Quan Hệ Bí Ẩn

Chương 13

Sinh nhật hôm nay Ân Mật Nhiên đã chuẩn bị một kế hoạch.

Ban ngày Ân Thiệu Hành không ở nhà, công ty bất ngờ có việc, hắn không có biện pháp bỏ mặc không quan tâm, chỉ có thể áy náy mà nói với Ân Mật Nhiên buổi tối nhất định sẽ về sớm ăn cơm cùng cậu.

Ân Mật Nhiên tỏ vẻ không ngại, rộng lượng phất phất tay ý bảo hắn cứ đi. Sự thật thì vừa vặn không ở nhà, cho dù công ty không có việc gì cậu cũng sẽ tìm lý do đuổi người đi. Xế chiều cậu ký nhận bao hàng một lớn một nhỏ, vẻ mặt thần bí mang cả hai vào phòng, sau đó bắt đầu âm thầm chuẩn bị. Chờ đến khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Ân Thiệu Hành cũng vừa lúc về đến nhà.

“Về rồi à? Chuyện công ty xử lý thế nào rồi?” Ân Mật Nhiên quan tâm hỏi thăm.

“Xem như đã giải quyết xong.” Ân Thiệu Hành đem bánh sinh nhật đã chuẩn bị tốt giấu vào trong tủ lạnh, “Xin lỗi, hôm nay không thể ở bên cạnh em.”

Ân Mật Nhiên phất tay: “Được rồi, nhanh đi rắm rửa đi, lát nữa ăn cơm, đã vất vả một ngày rồi.”

“Ừm.”

Ân Thiệu Hành tắm rửa xong rồi đi xuống lầu, nghênh đón hắn là ánh nến chập chờn lay động, cùng vẻ mặt tràn đầy chờ mong của Ân Mật Nhiên. Chẳng biết tại sao, vốn là nên cảm thấy bữa tối ánh nến đầy lãng mãn lại đột nhiên khiến cho hắn có một loại ảo giác như đây là Hồng Môn Yến. Lắc đầu, thoát khỏi tưởng tượng vô hình này, đi qua ngồi xuống trước mặt Ân Mật Nhiên: “Thơm quá.”

(鸿门宴 Bữa tiệc Hồng Môn: Với ý nghĩa chỉ một cạm bẫy.)

“Vậy ăn nhiều một chút.” Vừa nói, Ân Mật Nhiên vừa mở một chai rượu đỏ, “Bạn học tặng, nghe nói là loại rượu ngon nhất trong tiệm của cậu ấy, thử xem?”

Ân Thiệu Hành vui vẻ gật đầu.

Một bữa cơm hai người uống cạn cả chai rượu, trong đó Ân Thiệu Hành uống tương đối nhiều, bởi vì Ân Mật Nhiên rót cho hắn nhiều gấp đôi. Nhưng hắn cũng không có ý kiến, thứ nhất rượu này quả thật không tệ, uống vào liền cảm thấy sảng khoái, thứ hai hắn cũng không muốn đối phương uống quá nhiều rượu.

“Lại đến.” Ân Mật Nhiên cười híp mắt mở thêm một chai.

“Còn uống nữa?” Ân Thiệu Hành nhíu mày.

Ân Mật Nhiên chống đầu rót cho mình nửa ly rượu thơm nồng: “Hiếm khi có dịp vui vẻ a.”

Ân Thiệu Hành thấy bộ dạng cậu giống như thật sự vui vẻ, cũng không muốn cậu mất hứng, đành phải nói: “Lần sau không được tái diễn.” (Nguyên văn là Hạ bất vi lệ 下不为例: Tỏ ý lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa, chỉ cho phép một lần này mà thôi.)

“Ừm.” Ân Mật Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.

Qua ba lần rượu, Ân Mật Nhiên đã có chút không xong, khuôn mặt ửng hồng do men say, mềm nhũn nằm trên bàn, trong miệng vẫn vô thức lầu bầu: “Thiệu Hành… em còn muốn.”

Tửu lượng của Ân Thiệu Hành tuy rằng không đến mức yếu kém như vậy, nhưng ít nhiều vẫn có chút men say: “Không còn nữa.” Dứt lời, thấy cậu nằm dường như không quá thoải mái, đi qua đỡ cậu dậy, “Có muốn đi rửa mặt không?”

“… Hả?” Ân Mật Nhiên dựa vào người hắn, dường như nghe không hiểu hắn đang nói gì.

