Quân Lâm Dưới Thành

Chương 33

Hạ Tri Chương ngồi trên ghế, một thân áo tơ trắng, khuôn mặt già nua, nâng chung trà lên môi thổi thổi, đưa tới bên miệng lại buông ra, khe khẽ thở dài, quay đầu nói với người hầu phía sau: “Mang quà vào hết chưa? Còn trên xe không?” LQĐON

Người hầu cung kính đáp: “Không còn ạ, đều mang vào cả rồi.”

“Ừ.” Hạ Tri Chương gật đầu, lại quay lại nâng chung trà lên, thổi ba lần nhưng không uống, chìm vào suy nghĩ, đợi không bao lâu liền nghe tiếng guốc gỗ cộp cộp, vội đứng lên nghênh đón: “Hạ quan bái kiến Thừa tướng.”

“Miễn lễ, Hạ đại nhân không cần khách khí như vậy, mau mời ngồi.” Vương Thuật Chi cười nâng tay.

Vốn vóc người hắn vốn cao, hôm nay đi đôi guốc gỗ cao gót nên cao hơn mấy phần, lại mặc một chiếc áo choàng ống rộng thoải mái, so với quần áo trên đường đi về đây càng lộ vẻ xuất trần thoát tục, thanh tao trang nhã lịch sự.

So sánh khách quan, khuôn mặt Hạ Tri Chương tiều tụy, lại mặc một thân áo tơ trắng, ngược lại có vẻ hơi thất lễ.

Vương Thuật Chi nhìn ông ta, làm như không biết gì, ngồi vào ghế hỏi: “Không biết hôm nay Hạ đại nhân tới đây là vì chuyện gì?”

“Hạ quan vẫn luôn áy náy trong lòng việc Thừa tướng gặp chuyện, nên cả gan tới thăm hỏi.” Hạ Tri Chương quay đầu về phía người hầu ra hiệu, nói tiếp: “Lần này có ít quà mọn, có đồ bổ dưỡng, bày tỏ chút tâm ý, vi vọng công tử Yến Thanh sớm dưỡng tốt thân thể.”

Hạ Tri Chương nói rất khách khí, trên thực tế ông ta sớm tìm hiểu rõ ràng, Vương Yến Thanh xuất thân người hầu, cùng thân phận cao quý mà mình đoán cách xa vạn dặm, nhưng bây giờ ông ta có việc cầu người, dù sao cũng phải tìm được cớ mới đến thăm, hơn nữa ông ta cũng nhìn ra được, Vương Thuật Chi có phần coi trọng người hầu này, còn mình đâm lao phải theo lao, nịnh bợ một chút cũng lợi mà không hại.

Vương Thuật Chi cười nói: “Hạ đại nhân thật sự khách khí quá, Yến Thanh còn đang dưỡng thương không tiện đi ra, ta thay mặt y cám ơn.”

Hạ Tri Chương lại hỏi: “Không biết bây giờ vết thương của công tử Yến Thanh thế nào rồi?”

“Cám ơn Hạ đại nhân hỏi thăm, đã tốt lên rất nhiều.” Trong lòng Vương Thuật Chi biết chủ ý của ông ta không phải tới thăm hỏi nên giống như lơ đãng hỏi han: “Hạ công tử vẫn đang ở trong chùa chứ?”

Sắc mặt Hạ Tri Chương tái đi, đôi môi đột nhiên run khẽ, lập tức nước mắt rớt thẳng xuống, tay run run buông chung trà ra, quỳ khóc thảm thiết: “Thừa tướng không biết, cháu hạ quan gặp nạn trong chùa Triều Âm, hiện giờ mạng đã về Hoàng tuyền, dưới gối (Chỉ con cháu) hạ quan chỉ vẻn vẹn có hai nữ, nên coi nó như con ruột, không thể tưởng tượng được hôm nay lại thành kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh…..”

Vương Thuật Chi lộ vẻ vô cùng hoảng sợ, vội đứng lên dìu ông ta đứng dậy: “Tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này? Khó trách hôm nay sắc mặt Hạ đại nhân ảm đạm, kính xin nén bị thương, đừng để hao tổn tinh thần quá, cẩn thận tổn hại sức khỏe.”

