Quan Hệ Không Đứng Đắn

Chương 22

Editor: Lạc Tâm Vũ

Trận tình yêu này gián đoạn ở giữa kéo dài đến tối, trong lúc hai người chưa từng rời khỏi đối phương, vẫn luôn duy trì trạng thái không có bắn, thế nhưng cũng không cảm thấy cấp bách và khó chịu.

Cuối cùng sau khi cao trào, hai người lại ôm nhau ngủ thiếp đi.

Lúc gần rạng sáng Nghiêm Hải An tỉnh lại. Hôm nay thực sự cậu ngủ được quá nhiều, bây giờ hoàn toàn không buồn ngủ. Tấm chăn từ trên người trượt xuống, cậu kéo một cái theo bản năng, kéo một tấm chăn bên kia.

Tôn Ngôn bị kéo tới giật giật, sau đó lật người.

Nghiêm Hải An dừng lại, cậu không muốn đánh thức Tôn Ngôn.

Vậy mà Tôn Ngôn đã bĩu môi lầm bầm khẽ hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Nghiêm Hải An nhìn thoáng qua bình minh xa xa ngoài cửa sổ: “Năm sáu giờ thôi.”

Tôn Ngôn ngồi dậy, mò tới đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, năm giờ năm sáu. Anh thở phào một cái thật dài, cong lên một chân, khuỷu tay để lên, nghiêng đầu nhìn ánh sáng kia một chút, quan sát Nghiêm Hải An.

Anh hỏi: “Tốt chút nào không?”

Nghiêm Hải An ngẩn người: “Cái gì?”

Tóc Tôn Ngôn lộn xộn, vẫn đưa tay xoa nhẹ ở phía trên một phen, sau khi ngáp một cái, lại duỗi tay vuốt ở trên đầu dieendaanleequuydonn Nghiêm Hải An một phen: “Mệt mỏi đủ mới ngủ một giấc thật tốt, thoải mái không?”

Nghiêm Hải An: “….Thế nào, còn muốn tôi cảm ơn anh à?”

Tuy cậu cảm thấy quả thực cả thể xác và tinh thần đều tốt giống như  làm một cuộc xoa bóp triệt để, đầu óc vô cùng tỉnh táo và thả lỏng, nhưng giọng điệu lớn của Tôn Ngôn khi giết gà trên giường cũng thực sự làm cho người ta không nói tiếp được.

“Không khách khí.” Tôn Ngôn lại đi nhìn cửa sổ một chút, “Ngủ tiếp một lát vậy?”

“Không, ngủ không được.” Nghiêm Hải An lật chăn ra, tìm quần lót của mình khắp nơi, không tìm được của mình, tìm được của Tôn Ngôn. Cậu kín đáo cầm đưa cho Tôn Ngôn: “Dịch ra, anh đè quần lót của tôi rồi.”

Tôn Ngôn nâng đùi lên, để cậu kéo mặc quần lót vào: “Vậy bây giờ cậu đã đi hả?”

Anh duỗi lưng một cái ở trên giường, cơ bắp trên người được giữ gìn lộ ra đường cong trôi chảy, thật sự là cơ thể đàn ông rất đẹp, Nghiêm Hải An không để ý, ánh mắt qua lại ở phía trên mấy lần.

Tôn Ngôn xuống giường đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ qua loa, trời lại sáng chút: “Xem ra thời tiết hôm nay tốt, đi ra ngoài chạy thôi.”

Nói xong, Tôn Ngôn nhớ tới dường như Nghiêm Hải An cũng có thói quen chạy bộ: “Nếu không thì cùng nhau? Chạy xong sẽ đi ăn bữa sáng.”

Nghiêm Hải An xuống giường, đứng quay lưng về phía Tôn Ngôn, dáng người cao lớn, giống như một cây trúc thẳng tắp phá trời, rất khó di@en*dyan(lee^qu.donnn không được người ta yêu thích: “Không có quần áo không có giầy, trần truồng hả?”

