Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 45

Editor: Umi

"Ha ha, nguyên lai là Ngân Liên! Quân Lâm, mệnh ngươi thật là lớn đó!" Khi Tức Mặc Hành Vân phục hồi tinh thần, ngay lập tức bắt đầu cười to, thuốc dẫn mà hắn tốn bao nhiêu công sức tìm kiếm, chính là Ngân Liên hoa.

"Nói cho rõ ràng." Quân Lâm trợn mắt nhìn hắn, mặt không kiên nhẫn.

"Ai nha! Bình sinh ta có một tật xấu." Tức Mặc Hành Vân cũng trừng mắt nhìn Quân Lâm, nói tiếp, "Chính là chỉ cần có người đối xử tệ với ta ta, ta sẽ quên hết sự tình cần phải nói."

Quân Lâm nhíu mày, a, người này còn dám ở đây kiêu ngạo với hắn. Quân Lâm chỉ hô một tiếng: "Dạ Ẩn."

Dạ Ẩn lập tức ngầm hiểu, một cái lắc mình đã đến sau lưng Tức Mặc Hành Vân, nhân lúc Tức Mặc Hành Vân còn chưa có phản ứng kịp đã điểm cười huyệt của hắn.

"Ha ha ha ha..." Bên trong căn phòng quanh quẩn tiếng cười của Tức Mặc Hành Vân.

"Ngươi đã nói nghĩ không ra sự tình cần nói, vậy ta chỉ có thể giúp ngươi nhớ lại." Quân Lâm lắc đầu, phun ra tử khí, nói ra lời nói giết người không đền mạng.

"Ha ha, ngươi, khà khà, bọn ngươi, khà khà, khinh người, ha, quá đáng, khà khà..." Tức Mặc Hành Vân che cười cái bụng vì cười mà đến phát đau, gian nan lên án, hai người kia thì ngược lại, họ vui sướng khi người gặp họa.

Quân Lâm không hề để ý hắn, cầm lên cái ấm trà tử sa rót cho bản thân mình một chén trà, đặt ở chóp mũi khẽ ngửi, sau đó ghét bỏ đem chén trà đặt qua một bên.

"Thần y đại nhân, ngài lâu lắm không được gặp Vương Gia, hiện giờ có chút kích động hơi mức quá thôi!" Dạ Ẩn ung dung đứng ở bên cạnh Tức Mặc Hành Vân, thưởng thức màn biểu diễn phấn khích của hắn.

"Ha, ta, khà khà, sai, khà khà, ha ha ha ha ha..." Tức Mặc Hành Vân thật sự chịu không nổi, nước mắt đều bắt đầu chảy ra rồi.

"Bây giờ nói đi!" Quân Lâm đưa chén trà đến trước mặt Tức Mặc Hành Vân, sau đó ý bảo Dạ Ẩn giải huyệt.

Cởi bỏ huyệt cười, Tức Mặc Hành Vân căm giận dùng một tay lau nước mắt đầm đề trên mặt, sau đó ngồi trở lại trên ghế, thong dong uống trà.

"Ân... Trà ngon." Tức Mặc Hành Vân quả nhiên là vết thương đã lành liền quên luôn bệnh của chủ nhân.

Kết quả là, nhận được một ánh mắt như muốn lăng trì của Quân Lâm.

"Ngươi có biết vì sao năm đó ta bó tay với Vô Tâm độc trên người ngươi không?" Tức Mặc Hành Vân nhìn về phía Quân Lâm, thấy đối phương cũng không để ý đến hắn, lại tiếp tục nói.

"Bởi vì thuốc dẫn để giải Vô Tâm độc cần rất nhiều loại dược liệu, ta căn bản không thể nào tìm đủ, một khi tính sai, sẽ lập tức phải trả giá bằng tính mạng của ngươi. Loại này độc này có nguồn gốc từ Nam Phương U quốc, cổ quái đến cực điểm, nếu là không có thuốc dẫn, liền không có cách nào để giải độc. Hơn nữa độc này có thời kỳ ủ bệnh rất dài, lúc mới bị hạ độc không dễ dàng bị phát hiện, đợi đến khi phát hiện ra, sợ bệnh tình đều thuộc dạng nguy kịch rồi, nếu không phải năm đó ngươi gặp bản thần y ta, chắc giờ ngươi đang ở điện Diêm Vương rồi..."

"Lần này ngươi té xỉu chắc chắn có liên quan rất lớn đến cái hộp Ngân Liên hoa này." Đây là kết luận của Tức Mặc Hành Vân.

Mà Quân Lâm cũng thập phần đồng ý, ngày ấy hắn bị độc phát chính là ở giữa một mảng lớn Ngân Liên hoa tìm kiếm Xích Nguyệt Minh Châu để đưa cho Tức Mặc Hành Vân thay Quân Triệt chữa bệnh.

"Vậy thì không thể sai được, nhất định là bởi vì mùi Ngân Liên hoa của cái miếng ngọc này nồng đậm, dụ phát chất độc trong thân thể ngươi." Nghe xong dấu hiệu phát bệnh của Quân Lâm, Tức Mặc Hành Vân càng là khẳng định quan điểm của chính mình.

"Ý tứ của người cũng chính là, người lần này hạ độc Triệt rất có khả năng là người đã hạ độc ta năm đó?" Quân Lâm lặng lẽ nắm chặt nắm tay, bởi vì Vô Tâm độc này mà hắn đã phải chịu đựng thống khổ nhiều năm.

"Hẳn là vậy, không phải là cùng một người cũng khó. Hơn nữa người này còn hiểu rõ tâm tư của ngươi, hắn biết ngươi nhất định sẽ đi tìm Xích Nguyệt Minh Châu thảo một mình, hắn căn bản chính là muốn mạng của ngươi." Tức Mặc Hành Vân ngưng mi, hiếm khi cực kì nghiêm túc nhìn về phía Quân Lâm.

"Hắn là không chờ nổi nữa mà thôi, chưa gì đã sốt ruột muốn trừ bỏ ngươi. Bất quá, kế hoạch này quả thật là không chê vào đâu được, ha ha, ai có thể nghĩ được giữa một rừng Ngân Liên hoa mà ngươi vẫn có thể còn sống chứ? Trách không được ngươi đối với tiểu bạch thỏ này lại tốt đến như vậy, nguyên lai là hắn đã cứu mạng ngươi."

Nghe Tức Mặc Hành Vân nhắc tới Lâm Tử Lộc, ánh mắt Quân Lâm ngay lập túc trở nên có chút khác thường, đôi mắt vẫn như trước thâm thúy như mực, nhưng không giống lúc trước thường lạnh như băng, mà phảng phất thêm vào một loại ánh sáng, ôn nhu không thể tưởng tượng nổi.

Hắn chỉ biết, nàng là may mắn của hắn.
Bình Luận (0)
Comment