Quản Gia - Kha Hải Tình

Chương 4

Giang Phân cầm một số giấy tờ đi vào phòng làm việc của Triển Dật.

“Giang Phân à! Còn giấy tờ cần tôi ký sao? Mau đem vô đi!” Triển Dật thúc giục.

“Trưởng phòng, văn kiện trên bàn anh xem xong rồi sao?”

“Tất nhiên, hiệu suất làm việc của tôi là vô đối, vừa nhanh, vừa gọn, vừa chuẩn.” Triển Dật tự hào nói.

Kỳ quái!? Trước kia muốn anh ta phê duyệt giấy tờ thì cũng phải mất mấy ngày mới xong, thậm chí còn làm sai nữa, sao giờ hiệu suất công việc lại cao như vậy? Tiến hóa thành thanh niên trâu bò ư? Giang Phân buồn bực nghĩ.

“Trưởng phòng, anh gần đây siêu nhân quá đấy! Công tác càng ngày càng hăng hái.” Nàng để văn kiện xuống bàn, nói tiếp: “Hơn nữa gần đây thoạt nhìn dung quang tỏa sáng, tinh thần hưng phấn, có chuyện gì tốt xảy ra sao?”

“Còn gì nữa?! Đó là bởi vì tôi có một quản gia tốt a!” Nói xong, anh liền suy nghĩ đến con người tuấn mỹ đang vì mình mà sửa sang nhà cửa.

Nghe vậy, Giang Phân có chút không giải thích được, quản gia cùng anh có cái gì à? Bất quá trưởng phòng gần đây nhìn rất đẹp trai a, mỗi lần nàng thấy anh ta, tim liền đập trật nhịp.

“Giang Phân, mấy giờ rồi?” Triển Dật hỏi.

“5h50 rồi.”

“Cái gì? Tôi phải về nhà gấp!” Nói xong, Triển Dật mặc vội áo, một tay quơ lấy cặp công văn. Nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc.

“Trưởng phòng, còn mấy cái giấy tờ này làm sao?” Giang Phân đuổi theo Triển Dật.

“Để trên bàn, mai tôi sẽ xem.”

Phía trước truyền đến âm thanh của Triển Dật, chẳng bao lâu bóng dáng của anh đã biến mất trước cửa thanh máy.

“Trưởng…” Giang Phân chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Thay đổi lớn nhất gần đây của trưởng phòng đó chính là về nhà đúng giờ, trước kia anh ta đều về rất trễ, bởi vì anh ta nói không thích quản gia của mình.

Sao trưởng phòng vội về nhà ghê vậy? Chẳng lẽ anh ta thay đổi, thật sự là có liên quan đến người quản gia kia?

Không nghĩ nữa! Nghĩ nhiều quá nhức đầu. Nếu trưởng phòng đã đi về, nàng cũng nên thu dọn đồ đạc về nhà thôi.

Triển Dật đóng kín cửa trước, đem áo vest với cặp công văn đặt trên ghế salon, rồi hai, ba bước chạy tới phòng bếp, ôm eo người đang làm thức ăn.

“Thơm quá!” Mùi thơm thức ăn làm Triển Dật đói bụng, nhưng dù thế nào thì cũng kém hơn hẳn khát vọng với người trước mặt.

Cả ngày hôm nay anh đều nghĩ tới thân hình mảnh gầy, ngũ quan tuấn mỹ, cùng với vẻ mặt vừa say mê vừa đè nén khi làm tình kia. Vì vậy anh khẩn cấp về nhà, nghĩ muốn thấy cậu sớm hơn một chút, ôm cậu.

“Ăn cơm được rồi.” Dương Bái Trừng ôn nhu nói.

“Nhưng hiện tại anh muốn ăn em nhất!” Tay của anh không an phận, bắt đầu dao động trên người Dương Bái Trừng.

“Triển Dật!”

Dương Bái Trừng tận lực chăm chú làm thức ăn, nhưng tay Triển Dật cứ  sờ soạng khắp người cậu, làm cậu cảm thấy dục hỏa đốt người, một cỗ khát vọng bên trong không ngừng bay lên.

