Editor: Lạc Tâm Vũ
Nghiêm Hải An cảm thấy lúc này bản thân nhất định là mắt cá chết, cậu đã vượt qua khinh thường với tên gia súc này rồi, biến thành kính nể. Đây là ngựa giống cố chấp bao nhiêu, hai lạng thịt kia liền khó khống chế như vậy sao?
“Anh em họ có thể sẽ đi tiểu đêm!” Bị Tôn Ngôn cứng rắn lôi kéo đi về phía đại thụ, trong lòng Nghiêm Hải An cũng có chút dao động, cậu chỉ nghe nói qua dã chiến, có phải thật sự muốn kích thích hơn trung quy trung củ* ở trong phòng không?
*trung quy trung củ: Phù hợp với các quy tắc, đáp ứng ứng các tiêu chuẩn hoặc quy tắc nhất định.
“Đây đưa tay không thấy được năm ngón, mẹ nó ai tới xem được?” Tôn Ngôn cười nói: “Miễn là em đừng kêu.”
Hai người lôi lôi kéo kéo rẽ đến phía sau cây đại thụ, vừa đúng ở trong một vùng không bị ảnh hưởng, bị bóng đêm che chặt chẽ và gọn gàng*. Nhưng thực tế không thuận lợi như sách vàng nhỏ**, bọn họ không die,n; da.nlze.qu;ydo/nn có bao cũng không có thuốc bôi trơn, đành phải dùng tinh dịch và nước miếng mở rộng khó khăn. Nghiêm Hải Am ôm cây, cố gắng giữ eo nâng mông, để Tôn Ngôn thuận tiện làm việc hơn.
*Chỗ này nguyên văn chữ Hán là 严严实实, nguyên âm Hán Việt là [i]nghiêm nghiêm thực thực[/i], tra theo Baidu là như trên nên mình để vậy cho dễ hiểu.
**sách vàng nhỏ: mình không tra được nghĩa cụ thể, nhưng mình nghĩ nó là tiểu thuyết hay một thể loại nào đó tương tự.
Cho dù biết không ai nhìn thấy được, loại người này ở bên ngoài vẫn cảm thấy rất mãnh liệt, đặc biệt ở thời điểm đêm khuya yên tĩnh, tiếng va chạm da thịt bốp bốp bốp rất rõ ràng.
Nghiêm Hải An phát ra vài âm thanh biến âm từ trong đôi môi đang cắn: “Anh, anh nhẹ chút.”
“Nhẹ làm sao cho em thoải mái?” Tôn Ngôn ôm eo của cậu, toàn bộ ra ở bên trong, kéo đến giống như bên trong cơ thể Nghiêm Hải An nổi lên lửa.
Hai người kiềm chế lại tận hứng làm một hồi, Tôn Ngôn thoải mái, rửa mặt xong nằm giường ôm vợ. Chẳng được bao lâu anh phát hiện trên người rất ngứa, gãi vài cái, chỗ cũ nổi lên bọc nhỏ.
“Bị muỗi cắn sao?” Nghiêm Hải An rất hiểu, cũng không coi là gì, “Xoa chút nước miếng thì tốt rồi.”
Tôn Ngôn thấy cậu muốn lâm vào giấc ngủ ngay lập tức, không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Em không bị cắn sao?”
“Muỗi của chúng em nơi này thích cắn người bên ngoài.” Nghiêm Hải An cũng không biết, hơn nữa không để ý, thuận miệng bịa một câu, ngáp vài cái, “Ngủ ngủ.”
Muỗi ở nông thôn rất lợi hại, nhiệt độ cơ thể của Tôn Ngôn làm vận động ngoài trời lại cao, không biết dẫn tới bao nhiêu, lúc này chỉ cảm thấy cả người là cái bọc.
Tôn Ngôn oán hận nói: “Thật sự là ngày chó.”
Nghiêm Hải An đang nửa tỉnh nửa mê oán hận đáp lại: “Mẹ nó nói ai là chó?”
