Mọi chuyện ở biên quan rốt cục được giải quyết, hôm nay mọi người đều đã thu dọn đồ để hồi kinh.
Binh sĩ tụ tập dọn lều trại từ sớm, Cửu Lạc theo lệnh chỉnh đốn đội ngũ đợi đến xong xuôi liền lên đường.
- Huynh nghĩ ta có cần cải nam trang để tránh dị nghị không?
Trong quân đội không cho phép nữ nhân xuất hiện, nàng sợ sự xuất hiện của nàng sẽ khiến người khác dị nghị.
- Ta thấy không cần đâu, bọn họ đều nhìn thấy nàng cả rồi
Hắn nói cũng có lý, mấy ngày nay nàng đi khắp cả doanh trại, bọn họ đều thấy nàng cả rồi.
Có vẻ như bọn họ không hề thấy sự xuất hiện của nàng là không ổn mà hình như còn khá chào đón nàng, có khi lại có binh sĩ vẫy tay chào nàng.
- Tướng quân, nên xuất phát rồi, binh sĩ đã tập hợp đông đủ, thái tử điện hạ đã đợi sẵn đằng kia
- Ừm, chúng ta tranh thủ hồi kinh thôi
Đoàn người xuất phát thẳng hướng kinh thành, tin tức ở biên quan chẳng mấy chốc truyền đến hoàng cung của hai nước.
Hoàng cung Lạc Vân
- Hoàng thượng, có tin từ biên quan, thái tử bọn họ đang trên đường trở về
Tên thái giám nhận được tin tức lên bẩm báo lại cho Lãnh Hoằng.
- Sao lại trở về rồi
- Bẩm hoàng thượng, bọn họ nói biên quan truyền đến tin tức, đích thân thái tử Hoa Hạ đến nói muốn nghị hòa
- Hừm, bọn người này lại đang giở trò gì đây?
Hoàng đế híp mắt suy nghĩ, đám người Hoa Hạ này xem ra không đơn giản như vẻ bề ngoài.
- Hoàng thượng, người đừng nghĩ nhiều, bọn họ còn có thể có âm mưu gì chứ, thái tử trở về cũng là một chuyện tốt
Tiêu quý phi ngồi bên cạnh Lãnh Hoằng tỏ vẻ rất quan tâm thái tử, thật ra trong lòng đang tức tối, căm hận.
" Hừ, không ngờ lần này lại thất bại, tên Họa Tử Nguyệt kia lại không đáng tin như vậy.
Thật đáng hận, dựa vào cái gì mà hết lần này đến lần khác bọn họ đều tránh được"
- Nàng từ khi nào biết lo nghĩ cho thái tử như vậy
- Hoàng thượng sao người lại nói như thế, thần thiếp xem thái tử cũng giống như Phong nhi vậy
- Ta mong là được như nàng nói, nhớ kĩ vị trí thái tử mãi mãi chỉ thuộc về Thiên Kỳ
Tuy ông ta không thích Lãnh Thiên Kỳ là mấy nhưng ông ta từ xưa phân biệt đích thứ rõ ràng, Lãnh Thiên Kỳ là do chính cung hạ sinh, vị trí thái tử không ai khác ngoài y.
- Thần thiếp đã nhớ rõ rồi
Bà ta làm như không có gì nhưng ánh mắt thoáng hiện lên độc ác, nếu hoàng đế đã nói vậy thì khẳng định bà ta sẽ không để Lãnh Thiên Kỳ sống tiếp.
Do Tiêu quý phi cúi đầu nên hoàng đế không thể thấy ánh mắt của bà ta.
Có điều tâm tư hoàng đế làm sao đơn giản, tranh đấu trong thâm cung này ông ta không nhìn cũng thấu.
! ----------------!
- Hoàng thượng, hoàng thượng người uống rượu của thần thiếp đi
Nữ tử nũng nịu, bàn tay cầm lấy ly rượu hướng Họa Tử Mạc mà ép ông ta uống, hoàng đế Hoa Hạ cầm tay mĩ nhân đưa ly rượu lên miệng uống.
- Ái phi, trẫm đã uống rồi, đến lượt nàng
Hoàng đế trái ôm phải ấp, cùng đám phi tần uống rượu mua vui, hoàng hậu vốn đanh đá, chua ngoa gặp cảnh này liền ghen tức xông vào nội điện.
- Hoàng hậu, nàng đến đây làm gì?
- Ta đến đây làm gì? Hoàng thượng suốt ngày vui vẻ cùng ả hồ ly tinh đó, còn hỏi ta đến làm gì sao?
Bộ dạng ghen tuông của hoàng hậu lúc này lại khiến bà ta giống mấy phụ nhân chanh chua ở ngoài chợ, làm gì còn dáng vẻ cao quý, ngạo mạng của lúc xưa khi chèn ép Như phi.
Hoàng đế chán ghét nhìn hoàng hậu, tính cách bà ta như thế này bảo sao hoàng đế yêu thích, bà ta còn không bằng một góc Như phi năm đó.
- Hoàng thượng, thần thiếp không biết đã làm gì sai khiến nương nương tức giận, xin hoàng thượng trách phạt thần thiếp
Yên phi mới vào cung mấy năm trước, nàng ta được trời cho dung mạo thanh trần thoát tục lại thêm biết chiều lòng hoàng đế nên rất được sủng ái.
Hai mắt ánh lệ, Yên phi trông có vẻ giống một mĩ nhân yếu đuối nhu nhược khiến người muốn che chở, nàng quỳ xuống cạnh hoàng đế, một bộ uất ức lại tỏ ra hiểu chuyện.