“Mặc của tôi đi. Tôi nhớ hình như có…” Tôn ngôn hít hít mũi, tùy tiện quấn áo ngủ, ra ngoài đánh thức Từ Hồng.

“Không cần làm phiền!” Nghiêm Hải An cũng không kịp gọi anh lại, thân thể trần trụi cũng không đuổi theo ra. Chờ qua nửa tiếng, Tôn Ngôn mới mang đồ quay về: “Này, trong tiệm đưa tới, mã số nhỏ, mặc không hơn.”

Có mấy nhãn hiệu sẽ tặng đồ dùng gì đó theo kỳ hạn cho hai anh em, có chút không thích hợp, Tôn Ngôn và Tôn Lăng không thích, cũng không để ý, là Từ Hồng cảm thấy lãng phí để thu vào phòng chứa đồ, cũng không ngờ còn có tác dụng này.

Nói đã đến nước này, Nghiêm Hải An cũng đổi lại. Tôn Ngôn người cao chân dài, cho dù là mã số nhỏ, mặc ở trên người Nghiêm Hải An cũng có chút dài. Tôn Ngôn vào phòng để thay quần áo ra ngoài, quét cậu một lần từ đầu tới cuối, đến gần ngồi xổm xuống, thay cậu xắn gấu quần lên: “Không kém bao nhiêu đâu, đi nha.”

May là giầy coi như vừa vặn, hai người ra ngoài thì chạy chậm. Tôn Ngôn không cố ý đi ngăn bước chân cậu, anh cảm thấy cuối cùng Nghiêm Hải An là theo được. Quả nhiên hai người một trước một sau, duy trì tốc độ giống nhau, chạy vòng quanh khu dân cư hơn nửa giờ.

Trên đường chợt có người dắt chó đi dạo và chạy bộ, toàn bộ mà nói vẫn rất yên tĩnh, lẳng lặng chạy trong không khí tràn đầy sức sống tươi mát của buổi sáng, hay thay đổi chính là lại có thêm người sóng vai, dù là không hề nói lời nào, loại đi cùng này cũng có cảm giác vô cùng tồn tại.

Không biết Tôn Ngôn có nhìn Nghiêm Hải An hay không, anh mặc bộ đồ thể thao xám nhạt, tầm mắt cố định ở phía trước, cũng chưa hề dao động một chút. Anh tham dự liếc mắt một cái thì cảm thấy Mạc Dịch Sinh sạch sẽ, nhưng mà thực ra Nghiêm Hải An cũng là sạch sẽ, khuôn mặt dinendian.lơqid]on nhẹ nhàng khoan khoái, ánh mắt sáng ngời, khác biệt với Mạc Dịch Sinh giống như loại pha lê trong suốt từ ngoài vào trong, mà là cảm giác có nét lạnh lùng không thể không đến gần.

Tôn Ngôn hiểu, anh hơi hứng thú quá mức với Nghiêm Hải An. Tỉnh ngộ điều này khiến cho lòng anh có phần buồn bực, anh cần vui đùa với người yêu, cần bạn giường đúng mức, cần kích thích, cần trút ra.

Nhưng anh không cần hiểu.

Nhưng thực tế thì, anh đang hiểu rõ Nghiêm Hải An, cũng có ý định để Nghiêm Hải An hiểu rõ mình. Đó là một loại dự cảm rất khó nói rõ ràng, giống như sâu bên trong có loại lực lượng không thể kháng cự đang lôi kéo cuộc sống của hai người, muốn vò bọn họ thành một cục.

Ở sâu trong lòng Tôn Ngôn chợt lóe lên hoảng hốt, vừa ít vừa nhanh, đến nỗi khiến anh không có cách nào thừa nhận.

Bởi vì thức dậy quả thực quá sớm, hai người chạy bộ về cũng chưa tới bảy giờ, Từ Hồng chuẩn bị cho bọn họ cháo trắng, hợp với một bàn thức ăn cùng mấy cái bánh bao thủ công. Mỗi người một đĩa trứng truffle*, mảnh nhỏ màu đen rắc vào trên trứng vàng óng như mặt trời, ăn có mùi thơm vô cùng đậm.