Ân Thiệu Hành dở khóc dở cười, trực tiếp nửa đỡ nửa ôm người tiến vào phòng tắm, giặt sạch khăn lông giúp cậu lau mặt.

“Anh ra ngoài đi…” Sau khi lau mặt xong dường như Ân Mật Nhiên tỉnh táo chút ít, lại đột nhiên giãy giụa đẩy người ra ngoài.

“Sao vậy?”

Ân Mật Nhiên không để ý hắn, chỉ lầm lũi thò tay kéo khóa quần.

Ân Thiệu Hành thấy vậy lập tức đã hiểu, nhưng lại không chút nào không được tự nhiên, ngược lại còn hỏi cậu: “Tự em có thể làm sao?”

Ân Mật Nhiên lập tức dừng lại động tác, dựa đầu vào ngực hắn lắc lắc: “Không thể.”

Ân Thiệu Hành buồn cười. Cuối cùng hắn đương nhiên vẫn ra ngoài, hứng chịu ánh mắt ai oán của đối phương.

“Thiệu Hành…” Một lúc sau Ân Thiệu Hành nghe thấy cậu từ trong gọi vọng ra, giống như tiếng mèo kêu khiến cho trong lòng hắn ngứa ngáy, quỷ thần xui khiến liền đi mở cửa, “Như thế nào..” Lời còn chưa dứt đã nuốt trở vào, bởi vì hắn nhìn thấy Ân Mật Nhiên cởi quần áo, đang trần truồng đứng trong bồn tắm, thân thể trắng nõn thon dài cứ như vậy đột ngột xuất hiện trước mặt mình, có chút chói mắt.

“Muốn tắm.” Ân Mật Nhiên đáng thương nhìn hắn.

“Không được. Mới ăn cơm xong, lại còn uống rượu, không thể tắm ngay.” Ân Thiệu Hành muốn đi qua mặc quần áo cho cậu.

Ân Mật Nhiên cúi đầu ngửi ngửi người mình: “Hôi.” Nói xong liền mở vòi nước.

Ân Thiệu Hành đột nhiên bị nước xối ướt cả người, có chút bất đắc dĩ. Lúc trước hắn ít khi để cho Ân Mật Nhiên uống rượu, cho nên hắn không biết thì ra người này ba ly đã gục, tuy rằng phẩm rượu không tệ, không khóc không quậy, tuy nhiên so với thời điểm tỉnh táo càng khiến cho người ta không thể đỡ được.

Ân Mật Nhiên thấy hắn cũng dính ướt, không nói một lời muốn cởi quần áo cho hắn.

“Đừng nghịch.” Ân Thiệu Hành bắt tay cậu lại dụ ngọt: “Lát nữa hẵn tắm được không nào?”

“Nhưng mà ướt rồi…” Vẻ mặt có chút bất lực.

“Lau khô là được rồi.” Nói xong, Ân Thiệu Hành liền muốn tắt nước.

Ân Mật Nhiên lắc đầu, nhíu lông mày kéo tay hắn đặt phía dưới của mình: “Chỗ này ướt…” Vì thế, trong chớp mắt hô hấp của Ân Thiệu Hành không khỏi dồn dập, còn chưa kịp phản ứng Ân Mật Nhiên đã dùng giọng điệu mềm nhũn nói: “Cùng nhau tắm nha.”

“Em thật là…” Quấy người! Trong lòng thầm mắng một câu, cuối cùng Ân Thiệu Hành vẫn là tùy ý cậu cởi đồ của mình. Tuy rằng không phải là lần đầu tiên *** trước mặt nhau, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng Ân Mật Nhiên như con cừu nhỏ, hắn vẫn không khỏi có loại chột dạ lợi dụng lúc người gặp nạn.

Mấy chục năm không tắm chung, hai người đều cảm thấy cảm giác lúc này có chút lạ lẫm, nhưng điều bọn họ để ý rất nhanh không còn ở trên phương diện này nữa rồi. “Thiệu Hành…. khó chịu.” Ân Mật Nhiên quấn lấy người rên rỉ.

