Không nói đến Quân tam thiếu đại sát tứ phương ở viện chính phủ, trong phủ thừa tướng, sau một phen giải thích mọi người mới biết được thì ra buổi trưa cũng không phải là tiệc chính, phải đến sau giờ ngọ đội ngũ rước dâu mới quay lại. Nghe quy trình cụ thể mọi người lại lần nữa cảm thán phủ thừa tướng và viện chính phủ thân như một nhà.
Mặc kệ tiền viện phủ thừa tướng tưng bừng náo nhiệt cỡ nào, cho dù Quân Mặc Ninh ra cửa đón dâu, pháo nổ vang trời, cũng dường như không liên quan với thiếu niên đang phân cao thấp với bài vở trong Vô Âm Các.
"Ca..." Tề Vân lần thứ tám đặt bút xuống, ngẩng đầu lên, cầu khẩn, "Chúng ta ra ngoài xem một chút đi, hôm nay tiên sinh đại hôn... Hôm qua ca ca cũng không giao bài học..."
Góc bàn của Tề Hàm đã sớm chất một xấp giấy thật dày, nhưng hắn không muốn dừng lại chút nào. Nghe thấy Tề Vân cầu khẩn, hắn mới tạm dừng bút ngẩng đầu lên nói, "Tiên sinh đã ra cửa đón dâu, hiện tại e rằng cũng không có gì có thể xem. Có điều ta cũng không bó buộc ngươi, ngươi muốn ra ngoài thì dẫn Dịch Hi cùng đi."
Tề Vân nhìn tân sư đệ ngốc ngẩn người phía đối diện, trong lòng căm tức, từ lúc nó đến tới nay chuyện gì ca ca cũng nghĩ cho nó, mà với hắn lại một vẻ lạnh nhạt! Còn nữa, lúc đầu ca ca là của một mình hắn, bây giờ nhiều thêm một sư đệ chia sẻ... thật là càng nghĩ càng không thoải mái!
Nghe thấy Tề Hàm nhắc tới nó, Quân Dịch Hi chỉ giương mắt nhìn sang hai vị sư huynh, sau đó không có biểu cảm gì mà tiếp tục ngây ra như trước. Sống chung một khoảng thời gian Tề Hàm biết sơ lược, vị tiểu sư đệ này cũng không quá nguyện ý đi ra ngoài, nó sợ người lạ.
"Ca không đi, ta đi cũng không có ý nghĩa!" Tề Vân dỗi ngồi dựa vào ghế, nhìn Tề Hàm chỉ cưng chiều cười một cái rồi lại tiếp tục vùi viết, rốt cuộc hắn biết khoản chữ đẹp của ca ca là luyện ra thế nào rồi.
Nhưng mà... Tề Vân thật sự rất tò mò, hắn luôn cảm thấy tiên sinh đối với ca ca dường như đặc biệt nghiêm khắc, lần này sau ngày thứ hai ca ca bị phạt, Sở gia đi vắng, trước khi đi dặn dò hắn bôi thuốc. Huynh đệ bọn họ đã sớm cùng nhau cởϊ qυầи chịu gia pháp của tiên sinh, thật ra cũng không ngượng ngùng gì, thế nhưng hắn không nghĩ tới, tiên sinh phạt ba mươi thước, trực tiếp đánh ra máu... Tuy rằng vết thương đã kết vảy, nhưng vẫn sưng đỏ rất lợi hại; theo ca ca nói, ngoại trừ trách đánh, tiên sinh còn phạt chép sách, mở miệng chính là trăm lần! Ca ca bị thương ngồi chép sách...
Tề Vân tưởng tượng cũng cảm thấy đau!
Nhưng mà tiên sinh vì ca ca cũng bỏ ra rất nhiều nha! Tề Vân xoay chuyển suy nghĩ, không nói lúc đầu ca ca chịu trọng hình tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có "cửu tiệt run châm" của tiên sinh, sợ rằng đến bây giờ vẫn còn triền miên trên giường bệnh chưa bình phục! Đến sự kiện ám sát ở tửu lâu Duyệt Lai lần này, tiên sinh vì ca ca, thậm chí ngay cả hôn kỳ cũng trễ nãi!
Trong thư phòng lần nữa yên tĩnh lại, chép sách thì chép sách, ngẩn người thì ngẩn người, suy nghĩ thì suy nghĩ...
Mãi đến khi Tần Phong tiến vào thông báo, nói hoàng thượng và hoàng hậu, Dung quý phi đến rồi, Tề Hàm mới dừng bút ra cửa. Trước khi đi hắn hỏi ý Quân Dịch Hi, đứa bé vẫn một bộ dạng từ chối người ngoài ngàn dặm như cũ, Tề Hàm cũng không miễn cưỡng, dặn nó trở về phòng sau đó nghỉ ngơi, liền đi ra ngoài nghênh giá rồi.
