Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Chương 74

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sân khấu kịch Đông Hải, độ tinh phong huyết vũ có thể sánh với Bến Thượng Hải, Tinh Vệ Na Tra Tôn Ngộ Không nối tiếp nhau bước lên đài biểu diễn, vất vả lắm mới thái bình được mấy năm, nay rắc rối lại sắp ập tới cửa.

Na Tra đạp Phong Hỏa Luân không thấm nước dẫn đầu, tất cả các ông các bà cao tuổi còn nhớ y cũng bắt đầu gào thét ——

Thằng chả tới rồi, thằng chả tới rồi, thằng chả dẫn theo cả băng đảng tới rồi!

Tào Thảo ra sức chạy theo sau, mái tóc xanh lá tựa như một khóm tảo biển bồng bềnh trong sóng nước.

Văn Hi không biết bơi, chỉ có thể vịn tay Bì Tu để hắn mang xuống. Y liếc nhìn chiếc đuôi cá màu đen của Nhậm Kiêu, không khỏi xuýt xoa: “Em thấy chiếc đuôi màu đen của Nhậm Kiêu cũng rất đẹp.”

Bì Tu cũng ngó sang: “Ngày xưa đuôi của nó là màu trắng, còn mang cả hiệu ứng hologram nữa, hồi đó đẹp lắm, bây giờ xem như là màu đen ngũ sắc, cũng bình thường thôi.”

Tại Đông Hải long cung, Lão Long Vương đang nằm võng trong hậu viện, vừa nhắm mắt thiu thiu ngủ vừa xem ti vi, Quy thừa tướng xông vào tắt ti vi của lão, Lão Long Vương lập tức tỉnh ngay, mới mở mắt ra liền nói: “Ơ kìa sao lại tắt ti vi, ta đang xem mà.”

“Đừng xem ti vi nữa Long Vương ơi, Na Tra tam thái tử sắp, sắp đánh đến đây rồi!”

Lão Long Vương ngạc nhiên hỏi ông ta: “Năm này là năm bao nhiêu, Na Tra nháo hải không phải là chuyện từ thời ông nội ta à? Sao tự dưng lại diễn lại kịch bản năm xưa vậy?”

Quy thừa tướng thấy lão còn chưa phản ứng lại thì đánh bạo túm vai Long Vương lắc lắc: “Ngài tỉnh táo lại đi! Đã qua giờ ngủ trưa rồi!”

“Báoooo ——” Binh tôm vọt vào trong phòng, khuỵu gối quỳ xuống trước mặt Long Vương: “Bẩm bệ hạ, Nhậm Kiêu và Na Tra tam thái tử đã dẫn người xông vào đại điện rồi! Bọn chúng đang đòi ngài giao Long nhị thái tử ra ạ!”

Long Vương sững sờ: “Lão Nhị á? Lão Nhị thì liên quan gì tới bọn chúng? Lão Nhị đang ở đâu?”

Binh tôm bối rối: “Hình như nhị thái tử đang ở trong điện của mình ạ.”

“Trông chừng nó cho ra, đừng để nó chạy lung tung!”

Long Vương dặn dò xong bèn khoác thêm áo chuẩn bị đi ra ngoài, đoạn dừng bước quay sang la lên với Quy thừa tướng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, lấy gậy của ta lại đây!”

Lão giả bộ khập khiễng chống gậy đi ra, trông thấy một đám thế lực hắc ám bận đồ tím lịm tím sim ở trong đại điện thì cũng ngớ hết cả người, đặc biệt khi nhìn thấy Nhậm Kiêu, Bì Tu và Na Tra dẫn đầu, lão càng hoảng hốt hơn.

Lão run rẩy dặn dò Quy thừa tướng: “Lão Quy, ta nói cho ông mật mã thẻ ngân hàng của ta, lỡ như xảy ra bất trắc gì, ông hãy mang vương phi và Lão Nhị đi tìm Lão Đại.”

Quy thừa tướng cũng hoảng loạn: “Long Vương, xin ngài đừng nói như vậy, sự tình còn chưa đến nông nỗi ấy đâu.”

Lão Long Vương nhìn giao nhân sát tinh với vết sẹo trên mặt, nghĩ bụng đúng là còn chưa tới nông nỗi ấy, hiện tại mình cùng lắm chỉ bị kề dao lên cổ thôi!

Nhậm Kiêu lạnh lùng nhìn Lão Long Vương, chủ động bơi tới nói: “Long Vương, lâu rồi không gặp nhỉ.”