Tôn Ngôn: “…”
Ôm chặt vợ, Tôn Ngôn khổ sở nhắm mắt lại, sau khi rất không dễ dàng ngủ thiếp đi lại bị cắn tỉnh vài lần. Muỗi ở đây không biết có phải chưa hưởng qua mùi vị của kẻ có tiền không, chỉ cắn anh, cắn đến Tôn Ngôn khổ không thể tả. Mãi đến gần rạng sáng lại có gà trống gáy, đầu Tôn Ngôn quả thực là muốn nổ tung, hận không thể mở miệng phun lửa chết cháy toàn bộ những thứ đồ quái quỷ này, lăn qua lăn lại đến gần 8 giờ mới coi như ngủ.
Kéo phúc hương chống muỗi cơ thể sống của Tôn Ngôn này, Nghiêm Hải An vừa cảm giác ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, vừa nhìn dien-dyan(lee^qu.donnn) thời gian, 8 giờ đúng. Cha mẹ cậu và anh trai chắc là đã sớm dậy, hẳn là cố kỵ đến Tôn Ngôn mới không có gọi bọn họ rời giường.
Cậu nhớ tới, lại bị Tôn Ngôn nửa tỉnh nửa mê đè lại: “Ngủ cùng anh thêm một lát…”
Nghiêm Hải An nằm lâu khó chịu, nhưng một tay Tôn Ngôn vững vàng vây ở eo cậu, khiến cậu chỉ có thể ngồi ở trên giường.
“Tối hôm qua ngủ không ngon?” Nghiêm Hải An cúi người xuống hỏi.
Tôn Ngôn khò khè khò khè ngủ tiếp, không để ý cậu.
Nghiêm Hải An còn muốn nói điều gì, đột nhiên trong lòng có chút sợ. Sự hoảng hốt này đến không biết ra sao cả, cậu nghi ngờ híp híp mắt: “Giường đang rung?”
Chỉ là trong nháy mắt, đất rung núi chuyển.
Tôn Ngôn bừng tỉnh, Nghiêm Hải An hiểu đã xảy ra cái gì giữa ánh sáng điện và đá lửa, cậu hô to một câu: “Động đất rồi!”
Xi măng vôi đổ rào rào rơi xuống, hai người gần như là bị hoảng dưới giường, còn chưa lao ra cửa phòng, Nghiêm Hải An chợt nhào Tôn Ngôn xuống đất. Cậu hô lớn một tiếng, phần lưng truyền đến đau nhức của cái dùi gai, giữa lúc đầu óc trống rỗng chỉ nhớ rõ ôm chặt lấy người trước ngực.
Một nửa tầng hai khác đột ngột trụy xuống, để lại bên này bọn họ nghiêng lệch lung lay sắp đổ, các tấm đúc sẵn của nóc nhà ào ào đập xuống, nhưng mà sự may mắn của bọn họ không tệ, vừa đúng nằm ở trên lối qua giữa giường và bàn viết, không gian nhỏ hẹp bị bọn họ ghét bỏ tối hôm qua lúc này cứu mạng của bọn họ, hai bên gánh chịu không ít vật nặng mới không để cho bọn họ bị chôn sống.
Tôn Ngôn bị đè ở phía dưới: “Nghiêm Hải An!?”
Động đất còn chưa dừng lại, tất cả mọi thứ đều đang lung lay, tấm đúc sẵn vỡ thành vài đoạn đè sang, Nghiêm Hải An phát ra một trận kêu đau.
Tôn Ngôn kêu gào: “Em làm sao vậy?!”
Cả người Nghiêm Hải An đều đau muốn chết, đáp lại anh: “Gọi hồn hả, không chết!”
Tôn Ngôn muốn sờ cậu, nhưng bị hạn chế không gian, chỉ có thể đụng đến phần eo, là ẩm ướt, dính trên tay cực kì trắng muốt.
“Em chảy máu.” Đồng tử của Tôn Ngôn thu nhỏ vài lần lại mở to, giống như lại về mùa xuân năm ấy, trong tích tắc biết được máy bay xảy ra tai nạn. Anh sợ đến răng đập cành cạch, không khống chế nổi cảm xúc của bản thân chút nào: “Em chảy máu rồi!”
