Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 190

Đám triều thần bị một cây ngân châm nho nhỏ đâm nhói cặp mắt có chút không phản ứng kịp, ngoài điện im hơi lặng tiếng, có vài người trong lòng còn tưởng rằng thị vệ chấp hình có ý nương tay, ai ngờ lại thật sự đánh ngất đi rồi! Thị vệ báo lại, hoàng đế mượn cơ hội đặc xá dừng hình, cũng là chuyện trong dự liệu, ai nào ngờ, hoàng trưởng tử điện hạ chi lan ngọc thụ này, lại đối với mình tàn nhẫn như vậy!

Trong chốc lát, ấn tượng trong lòng mọi người đối với vị đích hoàng trưởng tử này lại phức tạp rất nhiều.

Mà nghe nói đệ đệ mình cầu kiến, Quân Vũ thật sự lo lắng y nhìn thấy tình hình ngoài điện sẽ làm ra hành động kinh thế hãi tục nào đó, vì vậy vội vã bước ra khỏi hàng nói, "Hoàng thượng, đại hoàng tử ngất hình, tình huống nghiêm trọng, thỉnh hoàng thượng..."


Tề Mộ Lâm phất tay nói, "Tử Hiên không cần phải nói, trẫm đi xem." Nói rồi, hoàng đế bước nhanh xuống bậc thang, đi một mạch ra ngoài điện.

Đám triều thần đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng im lặng đi theo ra ngoài, nhưng vẫn lần lượt đứng nghiêm dưới hành lang ngoài điện.

Ngoài điện Càn Thanh, ngày xuân ấm áp, gạch vuông lớn lát khắp trên đất, đặt một cái hình đằng gỗ lim, dài bằng một người; lúc này, hoàng trưởng tử Tề Hàm cởi bỏ bào phục hoàng tử đang nằm trên đó, áσ ɭóŧ tuyết trắng, càng làm nổi bật lên vết máu đỏ thẫm cực kỳ gai mắt trên mông chân! Hai tay hai chân hắn đều bị thị vệ kiềm chế, không thể động đậy chút nào, mà cái đầu lơ lửng rủ xuống, sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt phe phẩy trong gió xuân.

Thấy tổn thương đổ máu tuy khiến mọi người nhìn mà phát hoảng, nhưng càng khiến người ta khó thể tin được là cách nơi hành hình năm sáu bước, nam tử áo xanh kia, mái đầu bạc trắng trong gió xuân chỉ khiến người khác cảm thấy trước mắt tiêu điều!


Bọn họ nghe Tề Hàm nói Quân Mặc Ninh vì trị thương cho hắn, công lực hao hết tóc đen thành tuyết, nhưng bây giờ chân thật nhìn thấy tướng mạo hôm nay của thiếu niên gần mười năm không gặp, vẫn không cách nào đối chiếu với dáng vẻ khí phách hăng hái ý cười khoa trương tùy ý năm đó! Nhớ ngày đó ở tửu lâu Duyệt Lai, văn võ trạng nguyên đề tên bảng vàng, giai thoại Quân tam thiếu thi đỗ cầu hôn ôm mỹ nhân về còn đang không ngừng truyền tụng ở kinh thành...

Giờ này khắc này tình cảnh này, bất kể người có thành kiến thế nào với Quân Mặc Ninh, cũng không cách nào phủ nhận chấn động trong lòng.

Quân Vũ vừa đau lòng vừa lo lắng nhìn đệ đệ, nhưng Quân Mặc Ninh chỉ thản nhiên đứng ở vị trí không gần không xa.

Tất cả nói đến dài dòng, chẳng qua cũng chỉ là mọi người chấn động trong lòng khi thấy Quân Mặc Ninh; phản ứng lại đầu tiên là Hoắc Trúc Hiên thân làm thầy thuốc viện chính thái y viện, y đi đến bên người hoàng đế nhẹ giọng nói, "Hoàng thượng, đại hoàng tử..."


Tề Mộ Lâm che đậy sự yêu thương đối với Tề Hàm và chấn động khi nhìn thấy Quân Mặc Ninh dưới lòng, nói rằng, "Làm theo hắn nói đi."

Hoắc Trúc Hiên đáp một tiếng, tiếp nhận ngân châm từ trong tay thị vệ, ánh mắt lại rơi xuống khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của nữ tế* nhà mình, nhìn y xác nhận y không có động tĩnh gì, mới đi đến bên người Tề Hàm, thoáng kéo cổ áo thiếu niên xuống...

