Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 159

Trong phòng, Liêu Vô Kỳ và Dịch Sở Vân đều có chút lo lắng nhìn Quân Mặc Ninh, Quân Mặc Ninh cười nói, "Nhìn cái gì, dù gì hắn cũng biết, các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi."

Nghe y nói như vậy, Dịch Sở Vân thưa dạ, hành lễ xin cáo lui; Liêu Vô Kỳ há há miệng, cũng xoay người đi.

Liêu Vô Kỳ ra cửa trước, nhìn thấy thiếu niên một thân áo trắng đứng ở cửa, sắc mặt có chút sốt ruột và lo lắng bị kiềm chế; dưới ánh mặt trời sáng rỡ và ấp áp đầu mùa đông, cả người hắn tản ra tinh thần phấn chấn, ôn nhuận như ngọc.

"Liêu gia..." Tề Hàm nhìn thấy Liêu Vô Kỳ thời khắc này không khỏi giật mình, mấy ngày không gặp, lâu chủ sát thủ lâu từ trước đến nay phóng khoáng ngông nghênh, sao lại tiều tụy bất kham như thế?

Liêu Vô Kỳ cười vỗ vai hắn một cái, nói rằng, "Vào đi thôi, tiên sinh ngươi đang chờ ngươi... Được rồi, gân mạch toàn thân y chưa hồi phục... Cái này... ngươi hiểu mà ha, chính là cái kiểu trước đó ngươi bị... Cho nên, đừng để y quá kích động, chính ngươi... cũng không cần quá kích động, ha, ngoan..."


Tề Hàm bị Liêu Vô Kỳ luyên tha luyên thuyên nói đến trong lòng run rẩy, lần này trị thương, tiên sinh không hề động châm, vậy tại sao gân mạch tiên sinh lại bị thương? Hành châm đau đớn? Tại sao tiên sinh phải chịu hành châm đau đớn?

"Liêu gia..." Tề Hàm há miệng muốn hỏi, nhưng Liêu Vô Kỳ đã dẫn Dịch Sở Vân xoay người đi rồi.

Bất an trong lòng Tề Hàm càng rõ ràng, hắn cảm giác được trái tim của mình đập rất nhanh, rất trầm nhưng cũng rất ổn, rất có lực, rốt cuộc, hắn vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

Chỉ nhìn một cái, Tề Hàm liền hoàn toàn tan vỡ!

Người nửa ngồi trên giường đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động, y mở mắt ra, mỉm cười.

Cả người Tề Hàm xụi lơ vịn khung cửa tiến vào, nhưng sau đó không có nửa phần sức lực để đi thêm bước nữa, hắn mềm nhũn quỳ xuống, tư thế quỳ không thẳng lưng đoan chính giống ngày thường, mà cả người cuộn tròn trên đất, khóc không thành tiếng!


Thời niên thiếu, hắn từng đọc "Sớm mai tóc đen chiều tà thành tuyết", từng đọc "Sáp đèn thành tro nước mắt cạn khô", hắn chưa từng nghĩ có một ngày, tiên sinh mà hắn ngưỡng mộ như núi cao, sẽ ở cái tuổi phong nhã hào hoa, một, đêm, bạc, đầu! Mà tất cả những thứ này, đều vì đứa học trò bất hiếu đáng chết chỉ biết gây họa là hắn!

Tề Hàm muốn cuộn người lại, càng nhỏ càng tốt, đến tận khi không tồn tại! Như vậy, tất cả đều sẽ không phát sinh!

Quân Mặc Ninh cứ nhìn hắn như vậy, mặc cho hắn gào khóc, phát tiết, y không có sức, cũng không muốn cắt ngang thời khắc đau lòng của đứa học trò y yêu thương...

Hồi lâu sau, tiếng khóc dần ngừng lại, Quân Mặc Ninh lần nữa mở mắt ra, gọi, "Hàm nhi... Ngươi qua đây..."

Nam tử từ trước đến nay khí phách vô song, giờ đây giọng nói khàn khàn, lộ ra uể oải và vô lực thật sâu; đối với Tề Hàm mà nói, lại tựa như sấm sét ngoài trời!


Khóc lóc một trận, thiếu niên sưng đỏ hai mắt quỳ thẳng thân thể, từng bước một quỳ gối tiến lên, càng gần, tóc trắng như tuyết tựa như nghìn vạn mũi tên nhọn, đâm thủng tim phổi. Nước mắt của hắn, rơi càng mãnh liệt.

Quỳ đến trước mặt, Tề Hàm dập đầu xuống đất, lại không thể dậy.

