Quan Đức

Chương 3

Mấy người công nhân tất cả đều ngây ra, người đi đường cũng phát ra từng trận hô kinh hoàng xúm lại, một số người lấy điện thoại ra báo cảnh sát, còn có một số người nỗ lực nâng giá thép ra cứu người.

Dương Bân đứng không nhúc nhích, bởi vì, hắn ta biết đã không cứu được nữa rồi.

Vừa rồi từ trong màn hình điện thoại của hắn toàn bộ quá trình đều nhìn thấy rất rõ ràng cảnh tượng não của Đường Oánh bị thanh thép V xuyên qua kinh hồn động phách, vô cùng thê thảm, bởi vì khoảng cách rất gần hắn ta thậm chí còn nghe được âm thanh khủng khiếp phát ra khi thanh thép V đâm xuyên qua xương đầu của Đường Oánh.

Vì vậy, hắn biết rất rõ…

Ngôi sao ca nhạc đang nổi Đường Oánh, chết rồi!

Chết rõ ràng trước mặt hắn như vậy.

Ngày mai báo chiều Vân Đô, thậm chí báo chí danh tiếng toàn quốc, tin tức giải trí trên web, đến tám chín phần đều sẽ lấy chủ đề là cái chết của cô ta.

Mười chín tuổi, rực rỡ như hoa, đương lúc huy hoàng nhất của đời người thì đột nhiên điêu tàn.

Thật đáng tiếc, một mỹ nữ xinh đẹp như vậy…còn có buổi biểu diễn ở trung tâm thể dục thể thao Vân Phong vào tối nay của cô ta…

Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thê thảm vừa rồi, Dương Bân dường như có chút đứng không vững, dạ dày cũng truyền đến một trận co rút mãnh liệt.

Cũng may buổi sáng hắn ăn không nhiều, vì vậy mới không nôn ra.

Không biết tại sao, trong lòng hắn trở nên khó chịu một cách khó hiểu…

Sao lại vậy, Đường Oánh cũng coi như là người tình trong mộng của Dương Bân.

Đương nhiên, nguyên nhân căn bản nhất khiến trong lòng Dương Bân khó chịu lúc này là, một mỹ nữ bố cục cấp đỉnh như vậy, còn chưa ngủ cùng Bân gia ta đây thì đã chết rồi, chuyện này cũng quá là cứt chó đi!

“ Cứt chó! Cứt chó!” Dương Bân lại mắng liền hai tiếng.

“ Cứt chó” trong miệng Dương Bân không phải là xuất phát từ từ bullshit diễn đạt cảm xúc mãnh liệt trong tiếng Anh mà đến từ…

Từ tuần trước sau khi thu nhận con chó nhỏ lưu lạc đó, Dương Bân bây giờ ghét nhất chính là phân chó. Vì vậy, khi cảm xúc của hắn tương đối mãnh liệt, trong đầu luôn hiện ra một đống phân chó, sau khi chồng chất không ngừng thì từ trong miệng phun ra.

Đúng rồi, con chó nhỏ đó, hắn ta đặt tên cho nó là cứt chó.

….

Gần đó có một đồn công an, sau khi người đi đường báo cảnh sát thì cảnh sát đến rất nhanh, khoảng hai phút sau liền có một cảnh sát trung niên vội chạy đến hiện trường.

Mấy người công nhân từ phía trên cửa hàng trèo xuống, chân tay luống cuống giải thích với cảnh sát.

Một số người đi đường rất phẫn nộ chỉ trích những công nhân đó thi công một cách ngang ngược, đồng thời cũng khoa tay múa chân nói gì đó với cảnh sát.

Cảnh sát khoát khoát tay với đám người xung quanh, ra hiệu bọn họ tránh ra, sau đó ông ta cúi người xuống, nhìn nhìn Đường Oánh bị giá thép đè chết… Hai thanh thép V xuyên qua từ chỗ miệng mũi của cô ta, đâm thẳng khẩu trang và kính râm của cô ta, khiến cho khuôn mặt của cô ta hoàn toàn bị biến dạng, hiện trường không ai có thể phân biệt được cô ta chính là ngôi sao ca nhạc Đường Oánh ở trên biển quảng cáo to đùng đối diện bên đường.

- Ai biết cô ta?

Cảnh sát theo thông lệ hỏi đám người xung quanh một tiếng.

- Báo cáo đồng chí cảnh sát, tôi biết cô ây, cô ấy là Đường Oánh, ngôi sao ca nhạc đêm nay có buổi biểu diễn ở trung tâm thể dục thể thao đó!

Dương Bân tách đám người ra để đi vào, nói với người cảnh sát trung niên, và đưa tay chỉ chỉ vào biển quảng cáo to đùng ở đối diện bên đường.

