Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 188

Mười lăm tháng ba, Trung Châu đại triều theo thông lệ.

Chẳng biết tại sao, hôm nay quần thần có vẻ áp lực khó hiểu, đám người Quân Vũ, Vương Nguyên tuy thân ở trong đó nhưng cực độ nhạy bén, đã phát giác được phần rục rịch ngu xuẩn dưới áp lực này. Bình thường đại triều, vốn phải cần trên một hai canh giờ mới có thể lằng nhằng xong tất cả chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ vụn vụn vặt vặt, hôm nay nửa canh giờ liền giải quyết toàn bộ, hiệu suất cao có phần khiến người ta vội vàng không kịp chuẩn bị, dường như tất cả mọi người thay đổi đến mức vô cùng tiến bộ rộng lượng.

Quân Vũ đứng ở hàng đầu triều đình, và vài vương gia thân thuộc kể cả Tề Tây Sơn cùng với tứ hoàng tử Tề Vân đằng trước nhất, đều im lặng đứng xem bọn hắn biểu diễn.

Nói công chuyện xong, hoàng đế Tề Mộ Lâm cũng quyết định từng cái, phân công quan viên chuyên môn phụ trách công việc; lúc hỏi thêm mấy lần còn có việc khởi bẩm hay không mà cuối cùng không ai bước ra khỏi hàng, ánh mắt hoàng đế rốt cuộc nhìn về phía Lễ thân vương Tề Tây Sơn sắp ngủ gật.


Tề Tây Sơn là thần tử duy nhất ngồi nghe triều, đại triều bình thường y căn bản vốn không xuất hiện, chẳng qua hôm nay có chút đặc biệt. Nghe trên triều đình yên tĩnh xuống, lão tổ tông mở to đôi mắt lim dim, đứng lên khom người thi lễ, nói rằng.

"Khởi bẩm hoàng thượng, thần có việc khởi tấu." Nói rồi lấy ra một phần tấu chương đưa cho Hoàng công công đã chờ từ sớm, mình thì tiếp tục nói, "Ba ngày trước, vụ án đại hoàng tử Tề Hàm tự thả phạm nhân đệ trình đến Tông Nhân phủ, hôm nay cựu thần đã điều tra rõ ngọn nguồn, ghi khẩu cung lại, cũng xử đại hoàng tử Tề Hàm phạt ba mươi trượng, phạt bổng nửa năm, thỉnh hoàng thượng xem xét quyết định."

Quân Vũ, Vương Nguyên trao đổi ánh mắt hiểu ngầm trong lòng, tiếp tục đứng yên. Lũ triều thần đã nhao nhao ném ánh mắt cho lão tổ tông Tề thị không có lực công kích chút nào, nhưng năng lực phòng ngự tăng lên tỉ lệ thuận với tuổi tác, cảm khái da mặt của lão nhân gia ngài thật sự là... đao thương bất nhập.


Đương nhiên Tề Mộ Lâm nhận ra được ánh mắt gợn sóng phía dưới, y cầm tấu chương trong tay, ánh mắt đảo qua khuôn mặt lão tổ tông giả vờ không hề hồ đồ, không thể không tiếp lời nói, "Tấm lòng hoàng bá phụ yêu mến tiểu bối trẫm thấu hiểu rất rõ, thế nhưng suy cho cùng thân phận Lưu Giang Xuyên đặc thù, Tề Hàm thân làm hoàng tử Trung Châu, không quan tâm đại cục như thế, không phạt nặng sợ rằng không thể lập quy. Như vậy đi, sửa phán Tề Hàm phạt sáu mươi trượng, phạt bổng một năm, các khanh có dị nghị gì không?"

Quân Vũ chú ý, rất nhiều người trong triều sau khi nghe thấy quyết định cân nhắc này, thu liễm ánh mắt. Y biết, sáu mươi đình trượng quả thật không nhẹ, nhưng đối với tội danh của Tề Hàm mà nói, đã là con số mấu chốt có thể thêm không thể giảm. Lễ thân vương cậy mình nhiều tuổi xử phán quyết hoang đường, hoàng đế tiếp nhận lại tăng gấp đôi, tuy vẫn là xử phạt nhẹ nhất, nhưng rành rành lấp kín miệng triều thần... hoàng đế đã cho tăng gấp đôi rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?!


Hoàng đế biết rõ còn hỏi hiển nhiên không được đáp lại, vì vậy Tề Mộ Lâm thuận nước đẩy thuyền nói, "Truyền đại hoàng tử."