Lão Long Vương cố nặn một nụ cười tươi, lên tiếng bắt chuyện: “Nhiều năm không gặp, phong thái của giao nhân hoàng vẫn hệt như thưở nào!”

Ăn ở thất đức đến nỗi đen xì cả đuôi, có phải con cá này đen đi rồi cũng trở nên mạnh hơn không?

“Tôi không nói khách sáo nữa, Long nhị thái tử nhà ông lừa gạt tộc nhân của tôi vào nhà xưởng bất chính để sản xuất giao châu, lại còn mưu đồ trốn thuế. Bây giờ tôi cũng không gây khó dễ cho Đông Hải long cung của ông làm gì, chỉ cần ông giao Long Nhị ra đây, bọn tôi sẽ lập tức đi ngay.”

Nhậm Kiêu vừa dứt lời thì liền nghe Na Tra cười khẩy bảo: “Thật ra không giao cũng chẳng sao, tôi quen long cung của các người lắm, tự đi tìm cũng chẳng khó gì.”

Bì Tu nghĩ thầm lũ rồng chẳng này có phẩm chất gì ưu tú, chỉ có cái tính bao che con cái này là khá đáng khen. Thấy Lão Long Vương tái trắng cả mặt, hắn nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, bọn tôi sẽ không làm hại cậu ta đâu, chỉ hỏi cậu ta mấy câu thôi.”

“Tôi không thể để các người mang Lão Nhị nhà chúng tôi đi được.” Lão Long Vương vung tay lên, binh tôm tướng cua lập tức bao vây toàn bộ đại điện, sợ hãi là thật, nhưng không được phép khúm núm cũng là thật.

Bì Tu liếc Nhậm Kiêu, vỗ vai hắn quay về phía Lão Long Vương nói: “Vậy thì kêu Lão Nhị nhà ông ra nói chuyện đi.”

Quy thừa tướng ngó sắc mặt Long Vương, cun cút chạy ra sau sai người mang nhị thái tử ra.

Cái đuôi cá màu đen của Nhậm Kiêu quất một phát, Lão Long Vương nhìn thôi mà cũng thấy nhoi nhói khắp người, lão cố cười bảo: “Dạo trước nghe nói giao nhân hoàng lên bờ nương nhờ Bì lão tổ, giờ xem ra lời đồn không sai.”

Nhậm Kiêu cười: “Dạo trước nghe nói Long nhị thái tử trêu chó chọc mèo lòng dạ bất chính, giờ xem ra lời đồn cũng không sai.”

Lúc bị dẫn ra, Long nhị thái tử trông thấy bố mình và Nhậm Kiêu đang cười điên cười khùng với nhau, lòng gã hoảng hốt, cuống cuồng kêu lên: “Bố ơi cứu con với!”

“Cứu cái gì mà cứu, mày tự làm bậy thì không thể sống được con ạ!” Lão Long Vương tuy miệng mắng thế nhưng thân thể lại rất thành thực che trước người Long nhị thái tử, đề phòng kẻ trước mặt ra tay bất ngờ.

Bì Tu nhìn Long Nhị, lạnh nhạt nói: “Tôi hỏi cậu mấy vấn đề.”

Long Nhị vừa thấy bóng ma tuổi ấu thơ là lại run lên, gã nuốt nước miếng nói: “Xin Bì lão tổ cứ, cứ nói ạ.”

“Cậu bán giao châu cho Nhai Tí à?”

“Dạ phải…..”

“Bán cho hắn làm gì?”

“Tôi không biết ạ.”

Thấy Bì Tu sầm mặt, Long Nhị vội gân giọng nói: “Tôi thật sự không biết mà, tôi chỉ là thằng bán hàng thôi, ai biết tam thái gia muốn lấy giao châu làm gì chứ! Tôi chỉ biết ngài ấy muốn lấy để bồi bổ xương cốt thôi, chuyện sâu hơn thì tôi không dám hỏi!”

Bì Tu khẽ nhướn mày: “Bồi bổ xương cốt?”

Long Nhị gật đầu lia lịa, Bì Tu hồi tưởng lại lần trước gặp mặt, Nhai Tí đang đủ tay đủ chân, chẳng nhìn ra xương cốt hắn ta có chỗ nào không ổn.

Văn Hi ở bên cạnh nói nhỏ: “Chưa chắc là hắn đâu, có khi là bạn hắn cần thì sao?”