- Anh xác định thế nào?

Người cảnh sát nhìn biển quảng cáo to đùng buổi biễu diễn của Đường Oánh ở đối diện đường rõ ràng rất kinh hãi.

Đám người xung quanh cũng hò hét ầm ĩ, rõ ràng là không quá tin vào lời của Dương Bân.

Dương Bân đột nhiên nhớ đến, vừa rồi khi hắn đang xóa đi kính râm và khẩu trang của Đường Oánh, nhưng vẫn chưa xóa đi bộ trang phục màu đen của cô, thì đã chụp cho cô một tấm….Do đó, vội vàng từ trong điện thoại lấy ra tấm hình đó muốn đưa cho cảnh sát xem.

Khi điện thoại hiện lên tấm ảnh đó, trên màn hình lóe lên mấy chữ rất kỳ quái.

“ Tiến độ thế giới đang nhập vào…”

“ Nhập vào hoàn tất!”

“…”

Ngay sau đó, Dương Bân phát hiện hắn căn bản không còn đứng bên cạnh người cảnh sát trong đám người, chỉ cho người cảnh sát xem tấm ảnh biển quảng cáo nữa, mà là vẫn cầm điện thoại vừa chụp xong Đường Oánh đang đi tới cách mấy chục mét.

Lúc này Đường Oánh trong màn hình điện thoại của Dương Bân chỉ là bị xóa đi kính râm và khẩu trang, quần áo trên người vẫn đầy đủ!

Liên tưởng đến hai hàng chữ “Tiến độ thế giới đang nhập vào…” và “ Nhập vào hoàn tất” trên màn hình điện thoại vừa rồi, Dương Bân nhất thời thực sự là choáng váng.

Tiến độ thế giới?

Nhập vào trong?

Sau đó…thời gian liền đảo ngược quay trở lại thời khắc hắn chụp ảnh Đường Oánh?

Đây là đang chơi game máy tính sao? Còn có thể lưu trữ và nhập vào?

Quá đặc biệt…Cứt chó quá đi?

Dương Bân đặt điện thoại xuống, ngơ ngác nhìn Đường Oánh đeo kính râm và khẩu trang vừa gọi điện vừa từ xa đi tới, sau đó đi qua bên cạnh hắn, vừa gọi điện vừa đi về chỗ mặt tiền cửa hàng phía bên đường đang lắp đặt thiết bị.

Khi cô ta và người trong điện thoại nói chuyện, cảm xúc có chút rất kích động, hoàn toàn không để ý đỉnh đầu có thể có nguy hiểm.

Mấy người công nhân ở trước cửa hàng đang cố gắng đỡ và dùng dây thừng kéo cái giá thép lớn kia, giá thép lớn đó do thép chữ U rất nặng và rất nhiều thép hàn chữ V cùng tạo nên, đưa nó lên trước cửa hàng để lắp đặt, không ai chú ý đến một trong những cái dây thừng nhìn thì rất thô, nhưng ở một chỗ nào đó sợi chính đang âm thầm bung ra từng sợi một…

Trong nháy mắt Dương Bân như tỉnh mộng, vội vàng xông lại dùng sức kéo Đường Oánh vào lòng, dường như ngay tại thời khắc đó, sợi dây thừng trên giá thép đó hoàn toàn bung ra, mấy công nhân thất thủ, giá thép từ trên trước cửa hàng nặng nề rơi xuống…Cọ xát vào người Đường Oánh rơi xuống đất trước người cô ta và Dương Bân, khiến cho gạch ở lối đi bộ bị đập nát ra nhiều mảnh.

Đá vụn bắn tung tóe lên mình của hai người, cũng may hai người mặc tương đối dày, đá vụn không thể làm họ bị thương.

Đường Oánh có vẻ bị dọa cho ngây ngốc, cầm điện thoại cả người mềm nhũn ngơ ngác nhìn giá thép trước mặt hồi lâu không có phản ứng gì.

Cô ta biết, nếu không phải là có người kéo cô ta, chỉ suýt một chút cô ta đã bị đè dưới cái giá thép nặng đó rồi. Đương nhiên, cô ta cũng biết, cái giá thép đó nếu đè trúng cô ta thì đủ để cho thân thể của cô ta đè thành thịt nát rất khó coi.

Dương Bân lại thở phào, ngôi sao ca nhạc đại mỹ nữ này cuối cùng cũng không chết thảm như vừa rồi, ngày mai cũng không cần nhìn thấy tin tức cô ta bị thanh thép V cắm xuyên qua đầu trên các tạp chí lớn, trang web giải trí nữa.

Haha, chỉ cần cô ta không chết, sau này Bân gia đây vẫn là có cơ hội dùng thành thép V đó của hắn từ phía dưới xuyên qua cái đó cái đó của cô ta.

