Quan Hệ Bất Chính

Chương 3

Tiệm Internet của Ngụy Trì mở cửa hồi đầu tháng năm.

Hôm khai trương, pháo dền khắp nơi, hắn còn thuê cả một đội lân sư rồng tới góp vui, chiêng trống rùm beng cả một góc phố. Người đi qua đứng lại xem, vây kín trước mặt cửa hiệu khiến cho giao thông của đoạn đường bị tắc nghẽn trong cả tiếng đồng hồ. Có cô bé mắt to dễ thương đứng một mình xem pháo nổ, tiếng pháo đùng đoàng làm cô thét lên một tiếng, hai tay bịt chặt tai lại, cứ đứng ngây một chỗ chờ cho pháo không còn nổ nữa mới dám chạy thật nhanh về nhà.

Mấy người thợ trong tiệm cắt tóc bỏ bê khách hàng, chạy hết ra ngoài coi múa lân làm chú Khoan giận đến tím cả mặt. Nghiêm Nghiễm thật biết cách khiến người khác vui lòng. Thấy ông tức giận, cậu liền pha cho ông một tách trà nóng. Nghiêm Nghiễm quay đầu nhìn ra ngoài, không thấy cô bé dễ thương lúc nãy nữa, chỉ thấy xác pháo bay bay trong gió. Một lớp khói mịt bao trùm trong không trung, nửa giờ sau vẫn chưa tan biến.

Lại thêm một đợt pháo đỏ rền vang. Một cậu trai mặc áo T-shirt lao vào giữa đám đông nhảy hip-hop sôi động. Thỉnh thoảng, cậu ta lại bị tiếng pháo nổ làm cho giật mình kêu lên “Oa, Oa”. Cậu trai phối hợp khá nhuần nhuyễn những động tác thân thể với biểu cảm của khuôn mặt. Mặt cậu hiện rõ sự ngây thơ pha nét ham vui của tuổi mới lớn.

Nghiêm Nghiễm nhìn những hình ảnh này, đột nhiên lại nhớ tới ước mơ những ngày thơ ấu. Khi đó, cậu chỉ mong cho mình lớn thật nhanh, kiếm thật nhiều tiền. Sau đó đi mua thật nhiều pháo, đặt trước cửa nhà, cậu sẽ ngồi đó, từ sáng tới tối mà lắng nghe âm thanh đì đùng của nó, thứ âm thanh mà chỉ những ngày tết mới có, thứ âm thanh khiến cậu cảm thấy ấm lòng.

Ước mơ chỉ có vậy, nhưng giờ lớn rồi, nghĩ lại thì thấy mình thật trẻ con. Cũng giống như lúc nghèo khổ, con người ta thường chỉ muốn có những thứ mà mình đang thiếu thốn, cho dù đó là những thứ thật nhỏ nhoi, chẳng đáng là gì. Có khi người khác nhìn vào còn cho đó là người không có ý chí phấn đấu nữa. Ví dụ như, sáng sớm, trời lạnh, nhìn thấy ly sữa đậu nành nóng hổi bên đường nhưng không có tiền mua. Ắt hẳn ta sẽ tự nhủ là khi nào có tiền, phải mua một, không, mà phải là cả chục ly uống cho thỏa thích mới thôi. Thật là ~ Nghiêm Nghiễm khẽ lắc đầu.

Ngày đó, Ngụy Trì đã làm được điều mà hắn muốn làm. Chẳng biết phải tốn bao nhiêu tiền mà hắn có thể khiến cho cảnh sát làm ngơ chuyện đốt pháo rầm trời kia, nếu muốn, chắc có lẽ hắn có thể mở một tiệm bán pháo cũng nên. Tiếng pháo đinh tai nhức óc cứ vang mãi, cho tới khi mấy người ở chung cư bên cạnh qua phản ứng dữ dội mới thôi.

Cũng may là Ngụy Trì chưa tìm đài truyền hình tới để quay phỏng vấn, nhưng với khả năng luồn lách của mình, chắc chắn hắn có thể. Chỉ có điều, hắn vẫn e ngại cho thể diện của bà ngoại đang làm chủ nhiệm câu lạc bộ người cao tuổi của khu phố. Tiếng pháo vang không lâu, bà đã dẫn theo mấy cô, mấy dì về hưu trong khu phố tới tận nơi. Giọng bà cứ sang sảng, tuôn ào ào như súng liên thanh.

