Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Trong phòng yên tĩnh chỉ còn màn che lay nhẹ, hai người dựa sát nhau trong bể, hình bóng thân mật dưới ánh nến hết sức mông lung. LWĐÔN
Tư Mã Vanh vội đẩy hắn ra, nhanh chóng quay đầu sang một bên, thấp giọng nói: “Không cần, qua hai canh giờ nữa là phải vào triều, Thừa tướng nên tranh thủ nghỉ ngơi đi.”
“Đừng lo, ta không mệt.” Vương Thuật Chi khẽ cười, đưa tay chống lên vách bể, chuyển y quay mặt lại, cúi người nhìn vẻ mặt y, nói: “Yến Thanh, ngươi nguyện ý nói thật với ta, chính là tiếp nhận ta?”
Hai người dựa vào quá gần, khi nói chuyện, đôi môi chạm vào nhau như gần như xa, giống như cành liễu phe phẩy, mập mờ đến cực điểm, Tư Mã Vanh lại bị hắn nhiễu loạn tinh thần, mắt nhìn chằm chằm hắn khẽ cong môi, lại khó khăn dời đi: “Nước sắp lạnh.”
“À….” Vương Thuật Chi kéo dài âm tiết, cầm khăn bên cạnh nhúng vào nước, cười nói: “Vậy thì không dây dưa nữa.” Nói xong vớt khăn trong nước ra đặt lên lưng y, tay kia ôm chặt y.
Tư Mã Vanh cảm giác da thịt kề nhau trơn ướt và nóng rực, trên người lập tức có một luồng nhiệt tản ra, sắc mặt đại biến, lại đẩy hắn ra, chật vật trốn sang bên cạnh.
Vương Thuật Chi như keo dán không dứt ra được theo sát tới cùng, bức y tới góc bể, nhìn ánh mắt muốn tránh cũng không tránh được và bộ ngực đập kịch liệt phập phồng của y, đôi mắt sắc đột nhiên sâu kín, dán lên cánh môi mỏng của y giọng khàn khàn nói: “Ngươi có biết bộ dạng này của ngươi cực kỳ hấp dẫn người khác không?”
Cổ họng Tư Mã Vanh khô khốc, hơi thở dồn dập, thầm cảm thấy lời này đổi thành tự nói chính mình thì thích hợp hơn, đáng tiếc đầu vừa nâng lên đã bị giật mình, trong lòng càng loạn hơn, nhất thời nói không ra lời.
Vương Thuật Chi rũ mắt nhìn y, há miệng cắn cắn môi dưới, hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, cọ xát đến đến lúc hơi thở hai người càng nặng nề, lại không nhịn được tiến vào công thành chiếm đất, càng hôn càng động tình, lòng bàn tay nóng hổi dời về phía thắt lưng y, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trong đầu Tư Mã Vanh hỗn loạn, muỗn giãy dụa nhưng không khống chế nổi thân thể run rẩy.
Vương Thuật Chi dù chưa nhận được câu trả lời của y, nhưng nghe hơi thở thô ráp dồn dập của y, biết trong lòng y đã chấp nhận mình, không khỏi mút vào một cái, buông môi y ra vùi đầu hôn cổ y, một đường đi xuống.
Mặt nước gợn sóng nhẹ, tiếng thở dốc nặng nề không phân biệt được của ai, hình ảnh hai người chồng lên nhau, lại có chút ý vị khó phân biệt.
Vương Thuật Chi vẫn còn chưa đủ, ấn người lên vách bể tựa sát vào, hận không thể không chừa một khe hở nào, môi lưỡi đều có cảm xúc cực kỳ mãnh liệt, dao động liếm láp như cướp đoạt, từ cổ chuyển lên xương quai xanh, giọng nói trầm thấp khàn đục: “Yến Thanh…. Yến Thanh….”
Tư Mã Vanh nghe thấy tim đập rộn ràng, thở gấp một tiếng, nhíu chặt mày, hai hàng lông mi dính nước run rẩy không ngừng
Hai tay Vương Thuật Chi xiết chặt, lại kéo gần khoảng cách, ngẩng đầu ngậm lấy vành tai y nhẹ nhàng gặm cắn, khàn giọng nói: “Bộ dạng ngươi từ chối mà còn nghênh đón, chính là đang trêu chọc ta?”
