Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 124

Trên mông đã trúng hai mươi lăm roi, lực tay Quân Mặc Ninh cũng không khác biệt gì với bình thường, nhưng đối với Tề Hàm thời khắc này mà nói, đau đớn đã gấp bội gấp bội lan tràn.

Hắn tin tưởng lời tiên sinh nói "quất nát vụn mông", nằm trên bàn không thể quay đầu, nhưng hắn cảm thấy cái mông bị roi mây quất, dựa theo mức độ đau đớn, cũng đã máu thịt mơ hồ rồi.

Hắn tỉnh táo, men theo mạch suy nghĩ tiếp tục đáp lời. Giữa những lúc đáp lời, liền cắn xích sắt chịu roi mây!

"Ta là thiếu lâu chủ Yến Thiên Lâu..."

"Chát chát chát chát chát! "

"Ta là... học trò của tiên sinh và sư phụ..."

"Chát chát chát chát chát! "

"Ta là ca ca... Vân nhi..."

"Chát chát chát chát chát! "

"Ta là... là... con trai của... phụ hoàng mẫu hậu..."

"Chát chát chát chát chát! "

Một câu, năm roi, sau hai mươi roi, Tề Hàm rốt cuộc lại sụp đổ một lần nữa!


"Tiên sinh! Người tha Hàm nhi đi! Hàm nhi biết sai rồi, hức hức... Hàm nhi biết sai rồi! Tiên sinh!" Hắn cắn chặt miệng đến nỗi răng dường như có phần lỏng lẻo, mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ khoang miệng, nhưng mà, vẫn chịu không nổi trách phạt dường như một cái lại nặng hơn một cái từ phía sau truyền tới!

Quân Mặc Ninh ngừng roi mây, nhìn đứa nhỏ nằm sấp trên bàn kêu khóc cầu xin tha thứ, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên. Y nắm hình cụ trong tay thật chặt, tự nói với mình, đây cũng chỉ có thể là lần cuối cùng!

"Chát!" Một roi nghiêm trọng, Tề Hàm ngẩng đầu lạc giọng gào thảm thiết, đầu gối bị thương nặng hung hăng đập vào cạnh bàn học, rồi lại đột nhiên thẳng tắp!

"Nói! Đích hoàng trưởng tử là ai?"

"Là... là Hàm nhi... hức hức..."

"Chát!"

"Thiếu lâu chủ Yến Thiên Lâu là ai!"


"A... Là Hàm nhi... là Hàm nhi!"

"Chát!"

"Ca ca Vân nhi là ai!"

"Là Hàm nhi... Tiên sinh... tha Hàm nhi..."

"Chát!" một tiếng, trực tiếp xé ra một vết máu dữ tợn trên mông Tề Hàm!

Tề Hàm rốt cuộc chịu đựng không nổi đau đớn lăng trì toái quả như vậy, kêu thảm một tiếng lăn lộn trên đất; bản năng lại khiến hắn lập tức ý thức được hành động cả gan làm loạn của mình, thiếu niên mười tám tuổi khóc òa lên, tựa như còn muốn bày xong tư thế bị phạt lần nữa, nhưng mà nỗ lực mấy lần, chung quy phí công.

"Nói! Con trai duy nhất của hoàng đế hoàng hậu là ai!" Trong tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tề Hàm, Quân Mặc Ninh cứng rắn hỏi.

"Là Hàm nhi! Là Hàm nhi! Đều là Hàm nhi! Tiên sinh! Ta cũng là Hàm nhi của tiên sinh nữa! Là Hàm nhi của tiên sinh nữa! Cầu người... tha Hàm nhi lần này đi... Hức hức... Tha ta lần này... Không dám... Hàm nhi không dám nữa... không dám chạy loạn, không dám không thương tiếc chính mình, không dám mạo hiểm, không dám không nghe lời... Tiên sinh, cầu người... tha Hàm nhi... hức hức ưʍ..."


Một tay đặt lên sống lưng, Tề Hàm khóc khàn cả giọng cả người run lên, chỉ cảm thấy cái tay đó vỗ về vuốt theo sống lưng một cái lại một cái. Hắn biết, đó là tay tiên sinh, ấm áp mà mạnh mẽ!

Hắn khóc không thở được, nhưng vẫn lấy hết dũng khí, thoáng hòa hoãn, ngẩng đầu nhìn nam tử ngồi xổm người xuống, cầu khẩn nói, "Tiên... tiên sinh, Hàm nhi... thật sự biết sai rồi..."

