Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 182

Vào ban đêm, Tề Hàm dưỡng thương nghỉ ngơi ở phòng trong thư phòng, Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh không yên lòng, vẫn luôn trông chừng.

Tề Hàm nằm bò trên giường nặng nề ngủ, có lẽ lúc trước trong xe tù bị lạnh, hôm nay sau khi chịu gia pháp, không thể chống cự mà sốt lên. Buổi chiều lúc ăn cơm tỉnh một lần, qua quýt ăn hai muỗng cháo, uống thuốc, lại một lần nữa mơ màng ngủ.

Sở Hán Sinh chỉnh tóc hắn lại, lại dời hai tay quấn như bánh chưng xa một chút để tránh bị đè vào, ban đêm vắng vẻ không tiếng động, mặt mày thiếu niên bình thản, hết sức khoan thai.

"Nếu giao thừa năm ấy Hàm nhi không đi ra ngoài, e rằng... chuyện về sau đều sẽ không phát sinh." Sở Hán Sinh quay đầu nhìn Quân Mặc Ninh đang ngồi dựa vào ghế, nói.

Quân Mặc Ninh cười cười nói, "Việc đã đến nước này, nói những lời này còn tác dụng gì? Sớm muộn vẫn phải bay đi, có thể lưu một ngày thì một ngày..."


"Gia," Sở Hán Sinh rời mép giường, ngồi đối diện Quân Mặc Ninh, hỏi, "Chuyện lần này... Hàm nhi không sao chứ? Sao hắn hồ đồ như vậy, vì một người quen biết mấy tháng..."

Quân Mặc Ninh lườm người cao to cho đến bây giờ khủy tay chỉ cong* với Tề Hàm, cười nhạt nói, "Quen biết bao lâu cũng không quan trọng, hắn có thể mạo hiểm cứu người, đã nói lên Lưu Giang Xuyên đáng cứu, chút lòng tin này lẽ nào ngươi không có? Còn nữa, tiểu tử thúi này của chúng ta mới không hồ đồ, chẳng những đã suy nghĩ đến gạt Bạch Thiên Lan, Bán Hạ ra, thậm chí suy xét cả Mạc Diễm và Mạc Hâm, sạch sẽ lưu loát quả quyết chu đáo như vậy, tiền đồ lớn... Về phần hắn thả Lưu Giang Xuyên..."

* Hàm nghĩa yêu thương, bênh vực.

Đang nói chuyện, Hoắc Nhẫn Đông nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi tới nhẹ giọng hỏi, "Tiểu Hàm thế nào?"


"Không có việc gì," Quân Mặc Ninh bảo nàng cũng ngồi xuống, nói, "Đổ mồ hôi thì tốt rồi, Vân nhi bọn họ thu xếp ổn thỏa?"

Hoắc Nhẫn Đông gật đầu nói, "Thần nhi ngủ, Vân nhi và Hi nhi đang đánh nhau với bài học, nói là ngươi thêm phạt, ta cũng đuổi bọn hắn đi ngủ. Ta nói ngươi cũng thật là, sư huynh đệ bọn họ lâu như vậy không gặp, nào có không thông tình lý như ngươi!"

Quân Mặc Ninh ha hả cười cũng không biện giải.

Sở Hán Sinh tiếp lời nói, "Gia, ngài và phu nhân đi nghỉ ngơi đi, Hàm nhi chỗ này ta trông, không có việc gì."

Quân Mặc Ninh suy nghĩ một chút cũng không khăng khăng nữa, sau khi cùng Hoắc Nhẫn Đông nhìn qua Tề Hàm, tạm thời đi về nghỉ ngơi.

