Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Chương 62

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

q2

Diễn đàn nổ tung, Phùng Đô ở hội trường gọi điện ngay cho cấp dưới để mở thêm máy serve, bắt đám quỷ hói đầu ngày đêm không nghỉ kia tức tốc tăng ca phục vụ.

“Thảo luận, tài nghệ vũ đạo của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy là như nào?”

“Bà con tại tiền tuyến mau up ảnh HD chân thực, làn da của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy có thể chấm mấy điểm?”

“Ảnh múa cột full HD không che.”

“A A A A! Xin kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy mau tới cướp lấy em đi! Em không ngại vì anh mà làm vợ hai đâu!”

“Con vợ tệ bạc kia thì có gì tốt! Dâng huyết thư cầu kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy ly hôn, mau chóng mở đại viện hậu cung, tạo phúc cho các chị em!”

Đề tài #Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy múa cột# leo lên hạng nhất với tốc độ như vũ bão, các topic có ảnh Bì Tu biểu diễn lập tức nổi lên hót hòn họt, tất cả yêu quái đều điên cuồng giơ điện thoại nhắm ngay vào Bì Tu.

Cho dù có bị đánh cũng không sao, cảnh tượng mấy trăm thậm chí mấy ngàn năm mới được thấy một lần này, nếu như bỏ qua thì lúc độ kiếp chắc chắn sẽ sinh tâm ma mất!

Mấy tiết mục trước đó chỉ là chơi chơi thôi, chí mạng thật sự thì phải xem Bì Tu.

Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy chưa bao giờ khiến cho bạn thất vọng!

Na Tra vuốt mặt lẩm bẩm: “Đúng là sống lâu thì cái gì cũng có thể chứng kiến.”

Nhai Tí đứng dưới sân khấu, sắc mặt âm trầm, liếc nhìn Phì Di lo túa mồ hôi đang gọi điện bên cạnh, nghe tiếng hoan hô náo nhiệt ngập tràn hội trường, hắn biết rõ đã hết đường cứu vãn, giải nhất lần này chắc chắn không có duyên với hắn.

Áp suất thấp của đại yêu khiến đám đàn em chung quanh run lẩy bẩy, Phì Di cúp điện thoại, nhìn về phía Nhai Tí, run rẩy nói: “Đại, đại nhân, chúng ta……”

“Không cần nói.” Nhai Tí giơ tay, lạnh lùng nhìn Bì Tu trên sân khấu, cười lạnh: “Bì Tu giống hệt thằng em tốt của ta, đời này cứ thích đối nghịch với ta.”

Phì Di đứng bên cạnh không dám hé răng, Nhai Tí đưa tay vỗ vỗ lưng gã: “Được rồi, ta không trách ngươi.”

“Đại nhân, tôi thật sự không biết, rõ ràng tôi đã……”

“Xuỵt ——”Nhai Tí không muốn tiếp tục nghe đàn em đáng thương của mình xưng tội nữa, hắn cúi người, chậm rãi nói: “Bì Tu giành hạng nhất, chẳng phải chúng ta nên đi chúc mừng hay sao?”

Phì Di nhìn hắn, lập tức hiểu ra ý hắn: “Phu nhân của Bì lão tổ ngồi ở đằng kia, để tôi dẫn ngài qua.”

Nhai Tí nhoẻn miệng cười, quay đầu liếc Bì Tu còn đang tạo dáng trên sân khấu, giơ tay bấm pháp quyết tạo một phân thân lưu lại chỗ cũ, rồi quay người rời đi cùng Phì Di.

Người trong hội trường chật kín như nêm, Nhai Tí đi xuyên qua hàng ghế, trông thấy Nhậm Kiêu ngồi ở đó thì không khỏi cau mày, đúng là không phải oan gia không gặp mặt, sao tên người cá hủy dung này vẫn còn sống.

Hắn nghiêng cười bảo Phì Di: “Nghĩ cách dụ con hồ ly Thanh Khâu và con cá kia đi.”

