Editor: Umi
Chính là Quân Dật như thế nào cũng không dự đoán được, sẽ có Lâm Lộc xuất
hiện ở rừng núi hoang vắng, hơn nữa quân Lâm lại bị phát độc phía trước
một mảnh ngân hoa sen. Trời đã sáng, tia nắng ban mai phá tan tầng mây
chiếu lên mặt Lâm Lộc, làm cho nàng không thể không mở mắt ra, chính là
trước mắt là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của ai đó, bốn mắt nhìn nhau
chóp mũi hai người dán vào nhau.
”A!” Lâm Lộc hét lên một tiếng.“Ngươi... “Nàng nhìn nam nhân nằm trên mặt đất vẻ mặt vô tội, nửa ngày
nói không ra lời, hung tợn nhìn hắn.
Người nọ miễn cưỡng ngồi
xuống, hai con mắt thật to sửng sờ cũng không nói. Sơn động lâm vào yên
tĩnh. Không khí trầm mặc bùng nổ, quên đi!
Lâm Lộc bĩu môi, mở miệng nói: “Ta ngày hôm qua cứu ngươi, ngươi cần phải báo đáp ta đấy.”
Nghe vậy người nọ hướng về phía nàng, xem thường nhìn Lâm Lộc, cau cái mũi, vẻ mặt không tin.
”Ngươi!!! người này tại sao có thể vong ân phụ nghĩa như vây, ta còn đem
ngoại bào cho ngươi, chính mình cũng không có đồ ấm để mặc, lạnh chết
ta.” Lâm Lộc nói dối, mặt không đỏ, tâm không loạn.
”Thật sự?” Hắn sờ sờ áo choàng màu đỏ trên người mình hỏi.
”Đương nhiên, ta như là gạt người sao? Một thiếu nữ vì cứu ngươi, chính là
ngay cả thanh danh mình cũng không để ý. Bất quá ta cũng không cần ngươi phụ trách gì cả, mời bổn cô nương ăn bữa cơm đi, như vậy coi như là báo ân là đủ rồi.” Lâm Lộc thấy hắn bắt đầu tin, liền lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, đối với nàng không có gì so với ăn quan trọng hơn a.
”Chờ ta trưởng thành liền thú ngươi làm vợ.” Hắn bỗng nhiên mở miệng nói một câu như vậy, thiếu chút nữa đem Lâm Lộc hù chết.
Lâm Lộc quỷ dị nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn trốn tránh, hai gò má đỏ ửng, cảm thấy đặc biệt vui vẻ, cợt nhả nói: “Ngươi nói cái gì? Ta không cần
ngươi phụ trách! Lớn lên? Ngươi cho là ngươi còn nhỏ sao?”
”Đúng
rồi, ta còn chỉ có tám tuổi, theo lý không thể cưới nữ tử làm vợ. Bất
quá đừng lo lắng, ta nói ngươi nhất định sẽ làm được, chờ ta lớn lên ta
sẽ cưới ngươi.”Hắn giữ chặt tay Lâm Lộc, chân thành nói.
Lâm Lộc khóe miệng co rút, xem ra thương ở đầu làm hắn choáng váng, hắn nhìn
như thế nào cũng tầm mười tám tuổi, sao lại thành tám tuổi a.
Thiên a!!!
Nàng thật sự là mệnh khổ, thân mình không lo xong, còn phải đi cứu đệ đệ, giờ lại còn không may cứu được một người ngốc.
”Ta nói không cần là không cần. Quên đi chuyện đó sau này tính sau đi,
ngươi tên là gì?” Lâm Lộc bất đắc dĩ ngồi xổm người xuống hỏi.
”Lâm” Hắn nhìn thẳng ánh mắt Lâm Lộc trả lời.
”Lâm? Hảo, ngươi cũng họ Lâm sao? Ta cũng họ Lâm, ta tên Lâm Lộc.” Lâm Lộc vui vẻ nói.
”Lâm, Lâm trong Quân Lâm thiên hạ, ta tên là Lâm, chứ không phải họ Lâm.” Lâm nhìn Lâm Lộc nói.
Lâm Lộc túm tay hắn, kéo hắn đứng lên: “Đi, tiểu Lâm, ta dẫn ngươi đi xem thầy thuốc.”
”Gọi ta là Lâm, hơn nữa ta khỏe lắm, không cần nhìn thầy thuốc.” Lâm u oán mở miệng.
”Không nhìn thầy thuốc sao được, đầu của ngươi có ổn không đó?” Lâm Lộc vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
“Ta không có việc gì, dù sao ta nói không đi thì sẽ không.” Lâm một mực từ chối.
“Vậy được rồi, chúng ta đi tìm đồ gì để ăn vây, tiểu Lâm “
”Ta gọi là Lâm”
“Tiểu Lâm, cẩn thận dưới chân.”
”Là Lâm, không phải tiểu Lâm.”
“A tiểu Lâm!!! Ngươi xem bên kia có dòng suối nhỏ.”
”Là Lâm…. “
Lâm xem như hoàn toàn từ bỏ sau khi được nếm qua trình độ cứng đầu của Lâm
Lộc. Cách gọi của Lâm Lộc, hắn vô cùng không thích, nhưng nàng đã cứu
hắn nên hắn cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Hắn ngồi xổm xuống bên
dòng suối, tùy ý để cho Lâm Lộc tẩy trừ vết máu trên mặt. Lâm Lộc sờ sờ
tóc còn đọng lại chút máu trên đầu của hắn, quan tâm hỏi: “Còn đau không “
”Không đau.” Lâm đem đầu ngẩng, trên mặt còn dính nước, dưới
ánh nắng ban mai chúng trở, lấp lánh như sao trên trời, khiến hắn càng
thêm chói mắt, Lâm Lộc động tác thoáng chốc dừng lại, ngơ ngác nhìn hắn.
Một đầu tóc đen tùy ý thả dài phía sau, trong mắt hẹp dài giống như biển rộng sông sâu, thần thái có chút tái nhợt, mang theo điểm bệnh trạng. Hai má hơi hóp, cái mũi cao thẳng, chỉnh thể khuôn mặt góc cạnh
rõ rang.
Hắn hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt trong suốt giống kim cương trong suốt, mỹ mạo như thế, khiến nàng nhìn đến
xuất thần.
”Yêu... Yêu nghiệt!!!”
Sau một lúc lâu, Lâm Lộc mới mở miệng, theo bản năng thốt ra những lời trong đáy lòng nàng.
”Ta không phải là yêu, ta là người.” Lâm có điểm giận, phụng phịu nhăn mặt.
Thấy hắn biểu tình giống một tiểu hài tử, Lâm Lộc dở khóc dở cười, thật sự là lãng phí khuôn mặt yêu nghiệt của hắn mà.<br clear=”all”