Nghiêm Hải An không biết mình bị thương nặng bao nhiêu, nghĩ đến hẳn là không nhẹ, nhưng cậu phát hiện hoảng sợ không bình thường trong giọng nói của Tôn Ngôn, an ủi ngược lại: “Đụng đến mà thôi, chảy chút máu rất bình thường.”
Tôn Ngôn hít thở không thông trong phút chốc, nghiêng đầu lên tiếng hô to về phía nơi có khe hở: “Có người không?! Bên ngoài có người không! Nơi này có người bị thương!”
Nghiêm Hải An lắng tai nghe một chút, cậu có chút ù tai, nghe không ra nguyên do vì sao: “Không có việc gì, ba mẹ em và anh em đi ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ tìm người tới cứu chúng ta.”
Nhưng Tôn Ngôn hoàn toàn nghe không vào, anh không từ bỏ cầu cứu, cổ họng rất nhanh chịu không nổi. Anh loạn thần kinh ho khan, giống như một dã thú hấp hối: “Chúng ta không sao, lập tức sẽ có người theo chúng ta. Tô Ấn còn ở chỗ này, anh ta lập tức sẽ đến. Em nhất định phải chịu đựng.”
Nghiêm Hải An lại nghĩ, không biết Tô Ấn dẫn ra việc gì không.
Một cuộc dư chấn* kéo tới, tiếng động ầm ầm như là thông báo của tử thần tiến lên phía trước. Phòng ốc lại sụp một bộ phận nhỏ, tấm đúc sẵn phía sau lại đè ép thêm một khoảng trên người Nghiêm Hải An.
*dư chấn: Dư chấn là các trận động đất có quy mô nhỏ hơn xuất hiện ở những khu vực vừa xảy ra động đất chính. (Nguồn: Wikipedia.)
Nghiêm Hải An thiếu chút nữa cho rằng bản thân cũng bị chèn chết rồi, cậu hé miệng, phần lưng đau đớn chậm chạp muốn cắt đứt, khổ sở hơn là lồng ngực, có lẽ là vị trí của phổi, giống như là bỏng, hô hấp dinendian.lơqid]on của cậu cực kì khó khăn. Cậu cố gắng nghiêng một bên, tránh đè đến Tôn Ngôn, đồng thời miệng dâng lên mùi tanh cũng không dám phát ra âm thanh quá lớn, sợ kích thích người bên dưới.
Nhưng Tôn Ngôn đã bị kích thích, anh rơi vào hoảng sợ cực độ, liều mạng muốn ôm Nghiêm Hải An: “Em như thế nào? Rốt cuộc bị thương tổn đến chỗ nào? Hả? Em mau nói!”
Nghiêm Hải An bình tĩnh nói: “Có thể bị đập có chút nghiêm trọng, đoán chừng nhất định sưng lên.”
“Em không được có chuyện…” Tôn Ngôn tự lẩm bẩm, giống như đang ra lệnh hoặc như là đang khẩn cầu, “Em dù sao cũng không được có chuyện.”
“Em không có việc gì.” Nghiêm Hải An nuốt mùi máu tươi vào, trán của cậu vừa vặn để ở trên gương mặt Tôn Ngôn, cọ xát khó khăn, “Em không sao, Tôn Ngôn, chúng ta đều không sao.”
“Hải An! Tôn Ngôn!” Tiếng của Nghiêm Hải Kiến mờ mờ ảo ảo truyền đến, “Hải An! Nghe được không?!”
Sức sống của Tôn Ngôn và Nghiêm Hải An đều rung lên. Tôn Ngôn không để ý cổ họng khô đau, hô to: “Chúng em không có việc gì! Hải An bị thương! Mai tìm người tới cứu chúng em!”
Nghiêm Hải Kiến ở bên ngoài dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh tiêu điểm nhanh chóng vào Lô Tố Cúc báo họ bình an. Nhưng anh không dám bò lên trên, sợ làm bộ phận của tầng lầu sắp đổ thật sự sụp xuống: “Các em chịu đựng! Anh đi tìm người tới cứu các em!”
