về chỗ cũ: “Không sợ, tôi bách độc bất xâm, không thuốc độc nào hạ được tôi đâu.”

Văn Hi cạn lời nhìn hắn, xuống giường lết dép định ra ngoài uống cốc nước, nhưng vừa đẩy cửa phòng ra thì ngớ người, nhìn bức bình phong ngọc bích rồi ra sức dụi mắt.

Bì Tu đi theo sau y cũng sững sờ, đồ đạc mà hắn để trong Linh Lung tháp đều đã được đặt ngay trước mặt hắn không sót một món gì. Hắn nhìn lướt một lượt, hình như không hề trầy xước miếng nào.

“Thao Thiết đã tới đây ư?” Văn Hi dè chừng hỏi.

Bì Tu cau mày không nói gì, bấy giờ tiếng kéo rèm vang lên, hắn quay đầu trông thấy Cừu Phục xách theo hai cái túi đang cười ngu với mình, bèn hỏi: “Tối qua mày đào hầm trữ rau suốt đêm đấy à? Sao mắt đỏ ngầu thế kia?”

“Em có làm gì đâu.” Cừu Phục cười khì khì, vén rèm bảo: “Lão Bì, em chuẩn bị chút quà mọn cho anh này.”

Bì Tu ngạc nhiên, nghĩ lẽ nào núi vàng này là do thằng em hồ ly của mình đưa tới?

Không đời nào, bố mẹ nó sợ nó ở ngoài bị lừa nên mỗi lần chỉ gửi một ít tiền tiêu vặt, con hồ ly ngốc này đào đâu ra lắm tiền thế được?

Cừu Phục nở nụ cười với Văn Hi đang đứng bên cửa, gọi Bì Tu đi ra ngoài, chờ hai người ra đến cầu thang, Cừu Phục mới thì thầm nói: “Em cho anh xem cái này hay lắm nha!”

Bì Tu cau mày, lòng có dự cảm chẳng lành, thấy cậu ta toan mở áo ra thì nhanh tay cản lại: “Huynh đệ tốt à, người đứng đắn không mua phim heo.”

Cừu Phục:???

Bì Tu cẩn thận quay đầu ngó ra sau, thấy nhóc con vẫn đang đứng cạnh bình phong kiểm tra không chú ý bên này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm bảo Cừu Phục: “Không làm chuyện đứng đắn mà cứ suốt ngày làm mấy cái này, sớm muộn cũng có ngày đi ăn cơm nhà nước!”

“Gì vậy cha nội?” Cừu Phục đẩy hắn: “Em chỉ mua cho anh ít sách thôi mà, để anh tham khảo học tập một chút.”

Bì Tu nổi cáu: “Học tập khỉ gì, cái này thì có gì hay mà học? Thiên tính của động vật mà còn cần phải học à?”

Cừu Phục: “Dù là thiên tính nhưng chẳng phải vẫn ối người thất bại đó sao? Nếu anh mà biết thật thì bây giờ anh còn như thế này à? Dùng không đúng phương pháp thì thiên tính kiểu gì cũng toi công thôi!”

Hồ ly tinh khinh bỉ nhìn họ Bì, tìm bạn đời đúng là thiên tính nhưng giờ ông đang độc thân đấy còn gì? Vừa nghe đến đầu thai là sợ sun vòi luôn còn gì?

Đều là lưu manh, có ai cao quý hơn ai đâu?

Bì Tu suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy lời Cừu Phục nói dường như cũng có lý phết, xem phản ứng của nhóc con lúc truyền dương khí là biết liền vẫn còn giai tơ, miệng cằn nhằn mấy câu thế thôi chứ thật ra sờ một cái là thẹn thùng đỏ hết cả mặt lên rồi.

Mình nhiều năm chuyên tâm vào sự nghiệp, không mảnh lá dính thân, cũng chẳng có kinh nghiệm gì, nếu mà làm ẻm bị thương……

Lão yêu quái cân nhắc một chút, đè vai Cừu Phục nói: “Người tốt cả đời bình an, cho anh xem hàng của chú đi.”

Cừu Phục gật đầu, quả là trẻ nhỏ dễ dạy.

Cậu chàng cẩn thận rút trong áo ra ba quyển sách đưa cho Bì Tu, nhỏ giọng dặn dò: “Đây mới là nhập môn thôi, trước tiên anh học cái này đi, em vẫn còn giáo trình phần tiếp sau nữa.”

Bì Tu gật đầu, nghĩ bụng tốt quá xá, còn có cả giáo trình thăng cấp nữa chứ.

Hắn nhận lấy sách, đang định kiểm hàng đánh giá chút, nhưng vừa thấy tiêu đề là mắt đã hoa hết cả lên.

Cái gì mà cách theo đuổi người yêu? Cái gì mà ba bước cưa đổ crush?

Ông đây cởi quần đến nơi rồi mà mày cho ông xem cái này à?

Bì Tu nghiến răng hỏi: “Mày cho anh xem cái thứ này à? Chỉ thế này thôi à?”