Hắn bi thương nhìn thấy rõ ràng tiên sinh giữa hai đầu mày đầy yêu thương lắc đầu, nói rằng, "Hàm nhi, ngươi nghĩ sai rồi, không phải tiên sinh đang trách phạt ngươi, tiên sinh chỉ đang hỏi chuyện..."

Đúng vậy, tiên sinh đã sớm nói, đây là hỏi chuyện, hắn trả lời đúng, chịu năm lần; trả lời sai, chịu mười lần!

Nhưng mà, hắn thật sự... chịu không nổi... Đừng nói năm lần mười lần, dù chỉ một cái, hắn cũng cảm thấy như dao nhỏ cắt vào thịt!
Mặc kệ tư thế quỳ nằm của Tề Hàm, Quân Mặc Ninh ngồi xổm trước người hắn hỏi, "Hiện tại biết mình là ai chưa?"

Tề Hàm chớp mắt nhìn, lại mang theo một chuỗi nước mắt, hắn lau qua loa một cái gật đầu nói, "Hồi tiên sinh, Hàm nhi... đã biết. Hàm nhi... một mình đảm nhận mấy tầng thân phận, rút dây... động rừng, Hàm nhi là Hàm nhi, Hàm nhi cũng... không chỉ là Hàm nhi..." Hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy vẻ mặt tiên sinh dịu lại, Tề Hàm hít mũi một cái, tiếp tục nói, "Tiên sinh muốn Hàm nhi hiểu rõ, Hàm nhi tổn thương chính mình... sẽ khiến tiên sinh, sư phụ lo lắng, cũng sẽ... ảnh hưởng đến đại cục... Tiên sinh trách phạt Hàm nhi, vì đến bây giờ Hàm nhi cũng không nhìn rõ... điểm này..."

"Bây giờ ngươi hiểu rõ chưa?" Quân Mặc Ninh kiên trì hỏi.

Tề Hàm không ngừng gật đầu nói, "Hiểu! Tiên sinh... Hàm nhi đều hiểu rõ! Tiên sinh muốn Hàm nhi xem trọng chính mình, không phải ích kỷ lấy mình làm đầu... mà là... cân nhắc nặng nhẹ, lấy đại cục làm trọng..."
"Mặc quần vào, quỳ tốt." Quân Mặc Ninh đứng lên, xoay người để roi mây trong tay xuống.

Đây là... không đánh?!

Tề Hàm vội vã kéo cái quần xốc xếch lên mặc, hình cụ trên tay sinh ra âm thanh loảng xoảng. Hắn vốn tưởng rằng trên mông nhất định máu thịt be bét, nhưng khi mặc quần lúc tay đụng tới, ngoại trừ bên ngoài sưng lên nóng hôi hổi, thế mà không hề có chỗ nào rách da! Rõ ràng hắn đã chịu sáu bảy mươi roi! Rõ ràng đau đến giống như dao cắt!

Lẽ nào... nguyên nhân vẫn do viên thuốc kia?

Không rảnh suy nghĩ nhiều, Tề Hàm quần áo chỉnh tề, lại một lần nữa dời đến giữa thư phòng quỳ đoan chính, mới cung kính dập đầu nói, "Tạ tiên sinh."

"Cạch" một tiếng, một vật được một bàn tay thon dài đặt trước đầu gối hắn. Tề Hàm vừa cúi đầu nhìn, lập tức sợ đến môi trắng bệch. Roi... roi da! Hắn hoảng sợ ngẩng đầu, thấy tiên sinh lại lần nữa ngồi xổm xuống nói chuyện với hắn.
Dưới ánh nến, Quân Mặc Ninh rõ rõ ràng ràng viết lên mặt hai chữ đau lòng, y vươn tay lau đi giọt nước mắt còn sót lại của thiếu niên, ôn nhu nói, "Hàm nhi, hơn nửa năm nay, sống sống chết chết, hôm nay nghe Vân nhi về báo, ta cảm thấy hơi mệt mỏi..."

Đương nhiên Tề Hàm hiểu ý Quân Mặc Ninh, hắn sợ hãi nói, "Đều do Hàm nhi không hiểu chuyện... Tiên sinh, người phạt ta đi, Hàm nhi không dám cầu xin tha thứ nữa..."

Quân Mặc Ninh lắc đầu nói, "Đánh ngươi vì muốn ngươi hiểu rõ vài chuyện, hiện tại ngươi đã hiểu rồi, cần gì chịu nỗi đau da thịt nữa? Chỉ là ta không muốn lại hốt hoảng lo lắng vì ngươi, cho nên, Hàm nhi, sự tự do của ngươi... tạm thời không còn nữa. Hình cụ không thể rời khỏi người, chỉ ở trong phủ, chỗ nào cũng không cho đi, hiểu chưa?"