“Được rồi, tắm cho em.” Ân Thiệu Hành một bên dụ dỗ để cậu ngoan ngoãn dựa vào ngực mình, một bên điều chỉnh độ ấm giúp cậu lau chùi người. Lúc này hắn cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ đơn thuần muốn tắm cho người này, tuy rằng lúc trước bị Ân Mật Nhiên trong lúc vô tình khiêu khích khiến trong lòng có chút ngứa ngáy, nhưng hiện tại hắn dù sao vẫn có chút say, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì đó, chờ đến khi tỉnh táo lại đoán chừng lại phải ầm ĩ.

Kỳ cọ kỳ cọ, Ân Mật Nhiên đè lại bàn tay đang thoa sữa tắm cho mình, khẩn cầu nói: “Em muốn sờ sờ.” Vì vậy Ân Thiệu Hành thuận theo mà sờ ngực cậu hai cái. Ân Mật Nhiên lắc đầu uốn éo vặn vẹo trong ngực hắn, “Không phải nơi này…”

“Mật Nhiên,” Thấy cậu cứ vô hữu ý vô ý khiêu khích mình, Ân Thiệu Hành thử thăm dò: “Thật sự say rượu?”

Ân Mật Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn một cái, sau vài giây mới ngơ ngác nói: “Không có a?” Dứt lời đột nhiên cười ha ha, chỉ vào hắn nói, “Anh uống say…”

Xem ra là thật sự say. Ân thiệu Hành nhìn bộ dạng ngu ngốc đã lâu không thấy của cậu thì không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng lại bất động thanh sắc mà phụ họa: “Ừ, anh uống say.”

“Thật tốt…”

“Hả?” Ân Thiệu Hành khó hiểu.

“Như vậy em có thể ăn anh nha!”

Hơi thở ấm áp nương theo hơi nước quanh quẩn bên tai, Ân Thiệu Hành chỉ cảm thấy thân thể lập tức tê dại, còn chưa kịp cảm nhận đủ tư vị này, Ân Mật Nhiên đã hôn hắn, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, một cái rồi lại một cái.

Trong lúc hôn, Ân Thiệu Hành nghĩ một chút liền thông suốt căn nguyên sự việc, đoán chừng cậu vốn có ý định để mình quá chén, kết quả rồi lại đoán sai tửu lượng của mình.

“Em nha.” Ân Thiệu Hành cắn môi cậu, thở dài một hơi.

Nước không ngừng chảy xuống người, Ân Mật Nhiên nhanh chóng tỉnh táo không ít, nhưng suy nghĩ vẫn là mơ mơ hồ hồ, cậu cũng không làm khó chính mình, tất cả đều phó mặc cho bản năng. Cũng giống như hiện tại, cả người cậu quấn trên người Ân Thiệu Hành, phía dưới của mình ma sát cùng hắn, sóng triều trong tim bắt đầu mãnh liệt, khiến cho khuôn mặt vì say rượu mà đỏ hồng lại càng thêm nóng hổi: “Nóng quá.”

Ân thiệu Hành thấy tắm rửa cũng gần như hoàn tất, liền kéo người lên dùng khắn tắm bao lại ôm về phòng.

Kết quả Ân Mật Nhiên nằm trên giường nói thế nào cũng không chịu mặc quần áo, không chỉ có bản thân không mặc, lại còn không để cho hắn mặc quần áo, Ân Thiệu Hành cảm thấy ngày hôm nay mình thở dài so với một năm cộng lại còn muốn nhiều hơn, oán hận lật người qua, đánh hai cái lên mông cậu. Ân Mật Nhiên đè tay hắn tỏ vẻ ủy khuất: “Anh đánh em.”

Ân Thiệu Hành dứt khoát nhéo một cái, xúc cảm còn rất tốt.

“Anh uống say như thế mà không làm em, ngược lại còn đánh em…” Ân Mật Nhiên quệt miệng nằm lỳ trên giường vẫn không nhúc nhích, mang bộ dạng trăm mối vẫn không có lời giải (百思不得其解 bách tư bất đắc kỳ giải) mà nhìn qua, thậm chí còn có chút tuyệt vọng.

“Mật Nhiên…” Tay của Ân Thiệu Hành vẫn đang bị đè chặt đặt ở trên bờ mông cong vểnh của cậu, xúc cảm nhẵn nhụi lại khiến hắn không nỡ bỏ ra, do dự trong chơp mắt, cuối cùng vẫn là kéo chăn qua phủ lên người cậu, “Em vẫn còn nhỏ…”

Những lời này không biết chọt trúng chỗ nào của Ân Mật Nhiên, chỉ thấy cậu lập tức chui ra khỏi chăn kéo Ân Thiệu Hành đến chỗ mình, thấp giọng nói: “Vậy hãy để cho em lớn lên.”

