Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 104

Trong mười hai năm sau khi Quân Mặc Ninh sinh ra, phần lớn thời gian đều ở tại viện chính phủ, vì vậy trong Vô Âm Các luôn chuẩn bị sẵn quần áo bốn mùa của y; sau khi y thay quần áo xong, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một chậu ráy cảnh, có một cây gậy gỗ dài khoảng hai thước to bằng ngón cái, hẳn là bọn hạ nhân dùng để cố định cây cối cắm bên trong.

Quân Mặc Ninh rút cây gậy dài mảnh ra, tỉ mỉ dùng nước rửa sạch sau đó đặt lên bàn.

Lúc làm những chuyện này, y lại xác định rõ ràng suy nghĩ của mình một lần nữa, lỗi Tề Vân phạm phải dễ dàng thu thập, nghiêm khắc đánh một trận là được; hao tổn tâm trí chính là Tề Hàm...

Cái đầu tiên nghĩ tới sau khi y tỉnh lại chính là đứa bé này, biết trò chi bằng thầy, học trò y một tay dạy dỗ, đương nhiên biết chấp niệm của Tề Hàm không phải một trận đánh là có thể chỉnh đốn.


Tựa như năm ngoái dưới tàng đa, suýt chút nữa đánh hắn gãy chân, muốn đi, hắn vẫn đi mà không do dự chút nào. Tính qua loa cũng đã sáu năm, thiếu niên mười tám tuổi sớm đã có chủ kiến của mình, ở bên cạnh y tuân thủ lễ nghi, chịu đánh chịu phạt; rời khỏi y, ba chữ "Quân Diệc Hàm" từ lâu đã là công tử như ngọc được người tôn sùng rồi.

Quân Mặc Ninh làm một phen quyết định trong lòng, đạp bước ra cửa. Dưới bậc, hai đứa học trò của y đang quỳ.

Tác dụng của tục tâm đan quả nhiên thần kỳ, ngoại thương của Tề Hàm cũng đã khép miệng kết vảy trong lúc hắn hôn mê, sau đó tâm mạch khôi phục cực nhanh. Nhưng mà... hắn trọng thương hai lần, hôm nay mặc dù nhìn không khác người thường, nhưng chung quy đỉnh đầu treo kiếm... Nếu trong vòng một năm không tìm được phương pháp trị tận gốc, giờ này sang năm, sợ rằng thế gian sẽ không còn thiếu niên này nữa.


Về phần Tề Vân, đúng như lời huynh trưởng Quân Vũ, trong khoảng thời gian này thiếu niên hành hạ mình đến tàn nhẫn, chẳng những gầy rộc đi, ngay cả khí chất linh động hoạt bát vốn có cũng dường như một đi không trở lại. Sắc mặt xám xanh tôn lên ánh mắt mệt mỏi, cả người tản ra vẻ suy sụp không có sức sống.

Nghe được tiếng bước chân, hai huynh đệ ngẩng đầu nhìn tiên sinh, đồng thời dập đầu nói, "Tiên sinh..."

"Biết sai rồi?" Quân Mặc Ninh nhàn nhạt hỏi.

Tề Vân biết hỏi chính là mình, cúi đầu đáp, "Dạ, Vân nhi biết sai rồi, xin tiên sinh phạt nặng."

"Không thể thiếu ngươi," Quân Mặc Ninh lên giọng nói, "Đứng lên vào nhà, cởϊ qυầи ra nằm bò lên bàn. Ngươi chuẩn bị cho tốt, ngày hôm nay, không dễ dàng qua như vậy!"

Cả người Tề Vân đều run rẩy, nhưng vẫn dập đầu đáp lại, run run rẩy rẩy đứng dậy. Mấy ngày nay gần như hắn luôn quỳ, nếu không phải Hoắc phủ đều là đại phu, có thuốc tiêu sưng tan máu bầm tốt, đôi chân này sợ rằng sẽ phải để lại di chứng. Thiếu niên lê từng bước một vào phòng, trong lòng hắn dám chắc hôm nay nhất định không có khả năng tự đi ra ngoài rồi.


Tề Hàm vẫn còn quỳ.

Quân Mặc Ninh cũng xoay người vào nhà, nhưng đột nhiên xoay lại nói, "Nếu ngươi không phải tới nhận sai, cũng không cần quỳ; ngươi không sai, ta đương nhiên sẽ không phạt ngươi. Trở về đi."

Trong mắt Tề Hàm hiện lên ánh nước, hắn nhìn tiên sinh xoay người vào nhà đóng cửa, trong sân viện lớn như vậy, chỉ còn trơ trọi một mình hắn quỳ đó. Tiên sinh nhìn thấu tất cả, hắn quỳ ở chỗ này, quả thật không phải tới nhận sai. Lại cho hắn lựa chọn thêm một lần, hắn vẫn sẽ thay Vân nhi đỡ cây dao găm kia, vả lại hắn không cảm thấy làm như vậy có gì không đúng!

