Mặc kệ bên ngoài phát sinh bao nhiêu mưa gió chấn động, Quân trạch Hàng thành vẫn yên tĩnh như xưa, ngoại trừ số ít vài người biết thực tế nó bên trong thả lỏng bên ngoài cảnh giới cao độ, người bên ngoài nhìn vào, vẫn thấy có một quản gia tuổi còn trẻ ra ra vào vào, mọi người ngay ngắn trật tự làm chuyện của mình.
Tề Hàm cũng không ngoại lệ.
Tuy lòng hắn cũng bận tâm tiên sinh và sư phụ rời đi suốt đêm, thế nhưng hắn vẫn luôn nhớ được lời mình nói trước mặt tiên sinh, chăm sóc mình, chăm sóc đệ đệ; hắn tin tưởng một ngày kia, hắn cũng có thể gánh vác Yến Thiên Lâu giống như tiên sinh, hoặc có lẽ là... mảnh thiên hạ này, thế nhưng bây giờ, nếu tiên sinh chưa thu hồi mệnh lệnh đã ban ra... hắn cũng không cần suy nghĩ nhiều, yên tĩnh chờ tin tốt của tiên sinh.
Hắn thật sự không thể lại mạo hiểm chút nào nữa.
Dựa theo lộ trình của tiên sinh, đã qua một ngày một đêm, hiện tại hẳn còn đang trên đường hồi kinh. Thời gian theo tiên sinh càng lâu, càng có thể phát hiện y nhìn như bên ngoài thoải mái nhưng đối với rất nhiều chuyện y không bỏ xuống được chấp niệm, chẳng qua tiên sinh thật sự quá mạnh mẽ, cho nên mấy năm nay y nỗ lực dụng tâm, tất cả đều bị vẻ ngoài hoàn mỹ như vậy che giấu.
Lần này A Đề Mạc Đô bị gϊếŧ, vô cùng có khả năng dẫn tới chinh chiến hai nước. Tề Hàm biết trong lòng tiên sinh không coi vương triều Tề thị ra gì, nhưng vẫn vì nó trù tính bôn ba, bởi vì cái y muốn bảo vệ, kỳ thật là muốn bảo vệ tướng gia và đại sư bá.
Cho tới nay, tôn chỉ xử sự của tiên sinh chưa từng thay đổi...
Ngày thu ngày ngắn đêm dài, sau một ngày bận rộn, sắc trời sập tối rất nhanh. Tề Hàm đến chủ viện thỉnh an sư nương, tiện đường ghé khách phòng xem Quân Diệc Thần, hai ngày nay Tề Vân đều ở cùng nó, Tề Hàm có thể cảm giác được tinh thần đứa trẻ khôi phục rất nhanh. Dặn bọn họ đi nghỉ ngơi sớm, bản thân hắn cũng trở lại phòng chứa củi, rửa mặt ngủ.
Thời gian yên tĩnh như nước chảy.
Nửa đêm, đột nhiên Tề Hàm bị một trận đánh nhau làm tỉnh giấc, hắn bình tĩnh đứng dậy, chưa kịp đốt đèn, cửa phòng đã nặng nề bị đẩy ra.
"Mạc Hâm ca?" Tề Hàm mượn ánh nến trong tay người đến, nhìn rõ ràng chính là Mạc Hâm mấy năm nay xông xáo với hắn.
Thời khắc này ngũ hành thị vệ thoạt nhìn dù không kinh hoàng, thế nhưng sắc mặt trịnh trọng, hắn vào cửa đốt ngọn đèn dầu sau đó mới lên tiếng, "Thiếu gia, một nhóm hắc y nhân tới, đánh nhau với người Kim Đường, Hỏa Đường; Mạc Diễm và Mạc Miểu trông chừng nhị thiếu gia, tứ thiếu gia với phu nhân, thiếu gia không cần lo lắng."
"Bọn họ là ai? Muốn làm gì?" Có ba đại thị vệ ở chỗ này, Tề Hàm hoàn toàn không lo lắng, nhưng có chút nghi hoặc.
Mạc Hâm nghe tiếng đánh nhau ngoài phòng, nói rằng, "Nếu thuộc hạ đoán không sai, hẳn là người Tung Thiên giáo, lần trước ở rừng cây chúng ta đã từng thấy võ công của bọn họ..."
"Chẳng lẽ tới vì Diệc Thần?" Chuyện có liên quan với Tung Thiên giáo, hiện tại cũng chỉ có Quân Diệc Thần.
Mạc Hâm lắc đầu, trách nhiệm của hắn là bảo vệ tốt Tề Hàm, hắn tin tưởng người hai phân đường ngũ hành Yến Thiên Lâu ở chỗ này, Quân trạch tựa như một pháo đài không phá được.
Sự thật cũng đúng như Mạc Hâm dự đoán, mặc kệ Tung Thiên giáo tới bao nhiêu người, trước sau cũng không thể làm gì phòng vệ Quân trạch, nhưng kỳ quái là, bọn hắn thà rằng không ngừng tăng nhân thủ và thương vong, cũng không mảy may chịu lui bước.