*Trứng truffle: Món trứng kết hợp với nấm truffle (nấm cục)_loại nấm đắt nhất thế giới.

Tôn Ngôn nhớ tới một chuyện: “Chỗ các cậu có thể sửa chữa bức tranh không?”

“Sửa chữa? Là tranh gì?” Nghiêm Hải An không đợi anh trả lời chỉ lắc đầu, “Cái này cần chuyên gia đặc biệt sửa chữa, họa sĩ bình thường cũng không thể đảm nhiệm.”

“Không biết là đồ cổ gì.” Tôn Ngôn ăn xong một miếng chào, “Chính là trước kia tôi mua một bức họa ở bên đường. Rõ ràng cũng không có chạm qua như thế, làm sao lại nứt?”

“Mua ở bên đường? Anh xác định là bức tranh?” Thấy Tôn Ngôn gật đầu, nghĩ đến dù thế nào anh cũng coi là có tiếng cũng có miếng mua qua tranh, không đến nỗi cái này cũng không phân biệt được, Nghiêm Hải An liền nói, “Thật ra thì loại tác phẩm tranh sơn dầu nghệ thuật này sẽ tự xuống cấp, nếu như vật liệu này không tô tốt, hoặc là sơn bóng không đủ tốt nhất, thời gian bảo tồn sẽ rút ngắn rất nhiều. Anh mua đã bao lâu?”

Tôn Ngôn tính toán sơ qua: “9 năm? Hay là 10 năm? Không nhớ được.”

Nghiêm Hải An hiểu nói: “Vậy thì khó trách, thời gian dài như vậy.”

Tôn Ngôn: “Nói chung cậu xem trước một chút đi. Không được cậu giúp tôi tìm một chuyên gia.”

Chắc hẳn bức tranh nhỏ bên đường cũng không phải là vật gì tốt, có thể giữ gìn được đến bây giờ, vào lúc này còn tốn khổ tâm đi tìm người phục hồi, xem ra người nọ rất yêu thích bức tranh này rồi.

Nghiêm Hải An cũng không nhịn được nổi lên một chút hứng thú, chờ sau khi ăn xong bữa sáng liền theo lên lầu về phòng của Tôn Ngôn.

“Trước treo chỗ ấy.” Tôn Ngôn chỉ chỉ tường trên đầu giường, “Bây giờ thu lại. Trước kia không có nhận thức này.”

Anh tự giễu một cái, lấy một cái bao từ mấy tầng lớp bản vẽ trong tủ quần áo. Nghiêm Hải An vừa nhìn cũng biết là một kích thước tiêu chuẩn, không phải 33*22 cũng là 35*24.

Bức tranh được cởi ra, đây là một bức họa phong cảnh không có quá nhiều đặc sắc, nói chung mỗi người học vẽ đã từng vẽ một bức tranh như thế này, duy nhất có chút khác biệt là bức họa này đi theo đường phái ấn tượng, bộ phận chính là một thân cây, màu sắc ánh Dieenndkdan/leeequhydonnn mặt trời loang lổ hoàn toàn theo chứng kiến của tác giả ngay lúc đó, thời tiết ngày phác họa đó nhất định là rất tốt, bởi vì cả bức tranh đều mở ra một tầng sắc vàng tràn ngập, và cây phát triển khỏe mạnh từ một thế giới bừng bừng sức sống.

Nghiêm Hải An nhíu nhíu máy, càng nhìn thấy bức họa này hết sức quen mắt.

Tôn Ngôn cẩn thận đưa bức tranh cho cậu nhìn: “Cậu xem, chỗ này cũng nứt rồi.”

Nghiêm Hải An cầm ở trên tay, một cái chày gỗ lại gõ xuống, thậm chí cậu không thể khống chế được mặt của mình, mắt và miệng cùng mở lớn.

Tôn Ngôn cảm giác ra chút khác thường, nhìn cậu cứng ngắc giống như bị nhấn nút tạm ngưng, kỳ quái vỗ tay phát ra tiếng ở trước mặt cậu: “Thế nào?”