Rạng sáng hôm sau, ba người Tề Vân, Quân Diệc Hi và Quân Diệc Thần liền không kịp chờ đợi mà canh giữ ở cửa thư phòng, đợi sau khi Sở Hán Sinh mở cửa, nhao nhao vọt vào. Sở Hán Sinh nhanh tay lẹ mắt, một phen túm hai đứa một lớn một nhỏ, quát khẽ, "Đừng làm ồn, đại ca các ngươi đêm qua phát sốt còn chưa tỉnh, đừng quấy rầy hắn!"


Tề Vân và Quân Diệc Hi vội vàng gật đầu không ngừng, Quân Diệc Thần nhỏ nhất dứt khoát lấy tay bụm miệng, chỉ còn một đôi mắt tròn vo chớp chớp tỏ vẻ mình không ồn.

Đi vào phòng trong, ba người liếc mắt nhìn Tề Hàm nằm trên giường, thoạt nhìn ngủ rất sâu, sau khi sốt trên mặt có chút ửng hồng và mồ hôi tinh mịn; trên tay được băng bó chặt chặt chẽ chẽ, nghe nói phía sau cũng bị gia pháp phạt nặng.

Trong lòng Tề Vân và Quân Diệc Hi đều nặng nề, Tề Hàm chưa tỉnh, bọn họ cũng không biết có thể làm gì; Quân Diệc Thần cũng đã không nhịn được, nước mắt lớn chừng hạt đậu cuồn cuộn cuồn cuộn liền rơi xuống.

Sở Hán Sinh thấy bọn họ đã trông thấy Tề Hàm rồi, im lặng ý bảo bọn họ ra ngoài trước; một lúc lâu sau, ba người Tề Vân mới đi một bước quay đầu ba lần ra cửa thư phòng.
"Sở gia, ca hắn không có việc gì, đúng không?" Tề Vân nhiều tuổi nhất đương nhiên cũng nghe nói chuyện Tề Hàm tự thả phạm nhân, ra cửa liền tha thiết túm Sở Hán Sinh tìm kiếm đáp án.

Sở Hán Sinh an ủi, "Yên tâm, có gia ở đây, không có việc gì. Vân nhi ngươi chăm sóc tốt Hi nhi và Thần nhi, gần đây tất cả mọi người tương đối bận rộn."

Tề Vân hiểu chuyện gật đầu đáp.

Không lâu sau, Quân Mặc Ninh và Hoắc Nhẫn Đông cũng sang đây xem Tề Hàm, vốn định đổi thuốc trên tay cho hắn, nhưng Quân Mặc Ninh lại nói để hắn ngủ một giấc thật ngon rồi nói, chuyện thay thuốc cũng không gấp gáp.

Sở Hán Sinh săn sóc Tề Hàm cả đêm đi nghỉ ngơi, Hoắc Nhẫn Đông cũng bận bịu công việc trong phủ từ trên xuống dưới, Quân Mặc Ninh tự giác thuận tay cầm quyển sách lên ngồi xuống, vừa chăm sóc Tề Hàm được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay.
Đây rõ ràng là học trò của ta, được không? Quân đại tiên sinh có chút ghen tị lườm lườm Tề Hàm tay dài chân dài trên giường, làm sai chuyện đánh hai cái cũng không được! Ta nuôi lớn ta không đau lòng sao!

Quân Mặc Ninh trông hơn một canh giờ cũng không thấy Tề Hàm tỉnh lại, khó tránh khỏi có chút lo lắng, dùng bàn tay thăm dò trán hắn, không hề bất ngờ sờ ra một tay mồ hôi lạnh. Đang chuẩn bị đi lấy chậu nước nóng lau cho hắn một chút, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân lo lắng không yên, Tần Phong đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Tề Hàm còn ngủ, thở hổn hển thấp giọng nói, "Chủ tử, đại... đại công tử tới, nhưng giận không nhẹ! Vào cửa liền đem Bạch đại nhân và Hoắc công tử dạy dỗ một trận, bấy giờ... đã hướng tới thư phòng!"

