Quân Lâm Dưới Thành

Chương 90

Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Vương Thuật Chi cũng không hoàn toàn giấu Tư Mã Vanh trong phòng, sau khi tuyết ngừng rơi liền bao kín người y, dẫn y ra đình nhỏ bên hồ ngồi, hâm một bình rượu, thưởng thức lớp áo bạc bao phủ đất trời một phương. LQĐÔN

“Yến Thanh, trên mặt đột cuối cùng cũng có chút thịt rồi.” Vương Thuật Chi sờ lên má Tư Mã Vanh, mấy ngày gần đây miễn cưỡng xem như thỏa mãn vài phần.

Mỗi ngày chỉ có thể cảm nhận hô hấp bình ổn của y, sắc mặt Vương Thuật Chi thoạt nhìn bình thường, trên thực tế trong lòng đã sớm hoảng loạn, bây giờ thấy y đã hơi khởi sắc, loại khủng hoảng không cách nào khống chế kia rốt cuộc cũng biến mất chút ít.

“Bây giờ chúng ta đang ngồi bên hồ, nước hồ đã kết một tầng băng mỏng, xunh quanh trắng xóa, cảnh đẹp như thế chi bằng đệ mở mắt ra xem thử?” Vương Thuật Chi nắm tay Tư Mã Vanh, xúc cảm ấm nóng, lại dán lên mặt hắn, thấy không lạnh trong lòng mới an tâm hơn chút.

Thấp giọng tả cảnh đẹp hồi lâu, Vương Thuật Chi xem mình là hai mắt của Tư Mã Vanh, cuối cùng khẽ cười nói: “Động tĩnh của phủ Thừa tướng kinh động không ít tai mắt thám thính của người khác, nhưng đệ không cần lo lắng, không ai biết được thân phận thật của đệ. Bây giờ khắp kinh thành đều truyền ta bị đệ - một tên nam sủng mê hoặc đầu óc choáng váng….”

Hai tỳ nữ từ đi trên đường mòn cách đó không xa, thấy hộ vệ đứng xung quanh đình mặt không biểu tình, vội cẩn thận dè dặt đi qua, nhưng vẫn không nhịn được liếc qua bên này một cái, đúng lúc Vương Thuật Chi cong môi cười dịu dàng, lập tức châu đầu vào nhau xì xào bàn tán.

“Rốt cuộc công tử Yến Thanh bị bệnh quái lạ gì thế?”

“Không rõ lắm, trong phủ nhiều đại phu như vậy đều không có biện pháp cứu y, ngươi nói có phải trúng tà hay không?”

“Nói bậy! Nếu thật sự trúng tà thì chẳng phải Thừa tướng sẽ nguy hiểm? Ta thấy Thừa tướng ngày ngày khỏe mạnh mà.”

“Vậy cũng đúng, chỉ là công tử Yến Thanh gầy hơn trước kia rất nhiều, quả thật rất tội.”

Tiếng tỳ nữ thảo luận xa dần, bước “Lạo xạo” giẫm trên tuyết.

Vương Thuật Chi vừa quay đầu lại thì thấy Bùi Lượng đi lên bậc thềm, không khỏi khẽ nhíu mày, thu liễm ý cười: “Sao bây giờ đã tới?”

Phủ Thừa tướng cũng không phải thùng sắt, trong phủ nhiều đại phu như vậy không thế giấu giếm người ngoài, từ sau khi tin tức “Nam sủng của Thừa tướng bệnh nặng” truyền ra ngoài, Vương Thuật Chi lập tức tăng thêm người giám sát chặt chẽ chỗ ở của Nghị vương, ngay cả Vương Dự ở Kinh châu cũng tăng không ít cơ sở ngầm.

Thấy Bùi Lượng vội vàng đi tới, hắn vô thức lo lắng Vương Dự nhận được tin tức, sắc mặt không khỏi nghiêm túc.

Bùi Lượng bước nhanh tới chỗ hắn, cúi người thì thầm: “Phủ Nghị vương có động tĩnh, không biết tìm được ở đâu một xác chết trôi, nói là tìm được Thái tử điện hạ bị rơi xuống nước.”

“Hả?” Vương Thuật Chi nghe xong sững sờ, lập tức hiểu tính toán của Nghị vương, khóe môi cong lên cười khẩy nói: “Xác chết trôi? Bị ngâm trong nước cha mẹ đều không nhận ra hả? Sao hắn ta thuyết phục được mọi người đó chính là Thái tử?”

“Bớt sau thắt lưng.”

Nụ cười của Vương Thuật Chi cứng đờ, không thể tin trừng mắt nhìn hắn ta, nhất thời không đoán ra sao Nghị vương lại biết đến chiếc bớt này.