Không còn là chuyện nội bộ trong gia đình, bà lão hét lớn một câu “Muốn đi tù hả thằng mất dạy.”

Ha ha, có thế thôi mà ông chủ Ngụy không sợ trời, không sợ đất của chúng ta ngay lập tức đã khom lưng, hai tay chắp phía trước, giọng nói đầy khiêm nhường “Bà ngoại, hôm nay cửa hàng con khai trương, chỉ vui một chút thôi mà…” Dáng vẻ của hắn khúm núm giống hệt một con chuột đang đứng trước miệng mèo, mặt thì tái đi, lúng ta lúng túng.

Mọi người đứng xem xung quanh được một trận cười hả hê. A Tam đứng trên cầu thang cười tới nỗi xém chút nữa là ngã xuống. Ngụy Trì khẽ đưa mắt về phía bên này thì thấy Nghiêm Nghiễm đang lấy khăn lau kính, khóe miệng của hắn nhẹ cong lên, một nụ cười đầy bức xúc, không cam lòng.

Thế là từ đó, hình tượng “lưu manh” của Ngụy Trì đã sụp đổ. Về sau, cứ mỗi lần thấy hắn ra dáng bậc đàn anh, quát nạt mấy đứa học sinh trung học, tỏ vẻ ta đây chẳng sợ gì hết là Nghiêm Nghiễm lại nhớ ngay tới hình ảnh một đứa cháu ngoan ngoãn khom lưng, cúi đầu trước bà ngoại rồi mỉm cười.

Khai trương thuận lợi, khách nhiều như mây. Nghiêm Nghiễm có đôi khi đứng ở bên trong mà nhìn ngắm cảnh tượng tấp nập bên ngoài, đối diện là quán ăn Dương Châu, cạnh đó là hiệu quần áo với đủ loại màu sắc. Quán hải sản nơi ngã tư lúc nào cũng có xe cộ ra vào tấp nập. Còn cửa hàng internet bên cạnh thì thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng đại loại như thế này “100? Sao cậu không về lấy miếng nhựa mà làm một tấm tương tự đi. Thẻ này anh mới nhập về từ Nhật Bản, bán với giá đó còn không đủ tiền vé máy bay.”

“Hỏng rồi? Mới chơi một lúc mà đã hỏng rồi? Nói có gì không hiểu thì phải hỏi tôi, không nghe, còn nói là mình biết hết. Bây giờ nhìn đi… biết mà thế này à? Làm sao bây giờ? Cậu hỏi tôi thì tôi đi hỏi ai? Không lẽ đi bắt đền mấy người sản xuất linh kiện?”

“Này này, hai cái thằng này. Hôm nay là thứ tư, không phải nhà trường tổ chức học ngoại khóa sao? Biến, không nhiều lời nữa. Tôi còn lại gì mấy trò bịa đặt của mấy cậu, tưởng tôi chưa đi học à? Cậu có biết vì sao mỗi lần chơi trò FIFA World Cup đều bị thua tơi bời không? Còn chưa nắm vững mặt chữ tiếng Anh mà đã đòi chơi bản gốc rồi sao? Về mà học lại mấy chữ đó đi rồi tới đây nói chuyện sau nhé!”

Ngụy Trì rất nhanh chóng làm quen, thậm chí là thân thiết với chú Khoan và đám thợ cắt tóc trong tiệm. Hắn còn mời mọi người sang bên đó chơi không tính tiền. Ngụy Trì năm nay cũng chỉ ngoài hai mươi tuổi, đối với hắn cho dù ngồi học trong nhà trường hay đi ra ngoài kiếm tiền cũng không có gì khác nhau. Mục đích cuối cùng chẳng phải đều là muốn kiếm thật nhiều tiền đó sao? Mỗi lần chú Khoan vừa đi khỏi là A Tam, A Tứ như trúng quả đậm, ba chân bốn cẳng chạy sang quán của Ngụy Trì. Nghiêm Nghiễm bị bọn họ kéo theo mấy lần, nhưng lần nào cũng chỉ đứng quan sát bên cạnh. Ngụy Trì thấy thế liền chạy qua bắt chuyện “Anh chàng đẹp trai, lần sau qua tiệm chú Khoan, cậu nhất định phải cắt tóc cho tôi đấy nhé!”

Nghiêm Nghiễm lấy tay chỉ vào đám A Tam, A Tứ “Anh tìm bọn họ ấy, họ cắt tóc giỏi hơn tôi.”