Trong bóng tối, ánh đuốc rõ rõ ràng ràng, soi rọi máu tươi trong gió. Hai bên đều là cao thủ huấn luyện nghiêm chỉnh, tiếng binh khí giao nhau không ngừng, hoặc xen lẫn tiếng thân thể ngã xuống đất bịch bịch, trừ cái đó ra, là bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.
Đột nhiên, cửa phòng chứa củi lại một lần nữa bị mở ra.
Người đến chỉ là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, Mạc Hâm theo thói quen che chở Tề Hàm sau người. Tề Hàm vừa thấy thiếu niên, liền đi lên phía trước từ sau người Mạc Hâm, nhíu mày hỏi, "Dịch Hi?"
"Đại sư huynh..." Quân Dịch Hi, hoặc có lẽ là Dịch Sở Vân hơi cúi đầu, gọi.
Tề Hàm mượn ánh nến quan sát tam sư đệ từ biệt hai tháng, tuy lúc này có chút câu nệ, nhưng không thể phủ nhận, đuôi mày phấn chấn nét mặt kiên nghị, hoàn toàn đã thay da đổi thịt.
"Ngươi tới đây làm gì? Người bên ngoài đều là ngươi mang tới?" Tùy ý liên tưởng một chút, chân tướng liền ở trước mắt.
Dịch Sở Vân cũng không phủ nhận, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Tề Hàm trước mắt và hoàn cảnh xung quanh, kinh ngạc nói, "Đại sư huynh... tại sao lại ở chỗ này?"
Tề Hàm mỉm cười nói, "Nhắc tới chuyện này vẫn là bái Dịch thiếu chủ ban tặng. Ngày đó ta đơn độc mạo hiểm truy lùng theo ngươi, may mắn chạy thoát trở về, chẳng những tiên sinh thỉnh gia pháp phạt nặng, còn phạt thân ta mang xiềng xích biếm làm tôi tớ. Dịch thiếu chủ có hài lòng không?"
Dịch Sở Vân không nghĩ tới lại là thế này, nó thấp người quỳ xuống, nói, "Đều là Dịch Hi sai, là Dịch Hi liên lụy đại sư huynh."
"Ngươi không phải tới chỉ để nhận sai với ta," Tề Hàm cũng không tiếp nhận, nghe tiếng đánh nhau kịch liệt bên ngoài truy hỏi đến cùng, "Nói, mục đích ngươi tới đây rốt cuộc là gì?"
Dịch Sở Vân cắn cắn môi, thẳn thắng nói, "Dịch Hi tới, là muốn cầu đại sư huynh... cùng ta trở về Tung Thiên giáo... cứu người!"
"Cứu ai?"
"Gia huynh... Dịch Thư Vân..."
"Há!" Ý cười chế giễu trên mặt Tề Hàm càng sâu thêm, nói, "Dịch thiếu chủ ngươi quá ngây thơ, đừng nói cứu đại ma đầu ma giáo, cho dù cứu người thiện tâm, ngươi cũng nên hướng tiên sinh lĩnh gia pháp bội sư bỏ trốn, rồi đi cầu tiên sinh!"
"Tiên sinh sẽ không đồng ý..." Nghe giọng điệu Dịch Sở Vân, có lẽ nó từng suy xét trở về cầu Quân Mặc Ninh, nhưng dường như cuối cùng vẫn bỏ qua quyết định này, "Cho nên... Dịch Hi chỉ có thể thừa dịp tiên sinh vắng mặt, cầu đại sư huynh..."
Linh quang đột nhiên lóe lên trong đầu Tề Hàm, cái ý niệm đáng sợ trong đầu kia chớp mắt khiến hắn toát một tầng mồ hôi trong đêm thu lạnh, hắn cũng không nghĩ đến đáp án mà hỏi, "Quân Dịch Hi, sao ngươi biết tiên sinh vắng mặt ta sẽ theo ngươi đi cứu người? Rốt cuộc ngươi... làm cái gì rồi?"
Dịch Sở Vân quỳ gối ngửa đầu nhìn Tề Hàm, nói từng câu từng chữ, "A Đề Mạc Đô... là Dịch Hi... gϊếŧ..."
"Bốp!" Một tiếng vang giòn giã quanh quẩn trong đêm thu, Dịch Sở Vân bị một cái tát tàn nhẫn hất tung trên mặt đất!
Tề Hàm tức giận đến toàn thân đều đang phát run, ngón tay hắn chỉ vào thiếu niên vừa lần nữa bò dậy quỳ thẳng, nói, "Tốt... Dịch thiếu chủ giỏi tính toán... Sống chết của A Đề Mạc Đô liên quan đến sự yên ổn giữa Trung Châu và Bắc Mãng, hắn chết, tiên sinh và Sở gia tất nhiên phải rời đi, chiêu nhử hổ xa rừng thật tốt! Tây thùy tuy là biên cảnh, lẽ nào Dịch thiếu chủ chưa từng nghĩ tới, nếu hai nước khai chiến, trăm họ lầm than quốc gia không yên; tổ chim bị phá, Tung Thiên giáo ngươi có thể hưởng an nhàn ở một góc? Mà ngươi tội nhân tự tay châm lửa chiến tranh, dựa vào cái gì sống trên đời!"