“Thừa tướng, bây giờ Thái tử điện hạ….” Bùi Lượng nhìn thoáng qua Tư Mã Vanh, “Cần phải dẫn Thái tử điện hạ ra mặt không?”

“Không thể!” Vương Thuật Chi lập tức khoát tay, “Yến Thanh hoàn toàn chưa tỉnh, cứ như vậy dẫn ra ngoài nhất định sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vậy thì…. Không thể giải thích.”

Bùi Lượng không nói gì thêm, chỉ lộ vẻ khó xử nhìn hắn.

Vương Thuật Chi nhéo nhẹ lòng bàn tay Tư Mã Vanh, nghĩ đến hành động của Nghị vương trong mắt kết một tầng băng lạnh, sau khi cân nhắc một hồi, khóe môi lại hiện lên nụ cười lạnh: “Chuẩn bị xe ngựa, không, đợi chút… Đi mời Lục Tử Tu tới đây một chuyến.”

Đưa Tư Mã Vanh về phòng, lại ở với y một lúc, nghe báo Lục Tử Tu tới, vội sắp xếp tâm phúc trông coi, bản thân vội vàng ra sảnh đường.

Lục Tử Tu đè xuống nghi hoặc trong lòng, đang muốn hàn huyên vài câu, Vương Thuật Chi lại nói thẳng: “Lục đại nhân không cần đa lễ, hôm nay mời ngươi tới đây là có một chuyện cần nhờ vả.”

Lục Tử Tu lộ vẻ khó hiểu, chắp tay nói: “Thừa tướng có việc xin cứ phân phó, nếu hạ quan có thể làm, nhất định sẽ làm hết sức.”

Vương Thuật Chi đảo mắt, cười cười: “Ngươi có thể.”

Trong lòng Lục Tử Tu khẽ giật mình, không hiểu sao cảm thấy trong nụ cười của hắn chứa vài phần tính toán, vô thức lòng bàn tay chảy một tầng mồ hôi mỏng.

Vương Thuật Chi liếc nhìn hắn ta một cái, nghiêng người sát vào, thấp giọng thì thầm: “Nguyên Sinh của ngươi….”

Lục Tử Tu nghe hắn nói xong, sắc mặt khó duy trì trấn định, nâng mắt nhìn Vương Thuật Chi cười tự nhiên, hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Chuyện này, xin thứ cho hạ quan bất lực!”

“Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ!” Vương Thuật Chi cười châm trà cho hắn ta, tựa như không hề lo lắng hắn sẽ không đồng ý.

“Không cần nghĩ nữa!” Lục Tử Tu vẫn từ chối, sắc mặt hơi tối xuống: “Hạ quan sẽ không để Nguyên Sinh đi vào chỗ chết! Xin Thừa tướng thứ tội!”

“Thật sự không muốn nghĩ nữa?” Vương Thuật Chi nhíu mày nhìn hắn ta, cười như không cười, “Nếu ngươi không giúp chuyện này, nếu tương lai Vương thị ta không ổn, ta không chắc chắn có thể bảo vệ chức quan của ngươi. Đến lúc đó, ngươi lại về quận Ngô, không thể chống lại Lục thái thú, thật sự có thể bảo vệ được Nguyên Sinh?”

Tay cầm chén trà của Lục Tử Tu khẽ run lên, vẻ mặt càng kiên định hơn: “Đi một bước tính một bước, bất kể thế nào chuyện Thừa tướng nhờ vả, Lục mỗ không thể đồng ý!”

Vương Thuật Chi không thèm để ý, cười nói: “Nếu không phải lúc trước Thái tử điện hạ cố tình thả cho Nguyên Sinh một con ngựa thì hắn ta đã sớm không còn trên đời này nữa. Chi bằng ta mời Nguyên Sinh tới, hỏi hắn ta xem có nguyện ý giúp chuyện này không?”

Lục Tử Tu nảy sinh lo lắng, từ khi trở về Nguyên Sinh rất khen ngợi Tư Mã Vanh và Cảnh vương, trong lòng vẫn luôn cảm kích, nếu trực tiếp hỏi hắn, nào có đạo lý từ chối?

Vương Thuật Chi quan sát sắc mặt của hắn ta, cười nói: “Lục đại nhân thật sự ích kỷ, bổn tướng tự hỏi đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại báo đáp bổn tướng thế này?”

Lục Tử Tu lộ vẻ áy náy, há to miệng, bất đắc dĩ nói, “Hạ quan cảm ơn Thừa tướng có ơn tri ngộ, chỉ là liên quan tới Nguyên Sinh, hạ quan thật sự là….”

“Được rồi, gì mà ơn tri ngộ?” Vương Thuật Chi cười nhạo, “Ngươi cũng đâu phải thật tình muốn làm quan, tất nhiên không muốn tiếp tay làm việc xấu, ngươi bảo vệ Nguyên Sinh, ta có thể hiểu.”