Khách hàng nam thường tìm đám A Tam, nữ thì hay chờ Nghiêm Nghiễm; thường là như vậy.

“Thật sao?” Ngụy Trì nhìn qua một vòng như muốn đánh giá tổng thể về Nghiêm Nghiễm, mắt hắn chợt lóe lên, kiên quyết lắc đầu “Không, tôi nhất định sẽ tới tìm cậu.”

Nói xong, hắn tự động để một cái điều khiển vào tay cậu, còn mình thì giành lấy cái của A Tam “Anh chàng đẹp trai, tôi với cậu chơi một ván?”

Nghiêm Nghiễm không nhịn được ánh mắt khiêu khích của người này, hai mắt cậu chăm chú nhìn màn hình “Tôi tên là Nghiêm Nghiễm.”

“Tôi biết, ngay ngày đầu khai trương tôi đã biết.” Hai mắt của Ngụy Trì cũng dán sát vào màn hình phía trước, đôi tay điều khiển trò chơi một cách thuần thục. “Mỗi ngày tôi đều nghe thấy mọi người bên đó réo tên của cậu. À, quên mất, tôi tên là Ngụy Trì, ‘Trì’ có nghĩa là ‘trễ’ ấy!”

Chỉ một lúc sau, Nghiêm Nghiễm đã đại bại rất thê thảm. Theo như lời của A Tứ thì “Thật là, không còn lời gì để nói… Nghiêm Nghiễm à, phải cảm ơn cậu, bây giờ biết được bản lĩnh của cậu mới khiến tôi tự tin vào khả năng của mình nha!”

Khuôn mặt Nghiêm Nghiễm đỏ bừng, cậu giựt lấy điều khiển, gắt gỏng “Chơi lại.”

Lại một lần nữa – thua chỏng vó.

Hai người cứ vờn nhau như thế cho tới khi nghe thấy tiếng chú Khoan hét vọng sang “Mấy đứa chúng mày chạy đi đâu hết rồi hả? Lại đi chơi bời rồi phải không? Nghiêm Nghiễm, trông coi cửa hiệu thế này đây sao?”

Cả đám thợ chính lẫn thợ học việc cụp đuôi chạy về.

Ngụy Trì chờ cho mọi người đi rồi mới kéo Nghiêm Nghiễm lại, nói nhỏ vào tai cậu “Nghiêm Nghiễm, đừng quên.”

“Biết rồi.” Nghiêm nghiễm tức giận quay đầu lại, “Lần sau, anh muốn tôi cắt tóc cho anh chứ gì?”

Ngụy Trì nhăn mày “Không phải chuyện này.”

“Thế chuyện gì?”

“Tôi tên là Ngụy Trì, ‘Trì’ của ‘trễ’, nhớ chưa?” Ngụy Trì nở một nụ cười đẹp rạng ngời mà không chói lóa. Ánh sáng bảy màu từ màn hình bên cạnh rọi lên khuôn mặt hắn. Hình ảnh này, thật khó quên! Bạn đang �

……………

Chỉ mấy ngày sau đó, một trận động đất kinh hoàng xảy ra tại Tứ Xuyên, cả nước tràn ngập trong bi thương.

Hằng ngày, đài truyền hình liên tục đưa tin về những hoạt động cứu nạn đang được gấp rút triển khai. Đập vào mắt người xem là những hình ảnh chết chóc, những tiếng thở dài ngao ngán. Việc làm ăn trong tiệm của chú Khoan cũng không tốt như trước, khách hàng thưa thớt. Trong tình cảnh đồng bào mình gặp hoạn nạn nước sôi lửa bỏng, có mấy ai có tâm trạng mà bận tâm xem tóc mình ngắn hay dài thế nào?

Chú Khoan ngẩn người nhìn lên chiếc ti-vi treo ở góc tường. Nghiêm Nghiễm cùng mấy người kia không có việc gì làm, ngồi yên lặng gần đó. Xem được một lúc, cô Khoan không khỏi xúc động, khóc thút thít chạy ra ngoài. Chú Khoan đưa cho cô một chiếc khăn tay “Đàn bà có chồng rồi sao vẫn mít ướt như thiếu nữ vậy?” Thừa lúc không có ai để ý, chú đưa tay lau vội giọt nước đọng trên khóe mắt của mình.

