Sau khi Tề Hàm và Dịch Thư Vân thỏa thuận xong, người sau liền rời khỏi tửu lâu Duyệt Lai đi sắp xếp sự vụ Tung Thiên giáo. Bây giờ thân thể hắn bình phục, mặc dù bệnh tim bẩm sinh không có cách nào trị hết, nhưng rốt cuộc không cần lo lắng bất cứ lúc nào cũng có thể rời xa nhân thế; lại gánh lấy công việc hợp tác với Yến Thiên Lâu, cả người cũng lộ rõ phấn chấn mạnh mẽ.
Sơ sơ tính ra, năm nay Dịch Thư Vân cũng chưa quá hai mươi mốt mà.
Từ trước đến nay chuyện thế gian người tính không bằng trời tính. Ngày hôm sau, Dịch Thư Vân đến phủ châu mục bái phỏng, nhưng được cho biết Trần châu mục Trần Cảnh đi tuần tra địa phương, cần năm ngày mới có thể trở về. Dịch Thư Vân không thể làm gì khác hơn đành trở về tửu lâu đem sự việc bàn bạc lại với Tề Hàm.
Tề Hàm cau mày nói, "Đang là thời buổi rối loạn, Trần đại nhân mạo hiểm như vậy sợ rằng không thỏa đáng..."
Dịch Thư Vân an ủi, "Người trong quan phủ không phải ai cũng ngốc, ta hỏi thăm một chút, vị Trần đại nhân kia lần này ra ngoài, ngoài sáng trong tối bố trí không ít nhân thủ, sợ rằng muốn dẫn rắn ra khỏi hang. Dám ra mặt nói chuyện lúc khâm sai gϊếŧ người, lá gan khẳng định không nhỏ, lần này quan viên Tây Xuyên bị gϊếŧ, hắn làm châu mục áp lực tất nhiên không nhỏ."
Tề Hàm gật đầu, biết nhân thủ Dịch Thư Vân cũng đang âm thầm bảo hộ Trần Cảnh, cũng chỉ có thể tạm thời ở lại tửu lâu Duyệt Lai, vừa tiếp tục điều tra chuyện gϊếŧ người lần này, vừa cùng Dịch Thư Vân xử lý công việc Tung Thiên giáo và Yến Thiên Lâu cùng nhau thâm nhập phát triển các ngành các nghề ở Tây Xuyên.
Thời gian năm ngày đảo mắt liền qua, tin tức truyền đến, Trần Cảnh bình an về tới phủ châu mục. Tề, Dịch hai người thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó quyết định hành động theo kế hoạch đã định.
Buổi chiều, Dịch Thư Vân vội vàng trở lại tiểu viện Tề Hàm ở, uống ừng ực mấy hớp trà, ngồi xuống nói, "Vị Trần đại nhân này, quả nhiên tài cao gan lớn..."
"Xảy ra chuyện gì?" Tề Hàm lại rót cho hắn một chén nước, hỏi.
Dịch Thư Vân ổn định lại, nói rằng, "Chiều hôm nay ta đến cửa bái phỏng, để biểu hiện thành ý, ta báo việc âm thầm phái người hộ vệ cho Trần đại nhân, cũng đề xuất chuyện có ý giúp y. Ngươi nói xem? Trần châu mục này nửa lời khách sáo cũng không có, trực tiếp hỏi ta có thể phái bao nhiêu người đến! Không phải nói người quan phủ đều thích quanh quanh co co sao? Trần đại nhân này sao lại thẳng thắn như vậy chứ!"
Tề Hàm vừa cười vừa nói, "Nếu y không thẳng thắn, cũng không đến nỗi bị quan trường Tây Xuyên bài xích không chỗ đặt chân. Vậy y có nói về manh mối liên quan chuyện lần này không?"
"Nói," Dịch Thư Vân nói, "Bốn người bị gϊếŧ trước đó đều là quan viên ngày khâm sai gϊếŧ người điểm mặt bố trí, ấn theo suy nghĩ này, kế tiếp nhất định là Trần Cảnh. Gϊếŧ quan tương đương tạo phản, vậy nên những sát thủ này có khả năng chính là tàn dư dân loạn Tây Xuyên lần trước, hoặc có lẽ là người phát động dân loạn ban đầu, cho nên Trần Cảnh cảm thấy, lần nội loạn này còn chưa kết thúc."
Sắc mặt Tề Hàm nghiêm túc, tỉ mỉ suy tư một chút, cũng hiểu được suy đoán của Trần Cảnh có đạo lý. Vì vậy, hai người lại thương lượng đối sách một phen, cũng lập tức biến thành hành động.
Tề Hàm âm thầm trông giữ ở phủ châu mục, Dịch Thư Vân thì lại lấy thân phận mạc liêu* ở bên trong, nhân thủ Tung Thiên giáo và Yến Thiên Lâu cũng đều mai phục, chỉ còn chờ kẻ liều mạng kia mò đến cửa.
* Mạc liêu ý chỉ người phụ tá cho các quan viên.Trần Cảnh suy đoán quả nhiên không sai, buổi tối bốn ngày sau đó, một đám người áo đen liền trắng trợn táo bạo xông vào phủ châu mục.