“Thế anh còn muốn xem cái giề?” Cừu Phục thắc mắc nhìn hắn, hai giây sau thì hiểu ra, trợn to hai mắt dòm họ Bì: “Đệt mợ, anh không cưa đổ người ta nên định bá vương ngạnh thượng cung đấy à?”

Bì Tu cáu tiết: “Bá vương ngạnh thượng cung là sao hả?”

“Chứ không thì là gì?” Cừu Phục hỏi ngược lại.

Bì Tu nhỏ giọng nói từng chữ từng chữ: “Anh và cậu ấy có tên trong cùng một cái hộ khẩu, anh là chủ hộ, quan hệ giữa cậu ấy và chủ hộ là đạo lữ, anh với cậu ấy là hợp pháp!”

“Đếch có tí cơ sở tình cảm nào thì chả phải là cưới trước yêu sau à? Ít ra anh cũng phải trải qua giai đoạn yêu đương chứ!” Cừu Phục xót xa khôn kể, chẳng thể nào ngờ rằng huynh đệ mình lại là một tên khốn nạn đến nhường ấy.

Bì Tu: …….

Bì Tu: “Anh rất thích cậu ấy.”

Cừu Phục càng đau lòng hơn: “Như anh mà gọi là thích hả? Anh thèm khát cơ thể cậu ta thì có, đồ đê tiện!”

Văn Hi xem xét bức bình phong ngọc một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, y thấy lão yêu quái sầm mặt cầm mấy quyển sách hằm hằm đi vào.

“Lại làm sao thế?” Văn Hi ngoái ra nhìn, thấy Cừu Phục cũng giận dữ đi xuống cầu thang, dẫm cầu thang kêu rầm rầm rầm rầm, bèn cười hỏi: “Cãi nhau với Cừu Phục à?”

“Tự nó gây hấn đấy chứ, tôi đâu có giận.”

Bì Tu ném mấy quyển sách vào cái thùng rác cạnh đó, ngồi lên sô pha nghỉ một lát mà chẳng thấy Văn Hi lại dỗ mình, cái mặt hắn xịu xuống hỏi: “Sao cậu không tới đây?”

Văn Hi đang ngắm nghía ngọn đèn bằng ngọc Hòa Điền trong tay, dửng dưng nói: “Anh bảo anh không giận mà? Không giận thì tôi tới làm gì?”

Bì Tu nghẹn cục tức trong ngực, hồi lâu sau mới nói: “Thật ra tôi có giận.”

“Thế thì bây giờ anh cũng bình tĩnh lại rồi, tôi không cần tới nữa.” Văn Hi đặt ngọn đèn trong tay xuống, quay đầu nhìn hắn hỏi: “Những vật này là Thao Thiết trả về, vàng trong phòng ngủ chắc cũng là hắn đưa đến.”

Văn Hi thắc mắc: “Hắn đưa tiền tới đây làm gì? Bồi thường phí tổn thất tinh thần cho anh à?”

Bì Tu cười khẩy: “Hắn cầm mất của tôi nhiều bảo bối như vậy, giờ đưa chút vàng tới, chẳng phải là lông dê xuất hiện trên người con dê hay sao, nói đi nói lại vẫn là tiền của tôi cả!”

Đào Đề vận chuyển tài sản của người này sang cho người khác, quả thực chưa bao giờ làm ra tiền, chỉ là công nhân bốc vác tiền, một tên ngu si tứ chi phát triển mà thôi!

Họ Bì lớn tiếng gọi Tô An và đám khỉ lên lầu dọn đồ đạc, tiện thể khuân núi vàng kia đi luôn.

Tô An ngập ngừng muốn nói lại thôi, trong thời đại không còn dùng vàng bạc làm tiền tệ nữa, ông chủ rốt cuộc đã kiếm đâu ra nhiều như thế? Hơn nữa cậu phải làm sao mới có thể đổi hết chỗ vàng này được?

Trên đó còn có niên hiệu xa xưa, nhìn kiểu gì cũng không giống vàng mà người đàng hoàng có thể lấy được.

Cậu rất sợ, cậu rất sợ khi mình tiến vào ngân hàng thì thứ đợi chờ mình chính là cái còng số tám.

Lần trước giả làm nông dân đi gửi tiền tích cóp cả đời, cậu đã dùng hết kỹ năng diễn xuất suốt đời này rồi, lần này lại chở cả xe tải vàng đến, phải lấy lý do gì mới được đây?

Tổ tông Schrodinger lần trước đã báo mộng rồi, lần này Tô An không dám làm phiền nữa, cậu vắt hết óc vẫn chẳng tìm ra được cách gì, cuối cùng vẫn phải mở miệng hỏi: “Ông chủ, số vàng này phải xử lý thế nào ạ?”

Bì Tu suy nghĩ một lát: “Bán đi một phần ba, còn đâu đem chôn dưới sân.”

Văn Hi cười với hắn, cùng Tô An xuống lầu muốn xem xem lát nữa chôn vàng thế nào, để Bì Tu ở lại một mình trên lầu.

Chờ nhóc con đi rồi, Bì Tu liền nhặt mấy quyển sách trong thùng sác đặt lên bàn.

Lão yêu quái không vội mở sách ra mà đứng giữa phòng tạo một pháp quyết, con ngươi màu đen tức khắc biến thành màu vàng.