Tiếp theo Triển Dật lấy áo ra khỏi quần, một tay đưa vào bên trong vạt áo cậu, vuốt ve làm sự nhạy cảm của cậu nổi lên, một tay kia dò hướng bụng dưới của cậu có chút trêu chọc.

“Ân…” Dương Bái Trừng không để cho tiếng rên rỉ của mình thoát ra, nhưng xúc giác lại làm cậu cảm thấy vui vẻ.

Biết Dương Bái Trừng cùng mình có phản ứng giống nhau, Triển Dật đem bếp tắt đi, tiếp theo cái nồi Dương Bái Trừng cầm trên tay cũng để sang một bên.

Sau đó anh đem Dương Bái Trừng ôm lấy, đi về phía phòng ngủ, sử dụng khát vọng đã lâu của mình.

“Bái Trừng, đừng tức giận nữa! Anh không thể nhịn được nữa mà!”

Triển Dật thử trấn an Dương Bái Trừng, nhưng gương mặt Dương Bái Trừng vẫn lạnh lẽo, không để ý tới anh, bữa tối đã sớm lạnh ngắt.

“Huống hồ em không phải là rất thoải mái sao?” Triển Dật ghé vào lỗ tai cậu nói.

Cảm thấy hơi thở Triển Dật phảng phất quanh lỗ tai, mặt Dương Bái Trừng liền đỏ như cà chua.

“Lúc em đỏ mặt, thật đẹp khiến anh bắt đầu ‘rục rịch’ a~” Triển Dật ghé vào lỗ tai cậu nói tiếp.

Vì muốn lấp đầy cái bụng đói của mình, Dương Bái Trừng quyết định đẩy khuôn mặt nịnh hót kia ra, tức giận nhìn chằm chằm anh: “Anh làm hai lần rồi, còn chưa đủ sao?”

“Không đủ, không đủ, không bao giờ đủ! Trước kia anh có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, cũng không biết thì ra chúng ta hợp nhau thế này, huống chi anh sau khi cưới thì sinh hoạt tình dục rất ít, tinh lực cần phát tiết lớn như thế cũng là bình thường thôi!”

“Em không phải công cụ tiết dục!” Dương Bái Trừng tức giận nói.

“Nhưng mà lần nào làm em cũng đều rất say mê a! Chẳng lẽ kỹ xảo của anh lên level à?” Triển Dật sờ sờ cằm mình, nghĩ ngợi.

“Triển Dật! Anh cho vậy là đúng sao?” Dương Bái Trừng tức giận hướng anh rống.

“Đúng mà! Anh không nói cũng có thể đi?” Khuôn mặt Triển Dật tươi cười.

Dương Bái Trừng tức giận quay mặt chỗ khác.

Lại dỗi?! Mặc dù trước kia cũng luôn làm cậu tức giận, nhưng hiện tại thì lại cảm thấy rất dễ thương.

Haiz~~~ Khi yêu sẽ làm biến đổi con người ta.

Triển Dật hôn lên khuôn mặt tuấn mỹ của Dương Bái Trừng, sau đó liền ăn tối.

“Anh…!” Thấy Triển Dật ngoan ngoãn ăn tối, cậu cũng không muốn nói gì thêm.

Dương Bái Trừng một lần nữa cầm lấy bát đũa, hưởng dụng bữa tối mà mình đã làm tỉ mỉ

Đột nhiên, cửa nhà bị người nào đó mở ra.

“Anh hai, sao sơ ý quá vậy, đến cửa cũng quên khóa.” Triển Hiểu Nhân ôm con trai cưng của mình đi tới.

Nghe vậy, Dương Bái Trừng hướng Triển Dật bắn ra ánh mắt giết người.

“Xin lỗi, bởi vì quá muốn ôm em thôi, cho nên cửa cũng không khóa kỹ là điều đương nhiên.” Triển Dật nhún vai.

“Hừm! Đã 8h, hai người còn ăn tối à?” Triển Hiểu Nhân tò mò.