* Nữ tế chỉ con rể.

Quân Mặc Ninh đứng ở vị trí đối diện Hoắc Trúc Hiên, thấy động tác và ngân châm trong tay y rõ rõ ràng ràng, nhưng vẫn không động không đậy.

Ngân châm rốt cuộc hạ xuống, cái đầu rủ xuống của Tề Hàm đột ngột ngẩng lên, trong miệng "ưʍ..." một tiếng kêu đau, răng cắn môi dưới trong nháy mắt có máu tươi chảy xuống. Hai cánh tay hắn bị kiềm chế, hai tay vừa nãy hôn mê vô lực rủ xuống cũng lần nữa siết chặt thành nắm đấm!
"Hàm nhi!" Tề Mộ Lâm nhịn không được hô khẽ, sốt ruột đau lòng bộc lộ trong lời nói.

"Đại hoàng tử..." Hoắc Trúc Hiên ngồi xổm người xuống, ân cần nói, "Thần lập tức rút ngân châm ra!"

Mồ hôi lạnh trên mặt Tề Hàm rơi xuống mặt đất, hắn khẽ lắc đầu một cái, khàn khàn giọng nói rằng, "Không... không cần, tạ... Hoắc viện chính... Các ngươi... tiếp tục đi..."

Hoắc Trúc Hiên đứng lên, toàn bộ thị vệ đều cùng nhau đưa mắt nhìn về phía Tề Mộ Lâm, Tề Mộ Lâm lại nhìn về phía nam tử cách đó không xa, sau khi ánh mắt hai người giao nhau, hoàng đế phất phất tay, ý bảo tiếp tục.

Trượng gỗ sơn đỏ vung lên thật cao, nặng nề hạ xuống, theo tiếng đếm "ba mươi bảy...", "ba mươi tám..." chầm chậm, hoàng tử dưới trượng vẫn không tiếng động chịu giày vò. Chỉ có vết máu càng ngày càng sậm trên mông và hai nắm tay siết thật chặt thể hiện rõ đau đớn người thụ hình khó có thể dùng lời diễn tả được, Quân Mặc Ninh đến nơi không ai nói đến, Tề Hàm cũng không biết, tiên sinh hắn đang ở bên cạnh hắn lúc này, tận mắt nhìn tất cả...
Mấy người Quân Vũ, Vương Nguyên và Tề Vân, đã quay đầu đi, không đành lòng nhìn cảnh này nữa...

"Năm mươi tám..."

"Năm mươi chín..."

"Sáu mươi!"

Ngay cả thị vệ đếm số cũng cảm thấy trận hình trách này quá dài, vừa đếm đủ, lập tức báo cáo, "Khởi bẩm hoàng thượng, sáu mươi đình trượng, hành hình hoàn tất!"

Tề Mộ Lâm vội vã sải bước xuống bậc thang, nhưng đã có người nhanh hơn y một bước!

Quân Mặc Ninh đi mấy bước tới bên người Tề Hàm, ngồi xổm người xuống, vén sợi tóc còn ướt sũng mồ hôi của hắn lên.

Tề Hàm đau đến mơ màng, nhưng bởi vì ngân châm mà không có cách nào ngất hình, hình bóng sao kim thay nhau lập lòe, trước mắt hắn xuất hiện một màu bạc trắng khắc cốt ghi tâm! Hắn ra sức mở to mắt, lại phát hiện mình không hề nhìn lầm!

Hoàng tử thiếu niên phát lòng căm phẫn nói ra những lời như vậy, bị phạt đình trượng như vậy, tràn ra nụ cười hết sức yếu ớt nhưng lại hết sức vui vẻ, nói, "Tiên... tiên sinh, người dạy Hàm nhi... bài thứ nhất là... là trách nhiệm... Hàm nhi ghi nhớ... thận trọng làm... Tiên sinh... Hàm nhi có làm... tốt hay không..."
Nụ cười dịu dàng yêu thương của Quân Mặc Ninh tựa như ánh mặt trời giăng đầy nhân gian lúc này, mười ngón tay thon dài ấm áp lau đi mồ hôi lạnh trên trán Tề Hàm, y nhìn đôi mắt của thiếu niên, nói, "Tiên sinh biết, tất cả bài học... Hàm nhi đều học được vô cùng tốt, làm được cũng vô cùng tốt! Đã qua, đều đã qua... Tiên sinh mang Hàm nhi về nhà, ngươi yên tâm ngủ đi..."