"Hiểu... hiểu rõ, Hàm nhi biết sai, Hàm nhi nên phạt!"
"Còn có," Quân Mặc Ninh đứng lên, ánh nến kéo thân ảnh cao lớn của y dài ra, "Có một số việc, nếu thân ở trong cuộc chung quy khó thấy rõ, cho nên từ đây trở đi, vi sư tạm thời tước đi tất cả thân phận của ngươi, kể cả hai họ Tề, Quân, lưu hai chữ "Diệc Hàm" cho ngươi xem như một cái xưng hô, ngươi ở lại mạc trạch, ở bên cạnh ta hầu hạ... lấy... thân phận tôi tớ..."

Tề Hàm đã quên tất cả đau đớn trên người, chỉ ngưỡng cổ ngây ngốc nhìn nam tử hắn ngưỡng mộ như núi trong cuộc đời hắn.

Quân Mặc Ninh vẫn rất kiên nhẫn, "Cặn kẽ mà nói, lần này ngươi rời xa kinh thành triều đình, thân phận đích hoàng trưởng tử thật sự xa xôi; về phần cái khác... chuyện Yến Thiên Lâu ngươi không thể nhúng tay nữa, ngươi cũng sẽ không là ca ca hoặc sư huynh Vân nhi, tự nhiên cũng sẽ không là học trò ta và Hán Sinh..."
"Tiên sinh..." Tề Hàm tuyệt vọng xé ra hai chữ từ cổ họng.

Mặc dù Quân Mặc Ninh bị cắt ngang cũng không để ý, y sợ mình nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tề Hàm sẽ không cứng rắn được, y dời ánh mắt tiếp tục nói, "Lần này, Vân nhi chịu gia pháp ba mươi roi mây, ta cũng không phạt ngươi nhiều, ngươi chịu sáu mươi. Nhưng ngươi đã không còn là học trò ta, gia pháp dĩ nhiên cũng không dùng tới trên người ngươi, roi liễu này ngươi giữ cẩn thận, tốt nhất mang theo bên người, niệm tình ngươi còn có công việc phải làm, mỗi ngày giờ mẹo*, trước tìm Tần Phong lĩnh mười roi, đánh đủ sáu ngày là được, nghe rõ chưa?"

* Giờ mẹo chỉ 5 giờ đến 7 giờ sáng.

"Nghe... rõ..." Thanh âm Tề Hàm yếu ớt như từ trên trời rơi xuống.

Dường như Quân Mặc Ninh cũng nói đủ rồi, y đi tới cửa, mở cửa, quả nhiên Tần Phong đang đứng ở cửa. Sau khi bảo hắn đi vào, Quân Mặc Ninh nói, "Từ ngày mai, ngươi theo Tần Phong trước tiên học quy củ; mỗi ngày lĩnh trách phạt xong liền đến thư phòng hầu hạ, nếu có sắp xếp khác, ta sẽ dặn dò ngươi. Tần Phong, dẫn hắn xuống dưới trị thương, tất cả đồ dùng thu dọn xong đưa đến phòng chứa củi đi, Diệc Hàm ở đó trước. Còn có, ta biết tình cảm các ngươi sâu nặng, ta cũng không muốn mỗi ngày nghiệm thương cho hắn, ngươi tự đắn đo xuống tay đúng mực, đừng để hắn chịu nỗi đau da thịt không cần thiết. Đều lui xuống đi."
"Vâng, chủ tử." Tần Phong khom người đáp.

Tề Hàm như bị rút đi linh hồn của mình, trơ ra mà dập đầu, nói, "Chủ... chủ tử, Diệc Hàm xin cáo lui..."

Hai chữ như mũi tên nhọn đâm vào tai Quân Mặc Ninh, lại sờ sờ tiến vào trong lòng. Y hít một hơi thật sâu, nói, "Chậm đã."

Tề Hàm vừa mới được Tần Phong đỡ một nửa, nghe vậy lại quỳ xuống.

"Ngươi... vẫn gọi ta... tiên sinh đi... Cái này, trước không cần đổi."

Tề Hàm ngây ngẩn, chỉ lại dập đầu, nói, "Dạ... tiên sinh."

-------------------

Lêu lêu tiên sinh mạnh miệng mềm lòng :))))))) biếm người ta làm tôi tớ xong lại không nghe nổi người ta kêu "chủ tử", đáng đời anh cái đồ tsundere TT____TT

Anw, chương nào có huấn cái view nó nhảy ào ào kinh ghê á :))))) mấy cô tiếp tục phát huy nha :">

Bình Luận (0)
Comment