Nhưng mà, hắn lại phụ lòng tiên sinh gần như nỗ lực "lấy mạng đổi mạng" một lần nữa, làm trễ nãi hôn kỳ của tiên sinh với sư nương, tục tâm đan là bảo vật trọng yếu của võ lâm, tiên sinh phải trả cái giá gì mới có thể lấy trở về?
Lòng hắn tràn đầy áy náy, nhưng mà, hắn không thể nhận sai! Hắn không cảm thấy mình có lỗi, nhận sai, chính là khi sư! Cái tội danh này, hắn gánh không nổi!

Trong phòng, Tề Vân gấp gọn quần để trên cái ghế ở một bên, sau đó cúi người nằm sấp lên bàn tròn. Thân dưới hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cạnh bàn vừa ngang hông, đá cẩm thạch trên mặt bàn truyền đến từng đợt mát lạnh khiến người ta rùng mình. Giờ này khắc này, ngay cả xấu hổ hắn cũng không rảnh chú ý. Trước mắt hắn là một cây gậy nhỏ nước, không hề nghi ngờ, đây chính là hình cụ hôm nay hắn phải chịu!

Quân Mặc Ninh vào nhà, dĩ nhiên nhìn thấy hai cái đầu gối vẫn sưng như bánh bao của Tề Vân, y đi lên trước cầm cây gậy, thành công khiến thiếu niên run rẩy một trận.

Tay Quân Mặc Ninh cầm cây gậy, nhưng cũng không vội chấp phạt, mà đứng bên cạnh hắn nói rằng, "Mấy ngày nay ngươi đối với mình rất hà khắc, ta đều biết; ta cũng biết, ngươi thật sự biết sai; ta còn biết, hôm nay ngươi đến tìm đánh, là vì cầu yên lòng."
Tề Vân cắn môi, trước đó chẳng qua vì chịu phạt nên thân dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mà tiên sinh nói mấy câu ngắn ngủi, lại khiến hắn cảm thấy từ trong ra ngoài đều phơi bày trần trụi trước mặt người khác!

"Tiên sinh..." Hắn ấp úng gọi.

"Ta sẽ không keo kiệt cho ngươi một trận đòn, cái này cũng là chuyện ta phải làm," Quân Mặc Ninh nhìn hắn nói, "Chỉ là ngươi đã chịu khổ rất lâu, thành thật hối hận, vi sư sẵn lòng tha ngươi một lần. Bởi vì ngươi phải biết rằng... Nếu thật muốn phạt, cũng không dễ dàng chịu đựng nổi..."

Tề Vân nằm sấp không dám di chuyển, trong lòng sao lại không cảm thấy may mắn, dù sao, đau đớn là cảm giác bất kỳ kẻ nào cũng không hy vọng trải qua. Nhưng mà... mỗi khi hắn nhớ lại ca ca hôn mê không rõ sống chết, cũng biết tiên sinh vì cứu ca ca nên trễ nãi hôn kỳ, còn khiến phụ hoàng và hoàng hậu nương nương tan nát cõi lòng... Tất cả mọi thứ đều vì hắn kích động lỗ mãng...
"Tiên sinh," Tề Vân mở miệng nói, "Vân nhi mắc phải sai lầm lớn, suýt nữa hại chết ca ca, nên chịu phạt nặng! Phiền tiên sinh giáo huấn!"

Thiếu niên giống như dũng sĩ liều chết, nhưng Quân Mặc Ninh biết có nhiều lúc đau đớn tinh thần vượt qua cả nỗi đau thể xác.

Thế nhưng! Người không biết không biết sợ nha thiếu niên! Gậy gộc của Quân tam, không dễ dàng chịu như vậy!

"Năm mươi cái! Không tiếng động không tránh né không tự tổn thương!" Quân Mặc Ninh tuyên bố số lượng trách phạt, "Tuân thủ tốt quy củ, đánh lại hay tăng gấp đôi, đến lúc đó khóc cũng vô dụng, có nghe thấy không!"

"Vân nhi nghe thấy được... Ưʍ..." Tề Vân còn chưa dứt lời, cây gậy trong tay tiên sinh nhà hắn đã cắn lên mông! Đau đớn như dòng điện phút chốc chạy khắp toàn thân hắn, may là hắn đang dùng ống tay áo lấp kín miệng!
Hắn từng học quy củ, hiển nhiên năm mươi cái không dễ chịu!

"Bốp bốp bốp bốp bốp!" Kể từ cái thứ nhất, Quân Mặc Ninh lấy tiết tấu năm cái một tổ gây ra từng vết từng vết sưng bầm xanh trên từng phân từng thốn da thịt trắng nõn! Lực sát thương của gậy gộc gần như gồm roi mây và bản tử cộng lại, dài mảnh như roi mây, khiến đau đớn tập trung mà bén nhọn; lại nặng nề như bản tử, mỗi một cái đều chui vào trong da trong thịt!