Tư Mã Vanh chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực chui vào trong tai ầm ầm nổ tung, làm ngực chấn động nứt một đường, để mặc hắn mạnh mẽ chui vào, miệng lại vô cùng gượng gạo phun ra một chữ: “Không…..”
Vương Thuật Chi vòng qua người y tới phía trước, hai bên không cách nào che giấu dục vọng dính sát một chỗ, ánh mắt sâu thẳm nhìn y: “Không?”
Không lẽ drop cho các web hứng sau mông mình kiếm lộc há mõm ta =)))
Tư Mã Vanh hoảng hồn, mặt lập tức như lửa cháy, một luồng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, tay đặt trên vai y lập tức xiết chặt, mười ngón tay thon dài vì quá dùng lực mà xuất hiện màu xanh trắng, đầu ngón tay ấn xuống vai tạo thành dấu vết rất sâu.
Một tay Vương Thuật Chi ôm chặt y, tay kia dọc theo đường cong mê người sờ soạng đi xuống, cảm giác miệng đắng lưỡi khô càng mạnh.
“Thừa tướng!” Sắc mặt Tư Mã Vanh đại biến, đột nhiên tỉnh táo lại, một tay vòng ra sau lưng nhanh chóng bắt lấy cổ tay hắn, hoảng loạn nói: “Xin Thừa tướng có chừng mực!”
Vương Thuật Chi nhìn y rất sâu: “Sao lại dừng lại?”
Tư Mã Vanh mạnh mẽ kéo tay hắn ra, lại khiến hắn càng dính chặt hơn, trong nháy mắt sau lưng truyền tới cảm giác tê dại, trên mặt vẻ nhẫn nhịn khó nén, lần nữa chật vật đẩy hắn ra.
Vương Thuật Chi thấy y kháng cự mãnh liệt, liền thuận theo ý tứ y, đưa tay sờ lên mặt y, đầu ngón tay mang theo nước vuốt thẳng tới quai hàm, sóng ngầm trong mắt đã lui, giọng điệu mang theo trấn an và khẽ dụ dỗ: “Yến Thanh, cho ta nhìn mặt của ngươi một chút.”
Tư Mã Vanh sững sờ, ngước mắt nhìn hắn: “Hả?”
“Ta muốn biết, rốt cuộc ngươi có bộ dạng thế nào?” Vương Thuật Chi nhìn y rất lâu, trong mắt ẩn chứa ý cười, đầu ngón tay nắm vành tai y khẽ vuốt ve, không nhanh không chậm, bộ dạng rất có kiên nhẫn.
Tư Mã Vanh sớm bị hắn gần gũi trêu chọc tinh thần có chút không tập trung, sau khi hiểu rõ câu hỏi mới lấy lại tinh thần, lập tức cảm thấy không được tự nhiên, dời ánh mắt sang chỗ khác cảm khái một tiếng.
Vương Thuật Chi buồn bực bật cười: “Sao? Khuôn mặt ngươi rất xấu?”
Khóe mắt Tư Mã Vanh nháy một cái không kịp nhận ra.
“Ta không chê, ngươi cho ta xem một chút.”
Tư Mã Vanh: “…….”
Vương Thuật Chi sờ soạng hồi lâu không ra được gì, chậc chậc khen ngợi, hai tay dời xuống dưới ôm eo y, cười nói: “Thủ pháp rất cao minh, sờ không ra sơ hở… Nếu đây không phải mặt của ngươi, vậy ta còn hôn làm gì? Nhưng cơ thể ngươi thì không phải giả mạo chứ?”
Tư Mã Vanh cảm giác hai tay hắn lại không chịu yên phận, vội cầm lấy cánh tay hắn, nhéo một cái đưa người đẩy lại hắn vào góc, ánh mắt lơ đãng rơi vào nốt ruồi chu sa trên ngực hắn, cổ họng giật giật, vội chuyển mắt sang chỗ khác.
Vương Thuật Chi khẽ cong môi, “Ngươi không cho ta xem mặt thật một chút, ta đây hàng đêm ngủ mơ chẳng phải đã mơ thành người khác?” Nói xong nằm rạp người hôn lên ngực y một cái.
