Quân Lâm Dưới Thành

Chương 97

Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Lần đầu tiên Nguyên Sinh gặp Lục Tử Tu là lúc mới tám tuổi. LQĐÔN

Cậu mặc một bộ y phục rách rưới, mặt mũi sạch sẽ, môi hồng răng trắng đứng trước mặt quản sự phủ Lục, dưới ánh mắt đối phương quan sát, cậu nơm nớp lo sợ túm chặt góc áo, chỉ sợ hãi đưa mắt nhìn xung quanh, không dám hỏi gì.

Từ nhỏ tính tình cậu trầm tĩnh, chẳng qua không phải vốn nhát gan như vậy, nhưng sau khi cha nương bị người Hồ giết một năm trước, cậu phải sống cuộc sống đầu đường xó chợ, có khi đông trốn tây núp, có khi gặp phải lưu dân thì bị bắt nạt, thậm chí sau đó còn bị người môi giới bán đi mấy lần, lần nào muốn lén lút trốn đi cũng bị bắt về đánh chửi một trận. Thời gian lâu dài, cậu trở nên nhát gan cẩn thận, cũng không có suy nghĩ muốn chạy trốn nữa, chỉ hi vọng có thể bán được cho người trong sạch, sống yên ổn vài năm.

Quản sự thấy cậu ngoan ngoãn, coi như thỏa mãn, liền mua cậu về, dẫn cậu vào hậu viện, vừa đi vừa nói: “Ngươi còn chưa quen thuộc ở đây, tuổi lại còn nhỏ không làm được việc nặng, tạm thời tới kho lau chùi đồ đạc. Ta thấy ngươi hiểu chuyện mới sắp xếp cho ngươi một công việc thoải mái như vậy, ngươi cũng đừng vụng chân vụng tay làm vỡ đồ.”

Nguyên Sinh tất nhiên là ông ta nói cái gì thì đồng ý cái đó, cũng luôn ghi tạc trong đầu, đồng thời hết sức cẩn thận, cố gắng nhớ kỹ đường đi quanh co ngoằn nghèo. Người môi giới đã sớm nói qua với cậu, dòng dõi càng cao phép tắc càng nhiều, làm người hầu trong mấy gia đình giàu có là phải chú ý khắp nơi, không đi tới chỗ không được đi, ngộ nhỡ đụng phải quý nhân, nhẹ thì chịu ít trừng phạt, nặng thì sẽ bị đuổi ra khỏi phủ.

Cậu thấy quản sự có tư thế thái độ ôn hòa, rất có cảm tình với phủ Lục, tất nhiên không muốn bị đuổi ra khỏi phủ tiếp tục sống cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai.

Sau khi được ông ta sắp xếp, mặc dù thỉnh thoảng bị người hầu khác bắt nạt nhưng không nghiêm trọng lắm, ít nhất cậu có thể có áo mặc có cơm ăn, đã vô cùng thỏa mãn.

Sau đó không lâu có một ngày, cậu đang vẩy vẩy nước lau nhà, đột nhiên bị gọi tới phòng bếp hỗ trợ, dẫn cậu đi qua là một người hầu coi như không xấu bụng, lớn hơn cậu 3 4 tuổi, cũng biết rất nhiều, vừa đưa cậu đi vừa nói: “Hôm nay trong phủ có khách quý tới đây, những người trong phòng bếp vô cùng bận rộn, quản sự bảo ta tới đưa ngươi qua đó, nhất định thấy ngươi ngày thường làm việc cẩn thận, hết sức hài lòng với ngươi. Lát nữa ngươi phải để ý một tý, làm tốt nói không chừng sẽ được giữ lại, kho là chỗ nào chứ, cả ngày nhìn không tới vài người sống, ở chỗ này mãi sẽ không có ngày thoát ra.”

Nguyên Sinh muốn nói mình cũng không mong chờ có ngày thoát khỏi đó, bây giờ cậu an phận kiếm cơm ăn, không có ai tới quầy rầy, cuộc sống an nhàn tự tại không kém chỗ nào, nhưng thấy bộ dạng đối phương hào hứng bừng bừng, lại nuốt lời tới bên miệng vào trong bụng.

Trong phòng bếp tất cả mọi người đang loay hoay bận rộn, Nguyên Sinh lúc thì bị sai nhặt rau, lúc thì bị sai đi rửa chén, dưới chân Nguyên Sinh như gió, còn chưa kịp lau mồ hôi đã bị người khác tóm lấy, sau đó nhét một cái khay vào trong tay mình: “Bưng đi! Nguyên Khánh đau bụng, ngươi mang thức ăn lên thay hắn, đi mau đi! Đi theo người đằng trước, đừng nói nhiều đừng nhìn loạn, bưng đồ ăn xong thì nhanh chóng quay về!”

“Dạ.” Nguyên Sinh cẩn thận nhận lấy.

Tuy dọc đường rất căng thẳng nhưng rốt cuộc cũng thuận lợi mang món ăn lên, khi rời khỏi phòng trước lén thở phào nhẹ nhõm, lúc xoay người chuẩn bị đi về phòng bếp thì đụng vào một người đi tới.

Người đến là một thiếu niên mười một mười hai tuổi, mặt mũi tuấn tú, y phục đẹp đẽ quý giá, cũng không biết có phải bị đụng phải mơ hồ rồi không mà cứ nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt không có trách móc, ngược lại có vài phần tò mò. Nhưng Nguyên Sinh lại sợ hãi kêu lên một tiếng, đoán hắn ta nếu không phải là công tử phủ Lục thì cũng là công tử nhà khách quý, tóm lại thân phận khác nhau một trời một vực với mình, là người không thể đụng vào.