Triển Dật nghe thấy phẩy tay ba cái, mỉm cười.

Thấy vẻ mặt của anh, Triển Hiểu Nhân liền biết là chuyện gì. “À ha! Cậu ấy đã là người của anh rồi, còn gấp gáp làm khỉ gì nữa? Ban đêm còn dài mà.”

Lời của Triển Hiểu Nhân vừa  nói làm cho Dương Bái Trừng lần nữa trừng mắt với Triển Dật.

“Anh nhận tội!” Triển Dật nói.

“Triển Dật!!!!” Dương Bái Trừng điên cuồng hét lên thành tiếng.

“Ai nha! Dương Bái Trừng, cậu tức giận à? Tôi cực lực ủng hộ hai người.” Triển Hiểu Nhân vẻ mặt tươi cười nói.

“Đúng rồi, em cũng đừng tức giận! Dù gì Hiểu Nhân sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện.” Triển Dật cũng thử san lấp cơn giận của cậu.

“Hừ!” Dương Bái Trừng quyết định không để ý tới anh, vùi đầu ăn cơm.

Nhìn Dương Bái Trừng vẫn không chịu tha thứ, Triển Dật chồm người dậy, nặng nề hôn lên đôi môi cậu.

Dương Bái Trừng lúc đầu muốn phản kháng, nhưng bị chìm đắm vào trong nụ hôn, từ từ cảm thụ.

Thấy một màn như vậy, Triển Hiểu Nhân che lại mắt của Tiểu Tuyền Tuyền. “Cấm mười tám tuổi trở xuống nhìn!”

Sau đó nàng đi đến phòng khác mở TV, ngồi trên ghế salon chờ để bọn họ biết rằng nàng còn tồn tại.

Bất quá, khoảng thời gian đó rất lâu a.

“Hiên Hiên! Muốn nắm lấy tay anh không?!”

Một thằng bé mười tuổi đưa tay về phía thằng nhóc hai tuổi.

Nhưng chẳng biết tại sao, thằng nhóc hai tuổi kia vẫn không với tới tay anh nó, nó liền liều mạng đuổi theo, nhưng hình dáng anh nó càng ngày càng xa.

“Anh!!!” Thằng nhóc hai tuổi hô to.

“Nắm lấy tay anh nào!” Thằng bé mười tuổi kia mỉm cười ôn hòa, nói.

“Anh!! Anh!!”

“Anh!!”

Dương Bái Trừng từ trong giấc mộng tỉnh giấc, cậu nhanh chóng mở mắt, nhưng đập vào mắt là một khoảng không tối om yên lặng.

Kỳ quái! Cậu không phải là cô nhi sao? Vì sao trong mơ lại thấy kêu một thằng bé mười tuổi là anh? Giấc mơ này cậu đã từng gặp nhiều lần, gần đây đột nhiên thường mơ thấy. Chẳng lẽ gần đây phát sinh chuyện gì sao?

“Bái Trừng? Sao thức vậy? Gặp ác mộng à?” Triển Dật từ trên giường ngồi dậy, hoang mang nhìn cậu.

“Không có gì!” Dương Bái Trừng quay người sang bên kia, không muốn để ý tới anh.

“Rốt cục là sao?” Triển Dật quay mình, làm cho cậu đối diện với mặt anh.

“Ngủ đi! Mai còn đi làm nữa đó.” Dương Bái Trừng vỗ vỗ mặt anh, ôn nhu nhìn.

Thấy Dương Bái Trừng cố ý không nói, anh cũng không miễn cưỡng hỏi nữa.

“Giờ mấy giờ rồi?” Triển Dật hỏi.

Dương Bái Trừng nhìn đồng hồ một chút: “Nửa đêm rồi.”

“Như vậy a… Vậy chúng ta có thể chiến lại vài lần nữa!” Nói xong, Triển Dật tiến tới gần Dương Bái Trừng.

“Cái gì… Ưm!”

Triển Dật che lại miệng cậu bằng miệng anh, khiêu khích hôn lên.

Đúng là trâu bò mà! Dương Bái Trừng nói thầm trong lòng.