Trong khách sảnh Yến Thanh Lâu, huynh đệ Tề Hàm thay một thân lễ phục ngày lành tiến lên hành lễ, ngắn ngủi mấy ngày không gặp, Dung Chỉ Lan rất vui vẻ nhìn thấy Tề Vân khôi phục khí sắc, linh động trong đôi mắt cũng quay về rồi! Tuy rằng bây giờ đang ở tướng phủ học nghệ, cơ hội mẹ con gặp nhau thật sự cực ít, nhưng thấy tâm tính hắn dần dần trầm ổn chín chắn, thân là mẫu thân, Dung Chỉ Lan vui mừng xuất phát từ nội tâm.
Về phần hoàng hậu, thì vui mừng càng lộ rõ trên nét mặt rồi. Nàng vô cùng cảm kích ân Quân Mặc Ninh hai lần cứu giúp Tề Hàm, đối với chuyện y muốn hoàng trưởng tử làm thư đồng đã không còn để ý từ lâu, không có gì so với đứa con mất mười mấy năm rồi lại có được này hài lòng vừa ý vui vẻ hạnh phúc càng khiến mẫu thân thêm vui mừng.
Về phần ngôi vị hoàng đế... Không biết vì nguyên nhân gì, dường như hai vị nữ nhân tôn quý nhất hậu cung này, cũng không nóng lòng như trong tưởng tượng của người đời...
Mặc kệ Tề Vân phấn khởi làm nũng như thế nào, sau khi Tề Hàm đứng dậy chỉ lẳng lặng buông tay đứng bên cạnh, không xa cách, nhưng cũng không thân cận. Gần đây hắn luôn quỳ lau sàn, đầu gối có chút sưng đau, lúc vừa mới quỳ đứng dậy thoáng lảo đảo một cái, thật vất vả mới che giấu qua; mà mỗi ngày chép sách thời gian dài, trên ngón tay phải đau rát. Hắn để ý ánh mắt hoàng hậu từ đầu đến cuối không rời khỏi hắn, không khỏi có chút chột dạ thoáng đem tay giấu phía sau.
Đối với thái độ của Tề Hàm, Tề Mộ Lâm cũng không biết làm sao, nhưng dù thế nào cũng không thể tức giận hắn. Đứa nhỏ này vốn nên hưởng hết tôn vinh nhưng bởi vì nữ nhân lòng dạ độc ác kia mà chịu nhiều khổ cực như vậy! Thế nhưng nếu truy cứu nữa, chẳng phải là người làm phụ thân hắn gieo nhân quả?
Người một nhà theo đuổi tâm tư của mình, nhưng ít ra bên ngoài xem như vẫn hài hòa. Hôm nay vốn là ngày vui, Quân Tử Uyên cùng hoàng đế nhắc tới công việc đủ khắp mọi mặt trong triều ngoài triều, bây giờ y về hưu tùy ý ở nhà, nhưng nhiều năm tích lũy cũng không phải để không, kín miệng như bưng nên không khỏi có sức hấp dẫn.
Sau khi dùng bữa trưa ở khách sảnh tướng phủ, Tề Mộ Lâm và Quân Tử Uyên theo thường lệ bày bàn cờ ra đánh cờ; mà Liên Như Nguyệt và tất cả các phu nhân trong triều thì lại đến một nhà thuỷ tạ trong đình viện nghỉ ngơi. Từ sau khi con út bị giam cầm, Liên Như Nguyệt liền không gặp người ngoài, bây giờ ré mây nhìn thấy mặt trời tất nhiên hạnh phúc ánh lên cả lông mày; mà trong lòng mọi người tuy hiểu rõ thân phận công chúa tiền triều của nàng, nhưng dù sao thời thế cũng thay đổi, tiền triều bị diệt hơn ba mươi năm, ai còn để ý thân phận công chúa của nàng?
Giờ Mùi*, đội ngũ rước dâu của Quân Mặc Ninh cuối cùng cũng quay trở lại!
* Chỉ từ 1h đến 3h chiều.Tất cả mọi người tràn vào chủ viện rộng rãi của tướng phủ, trong Yến Thanh Lâu, hoàng đế làm người chứng hôn và Quân Tử Uyên cùng ngồi ghế trên, làm chứng đôi trai tài gái sắc này nên duyên vợ chồng.
Huynh đệ Tề Hàm chen trong đám người, mắt thấy tiên sinh bọn hắn rốt cuộc hoàn thành việc lớn trong đời người, trong lòng Tề Hàm trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Một màn này vốn nên diễn ra vào mười ngày trước... Tuy rằng chỉ kéo dài mười ngày, nhưng chung quy không phải thuận thuận lợi lợi, tiên sinh còn vì chuyện ấy tiêu hao thể lực mê man hai ngày... Nếu lần này, không có viên tục tâm đan thì sao?
Ngẫm nghĩ lại cũng phải sợ. Hắn không dám tùy tiện phỏng đoán phân lượng của mình trong lòng tiên sinh, nhưng thật sự biết tiên sinh bên ngoài nghiêm khắc với mình bên trong lại kỳ vọng và thương yêu; mà bây giờ, hắn lại không thể nhận "sai"... Sư phụ luôn khen hắn thông minh, nhưng rõ ràng hắn ngu xuẩn như vậy, cho nên trước mặt tiên sinh ngoại trừ ngây ngốc nghe lời, hoàn toàn không biết mình có thể làm cái gì để tiên sinh nguôi giận...