"Nhanh như vậy!" Từ khi Tề Hàm thả người Bạch Thiên Lan truyền tin cho đến hôm nay, chẳng qua cũng chỉ năm sáu ngày, nhưng đại ca đã đến Đông Xuyên! Quân Mặc Ninh vội vã phân phó nói, "Ngươi canh giữ chỗ này, nếu Hàm nhi tỉnh, thì nói ta căn dặn, cấm thanh cấm túc!"
"Đã biết, chủ tử!" Tần Phong vội vã đáp, Quân Mặc Ninh chân trước bước ra phòng trong, chân sau hắn liền "cạch" một tiếng đóng cửa phòng, lại còn khóa trái!

Quân Mặc Ninh chán nản! Cúi đầu nhìn nhìn mái tóc bạc rũ trước ngực, thầm nghĩ có nên giấu mấy thứ gia pháp "hung khí" trong thư phòng trước hay không, để tránh dẫn ra một vài hành vi ý đồ trong tiềm thức huynh trưởng đang giận đùng đùng!

Quân Mặc Ninh khôi phục công lực nhĩ lực rất tốt, từ xa liền nghe được tiếng bước chân dồn dập của huynh trưởng, y không cần suy nghĩ cũng có thể biết lúc này vẻ mặt huynh trưởng hoàn toàn giống phụ thân, y tin tưởng, sau khi vừa thấy được y, nhất định sẽ hoàn toàn biến thành đáy nồi đen!

Quân tam thiếu biết không thể nào thoát được hít sâu mấy cái, lấy tay kéo khóe miệng, mang theo vẻ mặt chột dạ giả cười ra cửa đón. Không ngoài dự liệu, ánh mắt đầu tiên, y liền thấy trong khoảnh khắc huynh trưởng nhìn thấy y, ngừng bước chân và vẻ mặt khó tin.
"Ca..." Quân Mặc Ninh lấy tay kéo nụ cười ra cũng không ngụy trang được, cách Quân Vũ bốn năm bước cúi đầu đứng, ánh mắt rơi xuống mu chân.

Quân Vũ một đường đi gấp ngày đêm gió bụi mệt mỏi, mang theo lời đồn tru tâm càng ngày càng nghiêm trọng trong kinh và mật chỉ hoàng đế lén lút giao cho, lòng như lửa đốt muốn hỏi Tề Hàm... đích hoàng trưởng tử đã được công khai thừa nhận một chút, tại sao hắn muốn làm như vậy; đương nhiên cũng không khỏi hỏi đệ đệ nhà mình một chút, y làm tiên sinh kiểu gì!

Ai ngờ, gặp lại lần nữa sau thời gian hơn nửa năm, tiểu đệ vừa mới hai mươi bốn, liền thay đổi cả mái tóc đen như tuyết! Đây là phải chịu bao nhiêu kiếp nạn mới có thể dẫn đến hậu quả này! Ở trong nhà có gia pháp phụ thân chèn ép còn lên trời xuống đất, ra cửa liền thật sự xem bản thân mình đồng da sắt đao thương bất nhập sao!
"Ca..." Thấy huynh trưởng nhà mình liều mạng nhìn mình chằm chằm, Quân Mặc Ninh cứng đờ tê dại da đầu lại gọi một tiếng.

"Ngươi vào bên trong quỳ đi, hiện tại ta không muốn dạy dỗ ngươi." Quân Vũ chỉ chỉ thư phòng, hai chân đóng dính tại chỗ nói.

Quân Vũ nhìn bóng lưng đệ đệ, màu trắng chói mắt xõa tung ở đầu vai và sau lưng như suối chảy, nhìn từ chính diện càng khiến người ta thêm đau lòng. Y và Nhẫn Đông thành thân ba ngày liền vội vã ra kinh, nói là chữa bệnh cho Tề Hàm, hiện tại bệnh Tề Hàm chữa được thế nào? Vì sao tiểu đệ nhà mình sẽ bạc tóc? Giữa hai chuyện này có quan hệ gì không?