Không bao lâu, cậu cùng Triển Dật chìm nổi trong bể dục, theo anh lần nữa đi đến cao trào.

“Anh nhanh lên còn đi làm nữa!! Trễ mất!” Dương Bái Trừng đem Triển Dật đẩy ra ngoài.

“Nè… Hôn anh một cái đi!” Triển Dật xấu xa nói.

“Anh…”

Không để ý tới cự tuyệt của Dương Bái Trừng, Triển Dật nhanh chóng hôn lên cánh môi non mềm, cũng cùng cậu giao quyện đầu lưỡi.

Ban đầu Dương Bái Trừng khước từ anh, nhưng giờ lại mềm nhũn ôm hôn Triển Dật.

Lúc này, Giang Phân đang từ vui vẻ bước từ cầu thang bước lên.

Trưởng phòng gần đây hay đi muộn, nàng là thư ký cần phải thúc giục anh đi làm! Hơn nữa không chừng trưởng phòng bởi vì như vậy…  mà cảm kích nàng, sau đó cùng nàng hẹn hò, đến lúc đó nàng sẽ quyến rũ anh ta, chờ gạo nấu thành cơm xong rồi chức vị trưởng phòng phu nhân cũng không còn là huyễn tưởng.

Giang Phân càng nghĩ càng đắc ý, cười đến càn rỡ, làm cho mấy người đi ngang qua nàng phải tránh xa, sợ đụng phải bà điên.

Thật vất vả, cuối cùng cũng đã tới chỗ Triển Dật ở, đang lúc nàng hướng đến nhà hắn đi tới, cảnh tượng trước mắt làm nàng kinh ngạc không nói được gì.

Trưởng phòng thế mà lại cùng một cười đàn ông hôn môi nóng bỏng, hơn nữa người đàn ông kia chính là quản gia đã giật lấy tạp dề của nàng!

Đầu óc trống rỗng, nàng che miệng lại. Không để cho mình phát ra tiếng, để tránh kinh động hai người họ.

Nàng đã thấy cảnh tượng không nên thấy rồi, làm sao có thể… Thì ra trưởng phòng là đồng tính luyến ái! Nàng phải đi mau, nếu không đi nhất định nàng sẽ kêu ra tiếng.

Nghĩ vậy, Giang Phân xoay người chạy xuống lầu, hỏa tốc chạy vọt ra khỏi nhà trọ cao cấp, trời đất có sập cũng không thèm để ý.

“Trưởng phòng, cà phê của anh!”

Giang Phân đem một chén cà phê đậm đặc đặt ở trên bàn Triển Dật.

“Wow! Hỏa khí thật lớn nha, ‘bạn tốt’ của cô hôm nay tới nữa sao?” Triển Dật chọc nàng.

“Đúng thế thì sao? Hừ!” Giang Phân trừng mắt liếc anh một cái, sau đó xoay người, đem cửa đập mạnh.

“Ôi… đúng là mụ Simla!” Triển Dật nói.

Đột nhiên, điện thoại trên bàn vang lên. Triển Dật nhấp một hớp cà phê, tay cầm ống nghe.

“Alo, tôi là Triển Dật.”

[A Dật à?! Đoán xem tôi là ai?] Đầu dây truyền đến một thanh âm nam tính vui vẻ.

“Ừm… để tôi xem. Aha! Có phải cậu là cái người lúc trước tôi hay khi dễ, mỗi lần tranh tài lần nào cũng thua tôi, cuối cùng thì cụp đuôi trốn qua Mĩ, đúng không?”

[Triển Dật! Ai cụp đuôi chạy trốn chứ? Tôi đây là đi làm ăn lớn, đến Mĩ phát triển.]

“Vậy mà gọi là sự nghiệp của cậu sao? Đó là xí nghiệp gia tộc của cha cậu truyền cho mà! Nếu mà so ‘tay trắng dựng nghiệp’ của tôi với cậu… thì cậu kém một mảng lớn đấy!” Triển Dật kiêu ngạo nói.

