Editor: Lạc Tâm Vũ
Nghiêm Hải An thu xếp cho anh trai thật tốt, không chậm trễ vội vàng đi xuống lầu, Tôn Ngôn ở vị trí phó lái hút thuốc, Mạc Dịch Sinh đứng ở ngoài xe.
Nghiêm Hải An ngồi lên xe, mới nói với Mạc Dịch Sinh ngồi ở phía sau xe: “Thật xin lỗi, sẽ đưa cậu về ngay.”
Mạc Dịch Sinh kỳ quái hỏi: “Sao cậu khách khí như vậy, không quan trọng mà.”
Tôn Ngôn tắt điếu thuốc lá: “Anh của em là nói cho anh nghe? Anh ấy đã nhìn ra?”
Nghiêm Hải An cũng biết Tôn Ngôn sẽ không làm chuyện gì cũng không xảy ra, thở dài nói: “Hay là anh cố ý?”
Nói gần nói xa không ngừng ám chỉ quan hệ hai người bọn họ không tầm thường, anh cậu chưa từng thấy qua cảnh đời gì, nhưng dù sao cũng biết tính hướng của em trai mình, lại không phải người ngốc, còn có gì không nhìn ra.
Tôn Ngôn cười hừ một tiếng.
Nghiêm Hải An muốn đi nhìn anh, nhưng còn phải nhìn đường, mặt nghiêng còn có chút sa sầm: “Em nói sẽ cho anh một cái công đạo, nhưng anh cho em chút thời gian.”
Mạc Dịch Sinh vốn không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy là một chuyện vô cùng nghiêm túc.
Tôn Ngôn: “Việc sau này em cũng chưa giải quyết, em còn nói giải quyết chuyện trong nhà.”
Nghiêm Hải An im lặng, vẻ mặt bị ánh đèn đường chiếu vào không chút thay đổi, đèn vàng ngoài cửa sổ vốn ấm áp, lại soi sáng ra đường nét lạnh lùng của cậu.
Đợi đến khi đưa Mạc Dịch Sinh đến dưới nhà thì, Nghiêm Hải An gọi lại cậu đang muốn xuống xe: “Dịch Sinh, không phải có chuyện cậu vẫn muốn biết sao? Đối tượng mình ở cùng.’
Mạc Dịch Sinh và Tôn Ngôn đều giật mình với đề tài này của cậu.
Mạc Dịch Sinh nghiêng đầu hỏi: “Tại sao đột nhiên cậu nhắc tới việc này? À, chẳng lẽ mình biết sao?”
Đôi mắt Nghiêm Hải An buông xuống hồi lâu, có chút rối rắm mà cười cười: “Đúng, cậu biết, nhưng nhất định cậu không đoán được là ai.”
Mạc Dịch Sinh phát hiện Nghiêm Hải An nhìn mình chằm chằm, còn Tôn Ngôn bên cạnh nhìn chằm chằm Nghiêm Hải An. Cậu không khỏi cảm thấy không khí bây giờ có mười hai vạn die,n; da.nlze.qu;ydo/nn phần kỳ lạ, lại bắt đầu nói đùa muốn hòa hoãn một chút: “Đừng nói như vậy, ít nhất mình có thể đoán được là một nữ sinh nha.”
Mạc Dịch Sinh sống đến bây giờ cũng được bảo vệ rất tốt, cuộc sống như một tờ giấy trắng, còn không nghĩ tới trên đời này không chỉ có người khác giới mới có thể yêu đương.
Nghiêm Hải An: “…”
Tôn Ngôn: “…”
Mẹ trứng, không nói ra miệng.
Đây chính là thứ Nghiêm Hải An rối rắm, cậu vô ý mở ra cánh cửa thế giới mới cho Mạc Dịch Sinh cái gì. Mạc Dịch Sinh nhất định sẽ tiếp nhận tính hướng của cậu, nhưng Mạc Dịch Sinh chưa hiểu, lại tùy ý làm, cậu hy vọng không làm ra cái gì dẫn dắt sai lầm cho Mạc Dịch Sinh.
