Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 191

Thời gian đảo mắt đến đầu tháng tư, tiết thanh minh mưa tới tấp, mưa to mưa nhỏ tí ta tí tách rơi vài ngày cũng không thấy dấu hiệu muốn dừng lại; may mà sắc xuân dày đặc, không mang ý lạnh chút nào, nhân gian cỏ xanh hoa đỏ nở rộ được um tùm bừng bừng.

Trong những ngày tháng như thế, Tề Hàm rốt cuộc được phép xuống giường lại lần nữa đi đến thư phòng Vô Âm Các to như thế... phản tỉnh!

Tề Hàm đoan đoan chính chính diện bích đứng bên tường, trên mặt nung đỏ từ đầu tới chân cũng không rút đi. Sáng sớm qua đây thỉnh an đã bị tiên sinh phạt diện bích, tiếp đó ba sư đệ liền tới đây học, trong lớp học sinh động thú vị của tiên sinh, hắn là đại sư huynh... Dĩ nhiên... hắn gần như có thể tưởng tượng ra, ánh mắt hiếu kỳ, nghi hoặc của ba đứa nhỏ kia thỉnh thoảng băn khoăn trên lưng mình!


Hắn ép buộc bản thân mình kiềm chế tâm tư, đứng nghe tiên sinh giảng. Nhưng hơn nửa tháng nay, hắn trải qua đến quá hài lòng quá yên ổn, nhất thời không có cách nào làm được toàn tâm toàn ý tâm không tạp niệm như khi mười ba mười bốn tuổi không tốn sức chút nào liền có thể làm được.

Đại triều Trung Châu mười lăm tháng ba hôm ấy, Tề Hàm bị thương quả thật có chút nặng, sau khi sáu mươi đình trượng đánh qua, vốn chỉ bị thương ngoài da, cũng bị đánh vào bên trong. Nằm trên giường ba bốn ngày mới tỉnh táo lại, nhưng vẫn vô cùng đau đớn, không di động được chút nào.

Từ đó về sau, ngoại trừ cần thiết rửa mặt tắm rửa, hắn liền bị cầm cố hoàn toàn trên giường, tiên sinh hạ nghiêm lệnh, dám tự mình xuống giường, liền đánh đến hắn không dậy nổi mới thôi! Tuy rằng lời này nghe cực kỳ không thể tin, nhưng chung quy tích uy sâu nặng, hắn vẫn không dám ôm bất kỳ lòng may mắn nào.


Có điều trong lòng Tề Hàm rất vui vẻ, khi tỉnh lại hắn liền biết bản thân mình đang ở Vô Âm Các, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy tiên sinh và sư phụ. Mà từ sau khi hắn tỉnh lại, trong Vô Âm Các gần như khách thăm viếng không ngừng mỗi ngày, nói rằng đông như trẩy hội cũng không quá đáng.

Sau ngày đại triều Tề Vân liền chạy ra khỏi cung cùng với Quân Diệc Hi, Quân Diệc Thần, ba người bọn họ thì không cần phải nói, gần như ngoại trừ thần khóa sáng sớm, liền nương nhờ phòng hắn không chịu rời đi! Sư công Quân Tử Uyên và đại sư bá Quân Vũ trong Quân phủ mỗi ngày đều đến thăm, ngay cả đại bá mẫu Ngụy Tử Khâm cũng sẽ dẫn Quân Diệc Hằng và Quân Diệc Điềm vừa mới sinh hơn ba tháng tới tham gia náo nhiệt.

Thậm chí, hắn còn gặp được mẫu thân tiên sinh... công chúa tiền triều Như Nguyệt... Tề Hàm trong lòng ôm áy náy. Hắn biết tiên sinh cực kỳ hiếu thảo, khi đó ở biệt viện đông chí hằng năm trở về, chính là vì nhìn mẫu thân một cái. Hắn không cách nào tưởng tượng, làm một người mẹ khi nhìn thấy con mình trẻ tuổi như vậy đầu tóc đã bạc trắng, tim sẽ như bị đao cắt thế nào.