Bì Tu cười khinh khỉnh: “Em đề cao Nhai Tí quá rồi đấy, thằng đó thì kiếm đâu ra bạn?”

Cái tính cách của hắn khiến đám anh em cùng cha khác mẹ tránh hắn còn éo kịp, huống chi là người xa lạ không cùng huyết thống.

Bì Tu nhớ tới tên thuốc tẩy giun bị tóm được, bắt đầu hoài nghi có khi nào thằng cha Phì Di này ưa khổ dâm nên mới đi theo Nhai Tí chăng.

Nếu không phải bạn bè, vậy thì ai mới có thể khiếu Nhai Ti làm chuyện lớn như thế để kiếm giao châu bồi bổ xương cốt?

Bì Tu sững người, chợt nhớ tới Lão Chân Long.

Nếu đúng là xương cốt của lão già kia cần bồi bổ thì quả thật phải dùng hàng loạt xe giao châu nghiền thành bùn mà trát lên mới xuể được.

Thế nhưng Lão Chân Long đã chết từ đời tám hoánh, long cốt bị mấy anh em chia nhau sạch, long hồn cũng đầu thai luân hồn từ lâu, hiện tại còn chẳng biết đang là người hay thú tiêu dao ở nơi nào.

Thấy Bì Tu im lặng, Văn Hi bèn nhéo nhéo tay hắn nhỏ giọng an ủi: “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, không sao mà.”

Long Nhị thấy Bì Tu chẳng nói gì, còn Nhậm Kiêu thì cứ hằm hằm nhìn mình, liền lớn tiếng giải thích: “Giao nhân hoàng, tôi xin thề với Thiên Đạo là tôi tuyệt đối không khắt khe với tộc nhân của ngài, ngày nào cũng hầu hạ bọn họ ăn ngon uống ngon, tám tiếng làm việc nghỉ ngơi tiêu chuẩn, thậm chí còn chẳng yêu cầu tăng ca!”

Tào Thảo nghe mà sinh lòng hâm mộ.

Chẳng phải đã nói đây là nhà xưởng lừa đảo ư? Tại sao lại làm việc chỉ có tám tiếng? Sao mình làm việc ở quán cơm có giấy phép kinh doanh đàng hoàng mà mỗi ngày phải làm việc với cường độ cao suốt mười mấy tiếng đồng hồ?”

** mé, tại sao?

Long Vương nghe con mình nói vậy thì lập tức lấy lại tự tin, ưỡn ngược thẳng lưng làm rồng một lần nữa, âm lượng nói chuyện cũng lớn hơn: “Giao nhân hoàng, con trai tôi đã thề với Thiên Đạo rồi, ắt hẳn không thể gian dối được, xin anh hãy nương tay cho.”

Nhậm Kiêu nhìn lão: “Các tộc nhân của tôi còn đang bị khất lương kia kìa, nếu muốn tôi bỏ qua thì hãy bảo Long Nhị mau thanh toán tiền nợ đi, đồng thời cũng phải để bọn họ cầm tiền trở về Giao Nhân cung.”

“Tất nhiên tất nhiên!” Long Nhị thở phào nhẹ nhõm.

Na Tra tặc lưỡi: “Cứ vậy mà buông tha cho bọn chúng à?”

Hầu Nhị cầm que cời lửa ló đầu ra: “Đúng đúng, em xách cả que cời lửa ra rồi, con hàng này của em nặng lắm đấy!”

Long Vương đối mặt Na Tra thì còn bình tĩnh, nhưng thấy một con hầu tinh tự dưng thò ra thì lão tức thì nín thở.

Kết quả thứ đáng sợ hơn còn ở phía sau.

Trước mặt một con khỉ, sau lưng hai con khỉ, tổng cộng ba con khỉ đứng cùng nhau, hai mắt Lão Long Vương tối sầm, chỉ hi vọng có thể giống như trò Chạm Đúng Đúng, chạm vào nhau là biến mất tiêu.



(Chạm Đúng Đúng là một game kinh điển trên QQ, chạm vào để nối 3 ô giống nhau liên tiếp là ô sẽ tự động biến mất.)

Thật là unbelievable!

Hầu Nhị vác que cời lửa đứng chính giữa, quơ quơ tay nói: “Quái lại, sao cái que cời lửa này cứ tự rung thế nhỉ?”

Hầu Đại bắt lấy cái que, vả cho thằng em một phát: “Giữa ban ngày ban mặt đừng có tự dựng chuyện ma để dọa mình nữa, mày bình thường một tí đi có được không?”