Phì Di gật đầu, đám đàn em bên cạnh nhanh chóng hành động, chẳng mấy chốc sau điện thoại của Cừu Phục liền đổ chuông.

Trong hội trường quá ồn, Cừu Phục đành ra ngoài nhận điện thoại. Di động của Nhậm Kiêu cũng vang hai lần song hắn chẳng để ý, chỉ một lòng chuyên tâm khui dừa cho Bì Thiệu Đệ, cứ ngồi lù lù bất động ở chỗ cũ.

Nhai Tí giơ tay, quả dừa dưới tay Nhậm Kiêu bị đánh bật ra ngoài, lăn lông lốc cả đoạn xa.

Chờ Nhậm Kiêu đuổi theo quả dừa, Nhai Tí bèn đẩy Phì Di ngáng đường bên cạnh ra, nhanh chân đi đến chỗ ngồi của Văn Hi, mỉm cười nói: “Nghe nói ngươi chính là bà xã của Bì Tu?”

Văn Hi quay đầu sang, thấy Nhai Tí thì sững sờ.

Đám khỉ lập tức đề phòng cảnh giác, khổ nỗi lại bị Nhai Tí dùng yêu lực giữ cố định tại chỗ. Bì Thiệu Đệ cố gắng chắn giữa Văn Hi và Nhai Tí, cánh tay từ tay người bị biến thành cán chổi.

“Quýnh lên làm gì, ta chỉ tới chào hỏi thôi mà, người quen lâu năm kết hôn, ta phải đến chúc mừng chút chứ.” Nhai Tí nhìn chằm chằm gương mặt Văn Hi, nụ cười dần trở nên u ám.

Thì ra là ngươi……

Tiếng nhạc trong hội trường kết thúc, Nhậm Kiêu cũng nhặt quả dừa dưới đất lên, Nhai Tí đột nhiên ra tay, điểm vào giữa mi tâm Văn Hi.

“Nhai Tí!”

Nhậm Kiêu quay đầu giận dữ gầm lên, dùng sức ném mạnh quả dừa trong tay, quả dừa lao như đạn pháo nhắm thẳng vào mặt Nhai Tí.

Nhai Tí giơ tay đón lấy quả dừa, nở nụ cười với Nhậm Kiêu: “Đúng lúc ta đang khát nước, cám ơn nhé.”

Ý thức Văn Hi trở nên hoảng loạn, Bì Tu lập tức xuất hiện bên cạnh y, song còn chưa chạm vào y thì đã nghe nhóc con phát ra tiếng thét thảm thiết đau đớn.

Hội trường lập tức lặng ngắt.

Nước mắt Văn Hi trào ra mãnh liệt, miệng kêu la đau đớn, Bì Tu muốn chạm vào y nhưng lại không dám, chỉ có thể cẩn thận ôm y vào lòng, nắm tay y kiểm tra xem rốt cuộc là đau chỗ nào.

Con mắt thứ ba của Nhị Lang chân quân khóa chặt Nhai Tí, tam tiêm đao trong tay vung thẳng tới.

Bì Tu tung ra toàn bộ uy thế, con mắt dọc đứng nhìn chằm chằm Nhai Tí, mặc dù có Văn Hi trong ngực nhưng nhiệt đột bốn phía càng lúc càng bốc cao.

Quả cầu pháp ấn màu đỏ phóng to ra xung quanh, bảo vệ Nhai Tí ở bên trong.

“Đừng nhìn ta như thế, ta thấy ký ức cậu ta thiếu sót nên giúp ngươi giải phong ấn thôi mà.” Nhai Tí híp mắt: “Lại còn là phong ấn của Long tộc, xem ra là huynh đệ tốt của ta lưu lại.”

Tiếng rên rỉ đau đớn của Văn Hi càng lúc càng nhỏ, Bì Tu không phát hiện dấu vết hồn thể của y bị hao tổn, chỉ đành ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy không ngừng của y, cảm nhận sức lực y yếu dần, cuối cùng ngất lịm đi trong ngực mình.