Nhưng mà, Tề Hàm có thể cảm nhận được vị mẫu thân nuôi dạy ba người con trai Quân thị nổi bật xuất chúng này, khi nhìn hắn khóe mắt đuôi mày tràn đầy yêu thương và an ủi.

Trừ cái đó ra, còn có các huynh đệ của tiên sinh, các sư thúc trong triều ngoài triều đều khiến người ghé mắt, vui đùa tức giận mắng không cố kỵ gì, cũng không để tâm nhiều thân phận mình tại hoàng thất, nhao nhao khen biểu hiện hắn lúc đại triều thật sự đặc sắc! Vẻ mặt và động tác khoa trương của họ, khiến Tề Hàm hiền lành có chút hoài nghi hôm ấy hắn thật sự... kiêu ngạo như vậy sao?

Đương nhiên, tuy về mặt thân phận thật sự có chút bất tiện, hoàng đế và hoàng hậu vẫn tận khả năng đến nhiều vài lần, cũng không nói gì nhiều, thế nhưng yêu thương trong mắt rõ ràng.

Tề Hàm cảm thấy, cuộc đời của hắn đi đến hôm nay, đã triệt để viên mãn rồi.
Giờ học buổi sáng của các sư đệ chia làm hai tiết, đầu giờ thìn bắt đầu cuối giờ tỵ* kết thúc, ở giữa có thời gian nghỉ ngơi một nén nhang, bài của Tề Vân thì đơn độc, Diệc Hi và Diệc Thần thì lại cùng tiến độ; cách mỗi ba ngày học một tiết võ; buổi chiều mỗi ngày là thời gian làm bài và tự do sắp xếp, giờ tuất* kiểm tra, sét đánh không động.

* Đầu giờ thìn đến cuối giờ t chỉ từ 7h đến 11h sáng. Giờ tuất chỉ 7h đến 9h tối.

Mà hôm nay, Tề Hàm đã bị phạt đứng trọn hai canh giờ.

Khi tiên sinh rốt cuộc nói giờ học hôm nay liền tới đây cũng bố trí bài vở cần có, khóe mắt Tề Hàm quét đến ánh mắt ba đứa nhỏ trước khi đi một bước quay đầu ba lần. Hắn kéo căng thắt lưng đau mỏi, sắc mặt lại càng đỏ thêm ba phần.
Trong thư phòng yên tĩnh lại.

Tề Hàm cắn cắn môi dưới đã khỏi hẳn, cảm thấy trên lưng có chút cảm giác cháy bỏng... Hắn biết, kế tiếp, tiên sinh cần thu thập mình...

Quả nhiên, thu dọn bàn xong Quân Mặc Ninh mở miệng nói, "Qua đây."

Tề Hàm lên tiếng trả lời, lại phát hiện hai chân mình đau mỏi không ngớt tựa như đổ chì, từ nhỏ đã bị phạt quỳ nhiều, quỳ đến đầu gối bầm tím không cách nào duỗi thẳng; giờ đây hắn mới phát hiện, phạt đứng cũng không phải chuyện hạnh phúc gì, nếu tiên sinh muốn thu thập mình, phương thức gì gì đó thật sự không quan trọng.

Dù thế nào đi nữa cũng không dám dây dưa, Tề Hàm dịch hai chân cứng đờ đến giữa thư phòng, bộ dạng ăn năn nhận sai, nhưng trong lòng một chút cũng không có.

Mấy năm nay tốn hơn phân nửa tâm tư trên người đứa nhỏ này, Quân Mặc Ninh nhìn Tề Hàm, so với nhìn chính mình còn rõ ràng hơn. Bây giờ nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, trong lòng không khỏi cười thầm. Người lớn tâm lớn gan lớn, phạt đứng hai canh giờ rồi vẫn còn có thể ôm lòng may mắn, nếu là hai năm trước, không cần hỏi liền tự mình thú nhận toàn bộ!
"Nghe đại sư bá và các sư thúc ngươi nói, hôm đó đại hoàng tử điện hạ trên triều rất dũng mãnh nha, chẳng những nói đến những lão đại nhân kia á khẩu không trả lời được, ngay cả mấy lời hung hăng "phế thân phận ta đoạt tự do ta" cũng vứt ra." Quân Mặc Ninh nghiêng người ngồi dựa vào lưng ghế, thái độ thanh nhàn vừa uống trà vừa nói.