Tề Hàm vô cùng yên tâm chậm chạp chớp mắt một cái, khoảnh khắn ngân châm trên vai được gỡ xuống, hắn lại lâm vào hôn mê vô biên.

"Hoàng thượng..." Quân Mặc Ninh đứng dậy hơi thi lễ, nói, "Đại hoàng tử bị thương nặng, Mặc Ninh cần dẫn hắn đi trị liệu lập tức."

Giữa Tề Mộ Lâm và Quân Mặc Ninh cũng có nhiều lần qua lại, nhưng đây là lần đầu tiên thấy vẻ mặt y trịnh trọng không thể bác bỏ như thế, đương nhiên Tề Mộ Lâm cũng biết y thuật của Quân Mặc Ninh, vì vậy gật đầu nói, "Vậy làm phiền ngươi."
"Không ngại." Sau khi màn quân thần hỏi đáp đơn giản đến khiến người ta nghe không ra bất kỳ nghiêm nghị và cung kính nào kết thúc, Quân Mặc Ninh cởϊ áσ ngoài của mình đắp lên người Tề Hàm, lật hắn lại bế ngang lên, nhấc chân liền đi về phía ngoài cung.

Tất cả mọi người dường như quên mất thân phận hoàng tử của Tề Hàm, lúc này hẳn nên ở lại trong cung trị liệu mới hợp lý, nhưng bọn họ chỉ nhìn bóng lưng nam tử tóc trắng xõa tung càng lúc càng xa trong tầm mắt...

Cả buổi chiều Tề Hàm cũng không tỉnh, mồ hôi lạnh trên trán trên người không ngừng tuôn; Quân Tử Uyên về hưu ở nhà cũng trông cùng Quân Mặc Ninh hồi lâu, nghe thấy con trai nói phạt nặng hắn ở Đông Xuyên, lại gấp rút lên đường hồi kinh mấy ngày liền, thừa tướng về hưu quen thuộc quy chế triều đình hiển nhiên biết quy củ Tông Nhân phủ... cộng thêm đình trượng hôm nay... Ngắn ngủi nửa tháng, vết thương trên người đứa bé này cũng chưa từng gián đoạn.
Nhìn con trai ba ngày trước cũng tự phạt bản tử vương u sầu giữa chân mày, Quân Tử Uyên an ủi, "Chuyện lớn như vậy, cũng coi như đã qua, tổn thương của Hàm nhi... chậm rãi dưỡng rồi cũng sẽ tốt lên, ngươi cũng đừng quá lo lắng."

"Đều do con không tốt..." Quân Mặc Ninh lau đi mồ hôi lạnh trên trán Tề Hàm, ngẩng đầu nhìn phụ thân nói, "Biết rõ triều đình xem trọng Lưu Giang Xuyên như vậy, cũng không nên vội vàng đánh hắn, nếu không có trận đòn đó... hắn cũng không đến nỗi ăn nhiều khổ như vậy..."

"Tính tình ngươi cũng không phải ngày một ngày hai rồi, bây giờ còn biết tỉnh lại, trong quá khứ có lần nào không phải ngay cả mình cũng ăn vị đắng còn muốn vịt chết mạnh miệng!" Quân thừa tướng bôi đen con trai theo thói quen, trong ánh mắt cũng có vui mừng, "Trả cái giá lớn như vậy mới đi đến ngày hôm nay, cuối cùng cũng rẽ mây nhìn thấy mặt trời, Hàm nhi không cần cõng lấy kỳ hạn một năm, tự nhiên có rất nhiều thời gian khôi phục thân thể tĩnh tâm học tập; còn ngươi, đi biệt viện giang hồ mất tám chín năm, cũng nên thành thật ở nhà cùng với hai lão già chúng ta..."
"Dạ, Ninh nhi... cũng không đi nữa..." Kỳ thật, sao lại nguyện ý muốn đi!

Quân Tử Uyên đứng dậy vỗ vỗ vai con trai, xoay người rời đi.