Con đường này cũng không phải đường lớn có ánh mặt trời, có thể không đi cũng không cần đi, cậu thật sự không muốn nhìn thấy người đơn thuần như Mạc Dịch Sinh đi đối mặt với chuyện và người phức tạp hơn.
Nghiêm Hải An nói: “Cậu đoán sai rồi.”
Vẻ mặt Mạc Dịch Sinh nghi vấn.
Nghiêm Hải An nói: “Mình và Tôn Ngôn là một đôi, hiện tại ở chung với anh ấy.”
“Nhưng các cậu đều là nam…” Tam quan* của Mạc Dịch Sinh bị đánh thẳng vào, cậu ngừng câu chuyện, tỉnh táo lại, sợ câu nói theo bản năng vừa rồi làm tổn thương người bạn tốt nhất của mình, “À…Vậy, vậy chúc mừng các cậu…Mình…Điều này cũng vô cùng tốt, mình thấy các cậu rất xứng đôi.
*Tam quan: bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Không phải cậu không tiếp thụ được việc này, chính là quá mức kinh ngạc. Chủ nghĩa cổ điển cậu thích trong nhiều thần thoại Hy Lạp cũng liên quan, mà trong đó không thiếu câu chuyện mang sắc thái của tình yêu đồng giới, vậy mà chuyện xưa là chuyện xưa, lúc nghiên cứu cũng không cảm thấy sao, thật sự trong thực tế, xảy ra bên cạnh mình, cậu không biết nên biểu hiện thế nào mới thích hợp.
Nghiêm Hải An thấy bộ dáng cậu mê muội đến gần như khổ sở, mỉm cười nói: “Cảm ơn, về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
Mạc Dịch Sinh mò xuống xe, suy nghĩ một chút, cúi người sát xuống cửa kính xe: “Hải An, mình cảm thấy không sao, chỉ cần cậu thích, cho dù là một con chó mình cũng ủng hộ cậu.”
Lời phát biểu dễ thương này quả thực muốn chọc cười Nghiêm Hải An, cậu gật đầu nói: “Mình biết.”
Mạc Dịch Sinh lại lén nhìn Tôn Ngôn một chút, cậu không giao lưu sâu với Tôn Ngôn, có lẽ chỉ ở lại với giai đoạn “Anh cũng không tệ lắm”, hơn nữa trong trí nhớ của cậu Nghiêm Hải An và Tôn Ngôn không hợp nhau chút nào, rốt cuộc là khi nào thì quan hệ tốt hơn đến mức thành người yêu rồi?
Là cậu quá không chú ý đến bạn của mình sao? Hay là Nghiêm Hải An không còn coi cậu là người bạn tốt nhất rồi?
Mạc Dịch Sinh giống như một chú chó sữa nhỏ, tai cũng cụp xuống, tha thiết mong chờ mà nhìn Nghiêm Hải An: “Sao bây giờ cậu mới nói cho mình biết hả.”
Tôn Ngôn lập tức đâm dao: “Tôi đã sớm bảo cậu ấy nói cho cậu biết, dù sao cậu cũng là người bạn tốt nhất của cậu ấy nha, nhưng cậu ấy không muốn, tôi đây cũng không có cách nào.”
Nghiêm Hải An: “…”
“Em cũng có lo lắng của em…” Nghiêm Hải An lùi về phía sau ném ánh mắt sắc như dao về phía Tôn Ngôn, quay đầu an ủi Mạc Dịch Sinh: “Việc này, dù sao cũng không là chuyện đáng thông báo.”
Tôn Ngôn nghe được không còn cách nào khác, bây giờ người này vẫn còn nhọc lòng mà giữ gìn tam quan của Mạc Dịch Sinh.
Mạc Dịch Sinh hiểu lý lẽ mà gật đầu: “Mình hiểu, yên tâm đi, mình sẽ không nói cho người khác biết, ngay cả mẹ mình cũng không nói.”