Tề Hàm nuốt ngụm nước miếng, nhịn không được quỳ xuống, nhưng ở một khắc hắn uốn gối nghe nam tử đang ngồi nói rằng, "Đứng thẳng! Không phạt ngươi quỳ tự đòi ăn khổ gì! Vi sư khen ngươi đó!"

Ta không tin! Tề Hàm mím môi không dám oan ức, trong lòng lại nói rất thành thật.

Quân Mặc Ninh buông chén trà, ngón tay "cộc cộc" gõ mặt bàn, hỏi, "Tự ngươi nói, hay là vi sư thay ngươi nói?"

Tề Hàm thật sự cảm giác mình trước mặt tiên sinh tựa như một người trong suốt, e rằng rất nhiều người sẽ nảy sinh khủng hoảng với cảm giác này, nhưng hắn vẫn cứ một mực cảm thấy vô cùng yên lòng.
"Tiên sinh, Hàm nhi... tự nói, nhưng mà..." Tề Hàm dừng một chút, tiếp tục nói, "Hàm nhi không biết... nói từ đâu..." Tâm tư của hắn tích lũy quá sâu quá dài, một lời khó nói hết.

Quân Mặc Ninh ngừng động tác gõ bàn, khôi phục sự yên lặng trong thư phòng, giương mắt nhìn học trò rủ mắt cúi đầu, nói, "Xa không cần phải nói, ta chỉ hỏi ngươi, mấy lời hôm đại triều đó, là ý nghĩ nhất thời, hay đã sớm suy nghĩ kỹ? Từ từ nói, ngươi biết ta muốn nghe cái gì."

Có phương hướng đáp lời, cũng biết tiên sinh đã sớm nhìn rõ mồn một, Tề Hàm không dám lại kéo dài dây dưa, đáp, "Hồi tiên sinh, là Hàm nhi đã sớm nghĩ tới, từ khi nghe nói trên dưới triều đình... nghi kỵ tiên sinh, Hàm nhi... liền nghĩ nếu có cơ hội, nhất định tận mặt hỏi những người đó một chút, dựa vào cái gì hang trống gió lùa mà ăn nói lung tung!"
Nhìn sự căm phẫn trong mắt học trò nhỏ, ý cười của Quân Mặc Ninh không chạm đến đáy mắt, chậm rãi nói, "Ngươi liền không sợ đắc tội bọn họ, ảnh hưởng uy tín của ngươi ở trong triều sau này; hoặc giả... đây căn bản mới là mục đích của ngươi?"

Tề Hàm chột dạ đến lợi hại, nhưng không phải hắn sợ tiên sinh biết tâm tư mình, mà hắn không biết chính xác thái độ của tiên sinh đối với chuyện này rốt cuộc là vui hay giận. Nhưng đã nói đến nước này, tất cả che giấu đều mất đi ý nghĩa.

Tề Hàm thu gom dũng khí, thẳng thắn nói, "Chẳng qua Hàm nhi cảm thấy, uy tín ngày sau của Hàm nhi không cần thông qua những lão thần đón ý nói hùa này; Quân thị trung thành, Quân thị uất ức, phải có người nhắc nhở bọn họ một chút! Hàm nhi không dám lừa dối tiên sinh, những lời này Hàm nhi nói ra từ đáy lòng, phát ra từ chân tâm, sao dám mượn chúng để đạt tới mục đích? Thế nhưng... nếu vì vậy mà những tông thất, lão thần này cản trở ta vào triều, Hàm nhi... cầu còn không được!"
Đây thật là... thẳng thắn đến khiến người khác tức giận! Quân Mặc Ninh có chút bất đắc dĩ nhìn đứa học trò nói xong lại cúi đầu xuống, nhưng lại không thể thật sự nổi giận với hắn. Giận cái gì? Giận hắn ra mặt thay Quân thị? Hay giận tâm tư hắn toàn tâm toàn ý muốn đi theo mình?