Bì Tu nhẹ nhàng đặt y lên ghế, nói với Nhậm Kiêu: “Trông chừng em ấy nhé.”

Nhậm Kiêu muốn bảo hắn bình tĩnh, nhưng mu bàn tay Bì Tu đã lan tràn ra những cái vảy màu mực, sừng nhọn vươn ra từ trán rồi từ từ kéo dài uốn cong ra sau, quấn lấy mái tóc đen dài bung xõa.

“Anh nhớ chú ý, cậu ấy còn cần anh chăm sóc đấy.” Nhậm Kiêu chỉ đành nhỏ giọng nhắc nhở.

Bì Tu không trả lời, Dương Tiễn cau mày nhìn về phía Bì Tu: “Bì Tu, hãy bình tĩnh chút đi.”

Nhai Tí nhìn chòng chọc Bì Tu, ngón tay động đậy định bấm quyết, ấy thế nhưng yêu quái trước mặt đã áp sát tới.

Bì Tu vung nắm đấm đánh nát tầng kết giới dày cộm nọ, uy thế yêu lực bao trùm toàn hội trường, ngay cả Dương Tiễn cũng không khỏi cau mày.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm nổ dữ dội, mà Bì Tu thì chẳng buồn nghe gì hết, trực tiếp bóp lấy cổ Nhai Tí.

“Ta đã nói rồi, trước khi động thủ, phải tự xét xem mình được mấy cân mấy lạng.”

Nhai Tí cười khẩy, đôi tay đang túm Bì Tu đột nhiên dùng sức, hóa thành hai cái vuốt rồng, móng vuốt sắc nhọn đâm vào trong da thịt Bì Tu.

Dòng máu đỏ tươi xuôi theo vảy Bì Tu nhỏ xuống đất, Bì Tu chẳng hề phân tâm, đôi tay bóp cổ Nhai Tí càng siết chặt, hắn lạnh lùng nói: “Ta đã cho ngươi cơ hội rồi.”

Nhai Tí cảm giác bàn tay bóp cổ mình càng lúc càng nóng, bèn cất giọng cười lớn: “Ta chết cũng chả sao, thế nhưng ngươi có thể đảm bảo giết ta thì mình sẽ sống được ư?”

Ngoài cửa lóe lên chớp điện, hòa lẫn tiếng sấm nổ đùng đoàng.

Nhậm Kiêu cảm nhận nhiệt độ trong không khí, rốt cuộc phải lên tiếng: “Anh Bì, hay bình tĩnh lại đi, nhiệt độ của anh quá cao rồi.”

Nhai Tí nở nụ cười, cơ thể đột nhiên thu nhỏ lại rồi luồn qua kẽ tay Bì Tu, hóa thành một tia sáng vàng cuốn theo cả Phì Di.

“Hôm nay tạm biệt ở đây, ngày khác lại gặp nhé!”

Na Tra và Dương Tiễn từ trên không hạ xuống, giữ chặt lấy Bì Tu đang toan lao ra, Na Tra nói với Bì Tu: “Muốn giết hắn thì giết lúc nào mà chẳng được, bây giờ phải xem xem Văn Hi bị làm sao đã.”

Thấy Nhai Tí mang người chuồn mất, nhiệt độ trên người Bì Tu tăng cao hơn bao giờ hết, Dương Tiễn giữ lấy vai hắn, quay đầu hô Nhậm Kiêu: “Bế Văn Hi lại đây!”

Bì Tu lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Không được chạm vào em ấy!”

Lão yêu quái trở lại bên cạnh Văn Hi, ôm chặt y vào trong lòng, không cho phép bất cứ ai tới gần.

Nhóc con trong lòng vẫn chìm trong hôn mê, xúc cảm vẫn lạnh lẽo như trước, thế nhưng Bì Tu không thể nào nhanh chóng bình tĩnh như ngày thường được.

“Con, con vô dụng quá.” Mắt Bi Thiệu Đệ đỏ hoe.

Bì Tu nhìn nó, con mắt vàng rực chớp chớp rồi biến về màu đen.

