Quan Hà

Chương 20

(*) Lần đầu tiên hẹn hò của Quan ca.

Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của họ.

Quan Hà mười bảy tuổi, Hà Thanh cũng thế, độ tuổi đẹp nhất.

Hai người cùng nhau leo lên đỉnh núi, lần lượt ngồi xuống cạnh nhau.

Trên núi gió rất lớn, bầu trời đầy sao sáng rực, dẫu không có trăng vẫn thật dịu dàng nên thơ.

Ve kêu rả rích, ếch gào ồm ộp.

Hà Thanh ngồi bó gối, tư thế khá giống con gái nhưng vì y đẹp nên không khiến người ta phản cảm. Y lặng lẽ nhìn Quan Hà đang ngây ngốc ngắm sao bên cạnh.

Hà Thanh không thích giữa hai người có khoảng cách nên lặng lẽ nhích người sát lại Quan Hà. Chỉ thế thôi cũng khiến y thỏa mãn lắm. Trong lòng y phỉ nhổ mình làm bộ làm tịch như con gái nhưng đối mặt với âu yếm của người kia, mỗi cử chỉ đều là nghĩ một đằng làm một nẻo.

Thiếu niên Quan Hà ngẩng đầu nhìn sao trời, sao cũng rơi vào mắt anh, lấp lánh. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Hà Thanh, anh quay đầu sang mỉm cười nhìn y.

Trong nháy mắt ấy tim Hà Thanh đập nhanh như nai con chạy loạn.

Quan Hà cười xấu xa, trông như nhãi lưu manh lừa gạt nữ sinh nhà lành.

Ma xui quỷ khiến, Hà Thanh hỏi anh: "Cậu có biết huýt sáo không?"

Quan Hà tựa như bị câu hỏi của y chọc cười, sau đó anh nói gì đó, Hà Thanh không nhớ rõ.

Bầu trời đầy sao không đếm được, nhưng ngôi sao mà Hà Thanh thích nhất chỉ có một, đang ở ngay bên cạnh y.

Mặt mày Quan Hà lúc này không giấu được nhuệ khí thiếu niên, bày trò ngỗ nghịch, che không được một thân gai góc.

Sau đó Quan Hà huýt sáo, âm thanh dễ nghe hòa vào trong gió đêm, sau đó phả lại vào mặt, sâu bọ vì anh làm nhạc đệm, tâm trí Hà Thanh mơ màng chìm trong một điệu dân ca.

Tiếng huýt sáo ngân nga như xuyên qua cả mùa hè, Hà Thanh bỗng cảm thấy mùa hè thật ngắn ngủi, ngắn đến độ y còn chưa kịp bày tỏ thì người kia đã ở bên người khác.

Mùa hè này qua đi thì mùa hè sau sẽ tới, chỉ là mùa hè đó không còn được như xưa.

Hiện tại, hết lần này đến lần khác y nhớ tới tiếng huýt sáo ấy trong mộng, nhưng khi vươn tay lại không chạm tới được ngôi sao của y.

Hiện tại, y của thiếu niên đã trưởng thành, mọi thứ đều đổi thay, mà dường như cũng chẳng có gì thay đổi.

Không bỏ xuống được.

Mùa hè ấy quá dài, dài đến độ Hà Thanh muốn trả qua cả đời trong mùa hè ấy.

Gì cũng đã qua, gì cũng không bỏ qua được.
Bình Luận (0)
Comment