Sau khi ăn cơm tối, Hoắc Nhẫn Đông nghỉ ngơi vài ngày đã khỏe hơn nhiều cũng đến phòng Tề Hàm xem xét, sư nương tính cách rộng rãi lạc quan một tay dắt Quân Diệc Hi vẻ mặt nghiêm nghị, một tay dắt cái túi khóc Quân Diệc Thần, trong lòng cũng không chịu nổi.

Cuối cùng vẫn là Quân Mặc Ninh đuổi hai đứa nhỏ đi, lại tự mình đưa Hoắc Nhẫn Đông về nghỉ, lại an ủi nàng hồi lâu, dưới sự khuyên nhủ của Hoắc Nhẫn Đông, mới tiếp tục săn sóc Tề Hàm.

Ban đêm, Quân Vũ và Sở Hán Sinh bận bịu cả ngày cũng lần lượt tới.

"Gia, Hàm nhi hắn..." Sở Hán Sinh mới vừa vào cửa liền vội vàng hỏi.

Sau khi mời huynh trưởng ngồi xuống, Quân Mặc Ninh mới lên tiếng, "Nghe tin tức Tần Phong truyền về, ở Tông Nhân phủ chịu bản tử sau đó cũng có chút sốt, trong tù chung quy đơn sơ, mấy ngày qua lặp đi lặp lại không thấy khá lên... Hôm nay lại bị thương nghiêm trọng..."
Quân Vũ thở dài, chuyển sang hỏi, "Ninh nhi, hôm nay ngươi vào cung làm gì?"

Quân Mặc Ninh nhìn huynh trưởng biết rõ còn hỏi, thành thật đáp, "Ta đọc qua luật pháp Trung Châu, dĩ nhiên biết hôm nay Hàm nhi ắt hẳn không dễ chịu; không phải ca nói ta làm thầy có trách nhiệm sao? Ta nghĩ, có phải có thể gánh vác thay hắn một phần hay không..."

Quân Vũ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn đệ đệ, lại đưa ánh mắt chuyển hướng Tề Hàm nằm trên giường, nói, "Nơi nào cần ngươi gánh vác thay hắn, học trò ngươi và Hán Sinh dạy dỗ, hôm nay ở trên triều chẳng những lời nói hung hãn, nói nếu như ai có chứng cứ chứng minh hắn bán nước, thân phận, tự do hắn đều không cần; tiếp đó lại nghĩa chính ngôn từ* thay Quân thị ta, thay Quân tam thiếu ngươi bày tỏ thái độ lập trường rõ ràng..."

* Nghĩa chính ngôn t ý ch câu ch nghiêm khc, ni dung và lý l chính đáng.
Tiếp đó, Quân Vũ thuật lại lời Tề Hàm hôm nay trên triều cho đệ đệ và Sở Hán Sinh nghe gần như không sót một chữ.

Sau khi nói xong, trong phòng yên lặng hồi lâu, Quân Mặc Ninh mới mỉm cười nói, "Ta nghĩ tại sao không ai nêu ra tội danh ta dạy không nghiêm, việc hai đứa bọn hắn bái thầy vốn không nhiều người biết lắm, tiểu tử thúi lại luôn miệng "Quân tam thiếu", hiển nhiên không ai biết cái đức hạnh này của hắn, căn bản là ta dạy dỗ ra!"

"Hàm nhi quả thật thông tuệ, Ninh nhi, ý tốt của hắn, ngươi phải nhận!" Quân Vũ tận tình khuyên bảo.

"Thông tuệ?" Quân Mặc Ninh nhìn đứa học trò bất tỉnh nhân sự trên giường tự lẩm bẩm, "Là thông tuệ, đã biết mượn gió đông tính toán, tâm tư này... đúng là trò giỏi hơn thầy rồi..."

Sở Hán Sinh ngồi bên người Quân Mặc Ninh bỗng nhiên nhớ lại đêm hôm đó ở trạm dịch, Tề Hàm tựa như vui đùa nói ra câu kia!
-----------------------

Tèn tén ten

Quà mừng 100k lượt views!!!

Rất rất vui vì mọi người cùng kiên trì theo chân editor đến tận đây. Còn vừa đúng 20 chương nữa là hoàn truyện rồi, hi vọng tới đó nhà cửa vẫn vui vẻ xôm tụ như bây giờ nha. Tuy mình không rep cmt thường xuyên như trước nhưng mọi người cmt gì mình đều đọc hết á nha

Bình Luận (0)
Comment