Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 15

“Hắn là bị người bắt đi, nghe nói là bị đưa đến cho Quan lão gia ở An Nhạc huyện.” Lâm Lộc tức giận, không khỏi nắm chặt hai đấm: “Ta ở một thôn nhỏ, muốn tìm hắn nhưng đành bất lực, chỉ cầu Tô công tử có thể giúp ta một tay, làm ơn cứu đệ đệ ta.” Lâm Lộc càng nói càng kích động, thoáng chốc hai mắt trở nên rung rung như sắp khóc.

Thấy Lâm Lộc cầu Tô Ngọc Li, Lâm trở nên nóng nảy, một chưởng vỗ lên mặt bàn, không có nội công, chỉ cậy mạnh nên không có sức ảnh hưởng lớn gì, chỉ thấy nước trà bắn tứ tung bốn phía, chén ngọc khuynh đảo một trận mà thôi.

”Ngươi, ngươi mau đồng ý nàng, rồi nhanh đi tìm đệ đệ.” Lâm hướng về phía Tô Ngọc Li hét lớn một tiếng, Lâm Lộc thấy vậy sợ tới mức hồn phách cũng bị dọa.

Quả nhiên, chớp mắt một cái Lâm đã bị thị vệ bắt, được hưởng thụ đãi ngộ mà Lâm Lộc lúc trước đã được thử qua, chỉ cần hắn động, tuyệt đối sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.

”Lui ra!” Tô Ngọc Li lạnh lùng nói.

Một trận gió thoáng qua, tuy sát khí vẫn còn, nhưng người đã biến mất không thấy tung tích.

Lâm sờ sờ cổ, một đầu nhào vào trong lòng Lâm Lộc, mím môi yên lặng rơi lệ, nếu không có Tô Ngọc Li ở bên cạnh, hắn phỏng chừng đã bắt đầu gào khóc. Lâm Lộc một bên xoa đầu hắn an ủi, một bên hướng Tô Ngọc Li xấu hổ cười, nói: “Tô huynh, Lâm hắn nơi này không tốt lắm, ngươi đừng để ý, cứ coi hắn như một hài tử mà đối xử là được.”

”Không sao đâu.” Tô Ngọc Li chứng kiến khí chất bễ nghễ lúc Lâm tức giận, âm thầm nhớ kỹ, sau này phải điều tra lai lịch của hắn.

”Được rồi, được rồi, ngươi ở một bên chơi đi.” Lâm Lộc gõ thật mạnh lên đầu Lâm một cái, bắt hắn lăn ra xa một chút.

Đây là một nữ tử mười lăm tuổi sao? Sao lại đem đến cho người ta cảm giác mẫu thân đang dạy dỗ hài tử của mình.

Lâm ngửa đầu nhìn nàng một cái, đôi mắt rưng rưng, đáng thương, đáng tiếc Lâm Lộc cũng không mắc mưu, quay mặt đi tới chỗ Tô Ngọc Li.

Nàng vân ve cổ tay, nghiêm mặt nói: “Tô huynh, đệ đệ của ta diện mạo thanh tú, dung mạo vô cùng tốt, ta sợ chậm trễ sẽ không kịp cứu hắn.”

” Tô mỗ nếu đáp ứng rồi, nhất định sẽ giúp Lộc huynh, Lộc huynh không cần quá mức lo lắng, chính là còn cần Lộc huynh cho biết rõ tình hình cụ thể, càng tỉ mỉ càng tốt.”

” Ta gọi là Lâm Lộc, đệ đệ tên là Lâm Thần, chúng ta vốn là ở tại Thanh Bình trấn, làm việc cho khách điếm Phúc Tinh, không nghĩ tới bị một ác bá tại địa phương cướp đi đệ đệ, nói là muốn tặng cho Quan lão gia làm luyến đồng, ta đây không thể nhẫn nhịn được nữa, cho nên đến An Nhạc huyện muốn cứu hắn.” Lâm Lộc che chuyện chính nàng cũng bị Tiễn Trình ép gả cho hắn, bất quá nàng tin Tô Ngọc Li nếu muốn điều tra nàng thì biết chuyện đó cũng chỉ là sớm muộn mà thôi, chính là bây giờ nàng chưa muốn tiết lộ thân phận nữ nhi của mình.

”Thu.” Tô Ngọc Li gọi tên một người, chỉ thấy một bạch y nữ tử bỗng nhiên xuất hiện trong đình, ít nhất trong mắt Lâm Lộc nàng ta là xuất hiện như vậy.

”Công tử.” Thu cúi đầu, quỳ một gối xuống.

”Ngươi đi điều tra chuyện này, buổi trưa ngày mai ta muốn biết kết quả.” Tô Ngọc Li cũng không nhìn nàng ta, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt đang kinh ngạc của Lâm Lộc, đuôi lông mày mang theo ý cười.

”Vâng.” Ngắn gọn trả lời, không chút nào dài dòng, liền biến mất giống như chưa từng xuất hiện.

Lâm Lộc miệng há to, có thể nhét vừa một quả trứng chim, nàng hiện tại mới chính thức cảm nhận được thế giới nàng bị xuyên khôn đến thật thần kỳ, khinh công a.

Nhận thấy được tầm mắt của Tô Ngọc Li, Lâm Lộc thu hồi biểu tình khoa trương của mình, rốt cục ý thức được luống cuống, bèn lên tiếng đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này: “Khụ khụ, chuyện này ta giao cho Tô huynh, quả thực là huynh nên hết sức cẩn thận, tiểu đệ ta ở đây tạ ơn Tô huynh trước.”

”Lộc huynh không cần phải khách khí, hôm nay sắc trời đã tối, không bằng các ngươi nghỉ ngơi ở Lưu Bảo Trai đi, ngày mai có tin tức cũng dễ báo cho các ngươi.”

Đối mặt lời mời đầy thịnh tình Tô Ngọc Li, Lâm Lộc cũng chỉ là giả bộ cự tuyệt một chút, sau đó liền nhận lời.

Có tiện nghi không chiếm vậy không phải là phong cách của Lâm Lộc, đã vào cánh cửa này rồi, nàng sẽ không dễ ràng rời khỏi, ít nhất cũng phải hưởng thụ vài bữa cơm miễn phí mới đi.
Bình Luận (0)
Comment