Đám khỉ cúi đầu: “Bọn em đều bị định thân, không nhúc nhích được.”

Bì Tu ôm chặt Văn Hi trong ngực hơn, cảm giác được y vô thức nắm chặt áo mình, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Không phải tại mấy đứa, là do anh bất cẩn.”

Ngọc Đế và Tây Vương Mâu đi tới, Tây Vương Mẫu đứng ở bên cạnh Bì Tu, vỗ vỗ vai hắn: “Thu yêu lực lại đi, dọa bọn họ sợ chết khiếp kìa.”

Bì Tu thu yêu lực, bế Văn Hi lên: “Tôi đưa em ấy về trước.”

“Để Phùng Đô kiểm tra cho cậu ấy đi, dù sao cũng là Quỷ đế mà.” Tây Vương Mẫu nói.

Bì Tu dừng bước, Phùng Đô đi tới kéo hắn tiến về hướng phòng nghỉ ở sau sân khấu: “Đừng sốt ruột huynh đệ, tôi vừa nhìn rồi, hồn thể của cậu ấy không bị thương, nhưng ông hiện giờ thì đang cực kỳ nguy hiểm đấy.”

Phùng Đô đẩy cửa phòng nghỉ ra, nhìn nhiệt kế tăng vọt bên trong, bèn đóng cửa mở điều hòa ở mức thấp nhất, bảo Bì Tu: “Nhiệt độ cao quá.”

“Tôi vẫn ổn.” Bì Tu bế Văn Hi, bàn tay dán vào lưng y, cẩn thận trao đổi dương khí với hàn khí trong cơ thể y. Mãi đến khi đôi lông mày nhăn chặt của Văn Hi dần dần thả lỏng, hắn mới dừng lại.

Phùng Đô: “Nhai Tí đã làm gì cậu ấy?”

Bì Tu: “Hắn nói một phần ký ức của em ấy bị phong ấn, hắn đã mở ra.” Hắn ngừng một chốc rồi thấp giọng nói: “Là đoạn ký ức trước khi Văn Hi chết.”

Hai người đều hiểu rõ Văn Hi chết như thế nào, Phùng Đô nhất thời bối rối chẳng biết phải an ủi ra sao.

“Hay là phong ấn lần nữa?” Phùng Đô đề nghị.

Bì Tu suy nghĩ chốc lát: “Chờ em ấy tỉnh lại rồi nói sau đi, cứ phong ấn mãi cũng không phải cách hay.”

Phùng Đô đặt ghế xuống cạnh Văn Hi, quay sang nhìn Bì Tu: “Không ngại nếu tôi chạm vào cậu ấy chứ?”

Đôi mắt Bì Tu hóa thành màu vàng trong giây lát, song rất nhanh khôi phục như cũ, sau một hồi im lặng, hắn mới nói: “Không ngại.”

Phùng Đô cười: “Quả nhiên vẫn giống hệt trước kia, một lần hoảng hồn là không cho người khác chạm vào đồ của ông.”

Bì Tu nhắm hai mắt: “Nói nhảm ít thôi.”

Phùng Đô nắm chặt cổ tay Văn Hi, mày càng lúc càng nhíu chặt, hắn thả tay xuống, đang định lên tiếng thì chợt nghe tiếng gõ cửa.

Thích Ca với đỉnh đầu rực rỡ Phật quang đẩy cửa tiến vào, nói A Di Đà Phật với Bì Tu và Phùng Đô.

Thích Ca: “Vừa rồi động tĩnh lớn quá, tôi đặc biệt tới đây thăm.”

Ông nhìn Văn Hi đang nằm trong ngực Bì Tu, đột nhiên sững người, chắp tay trước ngực niệm câu Ngã Phật từ bi.

“Sao vậy?” Bì Tu ôm chặt Văn Hi, cau mày hỏi.

Thích Ca: “Lẽ nào anh không phát hiện, người trong ngực anh gánh chịu nhân quả trầm trọng, không thể được vãng sinh siêu độ ư?”
Bình Luận (0)
Comment