Tư Mã Vanh nghe hắn nói xong trong lòng chợt có luồng lửa nóng, lại bị hắn hôn một cái giật cả mình, tay chân luống cuống thoát khỏi sự kiềm chế của hắn lùi ra sau nửa bước, xoay người bước qua bên kia bể tắm.
“Ai ai! Yến Thanh!” Vương Thuật Chi vạch nước bước đi theo y, từ phía sau giữ chặt tay y, vì dính nước nên để y trượt mất, mắt thấy y rời khỏi bể tắm khoác y phục, bộ dạng lo lắng này y chang chạy nạn, không nhịn được lại thấy buồn cười.
Tư Mã Vanh bất chấp nước trên người, tùy tiện mặc y phục sạch vào, cũng không quay đầu lại nói: “Thuộc hạ đi ngủ.”
“Đợi đã nào!” Vương Thuật Chi vội vàng gọi y.
Tư Mã Vanh dừng lại, xoay người nhìn hắn, lại nhấc chân đi về.
Vương Thuật Chi đang chống thành bể chuẩn bị đi ra, thấy thế dừng lại, mặ lộ vẻ vui vẻ: “Yến Thanh nguyện ý cho ta xem rồi hả?”
Tư Mã Vanh đi tới bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, nhìn hắn nói: “Thừa tướng từ từ tắm, không cần phải đuổi theo.” Nói xong mỉm cười nhìn hắn, nhanh chóng nhặt quần áo của hắn rồi đứng lên rời đi, lại tiện tay rút hai bộ y phục trên giá, không chừa lại chút gì cho hắn.
Vương Thuật Chi há nửa miệng, dở khóc dở cười, ào ào một tiếng nhảy ra khỏi mặt nước, đi nhanh theo tới cửa, nhưng lại không thể không dừng chân.
Dù da mặt hắn có dày cũng không thể trần truồng chạy loạn trong phủ, chỉ có thể nhìn bóng đêm lắc đầu cười.
Người hầu bên ngoài thấy Tư Mã Vanh rời đi, vội vào vào hầu hạ, kết quả là thấy Vương Thuật Chi ướt đẫm đứng ở cửa ra vào, còn cười tủm tỉm, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Một đêm đi qua, trong phủ Thừa tướng lại có lời đồn tàn sát bữa bãi: Thừa tướng đùa giỡn công tử Yến Thanh, bây giờ nhất định là nếm được mùi ngon ngọt, nụ cười kia nhìn thế nào cũng như kẻ ngốc! Có điều dưới sự giận dữ, công tử Yến Thanh đoạt quần áo của Thừa tướng, thân thể Thừa tướng trần truồng chạy nửa vòng trong phủ, chạy tới phòng công tử Yến Thanh lại bị không cho khách vào nhà, sau khi rời đi không thể không chạy tiếp nửa vòng còn lại, thê thảm quá!
Vương Thuật Chi trong lúc vô tình nghe bọn họ biên soạn sinh động như thật, cười đến thiếu chút nữa đau cả bụng, đêm đó quả đúng là không chịu gõ cửa, không nếm trải không cho khách vào nhà, chỉ có điều mè nheo hơi lâu nên bị đuổi ra ngoài.
Bây giờ hắn quyết tâm phải kiên trì đến cùng, đi tới cửa giả vờ là đi rồi, bỗng nhiên bộp một tiếng đóng cửa lại, xoay người kéo Tư Mã Vanh đang đi theo phía sau hạ lệnh đuổi khách vào trong ngực, cúi đầu cười nói: “Yến Thanh, cho ta xem mặt ngươi đi.”
Tư Mã Vanh khẽ giật mình, nhanh chóng rời khỏi vòng tay hắn, hất cằm, không mặn không nhạt nói: “Thừa tướng từ từ xem, xem xong thì trở về nghỉ ngơi đi.”
Từ sau hôm tắm đêm, Tư Mã Vanh dường như khôi phục tỉnh táo, Vương Thuật Chi thấy bộ dạng lạnh nhạt này của y, ý cười trong mắt dần đọng lại, đưa tay nắm cằm y, trầm giọng nói: “Ngươi chính là không tin ta? Vì sao mãi không chịu dùng khuôn mặt thật đối diện?”