“…Đây là tôi vẽ đấy….” Ngón tay Nghiêm Hải An khẽ vuốt qua ở trên mặt bức tranh, di chuyển để nhìn kỹ góc phải phía dưới, quả nhiên là bị rất nhiều vết nứt chia cắt một chữ An thoải mái thành mảnh nhỏ.

Lớp mười hai, tập huấn, khung ảnh lồng kính, phòng học tràn đầy màu sắc và mùi dầu thông, thậm chí cậu có thể nhớ tới tâm tình khi vẽ tranh nghĩ muốn tặng người đó và tiếc nuối cùng hối hận khi bức tranh bị trộm.

Thời gian thấm thoát, người thiếu niên kia đã là của mười năm trước.

Nghiêm Hải An gần như là thất hồn lạc phách ngẩng đầu lên, hỏi: “Sao tranh này ở chỗ của anh?”

Dường như cậu không thể tin nổi đủ các loại trùng hợp trong này, không nhịn được lặp lại một lần: “Sao tranh này ở chỗ của anh?”

“Tôi mua đó….” Tôn Ngôn nói xong, cũng sửng sốt.

Anh lấy sự không cách nào tin tưởng hỏi ngược lại: “Sao tranh này là do cậu vẽ?”

Trái tim Tôn Ngôn rung mạnh, có một luồng cảm nhận không nói nên lời và chợt hiểu. Anh đang rất tự trách mình khi gặp được bức họa này, cũng lấy được bình tĩnh khi nhìn thấy bức họa này sau đủ loại dao động. Vô số lần anh đã từng nghĩ tới người vẽ bức tranh tràn ngập vui vẻ và hy vọng này sẽ là hạng người gì, nhưng cũng biết anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết được người kia là ai.

Mà hôm nay, anh gặp được.

Hai người bọn họ không thể tưởng tượng nổi nhìn thẳng vào mắt nhau, khi đó bọn họ cũng không quen biết, cũng đang vô cùng trùng hợp như vậy mà đã có liên hệ.

Trong một nháy mắt, ở trong cuộc sống bình thường giản dị đột nhiên gặp người con trai trong vận mệnh khiến người cảm thấy rung động. Cảm xúc rời núi lấp biển rửa sạch đa nghi thần kì, quá mức phức tạp và to lớn, dường như hoàn toàn không kịp thưởng thức. Nhưng nó thực sự cuốn đi vài thứ, lại mang đến vài thứ.

Sau đó, tất cả đều có chút không giống nhau.

“Tranh này…” Bị chỗ tế nhị giấu trong không khí thúc giục, Tôn Ngôn ho khan hai tiếng, cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng ý thức được bản thân minh đã để lộ yêu thích bức tranh này với Nghiêm Hải An không còn chút nào, người đàn ông cho dù cùng người khác lên giường cũng không ngại ngung chợt có chút xấu hổ, “Khụ, vẽ không tệ. Lúc cậu vẽ bức tranh này, chắc chắc tâm tình rất tốt nhỉ?”

Đâu chỉ rất tốt, quả thực là vô cùng tốt.

Nghiêm Hải An cúi đầu nhìn bức tranh, chậm rãi nói: “Lúc đó tôi phải đưa tranh này gấp, không đợi màu đủ khô liền sơn bóng. Cho nên, anh xem, hình ảnh bắt đầu hơi bạc.”

Cậu sẽ không thừa nhận đánh giá của Tôn Ngôn, bình tĩnh mà xem xét, trong tất cả tác phẩm của cậu, bức họa này tuyệt đối là bức tranh di@en*dyan(lee^qu.donnn tốt nhất, tốt cũng không giống như cậu không tính là người có thiên phú vẽ tranh.

Tất cả bởi vì muốn đưa cho người kia.

Cậu ôm trong ngực mối tình đầu ngọt ngào và ước mơ, dung nhập hoàn toàn tình cảm của mình vào bản vẽ trên vải này.

Là tình yêu tuổi trẻ không tì vết, trao cho bức tranh này linh tính không gì sánh nổi.
Bình Luận (0)
Comment