Nghiêm Hải An dở khóc dở cười, ngoan như vậy, cũng chẳng trách mình nhìn mà nghĩ nhiều, thực sự là cảm thấy tùy tiện nói hai câu có thể bắt cóc đứa nhỏ này rồi.
Vẫn còn đang để ý suy nghĩ của Mạc Dịch Sinh trước.
Tôn Ngôn: “Em cũng thật không dễ dàng nha, cứ sợ cậu ta cũng cong?”
Nghiêm Hải An thở dài: “Hai chúng ta cũng thảo luận qua chuyện này, đối với những chuyện này cậu ấy rất mơ hồ. Khi anh nhìn thấy cậu ấy, em thật sự rất căng thẳng, chỉ sợ cậu ấy bị anh làm hư.”
“Cong thẳng không được, thẳng cong không xong, em cứ làm mấy việc vớ vẩn nào là nói năng cẩn thận.” Tôn Ngôn không hiểu hỏi, “Hơn nữa, làm một người đồng tính luyến ái đáng sợ như vậy?”
Nghiêm Hải An không nói gì, bởi vì nói gì cũng không có tác dụng. Bạn không thể kỳ vọng một sư tử đi hiểu tại sao nai hiền lành không ăn thịt, đây là quan niệm sinh tồn hoàn toàn khác nhau.
Ở trong thế giới của Tôn Ngôn, chuyện gì cũng có thể làm, chuyện gì đều có cách giải quyết, đây là địa vị tạo nên lối suy nghĩ của anh, anh có tư cách không đi để ý ánh mắt của người khác, ngược lại là người khác chiều ý anh.
Nhưng người bình thường giống như bọn họ này, khắp nơi trong cuộc sống đều là khoanh tay bó gối, phải đắn đo nhiều lắm. Đặc biệt là người như Mạc Dịch Sinh, vốn là tuyển người, nếu như còn lộ ra ý tứ nam nữ đều ăn, ai biết cái quỷ gì sẽ tới cửa?
Như đã nói qua, tam quan của cậu và Tôn Ngôn khác biệt như vậy, rốt cuộc nói yêu đương như thế nào?
Tôn Ngôn dùng ngón tay sờ sờ vẻ mặt thâm thù đại hận của Nghiêm Hải An: “Đây là thành ý của em?”
Anh đương nhiên chỉ đến Nghiêm Hải An đột nhiên ra khỏi tủ với Mạc Dịch Sinh. Từ góc độ của đàn ông mà nói, anh chướng mắt Mạc Dịch Sinh, nhưng dù cho không muốn thừa nhận, quả thực dfienddn lieqiudoon anh đối với việc Nghiêm Hải An quá coi trọng Mạc Dịch Sinh mà canh cánh trong lòng. Hôm nay đây là lần đầu tiên, anh cảm thấy Nghiêm Hải An chọn anh giữa anh và Mạc Dịch Sinh.
Tôn Ngôn ngẫm lại cũng là có chút chua xót, trước kia người của anh người nào không trong tối ngoài sáng lấy lòng anh, ngay cả việc lạt mềm buộc chặt cũng không có, bởi vì cậu hai nhà họ Tôn hoàn toàn không ăn kiểu này. Anh không giống tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết, không lạ gì với cái loại hành vi không nghe lời mình này, càng nghe lời càng ít phiền toái càng tốt, ra ngoài cũng không phải là tìm thú vui sao? Ai còn muốn tìm một tổ tông để phục vụ làm gì hả?
Nghiêm Hải An bên kia không lên tiếng một lúc lâu, một lát sau hỏi: “Vậy anh coi như hài lòng không?”
Tay Tôn Ngôn trượt đến sau tai của cậu, tâm trạng tốt mà sờ sờ: “Tạm được. Trở về thưởng cho em.”
Nghiêm Hải An nhìn lướt qua đáy quần của anh, nói đến chuyện đứng lên này thì phục sát đất với bản lĩnh của anh: “Anh cũng dẹp đi, đêm nay em không tiếp, ngày mai em còn phải đi chơi với bọn họ đấy.”