“Ân Thiệu Hành… anh có dám không, để cho em lớn lên?” Cho dù thế giới trước mắt có trời xoay đất chuyển (thay đổi to lớn, biến hóa trọng đại), nhưng cậu sẽ vẫn nói ra suy nghĩ từ trước đến nay của mình.

Ân Thiệu Hành chưa từng thấy cậu ủy khuất như vậy, dường như tất cả thất vọng của cậu đều là bởi vì chính mình. Bởi vì lo lắng mình chưa đủ cường đại để có thể cho cậu về sau trải qua cuộc sống không buồn không lo, cho nên vẫn luôn không dám thật sự bước qua ranh giới kia, hắn cho rằng như vậy chính là đã có trách nhiệm với Ân Mật Nhiên, nhưng hiện tại xem ra, hắn làm sai, sai đến không thể chấp nhận được.

“Thật xin lỗi,” Ân Thiệu Hành áy náy nói.

Ân Mật Nhiên nhưng lại hiểu lầm, kinh ngạc nói: “Ngay cả uống rượu say cũng không được sao…”

Ân Thiệu Hành không muốn tốn thời gian giải thích, trực tiếp cúi đầu hôn cậu.

“A…” Ân Mật Nhiên lập tức mở to hai mắt, đột nhiên không phân rõ đây là mơ hay là đã thật sự đạt được nguyện vọng.

Ân Thiệu Hành hôn cậu đầy thâm tình, đầu lưỡi lướt qua cánh môi mềm mại, qua lại mấy vòng sau đó mới cạy mở hàm răng thâm nhập vào trong, hung hăng thăm dò khiêu khích đầu lưỡi Ân Mật Nhiên, ngay sau đó lại ra sức quấn lấy nó.

Sau nụ hôn triền miên, Ân Thiệu Hành dời xuống cổ cậu nhẹ nhàng liếm mút, Ân Mật Nhiên không tự chủ được nghiêng đầu: “Ngứa..” Khiến hắn không khỏi dùng sức để lại một dấu đỏ diễm lệ ở phía trên.

Lúc trước Ân Thiệu Hành chưa từng làm như vậy, cảm giác mới lạ lại tạo thành kích thích. Dưới thân là người làm bạn với hắn đã lâu, cho dù cậu có dùng loại thân phận nào đối với mình, người thân cũng tốt người yêu cũng được, đều vĩnh viễn chiếm đóng tại đầu quả tim hắn, đụng vào liền ngứa, hôn đến liền yêu.

Lúc này phía dưới của hắn cũng rất đau.

“Anh cứng.” Ân Mật Nhiên bị hắn hôn một lúc, đột nhiên cảm giác được có thứ gì cưng cứng đâm vào bụng mình, đưa tay sờ lên, lại bị nhiệt độ của nó làm bỏng.

“Ừm, mặc kệ nó đi.” Ân Thiệu Hành kéo tay cậu lên hôn một cái.

“Nhưng sẽ không thoải mái.” Ân Mật Nhiên mở to đôi mắt hoa đào mong chờ nhìn hắn.

“Hôn em liền thoải mái.” Nói xong, Ân Thiệu Hành lại cúi đầu thè lưỡi liếm hôn người cậu.

Lúc di chuyển đến hạt đậu nhỏ trước ngực, Ân Mật Nhiên nhịn không được rụt người lại: “Đừng liếm chỗ đó… ngứa.” Ân Thiệu Hành mắt điếc tai ngơ, tiếp tục hành động của mình, còn chơi xấu mà cắn nhẹ một cái. Dần dần Ân Mật Nhiên bị liếm có cảm giác, bắt đầu nhỏ giọng rên rỉ. “Ưm… bên kia cũng muốn.”

Ân Thiệu Hành bật cười, nhưng vẫn thỏa mãn theo lời cậu.

Lúc phía trước đã được chơi đùa không sai biệt lắm, lại đột nhiên phát hiện không có bôi trơn, Ân Thiệu Hành nhíu mày xuống khỏi người yêu, ý định tìm sữa tắm để dùng tạm.

“Sao vậy?” Nhiệt độ trên người bỗng nhiên biến mất, Ân Mật Nhiên mở ra đôi mắt mơ màng bất an nhìn Ân Thiệu Hành.

