Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 40

Tô Ngọc Li cho người cầm một chiếc hộp ngọc ra đây, tự bản thân mình mở hộp ngọc ra, một ánh sáng kim quang tỏa ra bốn phía, ánh sáng này như ánh mặt trời vậy, giống nhau đều khiến người xem chói mắt, một bông Yên Vũ hoa nằm ở bên trong hộp ngọc.

”Công tử.” Hạ đứng phía sau Tô Ngọc Li nhịn không được mở miệng, nàng rất muốn ngăn cản công tử đưa Yên Vũ hoa cho Tức Mặc Hành Vân. Một gốc cây Yên Vũ hoa này bọn họ vất vả lắm mới tìm được, vốn dĩ muốn công tử dùng nó để bổ huyết, chứ đâu có ý định tặng cho người khác.

Tô Ngọc Li giống như không có nghe được tiếng la của Hạ, nhìn về phía Tức Mặc Hành Vân nói: “Mấy ngày trước Tô mỗ ngẫu nhiên tìm được cây Yên Vũ hoa này, nhưng lưu lại cũng không có chỗ dùng, nên Tô mỗ muốn hỏi một chút thử xem thần y có cần loại dược này hay không?”

Tức Mặc Hành Vân thong dong đánh giá cầy Yên Vũ hoa bên trong hộp ngọc, Yên Vũ hoa đối với hắn cũng không phải loại dược liệu hiếm lạ gì, nhưng mà Quân Triệt khả năng sẽ cần loại dược này. Yên Vũ hoa là một loại dược tốt dùng đê bổ huyết thuốc, vào thời điểm mấu chốt có lẽ còn có thể cứu Quân Triệt một mạng.

Nếu là hắn lấy cây Yên Vũ hoa này, Quân Lâm sẽ phải thiếu hắn một đại nhân tình, chuyện này hắn có lời.

”Ngươi muốn cái gì từ chỗ ta?” Tức Mặc Hành Vân cũng biết, trên đời này không ai cho không ai cái gì.

”Tô mỗ không cần thứ gì từ chỗ thần y, chỉ muốn một cơ hôi được thần y đến tận nhà khám bệnh mà thôi.” Tô Ngọc Li lắc đầu.

”Đến tận nhà khám bệnh sao?” Tức Mặc Hành Vân hơi chút nhíu mày.

Thấy Tức Mặc Hành Vân nhíu mày, Tức Mặc Hành Vân còn cho rằng Tức Mặc Hành Vân sẽ không đáp ứng yêu cầu này, dù sao trên đời này đâu có vị thần y là dễ mời đâu, nói thêm: “Tô mỗ sẽ trả thù lao hậu hĩnh, mong thần y đáp ứng.”

Tức Mặc Hành Vân rất dễ nói chuyện, liền lên giọng đáp ứng: “Đến tận nhà khám thì đến tận nhà, được, chỉ một lần, thành giao, khi nào ngươi muốn xem bệnh, hiện tại sao? Vậy thì đi thôi.” nói đi là đi, mắt Tô Ngọc Li nhìn thấy Tức Mặc Hành Vân muốn đi ngay lúc này.

Tô Ngọc Li xấu hổ, mời hắn ngồi xuống: “Không phải ngay bây giờ, Tô mỗ cũng không biết là khi nào, đến lúc cần thì Tô mỗ sẽ cho người truyền tin cho thần y.”

Tức Mặc Hành Vân lại nhíu mày, cài chuyện này quá mức chung chung rồi, thôi kệ đi, mi tâm lại giãn ra, đưa tay đoạt lấy qua cái hộp ngọc trên bàn, cất kỹ, sau đó lại tức giận lên tiếng: “Trước hết cứ cho ta ăn hoa đào tô đã, ăn xong rồi nói chuyện tiếp.”

Hạ nghe thấy vậy, mặt nghẹn đến đỏ bừng, thần sắc Tô Ngọc Li lại rất tự nhiên, chỉ nói một câu: “Tốt.”

Quân Lâm tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, vừa mở mắt, hàn quang trong mắt thoáng hiện.

”Gia, ngài đã tỉnh.” Dạ Ẩn cảm giác được động tĩnh, xoay người lại, quả nhiên Quân Lâm đã tỉnh.

”Tức Mặc cũng tới rồi sao?” Quân Lâm ngồi dậy, cảm giác cả người đau nhức, vận công mộ chútt, nội công thế nhưng chưa khôi phục.

”Thần y nói, bây giờ nội công của ngài vẫn chưa thể khôi phục, ngàn vạn lần không nên vận nội công.” Dạ Ẩn vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Đôi mắt Quân Lâm lạnh lùng quét cả gian phòng, thoáng nhìn thấy trên chiếc giường nhỏ phía bên kia có một bóng dáng màu xanh nhạt, Lâm Tử Lộc đang nằm trên giường, co rút thành một cục, trên người cũng không có đắp chăn.

Nhìn thấy vậy mày kiếm của Quân Lâm nhíu chặt, cả người lạnh khí thấu xương tỏa ra, mạnh mẽ cầm cái chăn trên giường mình đi về phía Lâm Tử Lộc.

Dạ Ẩn thấy thế, tuy lo lắng, nhưng cũng không dám ngăn cản.

Đi đến cạnh nàng, hàn khí trên người Quân Lâm thoáng chốc thu lại, hắn đưa tay ôm lấy nàng.

Nóng, như thế nào lại nóng đến mức độ này?

Quân Lâm bước nhanh, đặt nàng xuống trên giường, tay phủ lên trán nàng, quả nhiên, nàng phát sốt.

”Gọi Tức Mặc Hành Vân lập tức quay lại đây!” Hắn không có quay đầu, đối với Dạ Ẩn phân phó nói.

“Vâng.” Dạ Ẩn đáp lại.

Không cần mười giây, Dạ Ẩn đã mang được Tức Mặc Hành Vân tới đây.

”Thất hoàng tử của ta nha, gọi ta là ta sẽ tới, không cần sai người mang ta tới đây theo phương pháp này, ngươi có chuyện gì sao? Nội lực của ngươi rất nhanh sẽ khôi phục, không cần nóng vội.” Tức Mặc Hành Vân sửa sang lại quần áo trên người, còn không hiểu rõ ràng tình huống xunh quanh.

”Ít nói nhảm, xem bệnh cho nàng!” Quân Lâm đứng ở một bên, ra lệnh cho hắn.

”Ai đây?” Tức Mặc Hành Vân không kiên nhẫn, ngước mắt, nhìn về phía Lâm Tử Lộc”Là một tiểu bạch thỏ sao?”

”Đừng nói mấy cây vô nghĩa nữa, nếu không...” tuy rằng thân thể Quân Lâm suy yếu, nhưng khí thế của hắn cũng đủ để áp đảo Tức Mặc Hành Vân. Quân Lâm cam đoan nếu Tức Mặc Hành Vân lại mở miệng nói thêm một câu, nữa hắn ta tuyệt đối sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.

Tức Mặc Hành Vân là người thức thời, vì thế hắn bổ nhào đến trước giường, thành thành thật thật bắt mạch cho Lâm Tử Lộc.
Bình Luận (0)
Comment