[Lạy! Cậu chưa từng nghe qua câu "Gây dựng sự nghiệp tuy dễ dàng, gìn giữ mới là khó khăn" sao?]

“Ừm… chưa từng nghe qua!”

[Cậu cái tên này, thật muốn ở Đài Loan giết cậu chết!]

“Công phu mèo quào của cậu luyện mấy trăm năm cũng đấu không lại tôi.” Nói xong, Triển Dật cười haha.

[Láo! Tôi sẽ đi ngay bây giờ giáo huấn cậu!]

“Làm sao có thể? Nếu cậu không phải là siêu nhân thì từ Mĩ đến đây cũng không thể…”

Lời còn chưa, cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra.

[Triển Dật!]

Từ ngoài đi vào một người mà Triển Dật đã lâu không gặp.

“A… làm sao có thể!?” Triển Dật á khẩu nói.

“Sao nào? Siêu nhân lấy siêu tốc độ bay về Đài Loan đây!” Doãn Thiệu nói.

“Hmm!” Triển Dật cúp điện thoại, rời đi chỗ ngồi của mình, tiến tới ôm người bạn nhiều năm không gặp.

Doãn Thiệu cũng đưa tay ôm lấy anh.

“Cái thằng này, đi hơn chục năm, điện thoại cũng không thèm gọi, vậy mà gọi là ‘bạn chí cốt’ à?” Triển Dật ngắt mặt hắn.

“Không có cách a! Sự nghiệp đã lớn, nhưng yên tâm, cậu vẫn là bạn tốt nhất của tôi!”

Nói xong, hai người nhìn nhau cười.

“Trưởng phòng, thật xin lỗi… tôi không ngăn anh ta được…” Giờ phút này Giang Phân chạy vào.

“Gì?! À, để tôi giới thiệu, đây là Doãn Thiệu, tổng giám đốc của tập đoàn Doãn thị, còn đây là thư ký của tôi, Giang Phân.” Triển Dật giới thiệu.

“Ngài Doãn, người khỏe!” Giang Phân lễ phép cúi chào.

“Thật lễ phép! A Dật, cậu dạy tốt đó!” Doãn Thiệu khen.

“Đâu có! Thư ký của tôi không giống bình thường, có cơ hội học nhiều hơn một ít!” Triển Dật tự biên tự diễn.

“Như thế nào? Đi uống cà phê với tôi không? Chúng ta hảo hảo nói chuyện!” Triển Dật mở miệng mời Doãn Thiệu.

“Dĩ nhiên được! Cậu mời tôi đấy!”

“Không thành vấn đề! Tôi mời, cậu trả tiền!”

“Triển Dật! Đồ quỷ hẹp hòi!” Doãn Thiệu không nhịn được oán trách.

“Đi thôi, đi thôi!”  Triển Dật kéo hắn đi về phía cửa.

“Chờ một chút,  trưởng phòng, Tổng Kinh nói muốn tìm anh!” Giang Phân khẩn trương nói.

“Nói lát tôi sẽ tìm anh ta.”

“Nhưng mà…” Giang Phân vẫn có chút bận tâm.

“Nhờ cô đấy!”

Triển Dật để nàng ở lại, lôi Doãn Thiệu biến mất ở cửa thang máy.

Haiz! Mới lơ đãng một chút mà nàng không biết anh là đồng tính luyến ái.

Hừ! Nhất định là tên quản gia kia quyến rũ.

Nàng quyết đinh, nhất định phải làm cho trưởng phòng ‘khôi phục bình thường’ rồi yêu nàng! Giang Phân ở trong lòng thề.

“Bái Trừng! Cháu đang yêu sao?” Một lão nhân hiền lành hỏi.

“Viện trưởng, sao bà biết?” Sắc mặt Dương Bái Trừng hơi hoảng.

“Là trực giác của phụ nữ! Bây giờ cháu thoạt nhìn dung quang sáng lạng, vẻ mặt hạnh phúc, không yêu thì là cái gì?”

“Bái Trừng đang cố gắng đây!”

“Aha, đang có hy vọng à?” Viện trưởng vẻ mặt tươi cười nói.