“Anh đi tìm đồ bôi trơn.” Ân Thiệu Hành hôn một cái trấn an cậu, đang chuẩn bị rời đi lại bị kéo lại, Ân Mật Nhiên úp úp mở mở: “Em có.” Dứt lời, thò tay xuống gối lục lọi, lấy ra một chai bôi trơn vẫn chưa mở nắp đưa cho hắn.

Ân Thiệu Hành buồn cười: “Em nha!” Nhịn không được nhéo nhéo mặt cậu. Ân Mật Nhiên nheo mắt lại khoe khoang: “Mua thật nhiều, còn có bcs nữa!” Tiếp theo lại lấy ra một hộp áo mưa.

Ân Thiệu Hành dứt khoát đè người xuống hung hăng hôn một trận.

Lúc này Ân Mật Nhiên vẫn còn đang âm thầm đắc ý: Thì ra Ân Thiệu Hành lúc say rượu lại nhiệt tình như vậy. Không ngờ rằng chân chính uống say kỳ thật chính là bản thân cậu, hơn nữa cậu còn trong lúc vô tình mà bán đứng mình không còn một mảnh.

Chuyện sau đó cậu cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ lờ mờ nhớ được cảm giác bàn tay dày rộng chạy loạn trên người mình, mang theo nhiệt độ làm cho người ta khó nhịn khiến cho dục hỏa trên người cậu lại càng thêm thiêu đốt, ngón tay mang theo chất lỏng dinh dính tiến vào địa phương chưa từng có vật lạ ghé thăm của cậu, lại khiến cho cậu có chút hoảng hốt. Nhưng khi cậu mơ mơ màng màng nhìn thấy khuôn mặt mình mong nhớ ngày đêm, rồi lại an tâm hưởng thụ.

Đối với tất cả những chuyện đã phát sinh đêm hôm đó, Ân Thiệu Hành rồi lại nhớ rành mạch. Hắn nhớ rõ bộ dạng Ân Mật Nhiên nằm dưới người hắn vì hắn mà mở rộng thân thể, nhớ rõ cậu bởi vì bất lực mà lộ ra ánh mắt có chút hoảng loạn, nhớ rõ cậu e lệ rồi lại nhiệt tình mà dùng hai chân quấn chặt eo mình, nhớ rõ cậu khẽ nhếch môi, nhớ rõ cậu thời điểm rên rỉ thở hổn hển gọi “Thiệu Hành”….

“Ưm… Thiệu Hành… không được nữa…” Ân Mật Nhiên nhỏ giọng cầu xin, buông ra gối đầu bị cậu cắn chặt, hai chân cũng vô lực mà trượt khỏi eo Ân Thiệu Hành.

“Gần rồi…” Ân Thiệu Hành giữ eo cậu khiến cho động tác đâm vào nhanh hơn, trong lúc vô tình chạm đến điểm nhạy cảm của Ân Mật Nhiên, khoái cảm mãnh liệt lập tức lan tràn đến tất cả xương cốt tứ chi, “A a a a a!” Cậu không khỏi thét lên chói tai bắn ra. Bởi vì sóng triều mà hậu huyệt kịch liệt co rút lại khiến cho Ân Thiệu Hành hít sâu một hơi, cố nén xúc động lại tiếp tục ma sát điểm này thêm mấy chục cái, sau đó mới hoàn toàn bắn ra.

“Hô…” Nhất thời, trong phòng ngủ tràn ngập không khí *** mỹ chỉ còn nghe được tiếng thở dốc của hai người. Lưu luyến rời khỏi cơ thể Ân Mật Nhiên, Ân Thiệu Hành lột bcs ra ném vào thùng rác, tiện tay rút khăn giấy lau dịch thể trên thân hai người, cúi đầu vuốt ve an ủi người yêu lại hôn một cái lên đôi môi sưng đỏ, vẽ nên một kết thúc hoàn hảo cho trận làm tình đầy nóng bỏng này.

“Không được nữa…” Ân Mật Nhiên chưa hồi phục lại từ cơn sóng triều, miệng vẫn còn vô thức cầu xin tha thứ.

Ân Thiệu Hành đau lòng lau mồ hôi trên trán cậu: “Kết thúc rồi bảo bối.”

Nhưng Ân Mật Nhiên lúc này ngay cả sức để mở mắt cũng không có, mệt mỏi liếc hắn một cái nhỏ giọng nói: “Em muốn ngủ.”

