Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 173

Tề Hàm suýt nữa bị một tát này đánh hôn mê, bàn tay to tựa như quạt hương bồ vỗ trên mặt, năm ngón tay gần như đến được lỗ tai và góc hàm, trong khoảnh khắc, chẳng những trong miệng một mùi máu tanh, ngay cả trong tai cũng truyền đến tiếng ong ong réo vang.

Tề Hàm bất chợt ngẩng đầu, dưới ánh lửa liền thấy rõ mặt mũi người này, lập tức che đậy tất cả mũi nhọn, nhưng vẫn bướng bỉnh nói, "Cửu sư bá, vì sao không đuổi..."

Đáp lại hắn vẫn là một cái tát tương tự, lực độ, góc độ và tức giận của người ra tay. Tề Hàm phun ra một búng máu, cũng nói không nên lời nữa.

"Mang về, cho hắn tỉnh táo một chút." Người phát hiệu lệnh duy nhất chiến trường Bắc Cương, Cung thân vương Trung Châu triều Tề Mộ Tiêu lạnh lùng nói.

"Vâng." Một tiếng đều tăm tắp, đáp lời thâm trầm nặng trịch như đá.


Đoàn người đón lấy gió bắc lạnh thấu xương trong cánh đồng hoang đi tiếp hơn một canh giờ, lúc đến quân doanh bầu trời đã dâng lên màu trắng bạc. Không giống với cánh đồng hoang dường như vĩnh viễn yên tĩnh, sáng sớm trong quân doanh đã bắt đầu khí thế huấn luyện ngất trời.

Hai binh sĩ nhận mệnh lệnh Tề Mộ Tiêu đợi sau khi Tề Hàm xuống ngựa, trực tiếp dẫn hắn đến một chỗ bên giếng nước cách nhà bếp rất gần, hai hán tử quân doanh đằng đằng sát khí cũng mặc kệ thân phận của công tử trẻ tuổi này là gì, tướng quân đã nói muốn tỉnh táo, khi Tề Hàm vẫn còn đang sững sờ, đã đem hai thùng nước giếng lạnh thấu xương nhắm vào đầu dội lên người hắn!

Trong doanh trướng thống soái tối cao Bắc Cương Tề Mộ Tiêu, Tề Hàm được săn sóc đặc biệt toàn thân nhỏ nước, gò má trái sưng lên thật cao, dưới gối còn được thưởng một thùng đá mảnh đám binh sĩ dùng để lót đường ngày mưa... quỳ chờ.


Mạc Hâm quỳ lui về sau bên phải hắn, Mạc Diễm quỳ ở phía trước thỉnh tội nói, "Thuộc hạ làm việc bất lực, thỉnh cửu gia giáng tội!"

Tề Mộ Tiêu phất phất bàn tay to nói, "A Đề Mạc Hạ Xuyên cũng biết, trận chiến này đã là cuộc chiến sống chết, hắn thu hẹp tất cả thực lực, chỉ vì ngăn chặn bước chân chúng ta để hắn tranh thủ thời gian trốn chạy... Ngươi đứng lên trước, bản vương biết các ngươi đều tận lực."

Mạc Diễm tạ ơn, do dự một chút sau đó đứng dậy, lui sang đứng một bên.

Như vậy, giữa Tề Hàm và Tề Mộ Tiêu một quỳ một ngồi liền không còn ngăn cách.

Tề Mộ Tiêu không mặc giáp trụ* tướng quân, nhưng vóc người lực lưỡng vẫn khí thế mười phần, quân nhân lẫm liệt và khí thế cấp trên, khiến cả doanh trướng rộng rãi đều tràn đầy không khí áp lực.


* Giáp trụ chỉ mũ giáp và áo giáp.