"Đừng khóc, sắp mười chín tuổi rồi. Lúc tiên sinh ngươi mười chín, đốt núi Lạc Hà rồi, còn làm tiên sinh ngươi đã hơn một năm..." Quân Mặc Ninh vừa cười vừa nói.

Tề Hàm khóc càng thương tâm.

"Có phải... bây giờ ngươi khôi phục công lực, tiên sinh nói cũng có thể không nghe hay không..." Quân Mặc Ninh thấy hắn vẫn khóc, trong giọng nói mệt mỏi rốt cuộc lộ ra ba phần không kiên nhẫn.

"Hàm nhi không dám!" Tề Hàm đột ngột nhổm dậy, thẳng thân mà quỳ, đè nén tiếng khóc thút thít xuống, nhưng nước mắt dằn thế nào cũng dằn không nổi.
"Bài vở đều làm xong?"

"Hồi tiên sinh, không... không có..." Tề Hàm lau nước mắt, cúi đầu xuống.

"À..." Quân Mặc Ninh cười khẽ, "Còn nói không dám không nghe lời, bố trí bài vở cho ngươi cũng có thể lười biếng qua loa..."

Tề Hàm lắc đầu nói, "Tiên sinh, Hàm nhi thật sự lo lắng... Hàm nhi không dám ngụy biện, bài vở không làm xong, Hàm nhi trở về liền ghi nhớ rõ ràng, đợi tiên sinh khỏe rồi, xin người trách phạt gấp bội..."

Quân Mặc Ninh làm gì có tinh lực đi truy cứu chuyện bài vở, bố trí cho hắn chẳng qua cũng để kéo dài thời gian mà thôi. Y yếu ớt cười nói, "Chuyện đó sau này hãy nói. Lúc trước đã nói có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi cẩn thận nghe kỹ..."

"Dạ, tiên sinh." Tề Hàm ổn định tâm tình, quỳ đoan chính.

"Lần trước ngươi dùng tục tâm đan... là có tai hoạ về sau," Quân Mặc Ninh nói, "Tâm mạch bị thương nặng hai lần, vốn phải tất chết không sống, ta cưỡng ép nghịch thiên cải mệnh, chẳng qua cũng chỉ tranh thủ cho ngươi kỳ hạn một năm... Một năm sau, nếu không có phương thuốc tốt, Hàm nhi, tiên sinh liền vĩnh viễn mất ngươi..."
Tề Hàm hoàn toàn sửng sốt.

"Ta phát động tất cả lực lượng Yến Thiên Lâu, đi tìm vài loại thảo dược trong truyền thuyết, phí công nửa năm vẫn không thu hoạch được gì. Ta không chờ nổi nữa, trước đây để ngươi nếm cả nỗi khổ hành châm, cũng vì lần này gân mạch ngươi có thể miễn cưỡng thích ứng nội tức ta. Võ công của ngươi vốn do ta dạy, cùng tông cùng nguồn tất nhiên giảm một nửa công sức..."

Tinh thần sức lực Quân Mặc Ninh không dồi dào, Tề Hàm liền vội vàng đứng lên rót nước, cẩn cẩn thận thận đút y uống, nói, "Tiên sinh, người nghỉ ngơi trước đi, Hàm nhi... Hàm nhi sẽ nghe lời..."

Quân Mặc Ninh lắc đầu nói, "Nội tức vận hành chu thiên vốn không khó, nhưng mà tâm mạch ngươi không thông, nội tức chỗ nào cũng như ngõ cụt. Hàm nhi, cho dù ta cưỡng ép một nửa công lực của Liêu Vô Kỳ, cũng vẫn chỉ có thể đắp cho ngươi một cây cầu, có thể thuận lợi đi qua hay không còn phải xem bản thân ngươi... Trong bài vở của ngươi có một phần tâm quyết, từ hôm nay trở đi, ngươi phải chuyên cần luyện, mỗi ngày không thể ít hơn hai mươi chu thiên, thiếu một ngày liền gấp đôi lĩnh roi mây... Nếu như thiếu liền ba ngày, Hàm nhi, ngươi liền vĩnh viễn đừng nhận tiên sinh ta nữa!"
Tề Hàm sợ đến cuống quít lắc đầu dập đầu nói, "Hàm nhi nhất định không dám lười biếng, Hàm nhi không dám!"

"Ta tin ngươi..." Quân Mặc Ninh thật sự mệt mỏi, giọng nói yếu dần, "Ngươi không cần quá tự trách mình, nội lực ta hao tổn quá độ, chỉ cần chăm chỉ tu tập, từ từ rồi cũng sẽ tốt thôi... Về phần đầu tóc bạc trắng này... rồi cũng sẽ tốt thôi..."

