Lâm Tử Lộc không nghĩ tới Quân Lâm sẽ đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa sổ, còn không quên hướng về phía nàng quỷ dị cười một cái. Trên khuôn mặt thần bí là chiếc mặt nạ màu bạc, hắn giờ này thật là xứng với bóng đêm, có phần giống như nhân vật Vampire trong truyền thuyết.
Đôi đồng tử sâu và đen ẩn ẩn hàm chứa tia tức giận, môi mỏng nhẹ nhàng hiện lên một cái độ cong tà mị, diêm dúa lẳng lơ, cánh môi đỏ như hoa anh đào, nó dường như vừa mới hấp thụ qua máu tươi, một thân áo bào màu tím ở trong gió vũ động, càng khiến cho biến hoá của hắn có vài phần kỳ lạ.
Hắn bay bổng đứng ở nơi đó, cả người tỏa ra hơi thở băng lãnh, đoán không ra hỷ nộ. Gió lạnh vù vù chen chúc tiến vào từ ngoài cửa sổ, tuy rằng tay chân nàng đã có chút lạnh lẽo, nhưng khóe mắt không tự giác hất lên, nàng mới không muốn khuất phục trước lãnh khí của hắn đâu.
"Tiểu Lâm tử." Lâm Tử Lộc hô Quân Lâm một tiếng, trong giọng nói mang theo một tia cảm xúc không rõ ràng, ngay cả nàng cũng không biết đó là gì.
Nghe được một tiếng kêu gọi của nàng, trong lòng Quân Lâm như được thổi qua một luồng gió ấm áp.
Lúc trước vì tìm tung tích của nàng, cơ hồ hắn đã lật tung toàn bộ An Nhạc huyện. Tức Mặc luôn luôn càm ràm nói, hắn nhất quyết không được vận dụng nội lực, nhưng mà hắn không thể nhịn không được nữa.
Vừa nghe thấy tin tức nàng xuất hiện ở Túy Yên Lâu, hắn ngay lập tức vội vàng chạy đến, lại nghe thấy lời nói luyến tiếc không muốn rời đi của nàng với người khác, lúc trước vì an nguy của nàng mà lòng lo lắng không yên, lúc này thì lửa giận trong lòng vì câu nói kia của nàng mà không ngừng bừng cháy, kém chút nữa là làm cho hắn hít thở không thông, nội lực trong cơ thể lưu loạn toán loạn.
Lúc này, ánh nến thấp thoáng chiếu rọi lên khuôn mặt thanh lệ của nàng, còn có một tiếng nói êm tai uyển chuyển dễ nghe này, làm cho cơn nộ khí trong lồng ngực toàn bộ biến mất.
Chỉ cần nàng vô sự là tốt rồi.
"Tiểu Lâm tử, bay ở bên ngoài không mệt sao? Mau vào đi." Lâm Tử Lộc thấy đã qua nửa ngày rồi mà Quân Lâm vẫn không nói chuyện, còn không ngưng kỳ quái nhìn chằm chằm nàng như vậy, nên đành vội vội vàng vàng đánh vỡ trầm mặc, muốn mời hắn tiến vào.
Quân Lâm từ trên khung cửa sổ nhảy xuống, rốt cuộc Liên Nhi cũng có cơ hội để thấy rõ nam tử thần bí đứng bên ngoài hồi lâu kia, nhìn xong thì bị kinh hách một trận, Liên Nhi phải đưa tay che miệng để không phát ra tiếng.
Quân Lâm thì ngược lại, hắn chưa từng đưa mắt nhìn Liên Nhi lấy một cái, hai tay hắn đặt trên bả vai Lâm Tử Lộc: "Nguyệt nhi có sao không?"
"Không có việc gì, ta không có sao hết, người không cần lo lắng, là Liên Nhi cô nương đã cứu ta." Lâm Tử Lộc tự nhiên là thấy được sự thân thiết trong mắt hắn, mặc dù là cảm thấy trên vai bị hắn cầm có chút đau, nhưng không có mở miệng nói ra.
"Vậy là tốt rồi." Mặc dù Liên Nhi không nói, Quân Lâm vẫn phát hiện được hành động thô lỗ của mình đã làm nàng đâu, chỉ bởi vì một cái mím môi rất nhẹ của nàng.
Quân Lâm buông tay, lúc này mới nhìn đến y phục lụa mỏng màu lam trên người Lâm Tử Lộc, hai mắt sáng ngời, hắn hoàn toàn bị bộ dáng mặc nữ trang của Lâm Tử Lộc làm cho kinh diễm.
Tuy rằng trước kia nàng đã từng mặc qua nữ trang, nhưng mấy bộ y phục đó đều được làm bằng vải thô, làm sao chúng nó có thể so sánh với loại vải này được. Mặc dù tóc của nàng giờ này có chút tán loạn, thậm chí còn hơi ướt, cũng che không được ánh hào quang trê người nàng.
Nàng, nhất định là có xuất thân không tầm thường.
Trong lòng Quân Lâm tràn đầy sóng to gió lớn, nhưng ở mặt ngoài vẫn là vẻ bất động thanh sắc, chỉ là trong đôi mắt có chứa chút trầm tư như có như không.
"Tiểu Lâm tử, ngươi lại đây, ta giới thiệu cho ngươi ân nhân cứu mạng của ta." Lâm Tử Lộc mới mặc kệ bộ dáng ngạc nhiên của Quân Lâm, một phen kéo hắn qua đây, chuyển hướng câu chuyện lên người Liên Nhi.
"Vị này là Liên Nhi cô nương, chính là người đã cứu ta đó." Một tay Lâm Tử Lộc kéo Liên Nhi qua, còn nói tiếp, "Liên Nhi, người soái ca này là đệ đệ của ta, tên là tiểu Lâm tử, ngươi có thể gọi hắn là..."
Liên Nhi nghiêm túc suy tư một lát, cảm thấy quốc tính không thể tùy tiện gọi loạn, nên tìm một tên giả cho Quân Lâm vậy: "Ân... Ngươi có thể gọi hắn là Lâm công tử."
Liên Nhi dịu dàng cười, nhẹ nhàng cúi người: "Ra mắt Lâm công tử."
Nghe vậy, Quân Lâm hơi gật gật đầu, tỏ vẻ đã chào hỏi qua. Chỉ liếc mắt nhìn Liên Nhi liếc một cái, sau đó ánh mắt lại chuyển tới trên người Lâm Tử Lộc.
Hắn rất là không vui đối với lời giới thiệu vừa rồi của Lâm Tử Lộc a, đệ đệ của nàng, thân phân này không phải là một thân phận tốt để bắt đầu.
"Liên Nhi, ngươi không cần để ý hắn, hắn chính là một người như vậy, ngươi đừng cùng hắn so đo a." Lâm Tử Lộc nhẹ nhàng giải thích vì không muốn Liên Nhi hiểu lầm Quân Lâm, đối với ai Quân Lâm đều bày ra thái độ đạm mạc, có thể đây đã là thói quen của hắn rồi.