Ngày đội ngũ sứ đoàn của Quân Vũ xuất phát Quân Mặc Ninh cũng xuất phát, không giống với sứ đoàn trùng trùng điệp điệp, Quân Mặc Ninh một người một ngựa có vẻ sức yếu thế cô. Có điều hiển nhiên Quân cha và Quân mẹ cũng không nghĩ như vậy.
Trong cùng một ngày tiễn hai đứa con trai đi, Quân Tử Uyên cũng không lo lắng cho Quân Vũ mấy, trái lại đứa con thứ ba hoàn toàn đã không còn ước thúc kia, lần này vào giang hồ, không biết còn muốn gây ra bao nhiêu sóng gió. Huống chi, tối hôm trước hoàng đế triệu kiến Quân Mặc Ninh suốt đêm, không biết hai người vụиɠ ŧяộʍ thương lượng cái gì.
Quân thừa tướng về hưu ở nhà có chút bi thương phát hiện, bất kể là ai hễ đụng vào đứa con thứ ba của mình, cũng sẽ trở nên không có lý trí, ngay cả hoàng đế bệ hạ từ trước đến nay quy quy củ củ, cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Không đề cập đến Quân cha ở nhà than dài thở ngắn, lo lắng cái này lo lắng cái kia, Quân Mặc Ninh sớm đã nhất kỵ tuyệt trần*, bước lên con đường giang hồ tiến về tây thùy. Ngoài miệng nói đến ung dung, nhưng đối với chuyện Tề Hàm gặp phải lần này, trong lòng y sao lại không lo lắng? Đừng nói thật sự bị thương tính mạng, dù chỉ là thương tổn nho nhỏ, y cũng không dễ dàng tha thứ được!
* Ý chỉ cưỡi ngựa với tốc độ nhanh đến nỗi không thể thấy bóng người.Trên đường cái, khói bụi tung bay bốn phía.
Mà trong lúc kinh thành bởi vì hành động của Dịch Sở Vân dẫn tới một trận hỗn loạn, Tung Thiên giáo gần như dốc sức toàn giáo, rốt cuộc mang theo Tề Hàm đến nơi an toàn.
Đảo mắt đã qua năm ngày.
Buổi chiều yên tĩnh, sau khi Dịch Sở Vân bị huynh trưởng gọi vào phòng, liền quỳ thẳng tắp, hơn một canh giờ, không nói cũng không rằng, ánh mắt bình tĩnh mà quật cường.
Dịch Thư Vân ngồi dựa trên tháp, thị nữ Tử Y hầu hạ hắn uống thuốc, tỉ mỉ thu xếp ổn thỏa, sau đó lẳng lặng đứng một bên chờ phân phó.
"Ngươi thật sự không định nói gì với ta?" Giọng Dịch Thư Vân vẫn lộ ra bệnh lâu suy yếu, hắn chuyển ánh mắt nhìn đệ đệ duy nhất, nói rằng, "Ta tỉnh lại đã sắp nửa ngày, ngươi sẽ không thật sự cho rằng động tĩnh trong giáo lớn như vậy có thể hoàn toàn giấu được giáo chủ ta chứ? Hay đúng như vài lời đồn đãi, Dịch Sở Vân đệ đệ Dịch Thư Vân, đã định soán quyền đoạt vị?"
Lời này đặt ở bất kỳ trường hợp nào cũng đủ để chết tâm, nhưng chỉ thấy Dịch Sở Vân thản thản nhiên nhiên ngẩng đầu, nói, "Ca ca biết rõ Sở nhi không có lòng này, không cần dùng lời như vậy khích Sở nhi. Mấy hôm nay Sở nhi dùng người trong giáo, đã làm một ít chuyện, Sở nhi cũng tin tưởng ca ca sớm muộn có thể điều tra ra, thế nhưng giờ này khắc này, Sở nhi một chữ cũng không thể nói."
Dịch Thư Vân bị giọng điệu như vậy chọc giận đến bật cười, lại lập tức lĩnh ngộ nói, "Ý ngươi là, ngươi chỉ đang kéo dài thời gian, ngươi muốn làm gì? Lại muốn đạt được mục đích gì?"
Dịch Sở Vân ngẩng đầu nhìn thẳng huynh trưởng, ngậm miệng không nói.
Dịch Thư Vân cả giận, "Ngươi thật cho rằng ta không hỏi được? Nhiều năm như vậy, ta và người phản giáo đọ sức, ngươi cho rằng ca ca ngươi là cọp giấy? Mặc dù ta phế tử sĩ hình đường, thế nhưng quy củ cần có đều không thể thiếu!"