Hạ Tri Chương để hắn dìu, nước mắt tuôn đầy mặt kể lại chuyện một năm một mười, cuối cùng nói: “Người cháu này của hạ quan bản tính thuần lương, lần này dù bị người ta mê hoặc phạm phải sai lầm lớn, nhưng thực sự có lòng hối cải, không ngờ người lợi dụng này lại có lòng dạ độc ác như vậy, nhất quyết đưa nó vào chỗ chết.”

Cháu nhà ngươi bản tính hiền lương, vậy vết đao trên lưng Yến Thanh nhà ta là tự mọc ra à?

Vương Thuật Chi nghe xong cười thầm, ánh mắt liếc áo tơ trắng trên người ông ta, lại không khỏi sinh ra vài phần thương cảm.

Bây giờ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan chỗ nào cũng có, thế nhân buồn bã đau lòng, chỉ than đời người ngắn ngủi đau khổ, sớm dưỡng thành thói quen không bị lễ pháp (kỷ cương, phép tắc của xã hội) ràng buộc, dù có thân nhân qua đời cũng không giữ nghiêm quy định khi nhà có tang, Hạ Tri Chương sớm thay đồ tơ trắng, có thể thấy được dù ông ta nhìn cẩn thận dè dặt, nhưng không phải là người cứng nhắc.

Trong lòng Vương Thuật Chi biết ông ta kết oán cùng Thái tử, liền trấn an ông ta một hồi, cuối cùng nhàn nhạt nói ra một câu: “Hạ đại nhân học vấn không thấp nhưng vẫn cố thủ tại quận Nghĩa Hưng, bổn tướng cảm thấy rất đáng tiếc! Không ngại thì ta viết một lá thư tiến cử ngươi vào triều, thế nào?”

Chuyến thăm này của Hạ Tri Chương chính là vì chuyện này, bây giờ vừa nghe hắn nói như vậy lập tức hai mắt sáng lên, vội hành đại lễ, nói năng lộn xộn bày tỏ cảm kích, lại cực kỳ cung kính nói: “Thừa tướng có ơn tri ngội với hạ quan, hạ quan nguyện ý làm trâu làm ngựa vì Thừa tướng!”

Vương Thuật Chi cười lại nâng ông ta dậy: “Hạ đại nhân nói quá lời, bổn tướng vốn muốn tiến cử ngươi làm Hộ bộ thượng thư, nhưng bên Thái tử đã sớm có người để chọn, bổn tướng sẽ không tranh luận gì với hắn ta, nên tiến cử ngươi làm Thượng thư lang, thế nào?”

Hạ Tri Chương không ngốc, Hộ bộ thượng thư có thể làm gì, chính là trông coi một quận nhỏ như ông ta đã làm nhiều năm? Thượng thư lang là chức danh rõ ràng, chi phó đại thần, có ý giám sát Thượng thư, nếu may mắn làm Hộ bộ thượng thư lang thì sẽ tốt hơn.

Đang nghĩ như vậy liền nghe Vương Thuật Chi thản nhiên nói: “Hộ bộ thượng thư lang đi, trùng hợp thời gian này Hộ bộ thay đổi nhiều, tiến cử ngươi cũng đúng dịp hơn ngày trước!”

Trong lòng Hạ Tri Chương bình tĩnh lại: “Đa tạ Thừa tướng!”

“Không cần đa tạ sớm như vậy, mọi việc còn chưa quyết định.”

“Bất kể dù có được vào kinh thành hay không, Thừa tướng có lòng dìu dắt hạ quan đã vô cùng cảm kích.”

Vương Thuật Chi cười khẽ, đợi sau khi ông ta ra về, nhanh chóng viết một phong thư, sai người hỏa tốc đưa vào trong kinh.

Năm nay lạnh hơn năm trước, tuyết rơi từng đợt kéo dài, Dữu đại tướng quân Bắc phạt liên tục thất bại, trong triều lại có các thế gia vọng tộc đấu đá nhau, đầu Hoàng đế lớn như cái đấu.

Vương thị lui nhường một bước, không tranh đoạt chức vị Hộ bộ thượng thư, ngược lại chìa ánh mắt vào Hộ bộ thượng thư lang, Hoàng đế càng thêm đau đầu, bây giờ nếu không đồng ý nữa chỉ sợ thật sự không thể nào giải thích nổi, cuối cùng hết cách đành phải đồng ý.