Thái giám cung kính chờ đợi ngoài điện căng cổ họng hô, "Hoàng thượng có chỉ, truyền đại hoàng tử yết kiến..."

Một đạo mệnh lệnh tầng tầng truyền ra ngoài, mà triều đình lại tạm thời khôi phục yên lặng. Đích hoàng trưởng tử Tề Hàm, phần lớn người ở đây cũng chỉ từng nghe đến cái tên này cùng với thân thế ly kỳ tương ứng; sau giao thừa năm ngoái, nghe nói hắn bị thương ở Hình bộ rất nặng, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, may mắn có Quân tam thiếu diệu thủ thần châm cứu lại. Ai ngờ hoàng đế còn chưa chính thức dẫn hắn vào triều đình, lại xảy ra sự kiện ám sát ở tửu lâu Duyệt Lai, thậm chí rất nhiều người cũng không biết sống chết sau cùng của vị hoàng tử này, hắn liền vội vàng biến mất trong tai mắt tất cả mọi người.
Mãi đến lần này đây, rốt cuộc sắp nhìn thấy hình dáng.

Lúc rất nhiều người điều động tất cả ký ức và tin tức thăm dò có liên quan đến sự tích vị hoàng tử truyền kỳ này, ngoài điện rốt cuộc truyền đến tiếng thị vệ bẩm báo, đại hoàng tử chờ gặp ngoài điện. Tề Mộ Lâm quét mắt qua triều đình, tiếp đó nói, "Truyền!"

Đám triều thần không hẹn mà cùng đưa ánh mắt hướng về cửa điện, chỉ chốc lát sau, đại hoàng tử Tề Hàm trong lời đồn đãi liền xuất hiện trong tầm mắt tất cả mọi người.

Một thân áo tím, họa tiết mây màu đen, màu sắc cao quý trầm ổn ẩn trong tay áo, trên đai lưng lót cùng màu, khảm mấy viên ngọc thạch màu sắc sáng ngời, phác hoạ nên thiếu niên phong độ tư thái cao ngất. Thiếu niên Trung Châu hai mươi nhược quán, bởi vì chưa thật sự thành niên, cả mái tóc đen chỉ cột nửa phần trên, búi tóc cuộn vào mũ ngọc, lấy một cây trâm dương chi bạch ngọc* xuyên vào cố định ngay ngắn.
* Dương chi bạch ngọc là tên một loại ngọc có tính chất nhẵn nhụi, sáng bóng, trắng noãn như mỡ dê.

Cung điện Càn Thanh quay lưng về phía bắc, nhìn về hướng nam, ánh mặt trời sáng ngời phía đông chiếu nghiêng đại hoàng tử Trung Châu sải bước đi đến, mắt sáng như sao rực rỡ, nét mặt nhàn nhạt, dường như hoàn toàn không để ý nguyên nhân hôm nay vào triều, càng không thèm để ý sắp phải bị trừng phạt. Dáng vẻ khí phách này, ở thời điểm đập vào mắt ban đầu, liền được rất nhiều người tán thành và tán thưởng.

Người xưa có câu tử khí đông lai*, trong một buổi sáng tươi đẹp, Tề Hàm mang theo phong thái tài hoa khiến mọi người ghé mắt lần đầu tiên bước chân vào triều đình Trung Châu, không sợ không lo không buồn không vui, tựa như mười chín năm thân thế lận đận vận mệnh trắc trở đều chưa hề khắc xuống bất kỳ dấu vết nào, vào giờ phút này mọi thứ đều biến thành bổn phận đương nhiên phải làm.
* Tử khí đông lai ý chỉ khí tía từ phương Đông đến, đây là loại khí tốt lành, mang lại bình an và may mắn.

Quân Vũ nhìn thiếu niên tôn quý rồng đi hổ bước mà đến, không khỏi nhớ tới đêm giao thừa bảy năm trước, đứa bé sợ hãi ngượng ngùng kia; tiếp đó chính là đệ đệ nhà mình ba phen bốn bận trằn trọc dưới gia pháp hình trách, cho đến tóc bạc tiêu điều hôm nay.

Dĩ nhiên Quân Vũ cũng lưu ý đến, trong mắt rất nhiều triều thần đều có vẻ tán thưởng, nhưng cũng có một vài người, đưa ánh mắt nhìn về phía tứ hoàng tử Tề Vân đứng hàng đầu dưới ngự giai.

