”Nghe thấy cái gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta!” Mặc một bên không nhịn được lớn tiếng mở miệng hỏi.
”Nghe được âm thanh của ong mật phát ra, có rất nhiều âm thanh vỗ cánh.”
Mặc sửng sốt: “A~~, không nghĩ tới chúng ta lại nhặt được một người hữu dụng.”
Vũ nghe vậy cười một tiếng.
” Vũ, lần sau mang tiểu tử này đi tìm Bạch linh hoa sẽ tiết kiệm rất
nhiều công phu a.” Mặc nở nụ cười, tựa hồ là thở phào nhẹ nhõm.
” Ngươi không cần trở về rừng trúc nữa, đi theo hai người chúng ta.” Thời điểm đi qua người Lâm Tử Thần, Vũ phân phó nói.
Vũ đi về phía trước hai bước, giống như là nhớ tới cái gì, nói một câu:“Thiện lương, ngươi không nên có, hôm nay cứu bọn hắn, có lẽ sau này họ
sẽ là người hại ngươi.”
Lâm Tử Thần chết lặng một chỗ, không quay đầu nhìn mấy người thiếu niên phía sau, từ từ đi theo Vũ. Hắn không
ngừng lập lại lời Vũ nói, suy nghĩ cẩn thận hàm ý trong đó.
Hắn từ nhỏ đã lớn lên ở khách điếm, kỳ văn dị sự nghe không ít, hôm nay coi như là có tác dụng rồi.
Ong Thúy Trúc chỉ xuất hiện trong rừng trúc, mà có ong Thúy Trúc nhất định
sẽ có Bạch linh hoa. Nói vậy Vũ cùng Mặc chính là vì muốn tìm Bạch linh
hoa mà tới đây, cho bọn họ chém cây trúc là để dụ ong Thúy Trúc ra mà
thôi. Nhưng Vũ thủy chung vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc nên dùng cách nào
mới có thể tìm được dấu vết của ong Thúy Trúc để lại, rồi lần theo mà
tìm được vị trí của Bạch linh hoa, nếu như không có thính lực siêu cường đại của Lâm Tử Thần, việc truy tìm loài ong này là chuyện không thể.
” Tối nay ngươi ở căn phòng này.” Mặc lên tiếng, gọi suy nghĩ của Lâm Tử Thần trở về.
” Vâng.” Lâm Tử Thần đáp lời.
” Ong Thúy Trúc xuất hiện một lần, lần sau sau đoán chừng phải đợi nửa
tháng, mấy ngày nay ngươi liền ở chỗ này đợi. Chỗ nào cũng không được
đi.” Trước khi đi Mặc phân phó.
Lâm Tử Thần đóng cửa lại, trong
đầu như cũ không ngừng mà nghĩ tới những chuyện phát sinh trong hai ngày này, những thiếu niên kia vì sao phải đốn cây trong rừng? Dựa vào công
lực của Vũ và Mặc, chém cây trúc không phải là một chuyện rất đơn giản
sao?
Chẳng lẽ...
Lúc này bên tai đột nhiên truyền đến âm
thanh của Mặc: “Có tiểu tử kia dẫn đường sẽ không sợ mất dấu, Thất Lý
Hương mặc dù tốt, nhưng cũng không dễ nhận ra, huống chi Ong Thúy Trúc
này từ nhỏ giảo hoạt, khó sẽ không bị phát hiện.”
”Tiến vào ổ Ong Thúy Trúc, quản cái hương gì, cái gì lúc đó cũng ngửi không ra, đến lúc đó hai mắt đều đen, tìm kiếm lung tung, sợ rằng Bạch linh còn không có
tìm được, mạng cũng đã mất.” Vũ tựa hồ đối với Thất Lý Hương không hề
coi trọng.
”Tiên sinh phân phó, chúng ta chỉ có thể làm theo. Hơn nữa, lúc trước ai biết tiểu tử thúi kia còn có chỗ tốt để dùng.”
”Tiên sinh, lại tiên sinh, ngươi thích tiên sinh nhiều vậy sao? đại nhân của
chúng ta chính là bị tiên sinh làm hại đó!” Vũ tức giận, đóng sập cửa.
Lâm Tử Thần kinh ngạc, ngồi ở trên giường, trong lòng có chút sợ hãi, nếu
không phải hôm nay hắn bộc lộ ra thính lực hơn người, hắn có lẽ khó
thoát khỏi cái chết.
Không trách được hắn cảm thấy thức ăn hằng ngày đều có mùi vị kỳ quái, nguyên lai là bỏ Thất Lý Hương.
Trong truyền thuyết, nếu là mỗi ngày dùng Thất Lý Hương, trong máu sẽ có mùi
thơm. Chắc là Vũ và Mặc muốn ong Thúy Trúc đốt bọn hắn, rồi lần theo mùi hương để tìm tung tích Bạch linh hoa.
Độc kế đáng sợ như vậy làm cho Lâm Tử Thần rùng mình, không ai không biết ong Thúy Trúc là thiên
hạ kỳ độc, một khi bị đốt cả người đều ngứa ngáy khó chịu, không nhịn
được gãi muốn gãi, càng gãi thì độc phát càng nhanh, cuối cùng toàn thân thối rữa mà chết.