Kết cấu trong triều thay đổi một hồi, thoạt nhìn rung chuyển bất an, thực tế cẩn thận tính kỹ thì không bên nào bị tổn thất nặng nề, xem như uổng công giằng co.

Hoàng đế ứ nghẹn trong lòng, đành chuyển hi vọng về chiến sự phương Bắc.

Chỉ chớp mắt đã tới năm sau, tuyết đọng chưa tan, gió lạnh vẫn thổi tới, vết thương trên lưng Tư Mã Vanh đã gần khỏi hẳn, cùng Vương Thuật Chi ngồi đối diện nhau cách bàn dài trong đình, theo sự phân phó của hắn mang nghiên mực ra, sau đó không còn chuyện gì làm liền đứng dậy đi ra khỏi đình, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, đều là một mảng trắng xóa.

Tuy nói sống lại là ân huệ rất lớn ông Trời ban cho mình, nhưng mỗi lần nghĩ tới bên người không có ai có thể dùng được, Tư Mã Vanh vẫn cảm thấy tiếc nuối, không nhịn được trong lòng thở dài một hồi, không biết hoàng huynh thế nào rồi, có thuận lợi dẫn Nguyên Sinh tới đất phong không, có tìm được thần y kia không, chuyện muốn biết quá nhiều nhưng có lòng mà không có sức.

Khoảng thời gian bị thương này có thể nói là chân không bước ra khỏi nhà, bên cạnh mình đều là người của Vương Thuật Chi, dù không có những người kia thì mình cũng bị hắn nhìn chằm chằm cả ngày, muốn mưu mô chút chuyện đúng là không dễ.

Trong lòng Tư Mã Vanh lại buồn, vẻ mặt thì lạnh nhạt trước sau như một, một thân áo dài màu xanh, đứng trong băng tuyết ngập trời, không nói không động đậy, giống như đang thưởng thức phong cảnh, lại giống như dung nhập vào trong phong cảnh.

Vương Thuật Chi ngồi trong đình, khi thì nâng mắt thần bí nhìn y, khi thì chuyên chú dưới ngòi bút, nâng bút điểm nhẹ, mỗi câu viết mỗi nét vẽ đều mang tình cảm dạt dào, sau khi bức tranh hoàn thành đưa mắt nhìn nhìn, rất hài lòng, không nhịn được cười rộ lên.

“Ha ha….” Sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng cười dí dỏm trong trẻo.

Vương Thuật Chi bị người ta vỗ vai một cái, đột nhiên tỉnh táo lại, không cần quay đầu cũng biết là nữ nhi của đường thúc (con gái chú họ) Vương Uẩn Chi, liền cười quay đầu lại cầm cán bút chọc chọc trán nàng, trêu chọc nói: “Ngươi đi đường toàn không lên tiếng à? Trong nhà nuôi mèo khi nào vậy?”

“Ta giẫm lên tuyết phát ra tiếng rạo rạo cơ mà, hai người các ngươi ngẩn người không ai quay đầu lại, hồn đều du ngoạn hết à?” Vương Uẩn Chi trời sinh tính tình hoạt bát, mặt tươi như hoa nói xong, thấy Tư Mã Vanh nghe tiếng quay đầu lại, lập tức sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng ngắc, học nam tử chắp tay thi lễ: “Yến Thanh huynh!”

Tư Mã Vanh dở khóc dở cười, đành phải chào đáp lại.

Nam nữ Đại Tấn trưởng thành vốn cũng không nghiêm khắc, Vương Uẩn Chi năm nay vừa mới 14 tuổi, càng không thích gò bó, thấy bộ dạng Tư Mã Vanh theo khuôn phép, cười ha ha, quay đầu trừng mắt nhìn Vương Thuật Chi, “Đường huynh, ta học theo Yến Thanh huynh có giống không?”

“Giống!” Vương Thuật Chi gật đầu mỉm cười: “Đặc biệt như cụ già ấy.”

Vương Uẩn chi hài lòng cười, đột nhiên cúi người ghé qua: “Ý? Huynh vẽ Yến Thanh huynh à?”

Tư Mã Vanh nghe thấy sững sờ.

Vương Thuật Chi mỉm cười nhìn y một cái: “Ừ, vẽ thế nào?”

“Ý cảnh khoáng đạt, cảnh đẹp người đẹp!” Vương Uẩn Chi gật đầu khen: “Cha chỉ biết vẽ tranh thiếu nữ, muội xem chán rồi, vẫn là bức này đẹp!”