Cả tòa phủ châu mục đèn đuốc sáng trưng, người áo đen không ngừng xuất hiện mỗi người tay cầm song đao, khí thế lạnh thấu xương, vừa nhìn chính là kiểu người gϊếŧ người như ngóe. May mắn Trần Cảnh và Dịch Thư Vân đã sớm cho bộ khoái nha dịch thông thường trong phủ lui xuống, thay đổi thành nhân thủ Tung Thiên giáo và Yến Thiên Lâu, dù vậy, lúc vừa mới bắt đầu, vẫn có chút ngoài dự đoán đột ngột không kịp chuẩn bị.
Có điều rất nhanh, nhóm hộ vệ nghiêm chỉnh huấn luyện này điều chỉnh trạng thái cực nhanh, dần dần chiến đấu cùng một chỗ với người áo đen.
Dưới hành lang, Trần Cảnh một thân thường phục, cùng Dịch Thư Vân trấn tĩnh nhìn tình hình chiến đấu giằng co trong sân.
"Bản quan thật sự đánh giá thấp thế lực tên cường đạo này," Trần Cảnh mặt vuông tai lớn, thân hình cao to, đối mặt tình cảnh này trầm giọng nói, "Nếu không có Dịch giáo chủ tương trợ, bọn chúng há chẳng phải thật muốn lật đổ quan trường Tây Xuyên?!"
"Trần đại nhân không cần lo lắng," Thái độ Dịch Thư Vân thanh thản nói, "Ngài là châu mục khâm sai đại nhân khâm mệnh, y sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Nói đến vị khâm sai trẻ tuổi, tâm Trần Cảnh bốn mươi mấy tuổi bỗng nhiên định lại, y vuốt râu cười cười, không nhiều lời nữa.
Đúng vào lúc này, ngoài tường đột nhiên lại tràn vào một đám người áo đen, thực lực trong sân chớp mắt có chút không cân bằng! Vũ khí trong tay những tên này không giống như trước, đều là xích sắt thật dài bên trên buộc móc câu bằng sắt, có thể ở ngoài mười bước đoạt tính mạng người khác! Mà mục đích của bọn gã càng thêm rõ ràng... Trần Cảnh!
Dịch Thư Vân vội vã hộ tống Trần Cảnh thối lui vào phòng, nhưng vào lúc này, một móng sắt lóe hàn quang tới trước mặt, mục tiêu nhắm thẳng vào yết hầu Dịch Thư Vân bảo hộ trước người Trần Cảnh!
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chỉ nghe một tiếng "keng" thanh thúy, hai ba đóa hoa lửa tóe ra, móng sắt tức thì lệch hướng; thế nhưng kẻ ra tay cũng không hời hợt, lực độ trên móc sắt tuyệt đối mạnh, dù bị can thiệp tuy có lệch khỏi quỹ đạo nhưng vẫn công kích về phía trước!
Dịch Thư Vân và Trần Cảnh trừng mắt nhìn!
Đột nhiên, trước mắt hai người hoa một cái, một bóng áo đen lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chắn ngang giữa bọn họ và móc sắt, trường kiếm trong tay vung vẫy, mang theo một mảng ánh sáng, móc sắt rốt cuộc yếu thế lui ra; bóng người thừa thắng đuổi theo, chiến đấu với đám người áo đen trong sân thành một mảnh.
Dịch, Trần hai người chú ý thấy, trên mặt đất, một đồng tiền bình thường đang lặng lẽ nằm đó.
"Đại nhân! Ngài không sao chứ?" Trên hành lang lại chạy đến một người, chạy vào trong sảnh, thân thiết hỏi.
Hai mắt Trần Cảnh tỏa sáng, vội nói, "Giang Xuyên, ngươi tới rồi!"
"Là thuộc hạ thất trách, sau khi xong chuyện lại thỉnh đại nhân trách phạt!" Nam tử khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi tên Giang Xuyên xoay người nhảy vào sân, cùng đám người áo đen chiến đấu một chỗ.
"Trần đại nhân, vừa rồi vị kia là..." Dịch Thư Vân bảo hộ Trần Cảnh ngồi xuống, nhìn trong sân đánh nhau hỏi.
Trần Cảnh nói, "Hắn tên Lưu Giang Xuyên, là bộ đầu trong phủ châu mục. Hơn một tháng trước nói huynh trưởng nhà hắn mắc bệnh, không thể không tạm về nhà phụng dưỡng... Nhắc đến, ta cũng muốn hỏi Dịch giáo chủ, người vừa ra tay tương trợ là ai?"
"Hắn chính là Lưu Giang Xuyên?" Dịch Thư Vân nhẹ giọng than thở thế giới này quả nhiên rất nhỏ, sau đó mới lên tiếng, "Một người bạn của Dịch mỗ ta, tên là Quân Diệc Hàm, gần đây hắn vẫn luôn âm thầm hộ vệ..." Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Trần Cảnh vừa rồi là hoàng trưởng tử điện hạ Trung Châu cứu ngươi đâu, Trần đại nhân!