Tư Mã Vanh bất đắc dĩ thở dài: “Đã cho Thừa tướng nhìn rồi.”
“Sao ta lại không nhớ rõ chuyện này?” Vương Thuật Chi nhíu mày nhìn y: “Yến Thanh, từ trước tới giờ ngươi luôn tuân theo quy củ, cảm thấy ta cũng cần đứng đắn như vậy mới có thể làm ngươi tin tưởng?”
Tư Mã Vanh sửng sốt, có chút không hiểu nhìn hắn.
Cảm xúc trong con ngươi thâm thúy sâu kín của Vương Thuật Chi dần dày lên, đè vai y, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói trầm thấp: “Yến Thanh, ta thích ngươi, ta sẽ không lấy vợ sinh con, chỉ cần ngươi cam tâm tình nguyện tiếp nhận ta.”
Sắc mặt Tư Mã Vanh khẽ thay đổi, trong đầu ong ong.
“Những lời này xuất phát từ đáy lòng.”
Tư Mã Vanh thở sâu một cái: “Thuộc hạ có tài đức gì mà khiến Thừa tướng nghiêm túc như vậy….”
Vương Thuật Chi hôn lên mi tâm y một cái: “Ngươi chưa từng ép ta, là ta đang ép ngươi, ta hi vọng cùng ngươi đối xử thẳng thắn thành khẩn, mong ngươi tiếp nhận ta.”
Đáy mắt Tư Mã Vanh nổi sóng, dừng một chút, thấp giọng nói: “Gương mặt này là chính ta.”
Vương Thuật Chi nhíu mày, không nói gì thêm, chỉ cẩn thận dò xét sắc mặt y.
Tư Mã Vanh than nhẹ một tiếng, tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói: “Ta với Nguyên Sinh có tướng mạo giống nhau.” Nói xong lùi nửa bước, ngước mắt nhìn hắn: “Thừa tướng tin không?”
Vương Thuật Chi vô cùng kinh ngạc, đang muốn mở miệng chợt sau lưng vang lên tiếng gõ cửa.
Cách một lớp cửa, Bùi Lượng cung kính nói: “Bẩm Thừa tướng.”
Vương Thuật Chi dừng một chút, bất đắc dĩ cười, xoay người mở cửa ra.
Bùi Lượng không ngờ cửa mở nhanh như vậy, có phần kinh ngạc, ngẩng đầu thấy hai người đều đang đứng ở cửa ra vào, bị dọa kêu to một tiếng.
Vương Thuật Chi cau mày, có chút ghét bỏ nhìn hắn ta: “Chuyện gì?”
Bùi Lượng nghe ra hắn không kiên nhẫn, trong lòng nhất thời sáng như gương, không khỏi đau đầu nhức óc, vội cung kính đáp: “Vĩnh Khang vương tự kêu bệnh nặng, từ chối vào kinh, chắc hẳn ngày mai tin tức sẽ truyền tới hoàng cung.”
Vương Thuật Chi im lặng một lúc, gật đầu nói: “Ừ.”
Bùi Lượng vội vàng cáo lui, có phần thức thời bước đi nhanh chóng.
Vương Thuật Chi xoay người nhìn thoáng qua Tư Mã Vanh, đột nhiên bật cười, đi thong thả miệng thở dài: “Vĩnh Khang vương quả là lão già gian xảo, xem ra là không thể trông cậy ông ta vào trong kinh quấy đục nước rồi.”
Tư Mã Vanh nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Như vậy cũng tốt, Vĩnh Khang vương khó đối phó, không vào chúng ta cũng bớt lo.”
“Chỉ sợ Hoàng thượng sẽ phái người tin cẩn tới huyện Vĩnh Khang thăm dò, ta phải chặn hắn ta lại.” Vương Thuật Chi nói xong liền đi tới trước mặt y, nghiêm mặt nói: “Không bằng tối nay ta ở lại chỗ này của ngươi, cùng ngươi bàn bạc thử xem.”
Tư Mã Vanh nheo mắt, đưa tay đẩy hắn ra ngoài cửa, gọn gàng dứt khoát đẩy chốt cửa, cách cánh cửa nói: “Thừa tướng anh minh, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách hay.”
Vương Thuật Chi: “………”
Hết chương 48