“Chờ một chút.” Không đợi cậu kháng nghị, Ân Thiệu Hành đã ôm người vào phòng tắm đơn giản dội nước một chút, sau đó để cậu quỳ gối bên bồn tắm, nghiêm túc kiểm tra hậu huyệt phía sau cậu, xác nhận không bị thương mới yên lòng. Trong suốt quá trình Ân Mật Nhiên vẫn luôn ngoan ngoãn mặc hắn lăn qua lăn lại, không chút nào thẹn thùng, cậu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, không biết là bởi vì còn sót lại men say hay là do mệt nhọc.

Thẳng đến khi nghiêm túc giám sát cậu rửa mặt xong, Ân Thiệu Hành mới ôm người trở lại giường, kết quả còn chưa kịp giúp cậu đắp chăn, cậu đã ngủ rồi.

Nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu đến xuất thần, Ân Thiệu Hành chỉ cảm thấy thỏa mãn càng lúc càng nhiều gần như muốn tràn ra. Nhìn cậu, lại nhịn không được nhìn thật lâu, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hắn còn nhớ rõ nhẹ nhàng kéo người vào trong ngực, lúc này mới cam lòng nhắm mắt.

Ngày hôm say, bữa sáng của hai người là bánh sinh nhật của Ân Mật Nhiên.

“Hôm qua em còn chưa cầu nguyện.” Ân Thiệu Hành nhíu mày tỏ vẻ tiếc hận.

“Không sao.” Nguyện vọng của em đã được thực hiện. Ân Mật Nhiên thầm nghĩ. Buổi sáng tỉnh lại, cậu liền nhận được quà sinh nhật đến chậm, hiện tại đã không còn cái gì muốn cầu nữa rồi.

Ân Mật Nhiên cười híp mắt cắt bánh ngọt, vui mừng trên mặt đều không giấu được. Ân Thiệu Hành bất đắc dĩ lại dung túng nhìn cậu, muốn nói gì đó cuối cùng vẫn không mở miệng.

“Làm sao vậy?” Phát giác được hắn muốn nói lại thôi, Ân Mật Nhiên nhịn không được hỏi.

“Vốn muốn để em ăn ít thôi,” Ân Thiệu Hành do dự nói, “Nhưng mà anh sợ em đói.”

“…” Ân Mật Nhiên nghe vậy lập tức thả dĩa khỏi tay, vẻ mặt đau khổ nói, “Anh không nói em còn không cảm thấy gì, vừa nói em lại thấy đau…”

“Anh xem thử?” Ân Thiệu Hành khẩn trương nói.

Tuy rằng Ân Mật Nhiên ngoài mặt biểu hiện thoải mái, một chút cũng không có vẻ e lệ của người mới trải sự đời, nhưng bên trong nhiều ít vẫn che dấu chút thẹn thùng, vì vậy đối với ân cần của Ân Thiệu Hành cậu vẫn là kín đáo từ chối.

“Để anh nấu cháo cho em.” Nói xong, Ân Thiệu Hành muốn đứng dậy.

“Ăn một chút cũng không có việc gì.” Ân Mật Nhiên giữ chặt hắn.

“Vậy buổi trưa ăn cháo.”

“Ừm.” Ân Mật Nhiên gật đầu, sau đó lại buồn bã nói: “Về sau làm xong đều phải ăn cháo sao?”

“Khụ, lát nữa anh lên mạng tìm hiểu thử.” Ân Thiệu Hành có chút chột dạ, cảm thấy bởi vì mình không có kinh nghiệm mới khiến cho cậu không thoái mái.

Ân Mật Nhiên cúi đầu cầm dĩa tùy tiện chọt chọt hai cái lên bánh ngọt, trong đầu không tự chủ được nhớ lại đoạn phim nóng bỏng tối hôm trước, hơn nữa cảm thấy đối phương cứ một lát lại quan sát mình… Đột nhiên có chút ăn không vô.

“Sao vậy?”

“Sao anh cứ nhìn em mãi thế?”

Ân Thiệu Hành nhìn thấy vành tai cậu đều đỏ bừng thì cảm thấy có chút mới lạ, nhịn không được muốn trêu chọc cậu: “Đẹp mắt.”