Trần Cảnh chợt bừng tỉnh.
Võ công của Tề Hàm và Lưu Giang Xuyên đều thuộc hàng thượng thừa, đám người áo đen rốt cuộc dần dần rơi xuống thế yếu, trải qua hơn một canh giờ chiến đấu mệt mỏi, một tên áo đen nhìn như người dẫn đầu huýt sáo một cái, đám người cường đạo kia rốt cuộc thu thế tiến công sôi nổi nhảy tường rời đi.
"Đuổi theo!" Tề Hàm nhanh chóng quyết định, cũng tự phi thân đuổi theo, Lưu Giang Xuyên theo sát sau đó.
Nhưng chỉ qua thời gian một nén nhang, hai người liền mang theo thủ hạ, quay về phủ châu mục.
"Thế nào?" Dịch Thư Vân tiến lên đón hỏi.
"Trần đại nhân." Sau khi Tề Hàm ôm quyền hành lễ với Trần Cảnh, nói, "Bọn hắn quả nhiên có chuẩn bị mà đến, sau khi trèo tường liền xé chẵn xé lẻ chạy trốn, trong đêm tối thật sự quá khó lần theo, ta bảo huynh đệ trong giáo giỏi về thuật đuổi bắt tận lực thử xem, nhưng mà ta phỏng đoán... hi vọng không lớn."
Đang nói, Lưu Giang Xuyên cũng đã trở lại.
Trần Cảnh hướng hắn gật gật đầu, nói với Tề Hàm, "Lần này thật sự phải tạ ân cứu mạng của Dịch giáo chủ và Quân công tử."
Dịch Thư Vân và Tề Hàm hiển nhiên lại khách sáo một phen. Trần Cảnh xưa nay ngay thẳng, ân cứu mạng như vậy cũng không phải dăm ba câu là có thể biểu đạt sự cảm kích của y, hơn nữa Tung Thiên giáo cũng ở địa phận Tây Xuyên, ngày sau hai bên hợp tác, cơ hội đền đáp còn rất nhiều.
Vì thế Trần châu mục không nhiều lời nữa, mà gọi Lưu Giang Xuyên qua giới thiệu, "Hai vị, đây là Lưu Giang Xuyên bộ đầu trong nha môn; Giang Xuyên, vị này là giáo chủ Tung Thiên giáo Dịch Thư Vân, đây là bạn hắn Quân Diệc Hàm. Các ngươi đều là người trẻ tuổi đầy triển vọng, nhất định có thể thật lòng kết thân với nhau."
Đương nhiên Tề Hàm cũng than thở thế gian quá nhỏ như Dịch Thư Vân, hai người bọn họ quá mức có duyên; nhưng Lưu Giang Xuyên thật sự bị Tề Hàm trước mặt làm cho khiếp sợ, trong sơn động nghe giọng hắn đã biết tuổi tác không lớn, ai ngờ vậy mà vẫn là thiếu niên choai choai! Hai người sóng vai chiến đấu, hiển nhiên y biết võ công Tề Hàm vượt xa chính mình.
Dịch Thư Vân cười kể lại ngọn nguồn giữa hai người họ, Trần Cảnh cũng kinh ngạc, luôn nói duyên phận duyên phận!
Nha dịch bộ khoái trong phủ nha châu mục không xuất chiến đã bắt đầu rửa sạch dấu vết thi thể trong sân, hôm nay dốc toàn lực tới, Trần Cảnh là giới văn nhân, chung quy đã mệt mỏi, dưới sự khuyên bảo của Dịch Thư Vân đi nghỉ ngơi trước, để Lưu Giang Xuyên chủ trì thu dọn tàn cục.
Cả tòa phủ châu mục dần dần yên tĩnh lại, Dịch Thư Vân quay đầu nhìn Quân Diệc Hàm, đang định nói gì đó, lại đột nhiên phát hiện quần áo chỗ cánh tay trái của hắn bị móc rách, một vết thương sâu vắt ngang, miệng có thể nhìn thấy xương; tuy rằng máu đã ngừng chảy, nhưng dưới ngọn đèn soi rọi, vẫn dữ tợn!
"Ngươi bị thương sao không nói! Bị thương lúc nào!" Dịch Thư Vân nhảy dựng lên, vẻ mặt lo lắng nhìn thiếu niên đang chuyên tâm suy nghĩ.
Dường như Tề Hàm mới phản ứng lại, nhìn miệng vết thương nói, "Không có gì, vết thương nhỏ. Chỉ là không biết có đợt tiếp theo hay không..."
"Ngươi đừng nói gần nói xa!" Dịch Thư Vân chạy ra gian ngoài lấy băng gạc và thuốc thuộc hạ đang trị thương, trở lại giúp hắn băng bó, băng gạc trắng như tuyết không lâu sau liền bị máu loãng nhuộm đỏ. Bỗng nhiên, Dịch Thư Vân ngừng tay, nhìn chằm chằm Tề Hàm đang cắn răng chịu đựng, nói, "Là lúc ngươi lao tới chúng ta... bị thương?"