Sắc mặt Lục Tử Tu hơi thả lỏng, chắp tay với hắn: “Đa tạ…”

“Có điều…..” Vương Thuật Chi cắt ngang lời hắn ta, ý cười càng sâu, “Chuyện này ngươi đồng ý cũng được, không đồng ý cũng phải đồng ý.”

Sắc mặt Lục Tử Tu cứng đờ.

Vương Thuật Chi ho nhẹ một tiếng, ngoài cửa lập tức có hai hộ vệ xông vào, một trái một phải nhanh chóng kìm hãm Lục Tử Tu, một người trong số đó thấp giọng nói: “Lục đại nhân, xin đắc tội!”

“Thừa tướng!” Lục Tử Tu kinh hãi, sắc mặt lập tức tái nhợt: “Thừa tướng đây là có ý gì?”

Vương Thuật Chi từ từ đứng lên, cười vô cùng ôn hòa: “Lục đại nhân bớt giận, trước kia ngươi vì Nguyên Sinh lén lút bắt Yến Thanh tới chỗ ngươi, nếu không phải ta tới nhanh, chỉ sợ Yến Thanh sẽ phải nếm chút khổ sở.”

Sắc mặt Lục Tử Tu cứng đờ.

Vương Thuật Chi nói tiếp: “Chuyện này lúc ấy ta không truy cứu, nhưng không có nghĩa là sẽ quên! Ta thay Yến Thanh, cũng trói ngươi một thời gian.”

Lục Tử Tu lại không phản bác được, thậm chí ngay cả cơn giận khi bị trói cũng bớt vài phần.

Vương Thuật Chi cười tủm tỉm nhìn hắn ta: “Như vậy, chúng ta đã thanh toán xong, thế nào?”

Lục Tử Tu im lặng, có chút bất đắc dĩ, không đồng ý cũng phải đồng ý.

Vương Thuật Chi phân phó hai hệ vệ: “Mang Lục đại nhân đi nghỉ ngơi, nhớ hầu hạ cho tốt, không được sơ suất.” Nói xong nhìn Lục Tử Tu, nâng tay lên nói: “Lục đại nhân, xin mời!”

Lục Tử Tu thở dài một tiếng: “Thừa tướng xin mời!”

Vương Thuật Chi cảm thấy vừa lòng thỏa ý, nâng tà áo nhấc chân bước qua cửa, lặng lẽ nói với tâm phúc bên cạnh: “Tới quý phủ Lục đại nhân mời Nguyên Sinh đi theo, chú ý bảo vệ, chớ để lộ tin tức.”

Hôm sau, tin tức Thái tử chết khiến vua và dân hết sức kinh hãi.

Thi thể Thái tử đã tìm được, Hoàng đế cực kỳ bi thương, Thái hậu nghẹn ngào khóc ngất, bá quan trong triều mặc kệ thật tình hay không, đều lộ vẻ mặt đau buồn.

Duy nhất sắc mặt như thường chỉ có Vương Thuật Chi.

Dưới ánh mắt hoặc khó hiểu hoặc sợ hãi của triều thần, Vương Thuật Chi chậm rãi nói ra nghi ngờ: “Nghe nói Thái tử điện hạ là Nghị vương tìm thấy? Chỉ là tướng mạo thi thể khó xác minh, không biết Nghị vương làm thế nào để xác định người này là Thái tử điện hạ?”:

Đáy mắt Nghị vương xẹt qua vẻ khinh thường, nghiêm mặt nói: “Sau lưng Thái tử điện hạ có một vết bớt, đã nghiệm đúng người đó, chẳng lẽ Thừa tướng lại nghi ngờ bổn vương giở trò?”

“Hạ quan không dám.” Vương Thuật Chi cười đến gió thổi mây bay, “Chỉ là hạ quan tò mò, sao Nghị vương điện hạ biết trên người Thái tử có vết bớt?”

“Bổn vương và Thái tử điện hạ từ nhỏ đã tình cảm thân thiết, điều này có gì lạ?”

Vương Thuật Chi nghe xong trong lòng buồn nôn, sắc mặt nghiêm lại: “Thì ra là thế, có điều đây chỉ là lời nói của một mình Nghị vương….”

Nghị vương đè nén nụ cười lạnh: “Vết bớt trên người Thái tử, Thái hậu cũng biết.”

Vương Thuật Chi rũ mắt suy nghĩ, Thái hậu và Tư Mã Vanh có thể nói là cùng vinh cùng nhục, tất nhiên sẽ không tiết lộ việc này, xem ra là người thân cận bên cạnh Thái hậu đã sớm bị hắn ta mua chuộc.