Y đang nhìn Tề Hàm quỳ trên mặt đất, toàn thân ướt đẫm nhỏ nước, trên mặt đã trúng bạt tay dưới gối lót đá mảnh, nhìn ra được mệt nhọc không che giấu được sau khi lặn lội đường xa và thất bại vì không đuổi kịp A Đề Mạc Hạ Xuyên... Dù vậy, xuất phát từ nội tâm Tề Mộ Tiêu vẫn thích thiếu niên này... bởi vì hắn giỏi giang, ưu tú, bởi vì hắn là người kế nhiệm vương triều Trung Châu, càng bởi vì hắn là người tam đệ đệ tay cầm tay dạy dỗ!

"Mạc Hâm đứng lên trước, chủ tử không hiểu chuyện, không cần thuộc hạ đi theo ra pháp trường." Cái gọi là thương cho roi cho vọt, vào thời khắc này Tề Mộ Tiêu rốt cuộc đã hiểu vì sao tam đệ đệ lại nghiêm khắc với Tề Hàm như vậy.

Mạc Hâm nhìn nhìn bóng lưng Tề Hàm, dập đầu đứng dậy, Tề Mộ Tiêu lại vẫy tay để bọn họ lui ra.
Trong doanh trướng, chỉ còn lại thúc cháu hai người.

"Biết tại sao không cho ngươi đuổi theo không?" Tề Mộ Tiêu đứng lên đi tới trước mặt Tề Hàm hỏi.

Tề Hàm ngẩng đầu ngước mắt nhìn sư bá cửu hoàng thúc cao lớn, trong mắt ngoại trừ bướng bỉnh còn sót lại, càng nhiều hơn chính là khát vọng cầu giải đáp.

Tề Mộ Tiêu lui lại mấy bước, kéo một sợi dây rũ xuống từ nóc trướng, một bức địa đồ Bắc Cương to lớn chậm rãi rơi xuống. Tề Hàm từng thấy đồ vật như vậy, trong thư phòng Vô Âm Các của tiên sinh, không cần nghĩ cũng biết, hai tờ địa đồ đương nhiên xuất từ cùng một người.

Tề Mộ Tiêu đứng trước địa đồ, chỉ điểm, "Những chuyện này sau này cũng cần phải dạy ngươi, bây giờ trái lại cũng là một cơ hội. Già trẻ Trung Châu đều quen gọi mảnh đất này là Bắc Cương..." Ngón tay Tề Mộ Tiêu vẽ một vòng thật dài thật mảnh trên địa đồ, "Đặc biệt là kỳ thật nơi quân đội Trung Châu đóng quân nghìn dặm biên cương, nó từ sớm đã thuộc về Tây Xuyên, chẳng qua sau này bởi vì chiến sự không ngừng với Bắc Mãng, vườn không nhà trống sau đó cũng chỉ còn lại quân đội."
Mạch suy nghĩ của Tề Hàm đi từng bước một theo ngón tay Tề Mộ Tiêu, dưới gối truyền đến đau đớn ray rứt, trên mặt cũng sưng đến khó chịu, nhưng hắn không thèm để ý chút nào.

"Tối nay tại sao không cho ngươi truy kích A Đề Mạc Hạ Xuyên," Tề Mộ Tiêu rất nhanh tiến vào vấn đề chính, "Ngươi xem chỗ này, chúng ta chặn đội ngũ bọn họ tại cánh đồng hoang biên giới Tây Xuyên, liền đã định trước kết cục thất bại. Bởi vì xa hơn về phía bắc chỉ có hai con đường, một đi thông qua quân doanh, một đi thông qua chiến trường Trung Châu và Bắc Mãng... Nơi đó từ trước đến nay là khu không người, chỉ cần người phe kia tiến vào, liền ý nghĩa hướng bên kia tuyên chiến. Hàm nhi, mục đích ngươi liều mạng muốn bắt A Đề Mạc Hạ Xuyên là cái gì? Không phải ngăn cản hắn phát động chiến tranh sao? A Đề Mạc Hạ Xuyên có thể không hề cố kỵ mà vọt vào, ngươi thì sao? Ngươi có thể chứ?"
Tề Hàm ngơ ngác nghe, không lời chống đỡ.