Tôn Ngôn ngứa ngáy trong lòng, nới lỏng dây thắt an toàn đến kề bên, ngậm vành tai vừa mới sờ qua, vừa liếm nhưng nghiện, cắn lại không bỏ được, thật sự là yêu thích đến có chút không biết làm thế nào mới tốt.
Đây là điểm nhạy cảm của Nghiêm Hải An, bị Tôn Ngôn khống chế như vậy cũng có chút không cầm giữ được, không khỏi né tránh về phía bên cạnh: “Anh đủ rồi nha, đây lái xe đó!”
Tôn Ngôn không những không dừng lại, còn làm thậm tệ hơn, dấu tay đến nơi đã nửa cứng rắn của Nghiêm Hải An: “Vậy tìm một chỗ dừng xe rồi.”
Nghiêm Hải An còn có thể làm sao, chỉ có thể mắng một câu không biết xấu hổ, sau đó tìm nơi dừng xe.
Sự thật chứng minh loại xe SUV này thích hợp vận động hơn xe bình thường, Nghiêm Hải An và Tôn Ngôn lăn qua lăn lại lên xuống một phen, không hề quá mức mệt nhọc như xe đầu tiên. Ngày hôm sau thức dậy cũng không khó chịu không ảnh hưởng đến hoạt động thường ngày.
Tô Ấn sớm đến dưới nhà báo cáo, lúc này cuối cùng Nghiêm Hải An thấy một trợ lý khác Lương Thiên, so với Tô Ấn khéo léo, anh ta làm người ta ấn tượng nghiêm túc nhiều hơn, nhưng cũng không tỏ ra từ chối người khác và xa cách, khi giải quyết công việc cũng sẽ dieendaanleequuydonn không làm người ta cảm thấy quá lạnh nhạt, so với Tô Ấn, Lương Thiên càng phù hợp với trợ lý trong tưởng tượng của Nghiêm Hải An.
Lương Thiên là tới đón Tôn Ngôn đi làm, mà Tô Ấn tới đón Nghiêm Hải An, mặc dù hai người cùng đi, nhưng trong lúc đó cũng không nói lời nào với nhau, xem ra quan hệ không thể nào hòa hợp.
Trong lòng Nghiêm Hải An thoán kinh ngạc một chút với đồng nghiệp, cũng không để ở trong lòng. Tô Ấn lái xe, vừa nhiệt tình nói với cậu: “Tối hôm qua tôi gửi lộ trình đến điện thoại di động của ngài rồi, ngài còn muốn bổ sung cái gì không?”
Tối hôm qua Nghiêm Hải An và Tôn Ngôn chơi trò người lớn, nào còn nhớ được chú ý những thứ này.
Tô Ấn nhìn ra cậu không xem, lập tức nói lộ trình một lần: “Cũng không biết cháu trai ngài có muốn đi chỗ ấy không, xem có phải sắp xếp một công viên Happy Valley không?”
Nghiêm Hải An cảm thấy Tô Ấn sắp xếp rất chu đáo nói: “Không cần, cháu tôi có lẽ không thích nơi ồn ào đó, theo kế hoạch của anh đến đây đi.”
Nghiêm Hải Kiến và Nghiêm Cẩn đã chờ trong khách sạn, vừa lên xe liền nói: “Bữa sáng đầu của khách sạn cực kì ngon, tự giúp mình, còn miễn phí.”
Nghiêm Hải An không sửa chữa cho anh đó không phải là miễn phí, mà là bao hàm trong chi phí tiền thuê xa xỉ, cười nói: “Ăn ngon là tốt rồi, ngày mai sẽ đổi món, có thể cũng nếm thử một chút. Buổi trưa dfienddn lieqiudoon đưa anh ăn các món ăn ngon khác, món ăn ở đây không giống với khẩu vị của chúng ta, nhưng rất đặc sắc.”
Nghiêm Cẩn không nói tiếng nào, lại ngồi xuống bên cạnh, im lặng nhìn sự phồn hoa của thành phố ngoài cửa sổ.