Bì Tu nhìn chằm chằm cái que cời lửa kia một hồi, không phát hiện chỗ kỳ quái nào, bấy giờ mới thong thả lên tiếng: “Cậu ta đã biết sai rồi thì tha cho cậu ta một mạng cũng không sao.”

Long Vương bỗng nhiên tìm lại được thần trí, lão bình tĩnh nhìn về phía Bì Tu, dám chắc hắn không thể nào tốt bụng như vậy được.

Quả nhiên, Bì Tu không phụ kỳ vọng của mọi người, chậm rãi nói ra hai chữ: “Thế nhưng……”

Văn Hi phì cười, nhéo nhéo tay Bì Tu ý bảo hắn nhẹ tay với người ta một chút.

Chi phí cho chuyến đi Đông Hải của mọi người, bao gồm tiền nhà trọ, tiền ăn uống và cả tiền xăng xe, đều do Đông Hải long cung chịu trách nhiệm, còn có một khoản phí tổn thất tinh thần không ít nữa, trực tiếp vét cạn mấy đồng lương hưu của Lão Long Vương.

Lão Long Vương thậm chí sinh ra ý nghĩ muốn từ mặt thằng con luôn, song Bì Tu vẫn không chịu buông tha cho lão, hắn tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Còn có một chuyện cá nhân của tôi nữa, hi vọng Long Vương có thể hỗ trợ.”

Lão Long Vương: …..

Họ Bì này đúng là cầm tinh con châu chấu mà. (Châu chấu là loài gây hại cho đời sống con người, người xưa xếp châu chấu vào “Tam đại tai” cùng với hạn hán và lũ lụt.)

Đám Nhậm Kiêu chờ ở trong đại sảnh, Bì Tu mang Văn Hi đi theo Lão Long Vương bơi tới phía sau long cung, Lão Long Vương thở dài nói: “Mảnh xương của Lão Chân Long ở chỗ này đã rất lâu, các vị thái gia đều từng ghé qua đây, thế nhưng không ai có thể lấy đi được.”

Bì Tu đáp: “Là vì bùa chú sao?”

“Dường như là thế, song do uy thế của Long tộc cho nên tôi cũng chưa từng tới gần để xem.” Lão Long Vương chỉ vào cửa động ở phía đằng kia: “Ở ngay trong đó.”

Bì Tu gật đầu: “Tôi cầm đi thật sự không sao chứ?”

Lão Long Vương: “Không sao đâu ạ, đằng nào để ở đây cũng chẳng làm gì, hai năm trước con của Lão Đại về chơi, còn chạy vào đây bị long khí của lão tổ tông gây thương tổn, báo hại vương phi và tôi cãi nhau một trận.”

Lão nở nụ cười với Bì Tu: “Chỉ cần ngài có thể lấy đi thì vật ấy chính là của ngài.”

Bì Tu gật đầu mang theo Văn Hi đi vào trong.

Uy thế long khí của Lão Chân Long không ảnh hưởng gì tới hắn, hắn chống đỡ pháp chú ôm Văn Hi vào lòng, móc trong ngực ra một cái đèn pin cầm tay.

Hai người đi vào trong động được một đoạn, Bì Tu cảm giác long khí càng lúc càng đậm, xác nhận mình đã đi đúng nơi, hắn bèn ôm Văn Hi chặt hơn một chút.

Văn Hi nuốt nước miếng, sờ gáy mình nói: “Hình như yêu cốt đang nóng lên.”

Bì Tu cúi đầu hôn y: “Không sao, gắng nhịn một xíu, sắp tới rồi đây.”

Tiến lên phía trước vài bước nữa, chiếc đèn pin cầm tay của Bì Tu chiếc rọi khúc long cốt đang tỏa ánh sáng lấp láp, song hắn đột ngột dừng bước, hất chiếc đèn trong tay lên, chiếu về phía một kẻ không biết đã chờ sẵn ở cạnh xương cốt từ bao giờ.

Thao Thiết ôm Linh Lung tháp vẫy vẫy tay cười với hắn: “Chào buổi chiều, ông ăn cơm chưa?”

Bì Tu: …….

Ăn cái mả cha nhà mi, hôm nay ông đây sẽ cho mi ăn cứt!

Editor: Lúc đầu định sửa là cầm tinh con đỉa cho nó dễ hiểu ý là vừa dai vừa hút máu nhưng nghĩa khác hơi xa, sợ bị ném đá nên lại thui.
Bình Luận (0)
Comment