Mặc dù trước mắt cậu cùng Triển Dật đã hòa hợp, nhưng Triển Dật vẫn không có nói yêu cậu, làm cậu cảm thấy chút cô đơn.

Thấy Dương Bái Trừng vẻ mặt ảm đạm, viện trưởng hỏi “Làm sao vậy? Gặp trở ngại sao?”

“Không có!” Dương Bái Trừng vội phủ nhận.

“Đối tượng như thế nào? Nói ta nghe xem.” Viện trưởng tò mò nhìn cậu.

“Ừm…” Dương Bái Trừng do dự một chút “Là chủ của cháu.”

Viện trưởng giật mình một lát, sau đó nở nụ cười ôn nhu “Nhìn không ra nha!”

“Người sẽ không kỳ thị cháu chứ?” Dương Bái Trừng sợ hãi hỏi.

“Ta cao hứng còn không kịp, có người có thể mở ra trái tim cô tịch của cháu là một chuyện tốt. Huống chi tình yêu không phân biệt giới tính và tuổi tác, nếu như muốn ta chia rẽ hai người yêu nhau, xin lỗi, ta không làm được!”

“Nhưng anh ấy vẫn không hứa hẹn cùng cháu, cháu hoài nghi chúng cháu chẳng qua là bạn tình của nhau thôi.” Dứt lời, Dương Bái Trừng như muốn khóc.

“Cháu cho là như thế sao?” Viện trưởng lo lắng hỏi.

Dương Bái Trừng gật đầu “Lần đầu tiên thấy anh ấy, cháu đã yêu, yêu anh ấy gần mười năm, mặc dù chúng cháu thường gây lộn, nhưng cháu chính là thích anh ấy, cháu không thể không có anh ấy được.”

Nhìn gương mặt Dương Bái Trừng, bắt gặp một tình cảm tha thiết chân thành, bà thực cảm thấy cao hứng.

“Như vậy cháu đem tâm tình nói cho cậu ấy biết, xem lại cách cư xử trong tình cảm này. Yên tâm, ta ủng hộ cháu.” Viện trưởng cầm tay Dương Bái Trừng, thật lòng nói.

Có thể được người mình xem như là mẹ ủng hộ, tâm tình hắn giải tỏa được không ít, nở nụ cười xinh đẹp với viện trưởng.

Viện trưởng từ ái cũng nắm chặt tay cậu.

“Đúng rồi, hôm nay đi gặp cháu là ta có một số chuyện muốn nói.” Viện trưởng dừng lại, nói “Thật ra cháu không phải là cô nhi, cháu có người nhà.”

“Cái gì?!?” Dương Bái Trừng kinh ngạc.

“Ngày hôm qua ta nhận được cuộc điện thoại, người nọ tự xưng là anh cháu, hắn nói đã tìm cháu thật lâu, mấy ngày sau sẽ đón cháu về nhận tổ tông.”

“Làm sao thế được?” Dương Bái Trừng không dám tin.

Từ khi cậu có trí nhớ đến nay, cậu vẫn ở cô nhi viện, đến cao trung mới rời đi, tự dựa vào bản thân mà sống, lên đại học được Triển Dật mướn, làm quản gia cho anh đến bây giờ.

“Lúc vừa nghe tin tức ta cũng hết hồn, ta nói với hắn sẽ báo lại với cháu, nhưng quyền quyết định là của cháu, ta không có quyền can thiệp.” Tiếp theo bà ghi giờ hẹn và địa điểm vào giấy đưa cho Dương Bái Trừng “Vô luận cháu ra quyết định gì, cháu vẫn là đứa trẻ kiêu ngạo của ta.”

Nước mắt bất chợt rơi xuống, Dương Bái Trừng ôm viện trưởng “Cám ơn bà, viện trưởng! Cháu yêu bà!”

“Ta cũng yêu cháu, ta yêu thằng nhóc nhà ngươi.” Bà ôn nhu vỗ vỗ lưng của cậu, ôn nhu nói.
Bình Luận (0)
Comment