- Ái phi mau đứng dậy, không phải lỗi của nàng
Họa Tử Mạc không đành lòng nhìn mĩ nhân chịu khổ, ông ta đưa tay đỡ Yên phi dậy, tức giận quay sang hoàng hậu.
- Hoàng hậu, nàng quá đáng lắm rồi đấy, nếu chê ngồi trên hậu vị quá lâu thì trẫm sẽ để Yên phi lên thay thế nàng
- Hoàng thượng người vì ả ta mà muốn phế ta?
- Nếu nàng không muốn vào lãnh cung sống thì an phận ở cung của mình làm một hoàng hậu đi
Nói đến đó hoàng đế liền mặc kệ hoàng hậu, hoàng hậu tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng vì lời uy hiếp của ông ta đành ôm một bụng lửa giận về cung.
- Yên nhi, nàng đừng sợ, có trẫm ở đây hoàng hậu không làm gì được nàng đâu
- Thần thiếp không sợ, chỉ cần có hoàng thượng ở đây thần thiếp không sợ gì cả
Yên phi nhu thuận làm hoàng đế vui vẻ, nàng ta tươi cười uống rượu cùng hoàng đế nhưng trong lòng toàn bộ là khinh thường cùng ghê tởm.
" Hừ, nếu không phải vì trả ơn, ta cũng chán ghét ở lại chỗ này, Như phi năm đó không chừng là vì những lời đường mật này của ông mà chết thảm đi"
- Hoàng thượng!
- Có chuyện gì?
Họa Tử Mạc không vui nhìn tên thái giám bên dưới, tên thái giám nhìn Yên phi do dự không nói, đây là chuyện chính sự theo quy tắc hậu cung không được can chính.
- Hoàng thượng, hay là thần thiếp lui xuống trước
Yên phi trưng ra dáng vẻ uỷ khuất muốn lui xuống, hoàng đế không muốn rời mĩ nhân, đưa tay kéo Yên phi ngồi lại bên cạnh mình.
- Không sao, nàng cứ ở lại đây đã, trẫm cho phép
- Như vậy không hợp quy tắc
- Ở đây trẫm mới là quy tắc, còn ngươi, không mau nói đi, không nói thì cút cho trẫm
Hoàng đế không kiên nhẫn, tên thái giám nghe hoàng đế nói vậy vội vàng bẩm báo.
- Bẩm hoàng thượng, thái tử điện hạ đã tự ý nghị hòa với Lạc Vân, hiện đang trên đường trở về
- Nghịch tử này, nó dám!
Nộ khí bừng bừng, hoàng đế giận đến đập tay xuống bàn, thái giám sợ hãi quỳ xuống im lặng không dám lên tiếng.
Yên phi bị giật mình, nàng ta sợ hãi đến hai mắt đỏ lên ánh một tầng lệ, hoàng đế lúc này thu lại tức giận.
- Ái phi, trẫm làm nàng sợ rồi, được rồi, ngươi lui xuống đi
Ông ta nhẹ giọng dỗ Yên phi, bên này lại lệnh cho tên thái giám lui ra, tên thái giám thở ra một hơi cuốn quýt trở ra.
- Thần thiếp! thần thiếp không sao, chỉ là thái tử điện hạ thật quá đáng
- Aiz, chỉ có nàng hiểu chuyện, được rồi đừng khóc nữa, hừ, cũng tại tên nghịch tử đó
- Hoàng thượng, người không thích thái tử điện hạ sao lại lập làm thái tử
Hoàng đế bị dáng vẻ của Yên phi làm cho lơ là, lại bị nàng ta mê hoặc làm cho ngu muội, giờ phút này làm gì còn chút đề phòng nào với Yên phi đâu.
- Nếu không phải do đám quan lại đó ngày nào cũng dâng tấu chương đề nghị trẫm lập nó làm thái tử, sao trẫm lại làm vậy chứ
- Vậy tại sao các vị đại nhân lại muốn lập ngài ấy làm thái tử, chẳng lẽ nhận được lời ích gì sao?
Lời nói phát ra từ miệng Yên phi giống như là đang ám chỉ cho hoàng đế.
Như vậy khác nào nói Họa Tử Nguyệt mua chuộc quan lại trong triều giúp hắn, chẳng khác nào có ý dòm ngó ngai vàng của ông ta từ trước.
- Hoàng thượng người không nói gì có phải là trách thần thiếp nhiều lời hay không
- Nào có, trẫm chỉ đang nghĩ nghịch tử đó cho đám người kia lợi ích gì thôi
- Người nói xem lần này thái tử làm theo ý mình, chẳng phải là không xem hoàng thượng người ra gì nữa sao?
- Nghịch tử này có tâm tư dòm ngó đến vị trí của trẫm, đợi khi nó trở về trẫm liền diệt trừ mối họa này
Hoàng đế không thấy được Yên phi khi nghe câu này của ông ta, khóe môi câu lên thành một đường cong khó phát hiện.
- Hoàng thượng, như vậy có ổn không?
Giả vờ phải giả vờ đến cùng chứ, Yên phi bày ra điệu bộ lo lắng hỏi hoàng đế.
- Có gì không ổn, là do nghịch tử đó có ý nghĩ không an phận trước, không thể trách trẫm được
Họa Tử Mạc cứ luôn miệng gọi Họa Tử Nguyệt là nghịch tử, thế mà ông ta chưa bao giờ nhìn lại bản thân đã làm đúng bổn phận của người phụ thân hay chưa.
.