Khóe miệng Dịch Sở Vân đã rách, vẻ mặt không khuất phục nói, "Gần đây Tung Thiên giáo và Yến Thiên Lâu giao thủ mấy lần, ta biết lấy khả năng tiên sinh, tất nhiên có thể ngăn cản tất cả phát sinh! Nhưng đối với Dịch Hi mà nói, sống chết của ca ca... nặng hơn mọi thứ... Ưm!"
Lời còn chưa dứt, trên mặt nó đã trúng một cái tát nữa!
Lòng bàn tay Tề Hàm tê rần, hắn quyết tuyệt cười lạnh nói, "Phải, ngươi nói đúng, tiên sinh không gì không làm được, quả thật y có thể đem tất cả nguy cơ bóp nghẹt từ trong trứng nước. Như vậy, xin hỏi Dịch thiếu chủ, tại sao ngươi lại phải dùng cái chết của A Đề Mạc Đô đến uy hiếp ta?"
Gò má trái Dịch Sở Vân đỏ bừng một mảnh, khóe miệng rỉ ra máu tươi tha thiết, thế nhưng Tề Hàm và Mạc Hâm đều thấy được kiên quyết và kiên nghị không chùn bước từ đáy mắt nó, nó hướng Tề Hàm quỳ đến đoan đoan chính chính, ngửa mặt lên nói rằng, "Nếu đại sư huynh nhất định không chịu cùng Dịch Hi trở về cứu ca ca... Dịch Hi liền đem tin tức tiên sinh cần phải giấu giếm trong thời gian ngắn, tin A Đề Mạc Đô qua đời... truyền tới vương đình Bắc Mãng..."
Không ngoài nghi ngờ, Quân Dịch Hi sớm đã chuẩn bị kỹ càng, tự mình kiếm được một cái tát càng thêm tàn nhẫn!
Tề Hàm tức giận đến muốn một kiếm gϊếŧ nó đi! Ngay cả Mạc Hâm theo hắn mấy năm, cũng chưa từng thấy hắn ra tay ác liệt như vậy, hắn có lý do tin tưởng, nếu thiếu gia nhà hắn khôi phục võ công, chỉ cần ba cái tát này, thật sự có thể theo như lời đồn đãi, đánh miệng thiếu chủ ma giáo này rụng đầy răng.
Cửa phòng chứa củi lần nữa bị đẩy ra, một hắc y nhân toàn thân đẫm máu xông vào, nhìn thấy tình cảnh trong phòng dường như sửng sốt một chút, sau đó mới hướng Dịch Sở Vân quỳ một chân xuống đất, nói, "Thiếu chủ, chúng thuộc hạ... chống đỡ không được bao lâu nữa, thỉnh thiếu chủ quyết đoán!"
"Ngươi đi ra ngoài chờ trước." Dịch Sở Vân quỳ gối, vẫn uy nghiêm như thế.
"Vâng." Hắc y nhân huấn luyện nghiêm chỉnh, đối với mệnh lệnh tuyệt không hai lời.
Dịch Sở Vân quỳ thẳng nói rằng, "Đại sư huynh, cầu ngài... cùng Dịch Hi... đi đi..."
"Thiếu gia!" Mạc Hâm siết chặt kiếm trong tay, khẩn trương nhìn Tề Hàm.
Nét mặt Tề Hàm lạnh lùng nghiêm nghị, hắn nghe được tình hình chiến đấu bên ngoài dần dần bình thường trở lại, biết ma giáo đã nỏ mạnh hết đà. Sư đệ trước mắt vì đạt được mục đích của mình, từ xa đến kinh thành ám sát A Đề Mạc Đô, tối nay lại không tiếc vùi thêm vô số tính mạng thuộc hạ trong giáo, chỉ vì một câu uy hiếp chính mình... Hao tâm tổn sức như vậy, không từ thủ đoạn, thậm chí ngay cả quốc gia thiên hạ cũng có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay... Thì ra, đây chính là... ma giáo mà người ta hay nói!
"Ta đi với ngươi." Tề Hàm nhàn nhạt nói.
Rất nhiều năm sau, lúc người biết rõ nội tình đối với chuyện Quân Mặc Ninh thế mà không trục xuất Quân Dịch Hi khỏi sư môn nêu lên nghi ngờ, y giải thích thế này. Quân tam cả đời nhận bốn học trò, bất kể nói từ phương diện nào, y cũng hao tốn tâm huyết nhiều nhất trên người đại đồ đệ Tề Hàm; nhưng bởi vì thân phận Tề Hàm có hạn, chung quy bị quá nhiều trách nhiệm trói buộc. Ngược lại tam đồ đệ xuất thân ma giáo này, từ trong xương giống Quân tam y nhất!
-----------------
Uây, chúng ta đi được 2/3 chặng đường rồi nè không ngờ bạn editor vẫn kiên trì đến giờ phút này
Chân thành cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ mình, chờ đợi mình, tán nhảm với mình, tặng vote cho mình nhaaa!!!
Yêu thương