Hắn dõi về phương xa ngoài cửa sổ, hồi lâu sau mới nhắm mắt, buông tay thu lại yêu lực của mình.

Những bảo bối đặt trong Linh Lung tháp đều có con dấu yêu lực mà hắn thiết lập, chính là để phòng ngừa có kẻ giở trò với chúng. Sau khi bị Thao Thiết chôm đồ, hắn vốn định chờ hai ngày nữa, đợi cho Thao Thiết dàn xếp xong rồi mới trực tiếp tìm tới sào huyệt của Thao Thiết, thừa dịp tên đó không phòng bị mà hành động một lần luôn cho gọn.

Không ngờ cái thằng mất dạy kia tự dưng có tâm, còn trả lại đồ nguyên vẹn trong vòng một ngày nữa chứ.

Kế hoạch ban đầu giờ xếp xó, Bì Tu buồn bực bứt tóc, lấy trong túi ra một thỏi vàng ròng. Tuy nhiên Đào Đề làm việc quá cẩn thận, trên thỏi vàng này không có chút yêu lực nào, chẳng biết truy tìm kiểu gì đây.

Bì Tu thở dài ngồi về sô pha, nhớ tới pho ngọc phật mà Đào Đề ôm trong ngực, lòng hắn canh cánh bất an.

Đừng bảo mình với nó hai huynh đệ khẩu vị giống nhau, đều vướng vào gút mức tình cảm yêu quỷ nhé?

Mấy chữ Đào Đề, ngọc phật, Nhai Tí, Văn Hi, Linh Lung tháp chồng chéo lên nhau, chẳng cách nào lần ra manh mối rõ ràng được. Bì Tu vò đầu bứt tóc, cảm giác như mình quên mất gì đó, nhưng nghĩ mãi chẳng ra, thế là thây kệ luôn khỏi nghĩ nữa.

Hắn mở quyển sách trên bàn ra, quyết định sẽ gắng sức học tập, dù sao cũng sắp tới lúc nhóc con phải đầu thai rồi, tiền bạc không thể níu giữ trái tim của quỷ.

Dù gì hắn cũng là nhân vật máu mặt, hắn muốn cả quỷ lẫn trái tim!

Mở sách ra chương thứ nhất: —— Làm sao để lấy lòng.

Bì Tu cười khinh thường, làm sao để lấy lòng mà còn không biết á? Cứ đập tiền là xong, vấn đề kiểu này chỉ có người nghèo mới lo.

Nghĩ đoạn, hắn giở tiếp, không ngờ lại bị nội dung sau đó vả mặt.

Trong sách viết rằng vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì đều không phải vấn đề, có một vài vấn đề không thể giải quyết bằng tiền được. Khi ở bên nhau có những chi tiết nhỏ hết sức quan trọng, người ấy nói muốn một thì bạn không thể chỉ cho một được, mà phải cho hai, cho ba, thậm chí nhiều hơn nữa, cho dù là đạn bọc đường thì cũng phải làm như bom nguyên tử. Đập tiền cũng phải có phương pháp, ví dụ như……

Bì Tu xem xong mấy trang rồi chậm rãi khép sách lại, hắn ngộ ra rồi.

Sách là cầu thang tiến bộ của yêu quái, những lời này là sự thật.

Văn Hi ở trong sân nhìn bọn họ cạy nền nhà nhà kho lên, dỡ gạch lát ra rồi lấp từng khối từng khối vàng vào, y cảm tưởng như mình tiến vào kho của trọc phú, đúng là mở mang tầm mắt.

Dưới lòng đất là một thế giới xa hoa, ngoại trừ vàng thì còn có cơ man pháp khí pháp bảo, Văn Hi vừa ngắm vừa nghĩ bụng lão yêu quái vẫn có chút tiền đấy chứ.

Chờ giấu vàng xong, Văn Hi liền vào đại sảnh giúp trông quán, hỏi thăm mấy vị khách quen một lát rồi an vị ở quầy thu ngân, tán gẫu câu được câu không với Tô An, nghe cậu chàng than vãn dạo này thịt lợn tăng giá, thảo luận xem đồ ăn trong quán có cần tăng giá theo không.

Văn Hi nghĩ việc này nên bàn với Bì Tu chứ mình không quyết được. Tô An thì cảm thấy bà chủ nói một là một, nói hai là hai, chỉ cần y mở miệng thì ông chủ chắc chắn sẽ đồng ý.

Hai người trò chuyện được vài câu về vấn đề giá cả thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng kéo cửa, hai tiểu đồng tử tiến vào, Văn Hi quay ra nhìn, bảo: “Vẫn chưa đến giờ mở hàng đâu.”

Tiểu đồng tử mặc áo ngắn tay màu vàng tươi nói: “Không phải, chúng tôi đến để phỏng vấn ạ.”

Bọn nó quơ quơ chứng minh phỏng vấn trên cổ mình, nở nụ cười với Văn Hi: “Bì lão tổ có nhà không ạ? Chúng tôi đến phỏng vấn ngài ấy.”
Bình Luận (0)
Comment