Tề Hàm đi đến giữa đại điện, thi lễ dập đầu, "Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Mũ miện hoàng tử đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng bởi vì nguyên nhân như vậy, Tề Hàm trước nay chưa từng đội, hôm nay nổi bật như vậy, ngay cả Tề Mộ Lâm cũng có chút sửng sốt.

"Trẫm hỏi ngươi," Tề Mộ Lâm che đậy tâm tình trong lòng, nói, "Lời khai ở công đường Tông Nhân phủ ngươi còn có gì muốn nói?"

Tề Hàm thẳng tắp quỳ, đáp, "Hồi phụ hoàng, nhi thần không còn lời nào để nói, là nhi thần đánh ngất Bạch đại nhân và Hoắc đại nhân sau đó thả Lưu Giang Xuyên đi, nhi thần nguyện chịu luật pháp trừng phạt."

Trong triều thần truyền đến vài lời xì xào bàn tán, Tề Mộ Lâm lia mắt qua mọi người, ánh mắt hơi dừng trên người Quân Vũ phút chốc, sau đó nói rằng, "Các khanh có gì nghi vấn?"

Đứng ra là một lão quan viên tuổi quá năm mươi, lão ôm quyền thi lễ nói, "Khởi bẩm hoàng thượng, thần cũng không nghi vấn, chẳng qua cảm thấy có chút đáng tiếc. Thần thân làm người phụ trách quân nhu Bắc Cương, biết rõ chiến sự Bắc Cương đối với quốc lực triều ta tổn hao cực đại, nếu có thể mượn đệ đệ quốc vương Bắc Mãng giảm bớt một hai, quả thật là may mắn cho vạn dân triều ta."
"Thần khải hoàng thượng," Quân Vũ sớm ăn ý với hoàng đế ra khỏi hàng nói, " Lời Phan đại nhân tuy có lý, thế nhưng mọi người trên dưới Bắc Mãng đều biết, tam hoàng tử A Đề Mạc Thu Hoằng của bọn họ đã bệnh chết hơn mười năm trước. Thử hỏi triều ta sao có thể lấy một người chết đi đổi lấy hòa bình với Bắc Mãng?"

Hộ bộ quân nhu họ Phan không lời chống đỡ, sau khi ném một ánh mắt cho Hộ bộ thượng thư, yên lặng lui xuống.

Trong lục bộ, Hộ bộ quản lý thuế má thuế ruộng thiên hạ, địa vị rõ ràng rất quan trọng, Hộ bộ thượng thư đương nhiệm là một lão đầu lưu lại từ thời Tề Phong Vân, họ Thẩm, một tay bàn tính đã từng hoành hành Trung Châu. Chỉ tiếc Trường Giang sóng sau xô sóng trước, Thẩm thượng thư thân là sóng trước từ sau khi Vương Nguyên vào Hộ bộ, thì có cảm giác thê lương của mặt trời sắp lặn. Ngày thường một già một trẻ đã không hợp nhau, thế nhưng mặc dù chức cao, nhưng Vương Nguyên chu đáo mọi chuyện, không mảy may cho hắn có cơ hội nắm được cán.
Sau khi nhận được ánh mắt Phan đại nhân, Thẩm thượng thư vừa muốn ra khỏi hàng, đã có một người tiên phong bước ra nhanh hơn hắn một bước nói, "Khởi bẩm hoàng thượng, tuy nói A Đề Mạc Thu Hoằng đã chết, thế nhưng theo đặc phái khâm sai dân loạn Tây Xuyên Quân tam công tử tấu về lúc đầu, dân loạn và việc quan viên bị gϊếŧ lúc sau sợ rằng đều có liên quan với hoàng tử Bắc Mãng dùng tên giả Lưu Giang Xuyên này. Cho dù chúng ta không thể dùng hắn cản trở quân Bắc Cương, thế nhưng nếu có thể lấy được khẩu cung thiết thực từ trong miệng người này, dùng nó hỏi trách dã tâm của A Đề Mạc Hạ Xuyên, cũng vẫn có thể xem như lợi ích to lớn..."