Không, Dương Bân lập tức phủ định cách nói vừa rồi của mình: thứ đó của Bân gia không phải là thép V, là thép U.

Người đi đường nhanh chóng xúm lại, có người chỉ trích những công nhân lắp đặt đó, cũng có người hỏi thăm Đường Oánh và Dương Bân xem bọn họ có bị thương hay không…

- Cảm ơn anh đã cứu tôi, trở về mời anh ăn cơm.

Đường Oánh cuối cùng cũng định thần lần, đẩy đẩy Dương Bân ở phía sau…Lúc này hắn ta vẫn dùng hai cánh tay có lực ôm chặt lấy cô ta, trong lòng đang nghĩ đến thép V, thép U gì đó.

- Haha…khách sáo rồi…

Dương Bân vẫn…hình như không ý thức được hắn lúc này đang ôm thân thể Đường Oánh rất chặt.

- Gọi số này là có thể tìm được tôi.

Đường Oánh đỏ mặt lên, quay đầu xuyên qua lớp kính râm thẫm màu nhìn Dương Bân một cái, ý đồ tránh cái ôm của Dương Bân để lấy danh thiếp, sau đó…vẻ mặt trong nháy mắt có chút đờ đẫn…

Đại khái là không ngờ người đàn ông bên đường cứu cô hôm nay, bộ dạng có mấy phần rất đẹp trai. Ừm, làn da màu cổ đồng, mày rậm mắt to, góc cạnh rõ ràng, vô cùng anh tuấn, thân thể cường tráng, khí chất nam tính nồng đậm, ngoài trang phục hơi có chút quê mùa, vẻ mặt hơi có chút lớn, trên người tỏa ra mùi phân chó thoang thoảng ra, hoàn toàn có thể coi là một người đẹp trai phái mạnh.

Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Đường Oánh bị một người đàn ông ôm chặt như vậy, cộng thêm cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi, khiến cho tim của cô ta lúc này nhảy loạn lên khác thường, vì vậy lúc này khi quay đầu nhìn thấy Dương Bân, khó tránh khỏi trên mặt bắt đầu nóng lên.

Cũng may, có kính râm và khẩu trang che lại.

- Tôi lấy danh thiếp cho anh.

Đường Oánh không thể không nói một lần nữa với Dương Bân, sau đó lại tránh người ra.

- À…ha…

Dương Bân cuối cùng cũng ý thức được cái gì, vội buông cơ thể ấm mềm của Đường Oánh ra.

Đường Oánh rút ra một danh thiếp từ trên người, sau khi đưa cho Dương Bân xong thì nhanh chóng cúi đầu đi về hướng xa xa, có vẻ cô ta không muốn bị người đi đường nhận ra thân phận thực sự của cô ta.

Khi cô ta rời đi, Dương Bân chỉ có một cảm giác…giọng của cô ấy thật là dễ nghe.

Không đúng, còn có một cảm giác…chính là trong lồng ngực vẫn lưu lại chút mùi hương…

Dương Bân cầm danh thiếp trên tay hồi tưởng lại cảnh vừa rồi, tim vẫn đang đập nhanh…tất cả điều này…quá mạo hiểm! Quá kích thích! Quá..Quá..Quá là quỷ dị đi!

Dương Bân cúi đầu nhìn tấm danh thiếp trong tay mà cô ta đưa cho hắn, tên trên đó không phải là Đường Oánh mà là Lý Thiên Chân.

Có điều, mấy chữ Công ty Đông Ngu ở trên đó dường như đã chứng thực thân phận của Đường Oánh, Dương Bân đoán chừng cô ta hơn phân nửa là đưa danh thiếp của trợ lý của cô ta cho hắn.

Người khác không dám khẳng định thân phận của cô, Dương Bân có thể khẳng định cô ta trăm phần trăm chính là Đường Oánh, hắn ta tận mắt nhìn thấy khuôn mặt của cô ta bị kính râm và khẩu trang che khuất.

Không thể giả được.

Những minh tinh này có lẽ sẽ không đích thân nhận điện thoại chứ? Vì vậy để lại số điện thoại của người khác thông thường đều là trợ lý của mình sao?

Mãi đến khi Đường Oánh mất hút ở góc đường, Dương Bân lại ngơ ngác đứng đó năm, sáu phút sau mới tỉnh mộng…Hắn theo bản năng nhìn nhìn điện thoại, thời gian trên đó đã tám giờ hai mươi lăm phút!

“Cứt chó!” Dương Bân lần nữa mắng to một tiếng, soải chân ra chạy về chỗ đi làm…Đây là sắp muộn rồi!
Bình Luận (0)
Comment