Trong lòng Dịch Sở Vân có chút hoảng sợ, sắc mặt lại kiên cường nói, "Ngài là giáo chủ lại là ca ca, gia pháp giáo quy đương nhiên tùy ý sử dụng." Ngụ ý, nếu muốn nó nói, cũng không thể.
Dịch Thư Vân không nhiều lời nữa, chỉ phân phó thị nữ Tử Y bên cạnh nói, "Đi, lấy bản tử trong thư phòng ta mang tới; vốn chuẩn bị cho ngươi lúc vỡ lòng, mấy năm nay chưa từng dùng qua, hôm nay trái lại phải khai trương."
Tử Y xác nhận đi ra. Dịch Sở Vân quỳ, dần dần siết chặt hai nắm tay.
Dịch Thư Vân dựa vào đệm, giọng điệu nhàn nhạt nói, "Mấy năm nay ngươi rời nhà ở ngoài, mãi đến tháng trước mới trở về, ta đây làm ca ca ngay cả quy củ cũng không lập được cho ngươi. Có điều may mà ngươi đã được tôn sư nhận vào sư môn, tuân quy củ sư môn ngươi, cũng giống nhau. Nói đi, quy củ tôn sư nói như thế nào?"
Dịch Sở Vân cắn môi, trong lòng chan chứa tủi thân không dám biểu lộ.
"Làm sao? Ngay cả cái này cũng không thể nói?" Dịch Thư Vân liếc mắt nhìn nó.
Dịch Sở Vân miễn cưỡng mở miệng nói, "Không tiếng động không tránh né không tự tổn thương, vi phạm đánh lại, quá ba lần... gấp đôi..."
"Là quy củ tốt," Dịch Thư Vân ca ngợi nói, "Nhìn như vô tình, nhưng quả thật có thể cho người ta giáo huấn. Còn gì nữa không?"
Dịch Sở Vân hé hé miệng, sắc mặt lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà đỏ lên, nhưng nói nói mức này rồi, trận đòn hôm nay nhất định trốn không thoát. Nó suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn phải mở miệng nói, "Gia pháp... Cởϊ qυầи, roi mây... lên thịt..."
Dịch Thư Vân cảm khái trong lòng, vừa định nói gì, đã thấy Tử Y cầm một khối bản tử bằng gỗ thật, dài hai thước (66,67 cm), rộng bằng bàn tay tiến vào. Dịch Thư Vân nhận lấy gia pháp tinh tế tỉ mỉ, chất liệu bản tử không đặc biệt gì, năm đó Sở nhi mới bốn năm tuổi, sao hắn nhẫn tâm chế tạo gia pháp hình cụ quá nặng nề?
"Đi gọi tả hộ pháp, còn nữa, sai người khiêng một cái ghế dài qua đây," Dịch Thư Vân phân phó Tử Y, "Sau đó ngươi đi nghỉ trước, tạm thời không cần qua đây."
Tử Y lần nữa thi lễ rời khỏi.
Động tác thủ hạ rất nhanh, một cái ghế dài màu đỏ cao tầm nửa người được khiêng vào, đặt cách chỗ Dịch Sở Vân quỳ ba bước. Sau đó, tả hộ pháp Tung Thiên giáo Chu Minh mới vội vã tới.
Hắn vừa nhìn thấy trận địa nào là ghế dài nào là bản tử, nhất thời có chút lờ mờ hỏi, "Giáo chủ, đây là?"
Lúc còn trẻ Chu Minh cũng vì thích Giang Tâm Lan mà theo đuổi sít sao, sau đó Dịch Thư Vân sinh ra, Giang Tâm Lan bệnh mất, hắn vẫn luôn ở lại Tung Thiên giáo; mười năm trong quá khứ, Chu Minh toàn tâm toàn ý săn sóc thân thể Dịch Thư Vân, trong quá trình hắn giành lấy ngôi giáo chủ cũng không thể không kể công. Cho nên Dịch Thư Vân vẫn luôn kính trọng Chu Minh, hai người tuy thuộc cấp trên cấp dưới, thật ra chính là người thân nương tựa nhau.
Nhưng lần này, Dịch Thư Vân dùng thanh âm lạnh nhạt trước nay chưa từng có nói, "Minh thúc, mấy hôm nay Thư Vân hôn mê liên tục, đối với chuyện trong giáo hoàn toàn không biết gì cả; Sở nhi gây ra động tĩnh lớn như vậy, không phải người không biết chứ?"