Nghiêm Nghiễm thấy hai mắt mình cũng cay cay, vội vã đi ra ngoài hiên hóng mát. Bất chợt, nghe được tiếng nói của Ngụy Trì ở bên cạnh “Anh nói rồi, hôm nay anh đóng cửa.”

Hai học sinh trung học đứng mãi trước cửa, không chịu đi “Anh Ngụy, anh cho chúng em vào chơi đi, một tiếng thôi. Chúng em sẽ không ồn ào đâu!”

Giọng nói của Ngụy Trì có vẻ thật u buồn “Đến tiệm khác đi, hôm nay tâm trạng anh không được tốt.”

“Anh Ngụy, anh cũng không phải không biết mấy tiệm kia hôm nay cũng đóng cửa, chúng em chỉ biết trông cậy vào anh. Anh, coi như anh thương hai đứa em này, cho chúng em chơi hai máy thôi, đi anh!”

“Rầm” một tiếng đập bàn, đập ghế vang lên, hai cậu học sinh sợ quá, lui lại phía sau vài bước. Nghiêm Nghiễm bước gần lại, nhìn vào bên trong, ra là Ngụy Trì vừa đạp đổ cái bàn uống trà giữa phòng, nước văng tung tóe lên cả tường “Cút! Con mẹ nó! Đầu óc chúng mày có biết suy nghĩ không? Cả nước đang gặp chuyện gì mà không biết hả? Một ngày không chơi điện tử thì chết sao? Còn nói nữa, tao sẽ nắm đầu chúng mày nhét hết vào màn hình điện tử cho chúng mày chết ngập luôn trong đó!”

Hai thằng bé bị dọa tới phát run, há miệng, lẩy bẩy chạy mất dép khỏi cửa hàng của Ngụy Trì. Nghiêm Nghiễm vẫn đứng ngoài, nhìn một mớ hỗn độn bên trong và cả Ngụy Trì, chiếc áo của hắn đang vấy bẩn bởi nước trà.

Ánh mắt Nghiêm Nghiễm không rời khỏi bàn tay đang nắm chặt tấm khăn giấy của Ngụy Trì. Trên tường, chiếc TV LCD 42 inches vẫn không ngừng cập nhật những tin tức mới nhất về trận động đất. Nghiêm Nghiễm bất chợt phát hiện, tên “gian thương” này cũng không tới nỗi “gian” như mọi người vẫn nghĩ. Hắn cũng là một con người, hắn cũng có trái tim, cũng biết rung cảm… “Này, sao lại đập phá đồ đạc như vậy, muốn dẹp tiệm à?”

Ngụy Trì không ngờ người kia sẽ đến, nhất thời hắn đông cứng tại chỗ, nước trà vẫn nhỏ giọt từ cái ấm vỡ trên bàn. Luống cuống tay chân, ông chủ Ngụy không muốn người khác nhìn thấy mình yếu đuối như vậy. Hắn nhanh chóng giấu cái khăn giấy về sau lưng.

Thấy ánh mắt hài hước của Nghiêm Nghiễm, Ngụy Trì biết cậu đã nhìn rõ hành động vừa rồi của mình, hắn thầm mắng trong lòng “Ngụy Trì, Mày đúng là một thằng ngốc!”

Nghiêm Nghiễm không muốn làm hắn khó xử, xoay người nhặt mấy tờ tạp chí dưới đất giúp hắn.

Ngụy Trì gọi nhỏ “Nghiêm Nghiễm.”

“Ừ?”

“Lúc nãy, mắt cậu đỏ hoe.”

Nghiêm Nghiễm chậm rãi đứng lên. Ngụy Trì vẫn nắm chặt miếng khăn giấy sắp bị vò nát thành giấy vụn trong tay “Tôi nhìn thấy rồi. Không có gì đâu! Chỉ là chuyện bình thường thôi. Đã là con người, tất nhiên phải có hỉ, nộ, ái, ố rồi. Khóc cũng không có gì là lạ.”

Chưa nói dứt lời, Nghiêm Nghiễm bị chấn động, cậu buông tay ra, chiếc bàn gỗ đang được cậu nhấc lên không thương tình ngã đè lên chân Ngụy Trì.

“A ——” Lần này, Ngụy Trì đúng là chẳng cần che dấu gì cả, không thể kiềm chế vì quá đau, hắn khóc rung rúc như một đứa trẻ.
Bình Luận (0)
Comment