Quân Vũ hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt chiếm cứ tâm trạng cho nên ngay cả chuyện hưng sư vấn tội ban đầu cũng vứt qua một bên, sau khi ổn định lửa giận trong lòng, nghênh đón bóng lưng đầu tóc bạc trắng, cất bước vào thư phòng.
"Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại biến thành như vậy?" Quân Vũ ngồi xuống, xoa huyệt thái dương, có chút mệt mỏi hỏi.

Quân Mặc Ninh đau lòng huynh trưởng vất vả gian lao, nhưng cũng không dám nói dối, chỉ giấu chuyện khi độ chân khí vào cho Tề Hàm bản thân có khả năng gặp phải nguy hiểm, chỉ nói chân khí tiêu hao quá độ, mới dẫn đến một đêm bạc đầu.

"Ca," Quân Mặc Ninh thẳng thân quỳ, ngẩng đầu nhìn huynh trưởng nói, "Tình huống Hàm nhi thật sự nguy hiểm, Ninh nhi cũng không có biện pháp. Sau đó, Hàm nhi đơn độc tiến vào Thập Vạn Đại Sơn phía tây Tây Xuyên, vượt qua hàng vạn hàng nghìn hiểm trở tìm cho ta Chu Quả có thể gặp không thể cầu. Bây giờ công lực Ninh nhi đã khôi phục bảy tám thành, tóc này... có lẽ sớm muộn cũng sẽ khôi phục..."

Quân Vũ nhìn Quân Mặc Ninh, trong giọng nói mang chút ý lạnh hỏi, "Ngay cả ngươi cũng không chắc chắn, ngươi làm sao thuyết phục ta? Sớm muộn? Có bao nhiêu sớm? Trước khi hồi kinh có thể khôi phục sao? Nếu không thể, ngươi dự định không hồi kinh? Hay hồi kinh rồi vẫn dùng lí do thoái thác này để cha mẹ song thân không đau lòng ngươi?"
Quân Mặc Ninh bị hỏi liên tiếp đến ngậm miệng không trả lời được, đành phải vứt may mắn đi cúi đầu nói, "Ca, huynh phạt ta đi..."

Ai ngờ Quân Vũ lắc đầu nói, "Ta biết tình cảm giữa ngươi và Hàm nhi, ta không phạt ngươi. Nhưng lúc ta hồi kinh, ngươi dẫn mọi người theo ta trở về, cha mẹ bên đó... tự ngươi giải thích!"

Quân Mặc Ninh ngẩng đầu, chỉ cảm thấy quyết định này so với chịu một trận phạt nặng đánh tàn nhẫn ngay bây giờ còn khiến lòng dạ y rối bời hơn. Y lại muốn nói gì đó, nhưng khi chạm phải ánh mắt huynh trưởng, liền nuốt hết vào, cúi đầu đáp ứng rồi.

"Đứng lên đi," Quân Vũ phất tay một cái tha đệ đệ phạt quỳ, rốt cuộc chuyển đến đề tài chính nói, "Nhắc đến Hàm nhi, nghe Bán Hạ nói hôm qua hắn đã đến, chuyện tự thả phạm nhân hắn nói như thế nào?"
"A?" Vừa mới đứng lên Quân Mặc Ninh phát ra một từ, tiếp lời, "Ta chưa hỏi nha, ca..."

--------------------

Thông báo bự bự

Tình hình là bạn chủ nhà cắp sách đi học tiếp rồi và bận lắm lắm lắm nên mình rảnh lúc nào thì up lúc đó nha! Hãy thông cảm cho bạn chủ nhà và đừng bỏ nhà đi nhá, hông thôi buồn lắm ớ ~~

Lâu lâu rảnh rỗi tui sẽ lên cmt tán nhảm với mọi người ha :">

Bình Luận (0)
Comment