Đang nói là đương kim Hình bộ thượng thư, cũng là lão đầu tuổi rất cao, trước đây Tào Khiêm ngã ngựa, Tề Mộ Lâm vốn mượn lão làm cầu cho Bạch Thiên Lan bước qua nhằm mục đích dẫn hắn đi lên. Nhưng cả đời lăn lộn tinh ranh chốn quan trường, sao lại không nhìn ra những mánh khoé này, trong lòng không phục, cũng thường có bất đồng với phe phái mới sinh của Quân Vũ.
Kỳ thật tình huống Hộ bộ và Hình bộ ở triều đình Trung Châu có phần dư thừa, Tề Mộ Lâm tuy rằng ôn hòa, nhưng có tầm mắt và nhìn xa, thích trọng dụng người mới; nhưng y vẫn rất lễ kính với cựu thần tiên đế lưu lại, dẫn đến những cựu thần này và nhóm tân tú thường có tranh chấp. Từ mức độ nào đó mà nói, đây cũng không phải chuyện xấu, người trẻ tuổi khó tránh khỏi suy nghĩ nông cạn, làm việc kích động; mà người lớn tuổi thì lại giậm chân tại chỗ, không có sáng tạo, vì vậy, hai người kết hợp, mới có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Ngay tình huống trước mắt mà nói, Tề Mộ Lâm và Quân Tử Uyên đã rời khỏi triều đình âm thầm lập được chính sách mới cũ kết hợp này, chính là một kiểu cạnh tranh tốt đẹp.

Nói đến nói đi tuy có chút phiền, nhưng đã là trạng thái bình thường của triều đình Trung Châu hiện nay. Hình bộ thượng thư nói mấy câu, đưa tới một tiếng giễu cợt của Vương Nguyên, hắn đứng ra hỏi, "Xin hỏi Tiền lão đại nhân, vừa rồi ngài mới nói, trong hồi tấu của tam ca ta cũng không có chứng cứ thiết thực chứng minh chuyện Tây Xuyên có quan hệ với Lưu Giang Xuyên, hạ quan xin hỏi, ngay cả tam ca ta cũng tra không rõ ràng, Hình bộ nắm chắc được bao nhiêu phần có thể có "khẩu cung thiết thực"?"
Lời Vương Nguyên đối với Hình bộ mà nói thật sự đau đớn như khoét tim moi phổi! Nhớ năm đó, mặc dù Tào Khiêm thủ đoạn tàn nhẫn, cũng vẫn có vụ án không phá được, bởi vì có liên quan tới Tào Mặc, Quân Mặc Ninh lúc nào cũng thích thò một chân vào Hình bộ, đương nhiên, cái này có chút ít quan hệ với việc tam thiếu gia thường xuyên được mời đi Hình bộ uống trà. Đi đủ nhiều, Quân Mặc Ninh cũng thích thỉnh thoảng diễn vai "Trinh Thám Quyển Phúc*" trong miệng y, những năm tháng kia, tam thiếu dẫn theo tiểu đồng bọn của y, quả thật giúp Hình bộ xử lý không ít vụ án không đầu mối.

* Trinh Thám Quyển Phúc là tên bộ truyện Sherlock Holmes.

Bây giờ Tiền lão đầu thân làm Hình bộ thượng thư hiển nhiên cũng biết những chuyện trước đây, một hơi thở kìm nén đến mức khuôn mặt già nua cũng có chút hồng. Hình bộ thị lang Bạch Thiên Lan đứng ở hàng sau lén lút dựng thẳng một ngón cái về phía Vương Nguyên.
Lão đầu tức đến dữ dội, bật thốt lên, "Quân tam thân làm đặc phái khâm sai Tây Xuyên, nhưng tại sao lại bỏ mặc quan viên Tây Xuyên bị gϊếŧ? Bỏ mặc Lưu Giang Xuyên trốn đến Bắc Cương? Nếu không có Cung thân vương bắt được, há chẳng phải thả cọp về núi?! Cựu thần cho rằng, nên hỏi trách tội Quân Mặc Ninh thất trách trước!"

Trong triều không ít quan viên già trẻ lớn bé đều dùng ánh mắt như nhìn chày gỗ nhìn lão đầu mất lý trí này, mà từ sau khi đám triều thần bắt đầu cãi nhau, Tề Hàm vẫn yên lặng quỳ một bên, đến lúc này, hắn chậm rãi đứng lên hướng về phía Hình bộ thượng thư nói rằng, "Tiền đại nhân, ngài cho rằng một cái mạng của bổn điện hạ... so với một người chết A Đề Mạc Thu Hoằng, ai quan trọng hơn?"

Bình Luận (0)
Comment