Tính khí quân nhân của Tề Mộ Tiêu bốc lên, giọng nói không khỏi bá đạo, ngón tay thô ráp gần như chỉ vào mũi Tề Hàm mắng, "Tình huống không rõ liền gan dạ truy giặc cùng đường, có phải ta còn phải khen ngươi dũng cảm tiến lên can đảm không sợ chết hay không? Ngươi cũng không suy nghĩ một chút bản thân mình là ai, có bản lĩnh ngươi xông vào vương đình Bắc Mãng đi cắt đầu A Đề Mạc Hạ Xuyên cho ta, thật là đồ khốn khiếp!"

Chút bướng bỉnh trong mắt Tề Hàm rốt cuộc tắt từng điểm từng điểm, khí phách thiếu niên bắt đầu gom góp từ sau khi bị vây ở Lưu trạch tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc phải dựa vào Lưu Giang Xuyên mới chạy thoát, cuối cùng cũng tản đi toàn bộ trong đau đớn trên mặt và dưới gối.

Hắn cúi đầu xuống, che giấu thất bại trong mắt.
"Tự ngươi nói, có đáng đánh hay không?!" Tề Mộ Tiêu tự thấy đã rất có kiên nhẫn rốt cuộc lộ bản tính, đổi lại bất cứ ai, cũng không thể nghe đại tướng quân giảng đạo lý nhẹ nhàng như vậy... Được rồi, ở Bắc Cương kỳ thật không có người quá tin tưởng, tướng quân bọn họ là một người giảng đạo lý.

Tề Hàm cắn cắn môi dưới nói, "Đáng... đáng đánh!" Cho tới bây giờ đều là tiên sinh xử xong liền phạt, có từng trả lời vấn đề như vậy bao giờ, thiếu niên mười chín tuổi xấu hổ trong lòng.

"Cởϊ áσ." Tề Mộ Tiêu dứt khoát phân phó, xoay người đi lấy một cái roi dài ba thước treo trên tường.

Tề Hàm chưa bao giờ ôm lòng may mắn, bất kể nguyên nhân gì, ngày hôm nay tất nhiên chạy không khỏi một trận đòn; nhưng hắn cảm kích trong lòng, các trưởng bối của hắn, từ trước đến nay chưa từng không hỏi nguyên nhân không thông đạo lý mà trách phạt hắn... Mỗi một lần chịu phạt, hắn đều thật lòng phục tùng.
Tề Mộ Tiêu đi tới phía sau Tề Hàm, hiển nhiên thấy được vết thương mấy hôm trước ở Lưu gia, có điều trong mắt y, thương thế như vậy thật sự không đáng nhắc đến. Đợi Tề Hàm buông áo ngoài và áo trong xuống, lần nữa quỳ đoan chính trên đá, roi da bén nhọn liền cắn lên sống lưng!

"Ưʍ... Hừ!" Sống lưng Tề Hàm run lên bần bật, cả người đổ về phía trước, hắn không muốn bị một roi quất nằm xuống, nhưng đá mảnh sắc bén dưới gối vì trọng tâm dời đi mà khảm vào da thịt thật sâu, rốt cuộc hắn vẫn phải dùng hai tay chống trên mặt đất.

Hơn một năm trước, hắn từng chịu roi da Tề Mộ Tiêu, bởi vì Quân Mặc Ninh thường dùng bản tử roi mây đánh mông, khiến hắn khắc sâu ấn tượng với trận roi da. Bây giờ so sánh, mới biết được hôm đó, cửu sư bá thật sự mang lòng thương tiếc, thuần túy vì đánh cho tiên sinh nhìn.
Mà hôm nay, mới thật sự là nghiêm phạt.