Đang nói chuyện thì một người hầu vội vàng đi tới: “Bẩm Thừa tướng, phu nhân gọi ngài qua đó một chuyến.”

Vương Thuật Chi cuộn bức tranh lại: “Chuyện gì?”

“Phu nhận chọn mấy cô nương, đang múa ở phòng trước, nói là để ngài lén nhìn, xem có hợp ý hay không.”

“Chuyện này có gì đâu mà xem?” Vương Thuật Chi phất phất tay, “Không đi, nhờ bà tùy tiện chọn giúp ta là được.”

“Cái này….” Người hầu lộ vẻ khó xử.

Vương Uẩn Chi không ngại náo nhiệt: “Đi đi đi đi, muội cũng muốn nhìn một chút!” Nói xong liền kéo hắn đi.

Vương Thuật Chi bất đắc dĩ đứng dậy, đi tới bên cạnh Tư Mã Vanh: “Đi nào, đi theo ta.”

Tư Mã Vanh dừng một chút, rũ mắt cung kính đáp “Vâng.”

Vương Thuật Chi nhét bức tranh vào trong tay y, cười nói: “Tặng cho ngươi.”

Tư Mã Vanh nâng mắt nhìn hắn, thấy trong mắt ẩn chứa toan tính vội thu hồi ánh mắt, tay cuộn chặt: “Đa tạ Thừa tướng!”

Trở lại chủ viện, xuyên qua hành lang, thấp thoáng nghe tiếng đàn sáo, Vương Uẩn Chi dẫn đầu vọt tới cửa hông, nhấc chân đi qua cửa chính, tới bên cạnh Vương phu nhân, cách bình phòng thò đầu ra nhìn: “Bá mẫu (Bác gái), bá kêu đường huynh chọn những cô gái này làm gì? Muốn cưới vào nhà sao?”

Tư Mã Vanh dừng bước.

Vương Thuật Chi đi qua gõ lên đầu nàng, cười nói: “Nói bậy bạ gì đó?”

Vương phu nhân nhướng mày, thấp giọng cười nói: “Dùng tạm thời thôi, những người này đều là nữ tử phong trần, sao có thể vào nhà chúng ta?” Nói xong liền vẫy tay với Vương Thuật Chi: “Con mau tới đây chọn một người đi, nói thế nào thì cũng không thể để người ta đánh giá thấp được.”

Vương Thuật Chi vô ý nhìn thoáng qua Tư Mã Vanh, vừa vặn chạm tầm mắt y vừa ném tới, thấy y vội vàng chuyển tầm mắt sang chỗ khác, tim lập tức đập nhanh, vốn không có tâm tư chọn nữ tử gì đó, lúc này càng không kiên nhẫn, chỉ nhìn lướt qua bên ngoài cách bình phong, tiện tay chỉ một người: “Người kia đi, váy hồng.”

Vương phu nhân quan sát cô nàng kia từ trên xuống dưới một lần, quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Con thích mặt dài?”

Vương Thuật Chi: “…..”

Vương phu nhân thấy hắn trợn mắt há hốc mồm thì mặc kệ hắn, tùy ý phất tay ý bảo hắn rời đi, lập tức lộ vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Vương Thuật Chi dở khóc dở cười, đang xoay người rời khỏi, chợt nghe Vương Uyển Chi cười hì hì nói: “Không ai đẹp hết, còn không bằng Yến Thanh huynh đâu.”

Tư Mã Vanh: “…..”

Vương Thuật Chi dừng bước, nâng mắt nhìn qua y, thấy vẻ mặt y cứng đờ, buồn cười “Phốc” một tiếng cười to lên.

Ra khỏi phòng trước, Vương Thuật Chi dừng bước, chờ y đi tới bên cạnh mình, cầm tay y nhéo nhéo, cười nhẹ nhàng: “Yến Thanh, không bằng ngươi giả vờ làm nữ tử đi theo ta, chắc chắn nhất định là quốc sắc thiên hương.”

Sắc mặt Tư Mã Vanh hơi đen: “Nếu thừa tướng giả gái, chắc chắn càng khuynh quốc khuynh thành.”

Vương Thuật Chi gật đầu cười: “Ai nói không phải đâu.”

Tư Mã Vanh: “…..”

Hết chương 33
Bình Luận (0)
Comment