Chu Minh hé hé miệng, lại cúi đầu nhìn thiếu chủ Dịch Sở Vân siết chặt hai nắm đấm bên người, rốt cuộc cũng không nói gì.
Dường như Dịch Thư Vân sớm đã đoán được kết quả này, không thất vọng cũng không phẫn nộ, chỉ vỗ bản tử trong tay một cái nói, "Minh thúc, ta bệnh nặng mới khỏi không có sức lực, người thay ta chấp hành gia pháp lần này đi, năm mươi bản tử, đánh thật."
"Giáo chủ!" Chu Minh buột miệng kêu lên.
Dịch Sở Vân buồn bã ngẩng đầu.
Ánh mắt Dịch Thư Vân có chút rét lạnh, hắn nhìn chăm chú khuôn mặt còn non nớt của đệ đệ nói, "Hoặc nói ra sự thật, hoặc ăn bản tử, tự ngươi chọn."
Dịch Sở Vân gắt gao cắn môi dưới, móng tay gần như muốn cấu rách lòng bàn tay. Nhưng mà... đường là do chính bản thân nó chọn, bây giờ đã qua hơn phân nửa, nó không thể thất bại trong gang tấc! Thiếu niên liều chết cắn môi, cởi đai lưng ra, cởϊ qυầи tới đầu gối, sau đó nằm sấp lên ghế dài, chôn mặt trong khuỷu tay giữa hai tay.
Trong lòng Chu Minh cũng dằn vặt, vài lần muốn nói ra chân tướng, nhưng khi hắn nhìn thấy thiếu niên trên ghế dài đã kiên trì đến bước này cũng không thổ lộ một chữ, hắn cũng chỉ có thể hạ quyết tâm, tiến lên lấy bản tử, chiếu theo cái mông trắng nõn của thiếu niên vụt một bản tử.
"Minh thúc, nếu người không muốn nó chịu nhiều thêm vài cái, vẫn xin đánh thẳng tay đi; gia pháp không phải trò đùa, không nhẹ không nặng lại không đau, ta đánh nó làm gì?" Ánh mắt biếng nhác mệt mỏi của Dịch Thư Vân nhìn hai người, lời nói như đao.
Chu Minh biết rõ tính tình giáo chủ nhà mình, ngày thường nhìn như hiền hoà, nhưng nếu không quyết đoán quyết tuyệt, sao có thể thành đại sự ở Tung Thiên giáo? Hôm nay hắn hạ quyết tâm muốn giáo huấn thiếu chủ, bản thân mình không xuống tay được tự khắc có người khác làm thay, có điều chỉ khiến thiếu niên cúi người chịu hình chịu thêm chút khổ và khuất nhục mà thôi. Nghĩ đến đây, Chu Minh cũng không giở trò nữa, vung bản tử gỗ thật, chiếu theo mông Dịch Sở Vân đánh xuống!
Dịch Sở Vân vùi đầu vào khuỷu tay chỉ cảm thấy mông đau đớn như nổ tung, nó không biết rằng, bản tử gỗ thật mặc dù không dày nặng, thế nhưng tác hại của việc dùng lực đập lên da thịt chính là cực dễ đánh vỡ, nói "da tróc thịt bong" đúng là chỉ như vậy. Trái lại các loại hình cụ bằng gỗ như tử đàn, trầm hương lại vô cùng nặng nề, tổn thương bản tử đánh ra đều ở trong thịt, đau đớn hiển nhiên không cần nói cũng biết, nhưng bên ngoài chỉ sưng lên mà không dễ rách da.
Đối với trách phạt như vậy Chu Minh cũng không có kinh nghiệm, trơ mắt nhìn mông thiếu niên dưới bản tử trong tay mình, màu đỏ dần dần đậm thêm, rốt cuộc lúc chưa đến ba mươi cái, máu tươi ứa ra.
Chu Minh ngừng tay, nhìn thân thể run rẩy và vệt sẫm bị mồ hôi thấm ướt trên lưng thiếu niên dưới hình cụ, hắn không đành lòng gọi, "Giáo chủ..."
Đương nhiên Dịch Thư Vân cũng nhìn thấy máu tươi đỏ thẫm trên mông đệ đệ, nhưng hắn chỉ quay đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nói, "Ta vẫn nói câu kia, bằng lòng nói liền không cần ăn bản tử, nếu không bằng lòng nói, hôm nay đánh xong năm mươi, ngày mai tiếp tục!"
Trên ghế dài truyền đến tiếng thiếu niên khóc nức nở.