“Có phải anh say rượu còn chưa tỉnh không.” Như thế nào cảm thấy cùng lúc trước chênh lệch lớn như vậy. Ân Mật Nhiên có chút không thông, cậu vốn đang cảm thấy thừa cơ chuốc say người cùng hắn phát sinh quan hệ thì có chút không tốt lắm, cho rằng sau đó hắn sẽ để bụng. Nhưng kết quả hắn căn bản không nói gì, ngược lại còn quan tâm mình có đau hay không, có chỗ nào không thoái mái không, hỏi han đầy ân cần.

Ân Thiệu Hành dở khóc dở cười, bản thân hiếm khi thẳng thắn được một lần, rồi lại bị nghi ngờ. Nhưng hắn vẫn muốn Ân Mật Nhiên ăn xong bữa sáng, chỉ có thể tạm thời thu liễm: “Được rồi không nhìn em nữa, ăn đi.”

Ân Mật Nhiên đối với hắn vẫn còn chút không được tự nhiên, muốn giảm bớt xấu hổ, liền cố ý nói: “Em còn phải ăn cháo a.”

Nghe vậy, Ân Thiệu Hành không nhiều lời thả dĩa bánh ngọt trong tay, đứng dậy: “Anh đi nấu.”

Nhìn bóng lưng bận rộn trong phòng bếp, Ân Mật Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng ê ẩm. Sau hạnh phúc cực hạn cậu không khỏi có chút lo được lo mất, suy nghĩ lung tung một hồi, nhịn không được chậm rãi đi đến phòng bếp, còn chưa kịp mở miệng đã bị cản lại: “Chạy vào đây làm gì, nhanh ra ngoài ngồi đi.”

Ân Mật Nhiên tránh khỏi hắn, dựa vào bục do dự nói: “Kỳ thật anh không cần như vậy…”

“Làm bữa sáng thôi mà,” Ân thiệu Hành cười nói.

“Em là nói, anh không cần bởi vì chuyện ngày hôm qua…”

“Mật Nhiên,” Ân Thiệu Hành nhíu mày, nâng mặt cậu lên để cho cậu nhìn mình, “Bình thường anh đối với em không tốt sao?” Cho nên mới vì sự quan tâm của mình mà cảm thấy bất an?

Ân Mật Nhiên lắc đầu, cậu chẳng qua là cảm thấy tất cả cái này giống như là đang lừa gạt, có chút danh bất chính, ngôn bất thuận, sợ Ân Thiệu Hành sau khi phản ứng sẽ lòng sinh chướng ngại.

Ân Thiệu Hành dễ dàng nhìn ra suy nghĩ của cậu, Ân Mật Nhiên trước mặt hắn vẫn luôn là người đơn thuần, ánh mắt không thể giấu được gì. Bất đắc dĩ thở dài một hơi, kéo người vào ngực: “Mật Nhiên, anh nói yêu em… em tin không?”

Ân Mật Nhiên trong ngực hắn trong nháy mắt cứng đờ, hai tay nhịn không được siết thật chặt vạt áo bên eo hắn, không dám nói lời nào.

Ân Thiệu Hành ôm cậu, im lặng đợi trong chốc lát mới nói tiếp: “Không chỉ đơn thuần là yêu, là tình yêu đối với một nửa sau này. Tuy rằng lời này hơi trễ rồi, nhưng mà Mật Nhiên…” Ân Thiệu Hành cúi đầu, nghiêm túc nhìn cậu, “Em nguyện ý dùng kết hôn làm điều kiện tiên quyết, cùng với anh không?”

Trong lòng Ân Mật Nhiên nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang: “Anh đây là đang cầu hôn em?”

Ân Thiệu Hành nghiêm túc gật đầu.

“Em không muốn,” Nằm ngoài dự liệu của hắn, Ân Mật Nhiên không lập tức đồng ý, ngược lại tỏ vẻ bất mãn chọc chọc ngực hắn, “Cầu hôn không mang theo nhẫn còn chờ em đồng ý, nghĩ được lắm! Về phần cùng một chỗ… em cho là chúng ta đã sớm cùng một chỗ. Bằng không thì hôm qua tính là gì? Tình một đêm?”

“Hả? Ai nói vậy?!”

“…”

“…”

Bốn năm sau, Ân Mật Nhiên tốt nghiệp nghiên cứu sinh.

Cùng năm, hai người tại nước Mỹ làm chứng nhận kết hôn.

Xem ra, “biểu hiện” của Ân tổng chúng ta hẳn là đạt điểm tối đa rồi.

HOÀN
Bình Luận (0)
Comment