Nghị vương thấy hắn không lên tiếng, cho rằng hắn không còn lời nào để nói, không khỏi giễu cợt: “Thừa tướng còn có gì lo lắng?”

Vương Thuật Chi nâng mắt nhìn hắn ta: “Nghị vương điện hạ xác định đó là Thái tử?”

“Tất nhiên.”

Hai bên nhất thời ồn ào, triều thần có tâm tư đều có chút không kiềm chế được, thậm chí có một số người đã bắt đầu cân nhắc trình tấu chương lập Thái tử khác.

Vương Thuật Chi nhìn bốn phía xung quanh, khóe môi cong lên: “Cực kỳ khéo léo, hôm qua bổn tướng cũng vừa tìm được Thái tử điện hạ.”

Bốn phía lâm vào yên tĩnh, lập tức lại xôn xao, người có tâm tư liền vội vàng hỏi: “Thừa tướng tìm được Thái tử điện hạ, cũng có bớt?”

“Hai Thái tử điện hạ?”

“Chẳng lẽ đều chết đuối?”

Vương Thuật Chi nghe những lời bàn tán này, thiếu chút nữa bị sặc: “Chư vị đại nhân, bổn tướng tìm được Thái tử điện hạ là một người sống.”

Xung quanh lại lần nữa im ắng.

Nghị vương bỗng chốc quay đầu lại nhìn Vương Thuật Chi, giống như đang cân nhắc lời hắn nói thật hay giả, sắc mặt trắng xanh bất định.

Vương Thuật Chi không đếm xỉa tới ánh mắt của hắn, xoay người nhìn ra phía ngoài, cất giọng nói: “Xin mời Thái tử điện hạ vào điện!”

Đồng tử của Nghị vương đột nhiên co rút, hai tay xiết chặt, quay đầu theo ánh mắt hắn nhìn qua.

Bên ngoài tuyết đọng chưa tan, giữa màu sắc chói mắt, vào thời khắc này tiếng bước chân chậm chạp nhẹ nhàng có vẻ càng rõ ràng, chỉ thấy mũ ngọc dần xuất hiện dưới bậc thềm, sau đó lộ ra khuôn mặt mọi người không tính là quen thuộc nhưng cũng tuyệt đối không hề xa lạ.

Đang lúc mọi người bên trong trợn mắt há hốc mồm, Thái tử mặc hoa phục, bước từ dưới lên, cuối cùng đứng trước cửa đại diện, vì ngược sáng, khuôn mặt và thần sắc ngược lại hơi mơ hồ so với lúc đi lên.

Nhưng dù ai cũng không cách nào phủ nhận thân phận của hắn.

(Đoạn này tg vẫn để Thái tử nên ta để y nguyên, Thái tử này là Nguyên Sinh thế chỗ nhé)

Vương Thuật Chi chạm phải ánh mắt Thái tử lia tới, mặt lộ vẻ vui mừng.

Vì vậy, đang lúc mọi người chú ý Thái tử lướt qua tất cả triều thần đi đến phía trước, xoay người lẳng lặng đứng đó.

“Bái kiến Thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế!”

Vương Thuật Chi dập đầu trước, triều thần như trong mộng tỉnh lại, đều vội vàng quỳ xuống, một vùng như núi.

Khuôn mặt Nghị vương cứng đờ, hai tay xiết chặt rồi thả lỏng, cắn răng xốc vạt áo bào lên, kiên trì quỳ xuống.

“Miễn lễ.” Thái tử mở miệng, giọng nói nghe hơi khàn.

Triều thần cũng không nghĩ nhiều, sau khi đứng lên lại ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt Thái tử trước mặt có chút tái nhợt, lập tức có người lên tiếng hỏi thăm: “Thân thể Thái tử điện hạ không khỏe?”

Vương Thuật Chi nói: “Thái tử điện hạ bên ngoài chịu không ít cực khổ, vốn tính nghỉ ngơi một ngày rồi mới tiến cung, chỉ là không ngờ đột nhiên truyền tới tin tức Thái tử chết, quả thật không giải thích được, điện hạ lo sợ chư vị hiểu lầm, chỉ có thể kiên cường chống đỡ vào cung.”

Mọi người quen thói Vương Thuật Chi nắm toàn bộ quyền hành, cũng không thấy hắn thay mặt Thái tử trả lời có gì kỳ quái, lại nghe hắn nói như vậy, lập tức lộ vẻ hổ thẹn, đều cảm kích trời xanh, may mắn Thái tử bình an trở về.

Về phần chỗ Nghị vương… Ai mà biết được….

Nghị vương tức giận ngã ngửa, ánh mắt nhìn về phía Thái tử và Vương Thuật Chi giống như mũi tên nhọn kịch độc, hận không thể lập tức đâm chết họ.

Hết chương 90
Bình Luận (0)
Comment