Nghe nói tân sư nương là một nữ tử xinh đẹp thông tuệ, hy vọng nàng có thể khiến tiên sinh tạm thời nguôi giận đi!... Dõi mắt nhìn tiên sinh và sư nương được đưa vào động phòng, Tề Hàm vô cùng trông đợi cảnh tượng ngày mai có thể nhìn thấy tân sư nương.
Hôm sau, Quân Mặc Ninh và Hoắc Nhẫn Đông dậy thật sớm, đi Ngưng Thủy Các thỉnh an hành lễ với phụ mẫu, huynh tẩu. Hoắc Nhẫn Đông là đứa nhỏ trên dưới Quân phủ nhìn lớn lên, hiển nhiên là một nhà cực kỳ hài hòa vui vẻ; nhân cơ hội này cũng sớm định ra tất cả vật phẩm cần cho ba ngày lại mặt*; sau khi người một nhà hòa thuận vui vẻ dùng xong điểm tâm, hai người liền cùng nhau trở về Vô Âm Các.
* Là ngày vợ chồng mới cưới về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới ba ngày.Trong chính sảnh Vô Âm Các, Tề Hàm, Tề Vân và Quân Dịch Hi đã sớm chờ.
Một đường từ bên ngoài tiến vào Hoắc Nhẫn Đông tò mò quan sát ba đứa học trò phu quân thu nhận, Tề Vân và Dịch Hi tạm thời không cần phải nói, Tề Hàm kia... trái lại nàng phải nhìn thật kỹ một chút! Ánh mắt kỳ lạ của nữ tử hai mươi mốt tuổi nhìn chằm chằm thiếu niên mười tám tuổi cung kính cúi đầu, bọn họ chỉ thua kém nhau ba tuổi, lại kém trọn một vai vế!
Quân, Hoắc hai người ngồi xuống, Tần Phong và Mạc Miểu đã sớm chuẩn bị chén trà, lúc chuẩn bị đưa cho Tề Hàm, Hoắc Nhẫn Đông phất tay ngăn cản nói, "Đưa cho hai đứa phía sau trước."
Tần Phong dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Quân Mặc Ninh, thấy vẻ mặt y nhàn nhạt, cũng chỉ đành lướt qua thiếu gia nhà mình, đưa hai chén trà cho Tề Vân.
Tề Hàm khe khẽ nắm quyền một cái, cúi đầu càng thấp hơn, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt tân sư nương, thế nhưng chỉ một câu nói hắn liền nghe ra nàng không thích hắn. Tề Hàm cũng không biết sư nương có biết chân tướng ngọn nguồn giữa mình và tiên sinh hay không, thế nhưng đứa học trò chỉ gây phiền toái cho tiên sinh, sư nương... tất nhiên sẽ không thích!
Tề Vân kỳ quái nhìn tân sư nương, lại nhìn nhìn ca ca chỉ đứng càng thêm cung kính, bất đắc dĩ tiếp nhận khay trà đoan chính quỳ xuống trước người hai người nói, "Học trò Tề Vân, bái kiến sư nương, thỉnh tiên sinh, sư nương dùng trà."
Quân Mặc Ninh và Hoắc Nhẫn Đông cùng cầm chén trà lên uống cạn, Hoắc Nhẫn Đông lấy một bao lì xì ra đặt trên khay, mỉm cười nói, "Nghe nói ngươi là tứ hoàng tử hoàng thượng sủng ái nhất, lại biết lễ như vậy, đứng lên đi."
"Tạ sư nương, tạ tiên sinh." Tề Vân đứng dậy đứng ở một bên.
Quân Dịch Hi cũng như vậy, được Hoắc Nhẫn Đông khuyên nhủ "Phải cố gắng tiến bộ, ngoan ngoãn nghe lời", nhận một bao lì xì.
Cuối cùng, mới đến phiên Tề Hàm.
Tề Hàm nâng khay quỳ xuống, nói, "Học trò Tề Hàm... bái kiến sư nương, thỉnh tiên sinh, sư nương dùng trà."
Quân Mặc Ninh và Hoắc Nhẫn Đông nhận lấy chén trà uống, Hoắc Nhẫn Đông cũng không thưởng lì xì lúc gặp mặt trưởng bối như Tề Vân và Dịch Hi, mà chỉ nhàn nhạt hỏi, "Ngươi chính là Tề Hàm?"
Tề Hàm cẩn thận ngẩng đầu, đập vào mắt là xa cách và đạm mạc rõ ràng trong mắt sư nương Nhẫn Đông dung mạo đẹp đẽ, trái tim hắn hung hăng nhảy một cái, lần nữa cúi đầu nói, "Là... học trò Tề Hàm..."
Cách hai ba nhịp thở, nhưng Tề Hàm cảm thấy dài đằng đẵng như mấy canh giờ, bên tai hắn mới truyền đến một câu nói như này, "Chính là ngươi... khiến tam ca ca ta... trì hoãn hôn kỳ với ta?"
---------------- Hoàn quyển 2----------------