“Nhanh lên một chút!” Tôn Ngôn đáp lại nóng nảy, in môi trên trán Nghiêm Hải An, “Bảo bối, em nghe chứ, bọn họ lập tức tới ngay.”
Nghiêm Hải An hô hấp dồn dập ừ một tiếng, cậu đã đau không muốn nói chuyện.
Cậu không lên tiếng, Tôn Ngôn không nén được cảm giác sợ hãi, lại càng không ngừng nhỏ giọng nói chuyện với cậu, nói chuyện bản thân hồi nhỏ, nói chuyện sau khi gặp được Nghiêm Hải An, nói chuyện tương lai bọn họ muốn làm.
Nửa giờ trôi qua, một giờ trôi qua, bọn họ vẫn còn ở trong đống đổ nát có thể sụp xuống chôn vùi bất cứ lúc nào.
Đầu Nghiêm Hải An choáng vàng, có thể do hít thở không thoải mái, cũng có thể mất máu quá nhiều. Nhưng Tôn Ngôn vẫn đang không ngừng nói, giọng của anh khàn khàn mà vỡ vụn, luôn luôn cầu xin Nghiêm Hải An đáp lại một tiếng.
Tinh thần và trí tuệ Nghiêm Hải An không tỉnh táo lắm, cậu theo bản năng mà nói: “Không sao, chúng ta đều sẽ không sao.”
Cậu cảm thấy cậu đang nói chuyện giống như bình thường vậy, nhưng nhỏ giọng chỉ còn lại âm thanh hơi thở.
Cậu ngầm trộm nghe được tiếng khóc, không chỉ là tiếng khóc của cha mẹ bên ngoài, còn là Tôn Ngôn. Bởi vì cậu thấy trán ẩm ướt.
Nghiêm Hải An cố sức dắt tinh thần từ bóng tối trong vực sâu ra ngoài.
Cậu nói: “Tôn Ngôn, anh đừng sợ.”
Một giây, hai giây.
Tôn Ngôn phẫn nộ nói: “Mẹ nó ai cho em bổ nhào trên người anh hả?! Em có bệnh hả Nghiêm Hải An!? Chính em tránh xong! Vì sao phải nhào lên?!”
Anh tức miệng mắng to, cổ họng sớm khàn không thành bộ dáng rồi, khó nghe muốn chết, trong mỗi câu đều là âm thanh vỡ, dường như muốn hét đến chảy máu.
Nghiêm Hải An nghĩ em cũng không biết, cứ nhào lên như vậy, không có đầu óc, trách em? Được thôi, lần sau không bổ nhào là được rồi.”
Tôn Ngôn ngừng lại, chỉ có một mình anh thở gấp hết hi vọng giữa cái chết tĩnh lặng, mà hô hấp của Nghiêm Hải An nhẹ như vậy, nhẹ dieendaanleequuydonn đến một giây sau liền muốn đứt đi, lại nặng như thế, mỗi một hơi thở đều rạn nứt trong lòng anh.
Anh nghẹn ngào run rẩy nói: “Anh van xin em, em đừng chết. Em đừng chết có được không?”
Nghiêm Hải An muốn nói em sẽ không chết.
Nhưng cậu nói là: “Em yêu anh.”
Tôn Ngôn như bị sét đánh, có lẽ cứng ngắc giống như thi thể, như là một dây đàn căng đến thật chặt cuối cùng không chịu nổi gánh nặng đứt đi, lục phủ ngũ tạng đều tan nát trong một tiếng đứt.
Nhưng kì lạ là anh không sợ, toàn bộ run rẩy chấm dứt, khi máu đông xuống đầu óc của anh cũng không giống như một đống bột nhão. Thậm chí anh cười cười: “Anh cũng yêu em.”
Nghiêm Hải An không trả lời.
Tôn Ngôn dịu dàng hôn cậu có thể chạm đến làn da, như đang nói với Nghiêm Hải An, lại giống như nói với chính mình: “Đừng sợ, bảo bối, bất kể đến nơi nào, anh đều sẽ theo em.”