Lựa chọn hình cụ như vậy, hiển nhiên là Quân Mặc Ninh chuẩn bị cho Tề Vân một trận phạt nặng!

Thiếu niên chịu đựng đau đớn khoan tâm khoét xương như thiêu như đốt nổ tung phía sau, mặt bàn trơn bóng, hai tay hắn không chỗ mượn lực, toàn thân trên dưới chỉ dựa vào hai chân chống đỡ! Nhưng mà, mông chân liền nhau, chân chính chịu gia pháp, hắn mới hiểu vì cái gì tiên sinh lại chọn tha hắn một lần!
Đau quá!

Qua một nửa, toàn bộ mông Tề Vân đã sưng lên, màu sắc cũng không sậm, hiển nhiên tổn thương lần này đều ở bên trong! Cả người thiếu niên đều run rẩy, hô hấp hỗn loạn mà nặng nề, mà nguy hiểm nhất là, chân của hắn vẫn luôn cong!

Quân Mặc Ninh cũng mặc kệ những thứ này, từ xưa đến nay trách phạt vẫn luôn khó chịu đựng, nếu đã nhận, đau hơn nữa cũng phải chịu đựng! Nghĩ như vậy, cây gậy trong tay hướng về phía cánh mông thiếu niên lại là một cái tàn nhẫn!

"A... !" Tề Vân buột miệng gào lên thảm thiết, cả người trượt khỏi bàn, mặc dù mặt bên mông chấm đất, nhưng hắn vẫn đau đến nỗi đột ngột lật người qua giống như cá vừa rời nước, quỳ sấp dưới đất.

Thiếu niên đang khóc, đau đến không muốn sống mà khóc!

"Hức hức... Vân nhi biết sai rồi... Tiên sinh tha... ta đi... hức hức hức hức... Đau... Vân nhi... Vân nhi không chịu nổi..."
Ngoài cửa phòng, Tề Hàm vẫn chưa đi, hơn nữa nghe được rõ ràng tiếng Tề Vân kêu khóc xin tha, kinh nghiệm trên phương diện này quá mức phong phú, hắn biết đệ đệ của hắn... sợ rằng... phải gặp tội lớn!

Hắn động đậy đầu gối, không khỏi dẫn tới một trận đau đớn, mà trái lại đau đớn khiến hắn tỉnh táo. Không được, hắn không thể! Tính khí tiên sinh hắn hiểu rõ nhất, càng che chở, trừng phạt của Vân nhi sợ rằng hôm nay cũng chịu không hết!

Trong phòng, Quân Mặc Ninh lạnh lùng nhìn Tề Vân quỳ sấp dưới đất, thanh âm không mang theo tình cảm nói rằng, "Tự nói, phạm quy củ nào? Ngươi tự mình lên, hay là ta giúp ngươi lên!"

"Đừng mà... Tiên sinh, tha Vân nhi đi... Vân nhi không dám nữa... hức hức... không dám..." Hai tay Tề Vân chống trên đất, lắc đầu cầu xin tha thứ.

Quân Mặc Ninh bật cười trong lòng, quả nhiên không phải đứa nhỏ y dạy lớn, bị phạt cũng dám không nghe lời! "Không dám? Ngươi không dám cái gì?"
Tề Vân thấy có chuyển biến, lập tức nuốt ngụm nước bọt nói rằng, "Vân nhi không dám lỗ mãng kích động nữa... Không dám tùy ý đánh nhau nữa... Tiên sinh, Vân nhi thật sự biết sai rồi..."

"Hừ..." Tiếng Quân Mặc Ninh cười tràn đầy giễu cợt, nói, "Hóa ra cho tới bây giờ, ngươi còn không biết mình sai chỗ nào! Đứng lên! Còn lên tiếng xin tha còn lộn xộn tránh phạt, ngươi chỉ còn một cơ hội cuối cùng, còn dám phạm quy củ, vi sư trói ngươi lại đánh gấp đôi!"

"Đừng mà! Đừng mà!" Tề Vân gần như khóc thét lên, "Tiên sinh... Vân nhi... Vân nhi... hức hức... Không chịu nổi... Van cầu tiên sinh..."

Thiếu niên chưa bao giờ bị phạt nặng như thế lại còn hơi hơi quỳ bò một bước, người phía sau nhíu mày một cái, giơ tay chính là một cái hung hăng quật trên cái mông sưng như núi của hắn!
"A... !" Thiếu niên ngã nhào xuống đất, hắn chỉ cảm thấy dường như mình bị một gậy này đánh gãy cả cái mông!

Cửa phòng đột nhiên bị một lực thật mạnh đẩy ra!

"Xin tiên sinh khoan dung, Hàm nhi nguyện thay thế!" Thiếu niên choai choai xông vào quỳ nhào trên đất, dập đầu ra tiếng!

Bình Luận (0)
Comment