"Cho nên, ngươi biết rõ trên người mình có thương tích, dưới trượng trách trọng hình tất nhiên không chịu nổi cũng sớm thu xếp xong đường lui..." Quân Mặc Ninh tiếp tục thay Tề Hàm nói, "Chính là muốn để các lão thần này ở thời điểm đầu tiên gặp ngươi, biết tác phong làm việc của hoàng trưởng tử điện hạ ngươi dũng cảm chịu trách nhiệm tuyệt không đùn đẩy; đám người tinh ranh lăn lộn cả đời trong quan trường, tự nhiên cũng biết thái độ của ngươi đối với Quân thị và đối với lão thần, cũng sẽ không chùn bước.."
Tề Hàm gật đầu, nói, "Dạ, Hàm nhi chính là muốn để cho bọn họ biết, thân làm đích hoàng trưởng tử, bọn họ cần phải biết thái độ ta đối với Quân thị cùng với thái độ xử sự nếu tương lai ta có thể chủ trì, nếu bọn họ cảm thấy không tiếp nhận được mà từ đó làm khó dễ... Tiên sinh, người hiểu rõ Hàm nhi nhất, cái ngôi vị hoàng đế kia... thật sự không phải tâm niệm của ta... Hàm nhi chỉ cảm thấy có chút thẹn với Vân nhi... Triều cục hiện nay, không phải ta thì là hắn, dù sao tương lai vẫn phải có người phải gánh vác quốc tộ Trung Châu..."

Tề Hàm không cúi đầu nữa, tâm tư sâu nhất nặng nhất của hắn đều đã nói trắng ra. Hắn muốn lưu lại bên người tiên sinh, nhưng cũng không sợ tương lai có thể gánh vác trách nhiệm, tiên sinh đánh phạt hắn đều thản nhiên nhận; trái lại Quân Mặc Ninh thời khắc này, tuy đưa mắt tập trung trên người Tề Hàm, nhưng chẳng mảy may có khí thế hỏi trách thường ngày, ngược lại sâu trong nội tâm y, vô cùng mâu thuẫn.
Đứa nhỏ này do y dạy ra, từ ôm ấp mục đích giải nguy cho Quân thị ban đầu, sau lại cực đoan mạnh mẽ bá đạo giữ hắn bên người, sau nữa cố ý đẩy hắn rời xa, thậm chí ngay cả cái họ cũng không cho hắn sở hữu... Cho đến hôm nay, nếu thật phải để tay lên ngực tự hỏi, bản thân Quân Mặc Ninh cũng đã không phân rõ, rốt cuộc là muốn giữ Tề Hàm bên người, hay thả về triều đình...

"Thôi..." Quân Mặc Ninh hiếm khi dời ánh mắt trước, vừa đứng lên vừa nói, "Suy cho cùng dù sao cũng là việc trong tộc Tề thị ngươi, nếu ngươi nghĩ kỹ... Bất kể tương lai như thế nào, làm tiên sinh, ta nhất định sẽ ủng hộ ngươi..."

Quân Mặc Ninh vòng qua bàn học, một tay ôm lấy bả vai Tề Hàm vì nghe được lời của y mà có chút sững sờ, tựa như hai huynh đệ đi ra ngoài thư phòng, trong tiếng mưa tí tách truyền đến giọng tiên sinh nhẹ nhàng nói,"Đi thôi, ăn cơm canh thanh đạm nửa tháng rồi, hôm nay cho ngươi khai trai..."
Trong mưa bụi lất phất ngày xuân tháng tư, bóng lưng thiếu niên cứng đờ dần dần thả lỏng ra, tiếp đó nghe thấy giọng hắn vui sướng nói rằng, "Tiên sinh, Hàm nhi muốn ăn lẩu... loại cay ấy... Gần đây thời tiết có chút ẩm ướt..."

Bình Luận (0)
Comment