Đương nhiên Tề Mộ Tiêu cũng biết quỳ trên đá chịu roi da không phải là chuyện dễ dàng, y chỉ cho cháu trai một bài học, cũng không phải làm khó và ngược đãi, vì vậy nói rằng, "Chống đi, ta nói rồi, ở chỗ ta không có nhiều quy củ như vậy, chịu thế nào cũng là chịu."

"Tạ sư bá!" Tề Hàm cảm ơn, lấy tay vén tóc trải trên lưng sang một bên, chống thẳng cánh tay nói, "Thỉnh người trách phạt."

Tề Mộ Tiêu cũng không nói lời vô ích, vung vẩy roi da quất lên tấm lưng gầy gò của thiếu niên, một roi... một tia máu, chỗ giao thoa có giọt máu ứa ra.

Mà thiếu niên dưới roi, thân thể ngay ngắn, tuân thủ quy củ, đau đến mồ hôi lạnh rơi trên mặt đất cũng vẫn không rên một tiếng.

Theo số lượng chồng lên, trên lưng trắng nõn đã ngang dọc khắp nơi, Tề Mộ Tiêu vẫn chưa phán số lượng, Tề Hàm cúi thấp đầu nắm chặt nắm tay chịu đựng.
Bên ngoài màn trướng, Mạc Hâm và Mạc Diễm dĩ nhiên cũng nghe được thanh âm roi dài xé gió, trừ cái đó ra, chính là yên tĩnh không tiếng động; Mạc Hâm và Tề Hàm ở chung lâu nhất, nhịn không được liền muốn nhấc mành lên. Mạc Diễm bắt tay hắn lại, ngăn cản nói, "Nhị ca..."

Mạc Hâm từ bỏ, lần nữa cúi đầu đứng ngay ngắn.

Ba mươi roi da, không tính là nhiều, nhưng, cũng tuyệt không tính là ít. Rất lâu sau khi thanh âm roi dài xé gió dừng lại, Tề Hàm mới mở đôi mắt bị mồ hôi lạnh làm đau nhói, cong cánh tay dập đầu nói, "Hàm nhi biết sai... Tạ cửu sư bá... giáo huấn..."

"Chuyện này suy cho cùng cũng không thể nói ngươi làm sai," Tề Mộ Tiêu đánh cháu xong treo xong roi da nhuốm máu, đột nhiên đổi ý nói, "Có thể bắt được A Đề Mạc Hạ Xuyên quả thật là chuyện cực kỳ có lợi với Trung Châu; hơn nữa đổi lại ở bất kỳ chỗ nào, dưới tình huống có thực lực ba bên Yến Thiên Lâu, Tung Thiên giáo và binh sĩ quân đội, tất nhiên có thể lấy bất kỳ thủ đoạn nào nghiền ép địch nhân. Ta không biết tam đệ đệ thấy thế nào, trái lại là ta, ta nhất định cũng muốn liều chết đuổi đến cùng..."
Tề Hàm có chút gian nan thẳng người lên quỳ tốt, trong lòng cười khổ nói, cửu sư bá người đánh xong nói ta không làm sai, vậy ta đây chịu một trận roi rốt cuộc có oan hay không chứ...

Nhưng Tề Mộ Tiêu không quản chút tâm tư này của hắn, cởϊ áσ ngoài của mình khoác cho hắn, nói rằng, "Quần áo ngươi đều ướt rồi, đừng mặc. Lại quỳ một canh giờ phản tỉnh, suy nghĩ thật kỹ đoạn đường này làm sai bao nhiêu chuyện!"

"Dạ, cửu sư bá." Tề Hàm cảm nhận được tình cảm ấm áp truyền tới từ quần áo, đáp, cũng không quản sư bá cửu hoàng thúc siêu cao to này lăn mình qua lộn mình lại... ở trong địa bàn của người ta, không phục còn có thể thế nào?!

Bình Luận (0)
Comment