Tề Hàm thấy y mệt mỏi, liền vội vàng đứng lên nhẹ tay nhẹ chân thu xếp y nằm xuống, xúc giác chạm đến đầu tóc bạc trắng, trong mắt Tề Hàm lại mờ mịt nước mắt. Hắn hung hăng dùng tay áo lau, trong lòng quyết không cho phép mình khóc nữa.

Lại trông chừng bên giường trong chốc lát, thấy Quân Mặc Ninh đã ngủ say, Tề Hàm mới rời khỏi phòng. Ở trong sân, hắn gặp được Dịch Thư Vân đến đây xem xét.

Tề Hàm nhìn hắn, hỏi, "Có phải mọi người... đều biết hay không?"
Dịch Thư Vân nhìn đôi mắt sưng đỏ của hắn, gật đầu, "Tiền bối căn dặn, tạm thời đừng để ngươi biết..."

Tề Hàm không nói nữa, "ừm" một tiếng, nhấc chân đi. Dịch Thư Vân nhìn bóng lưng hắn rời đi, không biết tại sao, hắn cảm thấy dường như Tề Hàm có chút không giống.

Sau đó, Tề Hàm dứt khoát dời chỗ ở của mình đến căn phòng nhỏ bên cạnh tĩnh thất, mỗi ngày dậy thật sớm rửa mặt chải đầu, tiếp đó liền đi thỉnh an Quân Mặc Ninh; sau đó dằn lòng hầu hạ y rửa mặt dùng cơm, thái độ của hắn trầm tĩnh lại chân thật đáng tin, lúc đầu Quân Mặc Ninh còn muốn không cho hắn làm, về sau thấy hắn như vậy cũng liền tùy hắn.

Hầu hạ Quân Mặc Ninh xong, Tề Hàm mới tự mình ăn qua loa, liền vào trong viện nấu thuốc; thuốc nấu nửa canh giờ, sắc trên lửa liu riu, sau đó hắn quay lại góc phòng đã sớm sắp xếp cẩn thận trong phòng, không hề phân tâm mà đem Ẩn Long Tâm Quyết vận hành hai mươi chu thiên. Lúc đầu khống chế tốc độ không tốt, không phải quá nhanh thì là quá chậm, Quân Mặc Ninh điều chỉnh cho hắn mấy lần, mới điều chỉnh đến tốc độ thích hợp.
Buổi chiều, khi thời tiết tốt, Quân Mặc Ninh vẫn thích phơi nắng ngủ gật trong sân... đây là "thói quen" đã dưỡng thành lúc ở biệt viện. Lúc này, Tề Hàm liền gọi Dịch Sở Vân đã sửa lại tên "Quân Diệc Hi", vừa dạy nó bài học cơ sở, vừa hoàn thành việc chép sách, luyện chữ mấy ngày trước chưa hoàn thành... dĩ nhiên là tăng gấp đôi.

Đối với Liêu Vô Kỳ không chịu gò bó Tề Hàm cũng mang lòng biết ơn, săn sóc sinh hoạt hàng ngày rất chu đáo, khiến tên thủ lĩnh sát thủ này cảm khái có nên đi nhận một đứa học trò ngoan ngoãn hay không. Nhưng suy nghĩ một chút, nhận học trò còn phải dạy nè, phải quan tâm nè, nói không chừng còn phải mất một thân nội lực gì đó nè, Liêu Vô Kỳ lập tức rùng mình một cái, tiện thể bỏ đi ý niệm này.

Giá rét mùa đông đã bao phủ toàn bộ Tây Xuyên, Quân Mặc Ninh khí hư thể nhược, đã sớm phủ thêm áo lông cáo. Từ trước đến nay y mạnh mẽ phóng khoáng, có bao giờ mặc nhiều quần áo như vậy, đối mặt với bộ dạng Tề Hàm cung kính nhưng không thỏa hiệp, Quân tiên sinh không biết thỏa hiệp lần thứ bao nhiêu, cho đến khi đứa học trò quấn mình thành một quả... cầu nhung trắng!
Trong cơn tuyết lớn bay múa đầy trời, Tề Hàm hiếm khi "cho phép" tiên sinh nhà mình ngồi dưới mái hiên "một chút". Quân tiên sinh áo trắng tóc trắng sắc mặt cũng còn rất trắng lười biếng vùi vào giường nhỏ ấm áp, câu được câu không nhìn học trò lớn dạy học trò nhỏ.

Tuyết đọng thật dày bị kiếm khí khuấy động lên, thân ảnh thiếu niên khỏe mạnh tung bay như yến.

Quân Mặc Ninh an nhiên nhắm mắt lại lim dim.

Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an.

Bình Luận (0)
Comment