Cậu liền vội vàng khom lưng hành lễ, nghĩ đến có lẽ mình sẽ bị trách phạt, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.

“Không sao, việc này không trách ngươi, là ta đi nhanh.” Thiếu niên kéo cậu lại, lại quan sát đánh giá cậu, thấy cậu mặt mày như vẽ, rất kinh hỉ, không nhịn được cười rộ lên: “Ngươi tên gì?”

“Nguyên Sinh.”

“Ta tên Lục Tử Tu.”

Nguyên Sinh hơi sửng sốt, đột nhiên kịp phản ứng, tay chân luống cuống muốn hành lễ lần nữa.

Lục Tử Tu vội nói cậu lại: «Được rồi, không cần nhiều phép tắc như vậy, ta không thích."

Nguyên Sinh lấy lại bình tĩnh, nghe giọng điệu hắn ta ôn hòa, bản thân không khỏi thả lỏng một chút, vội nói: «Đa tạ nhị công tử."

Lục Tử Tu không nói gì nữa, thấy cậu cầm một chiếc mâm trong tay liền buông tay cho cậu rời đi.

Nguyên Sinh cũng không để chuyện này trong lòng, ngay cả Lục Tử Tu qua một thời gian sau cũng không nhớ tới.

Sau đó không lâu, Nguyên Sinh thật sự được điều tới phòng bếp, tuy so ra thì kém hơn hầu hạ ở tiền viện, nhưng trong mắt rất nhiều người đã đáng để ghen ghét, hơn nữa cậu vừa mới tới chưa được bao lâu. Cuộc sống Nguyên Sinh trước kia rất đơn giản, đối với người tâm tư phức tạp cũng không mấy hiểu, chẳng qua đụng phải chuyện không hài lòng càng ngày càng nhiều, tựa như trái ngược hoàn toàn cuộc sống dễ chịu trước kia.

Như thế qua hơn một tháng, Nguyên Sinh đang rửa chén trong nước lạnh, thì bị quản sự kêu đi.

Quản sự thấy hắn luôn hiểu lễ nghĩa nên chưa bao giờ giận dữ đối với hắn ta, lần này càng thêm vài phần ôn hòa: «Theo ta tới tiền viện."

Nguyên Sinh cũng không biết có chuyện gì, đi tới mới biết được nhị công tử đang muốn tìm một thư đồng, cậu đứng chung với mấy đứa trẻ tầm tám chín tuổi, nhìn thấy trên kệ đầy sách, vội rũ mắt che giấu nỗi buồn vơ cớ trong lòng. Cậu vẫn nhớ cha nương từng nói muốn đưa cậu đi học ở trường tư thục, nhưng không bao lâu thì gặp phải người Hồ đánh tới, bởi vậy cậu không dám hi vọng xa vời.

Lục Tử Tu nhìn bọn họ đánh giá vài lần, tựa như không suy nghĩ quá nhiều, rất nhanh liền chọn Nguyên Sinh.

Mấy người còn lại nhanh chóng bị dẫn đi, lúc Nguyên Sinh nâng mắt lơ đãng nhìn thấy trước khi đi trong mắt bọn họ tỏ ra ghen ghét, sửng sốt chớp mắt một cái, tựa như hiểu ra nguyên nhân tình hình khó khăn những ngày qua mình của mình, nhất thời tâm tình hạ xuống, trầm mặc cắn môi, lại buông mi rũ mắt.

Lúc gần đi quản sự ân cần dạy bảo cậu: «Thư đồng trước tay chân không sạch sẽ bị đuổi đi, ta thấy ngươi thành thật mới nguyện ý đưa ngươi tới. Sau này hầu hạ trong thư phòng càng phải biết lễ nghĩa, hiểu chưa?"

«Dạ hiểu rồi." Nguyên Sinh thành thành thật thật gật đầu.

Quản sự vừa đi Lục Tử Tu lập tức đi tới kéo tay cậu đi tới trước thư án của mình, cười nói: «Thật ra ta vốn đã muốn trực tiếp gọi ngươi tới, nhưng làm vậy không hợp quy củ, sợ ngươi bị người ta ghen ghét, nên ta phải bảo quản sự gọi vài người tới để ta chọn."

Nguyên Sinh nhìn chằm chằm vào tay bị hắn ta cầm, không hiểu sao có chút căng thẳng, vô thức lùi về sau, lại bị lời hắn ta nói dâng lên nghi ngờ: Sao hắn biết quản sự nhất định sẽ gọi mình tới chứ?

Lục Tử Tu nhìn thoáng qua hắn ta, bật cười: «Lần này nếu ngươi không tới thì ta có thể nói không chọn được, không có ai, không bằng lòng với một ai cả."

Nguyên Sinh đã quên sự căng thẳng của mình, kinh ngạc nói: «Sao nhị công tử biết tiểu nhân đang suy nghĩ gì?"

«Ngươi nghĩ gì đều viết hết lên mặt."

Nguyên Sinh hơi sững sờ, lập tức có chút xấu hổ, trên mặt hơi nóng lên.

Lục Tử Tu buông tay cậu ra: «Biết mài mực không?"

Nguyên Sinh gật đầu: «Biết một chút."

«Trước kia từng viết chữ chưa?"

«Từng viết một ít."

«Vậy thì tốt, ngươi tới mài mực cho ta đi."

Nguyên Sinh bước lên trước một bước, quỳ trước thư án, đổ một ít nước vào nghiên mực, nâng bút nhẹ nhàng mài.

Hết chương 97
Bình Luận (0)
Comment